Lãng Đãng Giang Hồ Chi Ám Tương Tư

Quyển 2 - Chương 5-1

“Thiếu trang chủ, đây là thu chi của hàng vải tháng này”

Tổng quản phía dưới đem một chồng sổ sách đặt lên bàn, Mục Tương nhìn thoáng qua, gật đầu lại đọc tiếp bức thư đang cầm trong tay.

Bên trong thư phòng, tổng quản đứng thành hai hàng theo lệ bắt đầu báo cáo, người tổng quản kia sau khi trình sổ sách liền nói sơ qua về việc buôn bán của thương đoàn, một người vừa lui xuống, người khác liền tiến lên, mà Mục Tương chỉ ngồi đọc gia thư vừa nhận được, đó là bức thư cha mẹ ở gia gửi về.

Môi hắn khẽ gợi lên một mạt cười nhạt, thư là do cha hắn viết, trong đó ghi lại toàn bộ những thứ đã nghe qua thấy qua, quả thực không khác gì địa phương chí.

Cửa thư phòng bị gõ mấy cái, Ân tổng quản đẩy cửa đi vào.

Ân tổng quản khi thấy gia thư trong tay Mục Tương nhãn thần chợt lóe, nhưng Mục Tương vừa ngẩng đầu lên, hắn liền cúi đầu.

“Không biết thiếu trang chủ tìm ta có chuyện gì?” Ân tổng quản hỏi.

“Ta không phải đã nói chuyện hôn sự hủy bỏ, vì sao còn có võ lâm đồng đạo nhận được hỉ thiếp của Tả Ý sơn trang?” Mục Tương gấp thư lại, ánh mắt hờ hững đặt trên người Ân tổng quản.

Ân tổng quản khom người, giống như các đệ tử trong sơn trang khi gặp Mục Tương đều phải hành lễ, cúi đầu đáp:

“Hôn sự của thiếu trang chủ là do trang chủ đính ước, kết thân chi gia lại là Tương Môn có tiếng trong chốn võ lâm. Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn, trên giang hồ tất cả mọi người đều biết ngài sẽ lấy Ôn tiểu thư làm vợ, vì thiếu trang chủ và Tả Ý sơn trang, hôn sự này tuyệt đối không thể lui.”

“Ân thúc...” Mục Tương thở dài.

“Mục Ân không dám.” Ân tổng quản đáp như vậy.

“Được rồi, Ân tổng quản.” Mục Tương nói: “Đem những lồng đèn và hỉ tự này hủy đi, chuyện ta đã quyết định sẽ không thay đổi. Tương Môn lúc trước cũng là vì một chữ lợi mới hứa gả Ngọc Nhi, ta đã quyết định dùng ba đoạn đường thủy ở phía Nam làm bồi lễ, điều kiện này Ôn lão gia tử  hẳn nên vui vẻ đồng ý mới phải.”

“Thiếu trang chủ!” Tất cả tổng quản đều kinh ngạc. Đường thủy phía Nam, một tấc nước một tấc vàng, cho dù đó không phải mạch máu của Tả Ý sơn trang, nhưng cũng coi như là một trong hai cánh tay. Bị chặt đi một bên, sự mất mát này không biết đến bao giờ mới có thể hoàn lại.

Ân tổng quản ngẩng đầu lên, tầm mắt chống lại ánh nhìn của Mục Tương. Hai bên không ai chịu nhường ai, nhưng bên dưới những đợt sóng mắt này lại là ngầm ý đánh giá lẫn nhau.

“Thiếu trang chủ vì Hàn thiếu gia thực muốn như vậy?” Ân tổng quản thanh âm bình tĩnh nói.


Mục Tương dừng lại một lúc, tiếu ý trên khóe môi không khỏi sâu hơn vài phần. Hắn nói:

“Ân thúc, bên ngoài ngươi là Đại tổng quản của Tả Ý sơn trang, nhưng trên thực tế ta vẫn xem ngươi như thúc thúc duy nhất của ta. Nhân lúc đều có các tổng quản ở đây, ta cũng muốn nói rõ một lần. Thiếu chủ Hàn Hàn của Hàn Sơn phái, là người ta muốn nắm tay cả đời, trừ hắn ra, ta sẽ không nhìn đến bất cứ người nào khác. Ôn Ngọc là một cô nương tốt, chỉ tiếc ta nhất định phải phụ nàng.

Hàn Hàn tuy là nam tử, nhưng ta tin các vị tổng quản trong Tả Ý sơn trang đều là những người không màng thế tục, hắn lãnh đạo Hàn Sơn phái mấy năm nay mọi người cũng đã thấy rõ, một người hữu tình hữu nghĩa như vậy, một thiếu niên anh kiệt sẵn sàng vì bằng hữu nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, có thể ở bên hắn, là chuyện may mắn nhất trong kiếp này của Mục Tương ta.”

Bên trong thư phòng liền như vỡ tung, các vị tổng quản đưa mắt nhìn nhau mặt đỏ tới mang tai.

Có người lập tức quỳ xuống, lớn tiếng hô: “Thiếu trang chủ nghĩ lại! Nam tử tương luyến vi phạm luân thường, sẽ phá hủy thanh danh Tả Ý sơn trang!”

Những người khác còn đang há miệng đứng tại chỗ, sống đến cái tuổi sớm nhập quan tài này, cũng không nghĩ tới trước khi cáo lão hồi hương lại nghe được thiếu trang chủ nhà bọn họ nói ra lời tuyên thệ kinh người như vậy.

Mục Tương vẫn nhìn Ân tổng quản, Ân tổng quản chậm rãi cúi đầu, nói:

” Thiếu trang chủ là người sau này sẽ tiếp nhận vị trí trang chủ, trở thành chủ nhân của Tả Ý sơn trang, làm như vậy thực sự không đúng mực, Tả Ý sơn trang sao có thể cho phép một nam tử làm trang chủ phu nhân. Thiếu trang chủ không nghĩ vì sơn trang, cũng phải nghĩ vì mình, chớ để tương lai sau lưng mang tiếng xấu, mới thấy hối hận.”

“Ta sẽ không hối hận.” Mục Tương ngữ khí ôn hòa nói: “Ân thúc, phái người đem những hỉ thiếp này thu hồi, nói với bên ngoài, Tả Ý sơn trang cùng Tương Môn không thành thân gia.”

Ân tổng quản ngữ khí vẫn kiên định nói: “Việc hôn nhân là do trang chủ đính ước, Thiếu trang chủ không nên nhất thời hành động theo cảm tình mà hủy đi ý tốt của trang chủ.”

“Một khi đã như vậy...” Mục Tương thở dài, đem tầm mắt chuyển sang một người tổng quản râu tóc bạc phơ đứng bên phải, miệng còn đang mở to vẫn chưa khép lại được, nói: “Tề tổng quản, kể từ hôm nay, ngươi hãy tiếp nhận chức vụ của Ân tổng quản trong trang, tửu trang bên dưới của ngươi sẽ do Uông tổng quản tiếp quản. Về phần Ân tổng quản, tạm thời nghỉ ngơi đi!”

Hai câu của Mục Tương, lập tức liền bỏ đi thực quyền của Ân tổng quản trong sơn trang. Chiêu này đối với Mục Tương mà nói tuy có thể giết gà dọa khỉ, nhưng quan trọng hơn, vẫn là...

Hai người tổng quản bị gọi tên chân đều mềm nhũn, nhưng cũng không thể khước từ.

Ân tổng quản vẫn đang đứng nghiêm tại chỗ, siết chặt nắm tay. Mười ngón tay của hắn cứng ngắc, trên mu bàn tay hiện gân xanh.

Hàn Hàn lấy tay chống cằm ngồi xếp bằng trên giường, chân mày nhăn lại.

Lúc Mục Tương trở về phòng trời đã rất tối, hai gã sư đệ của Hàn Hàn cũng đã rời đi, hắn đóng cửa, đi đến bên giường cởi áo hỏi: “Đang suy nghĩ gì, nghĩ đến chăm chú như vậy?”

Hàn Hàn ngập ngừng một lúc. “A Tương, ta khi còn bé cùng Ân tổng quản rất tốt sao?”

Mục Tương sửng sốt, “Là sao?”

“Bạch Linh nói ta trước đây thường theo bên người Ân tổng quản, trừ ngươi ra hắn chính là người ta hay bám lấy nhất, còn nói hỏi ngươi ngươi nhất định còn nhớ.” Hàn Hàn nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra. “Nhưng nếu thật sự là như thế, quan hệ của ta và hắn hiện giờ sao lại tệ như vậy?”

Mục Tương đem ngoại y treo lên xong, cũng thuận tiện cởi đồ của Hàn Hàn, trong nháy mắt hắn thổi tắt đèn, để cả că phòng tối đen.


Mục Tương nằm lên giường, thấy Hàn Hàn còn đang suy nghĩ, liền nói: “Những việc đó đều là chuyện trước khi Ân thúc rời nhà, ngươi và ta lúc bé rất hay bám lấy hắn, dù sao hắn cũng chỉ hơn chúng ta năm tuổi, trong một đám tiểu hài tử hắn là người thành thục chững chạc nhất, ta còn nhớ ngươi từng nói, ngươi sau này muốn trở thành người giống như hắn.”

“A?!” Hàn Hàn không tin.

Mục Tương kéo Hàn Hàn nằm xuống giường. “Ta cũng không còn nhớ nhiều lắm, bất quá khi đó chuyện Ân thúc rất chiếu cố ngươi là thật, ngươi khi còn bé ham chơi, lại không chịu hảo hảo ăn cái gì, Ân thúc liền bưng một chén cơm chạy theo sau ngươi, mỗi lần ngươi ăn cơm xong, Ân thúc cũng mệt vã mồ hôi.”

“Kia... tại sao lại...” Hàn Hàn nghẹn lời.

“Sau khi hắn rời nhà, rồi trở về, cả người liền thay đổi.” Thanh âm của Mục Tương trầm thấp mang theo chút sầu não nhàn nhạt.

Hàn Hàn yên lặng hồi lâu, dựa đầu vào người Mục Tương, không để ý cọ cọ mấy cái, rồi lại im lặng.

“Ngủ đi!” Mục Tương cảm thấy mệt mỏi.

“Ân...”

Ban đêm, không biết có phải là do nghe Mục Tương kể lại chuyện cũ, Hàn Hàn mơ thấy những chuyện y đã quên đi.

Trong mộng y chỉ là một hài tử mới lớn, cả ngày chạy khắp núi, lời người lớn nói toàn bộ đều không chịu nghe.

Sau đó y từ Hàn Sơn chạy tới Lạm Thượng Sơn, khi đi qua cầu treo giữa hai nơi bỗng nhiên nhìn xuống, Lạm Thượng giang sóng lớn cuộn trào và vực sâu vạn trượng khiến chân y mềm nhũn.

Cuồng phong liên tục thổi qua, cầu treo hẹp dài không ngừng lắc lư, y nắm chặt dây thừng trên cầu run rẩy không thôi, không biết làm sao để rời khỏi nơi kinh khủng này.

Lần trước là nhờ A Tương cứu y, nhưng A Tương giờ đang ở đâu, tại sao không đến cứu y?

Bỗng nhiên một bàn tay đưa tới trước mặt y, y ngẩng đầu nhìn, ánh sáng phản chiếu sau lưng, dưới ánh mặt trời loá mắt, có người mang theo tiếu ý dịu dàng nhìn y.

Hình dáng kia giống hệt A Tương, tựa như là A Tương khi trưởng thành, thế nhưng lại xinh đẹp hơn rất nhiều, nếu như A Tương sau khi lớn lên trở thành nữ nhân, có lẽ chính là bộ dạng này.

Người kia nắm tay y, đưa y đi qua cầu treo. Lòng bàn tay mềm mại ấm ấm, khiến người ta muốn nắm chặt không bao giờ buông.

Sau đó chỉ vừa bước được vài bước, bọn họ nháy mắt đã trở về sơn trang. A Tương lúc nhỏ so với y chỉ lớn hơn một chút, A Tương bưng một bát nhỏ đang ăn cơm chạy tới chỗ bọn họ, đem bát mình đưa cho y, giống như một tiểu lão đầu nói: “Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút!”

Người kia ôm lấy A Tương, đi vào trong phòng, y vội vội vàng vàng đuổi theo bắt lấy góc áo người nọ, sau đó người nọ cúi xuống cười với y, cũng ôm y lên.

Không tính lồng ngực rộng lớn, có thể ôm được hai hài tử, y bưng bát ngoan ngoãn mặc cho người này ôm, chân của A Tương lắc lắc đá y, y lập tức đá trả, bốn cái chân nho nhỏ hồ loạn trên không trung, tiếng cười trẻ con của mình và A Tương, còn có tiếng cười ôn nhu của người kia, vang vọng khắp sơn trang yên tĩnh...

“Ân thúc, Ân thúc, Tiểu Hàn a ta nhột...” A Tương cười khanh khách ngã vào lòng người nọ, sau đó nghe được thanh âm thủy bàn nhu hòa của người nọ nói:

“Tiểu Hàn nhi ngoan, đừng hồ nháo, nhanh ăn nốt cơm, bằng không Ân thúc sẽ sinh khí nha...”


Hàn Hàn đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, y mở mắt ra, trước mặt một mảng mơ hồ. Dụi dụi khóe mắt, phát hiện thế nhưng ươn ướt, vội vàng kéo chăn lên lau đi vệt nước, xóa đi dấu vết mất mặt này.

Y nhớ ra rồi, tuy rằng mơ hồ không hoàn chỉnh, nhưng y vẫn nhớ ra người từng luôn luôn mỉm cười ôn nhu, vui vẻ đợi y.

Hồi nhỏ người kia rất thích gọi y là Tiểu Hàn nhi, Mục Tương bị hắn gọi là Tiểu Tương Tương, ánh mắt vô ưu vô lự như chẳng hề biết đến tư vị của phiền não, y và Mục Tương rất thích chạy quanh hắn, ở cùng hắn, thậm chí không biết sống chết khiêu chiến với người có võ công hơn hẳn bọn hắn này.

Về sau người nọ ly khai, rồi sau đó, được mang về.

Liền giống như Mục Tương nói, từ khi đó trở đi, hết thảy đều thay đổi.

Hàn Hàn không nhớ năm đó y mấy tuổi, y đến tìm Mục Tương, mà Mục Tương không có ở nhà, trong mai uyển một người thân hình mảnh khảnh ngẩng đầu nhìn bạch mai, vô ý trượt chân ngã trên mặt đất.

Y chạy tới muốn nâng người nọ dậy, lại bị người nọ một chưởng đánh vào mặt, cắn phải đầu lưỡi, miệng đầy máu tươi.

Sau đó A Tương vội vàng chạy tới kéo y ra, muốn y đừng đến gần người kia.

Sau đó người kia không bao giờ còn gọi y là Tiểu Hàn nhi nữa, cũng không bao giờ gọi Mục Tương là Tiểu Tương Tương.

Sau đó, người nọ cùng bọn họ càng lúc càng xa, cuối cùng trở thành bộ dạng như bây giờ.

Hàn Hàn nhớ ra nguyên nhân vì sao y chán ghét người khác gọi y là Tiểu Hàn nhi, bởi vì, đã từng, có một người từng gọi y thân thiết như vậy...

“Làm sao vậy, không ngủ được sao?” Hàn Hàn vừa tỉnh, Mục Tương cũng tỉnh theo. Hắn từ trước đến nay hay ngủ trễ, cũng không ngủ sâu.

“A Tương...” Hàn Hàn nói: “Ta nhớ ra một số chuyện, muốn tìm Ân tổng quản nói chuyện, khi còn bé hắn từng rất tốt với ta, nếu hắn bên ngoài bị khi dễ, ta nhất định sẽ thay hắn đòi lại...”

“...” Mục Tương nói: “Nếu như có thể, ta hy vọng ngươi tạm thời đừng tới gần Ân thúc.”

“Vì sao?” Hàn Hàn kinh ngạc.

Mục Tương trầm mặc, thấp giọng nói: “Có một số việc ta đã có chút đầu mối, nhưng vẫn không thể khẳng định.”

Hàn Hàn ngây ngốc mở miệng: “Ngươi là nói...”

Mục Tương dừng một chút, kéo Hàn Hàn lại gần. “Trước tiên đáp ứng ta.” Thái độ có phần cứng rắn.

“Được rồi!” Hàn Hàn trả lời như vậy, sau đó nhỏ giọng nói: “Nếu không phải gần đây có điều hiểu ngươi hơn một chút, ta thực sẽ nghĩ ngươi ôm ta chặt như vậy, lại không chịu để ta đi tìm hắn, là bởi vì ngươi ghen tị.”

“Nói như vậy, ngươi cảm thấy mình trước kia không hiểu ta?” Mục Tương hỏi.


“Một chút...” Hàn Hàn mặt thoáng cái đỏ lên.

Trước kia và hiện tại đương nhiên bất đồng, trước kia là bằng hữu, tương đãi dĩ lễ, hiện tại đã tiến vào một cảnh giới mới, y mới biết được Mục Tương trước mặt người khác luôn nhẹ nhàng quân tử khi nhìn thấy y liền cười suốt, ôm y sẽ không chịu buông, còn có khi người này hôn y, đầu lưỡi linh hoạt luôn muốn đem y hôn đến thất điên bát đảo, càng khiến người ta không thể hiểu được chính là rõ ràng một người tao nhã hữu lễ như thế nào ánh mắt khi nhìn y đều giống như dã thú, đem y chiết qua chiết lại, không tới hừng đông không thôi.

Mục Tương cười cười, sờ sờ lỗ tai đã nóng lên của Hàn Hàn, cúi đầu, khẽ cắn lấy.

Cơ thể Hàn Hàn run lên, rầu rĩ nói: “Ai... Đừng cắn...”

“Hảo, không cắn.” Mục Tương thu răng, lại đưa tay luồn vào tiết khố nới lỏng đai lưng.

Chỗ yếu hại bị nắm lấy, Hàn Hàn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Mục Tương lại xoay mình đem người phía trên đè xuống. “Nếu chỉ là một chút, vậy thì bây giờ hiểu ta thêm một chút nữa đi...”

Động tác dâm mỹ như thế, lời nói dâm lãng như thế, rõ ràng do người khác làm sẽ giống như hành vi của Đăng Đồ Tử, vì sao trong miệng Mục Tương phát ra lại mang ngữ điệu nỉ non ôn nhu thâm tình như vậy?!

Hàn Hàn giật mình, phân thân trướng đại cư nhiên lại ướt trong tay Mục Tương.

Mục Tương sửng sốt, nhìn phía dưới lại nhìn nhìn khuôn mặt Hàn Hàn. Hắn mới chỉ nắm lấy mà thôi, căn bản cũng không có động đậy gì, như thế nào lại xuất ra.

“Đáng, đáng ghét...” Hàn Hàn vội vàng che mặt, lúc này ngay cả cái cổ cũng đỏ ửng. Cư nhiên tinh quan thất thủ, sao lại nhanh như vậy a?!

Mục Tương cười cười, mới mở miệng nói hai chữ: “Tiểu Hàn...”

“A a a a a — đừng nói nữa–” Hàn Hàn thẹn quá hoá giận trở mình đè Mục Tương xuống dưới, thân thủ cởi quần của Mục Tương, bắt lấy nghiệt căn của hắn, dùng sức luận động.

Muốn mất mặt liền cùng mất mặt đi! Hàn Hàn đầu hôn não trướng cũng chỉ có ý nghĩ này.

Mục Tương buồn bực hừ một tiếng, khẽ thở ra, hắn hơi nhấc mình nhìn Hàn Hàn đang cố gắng không ngừng động tác trên người hắn, sau đó chậm rãi nằm xuống lại, mười ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại của Hàn Hàn, nhẹ nhàng nâng cằm, hai mắt nhắm nghiền...

Tảng sáng hôm sau, ngoài viện tử truyền đến thanh âm múa kiếm, Hàn Hàn kéo lê thân thể mệt mỏi bước ra ngoài, phát hiện Mục Tương đang luyện võ dưới tàng cây.

Thân ảnh phiêu dật kia mang theo một mạt kiên cường, trong sự linh hoạt lại có phần vững vàng, trường sam xanh thẫm tung bay theo gió, tựa như làn gió thổi qua bờ hồ rộng lớn, hàng liễu khẽ đong đưa, cảnh tượng như xuất hiện từ trong bức tranh, đẹp đến mức khiến người ta nín thở.

Mục Tương phát hiện Hàn Hàn thức dậy, lập tức thu kiếm đi về phía y. “Đánh thức ngươi?”

Hàn Hàn chớp chớp mắt, hai mắt vô thần nói: “Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi lâu rồi, vì sao bất kể ta có luyện thế nào, võ công vẫn dưới ngươi một phân, lão gia tử rõ ràng nói qua tư chất của ta hơn ngươi, nhưng mười mấy năm qua vô luận có tỷ thí thế nào cũng đều bại trong tay ngươi?”

Mục Tương vuốt ve mái tóc rối bù của Hàn Hàn, cười nói: “Cần thường xuyên bổ khuyết.”

Hàn Hàn dụi dụi mắt, gật gật đầu, tiếp nhận lời giải thích của Mục Tương. Sau đó đỡ thắt lưng đau nhức, trở về phòng ngủ tiếp.


Mục Tương đứng sau lưng nhìn y mỉm cười, lại thu hồi ánh mắt đầy thâm tình, quay lại dưới tàng cây chuyên tâm nhất chí luyện kiếm.

Rất ít người biết, mấy năm trước hắn từng vì một chiêu thiếu chút nữa bại bởi Hàn Hàn, từ lúc đó hắn liền bỏ qua những thư quyển mà mình yêu thích nhất, chuyên tâm vào võ học, mới có được bản lĩnh cùng người nọ sóng vai song hành ngày hôm nay.

Hắn khi đó chuyện tình cảm còn rất hồ đồ, không biết hết thảy những nỗ lực kia chỉ vì người kia hai mắt sáng rực nhìn hắn, năm lần bảy lượt từ Hàn Sơn tới Tả Ý sơn trang, giơ kiếm hướng hắn khiêu chiến.

Tiếp đó hắn được người nọ tín nhiệm, đem người nọ lưu lại bên cạnh mình, nhìn ánh mắt người nọ luôn hướng về mình, trong lòng liền thấy thỏa mãn.

Thế nhưng cũng mãi đến lúc này hắn mới hiểu được, khi còn trẻ những kiên trì kia, nguyên lai đều là làm vì người này, chỉ để người này vĩnh viễn không ly khai.