Lãng Đãng Giang Hồ Chi Ám Tương Tư

Quyển 2 - Chương 4-1

Cho dù biết rõ cuối cùng sẽ có kết quả như vậy, cho dù đã bao lần tự nói với bản thân không sao đâu, nhưng khi cái ngày đó đến mà không hề báo trước, Hàn Hàn vẫn cảm thấy thực khó chịu.

Ôn Ngọc có hài tử của Mục Tương, nàng nghẹn ngào nói hy vọng sớm kết hôn, Mục Tương sau đó lại muốn cùng nàng nói chuyện này, lúc này vẫn còn là mùa đông, cũng chỉ còn mấy ngày nữa sẽ sang tháng Giêng, có lẽ nếu muốn chuẩn bị hôn sự, Tả Ý sơn trang hẳn phải chờ thêm một thời gian.

Thực đau đớn, thực thống khổ... Trái tim siết chặt, tưởng chừng như không cách nào hô hấp...

Chẳng qua chỉ là buông tay mà thôi, giải phóng chính mình, cũng giải phóng Mục Tương, vì sao lại khó như vậy...

Hàn Hàn run run bắt đầu tìm kiếm khắp phòng, thu dọn đồ đạc.

Y mở cánh tủ nhỏ, phát hiện những bộ y sam lấy ra đều là do Mục Tương chuẩn bị vì y, loại vải được dùng chính là tuyết cẩm thượng hạng, màu sắc có lẽ là thiên lam (xanh da trời), bởi Mục Tương biết rõ y từ trước đến nay rất thích mặc lam y, cho nên ắt sẽ vì y chuẩn bị như vậy.

Đem y phục đặt lại chỗ cũ, chúng không phải là của y.

Đến bên giường gỡ thanh kiếm đặt ở đầu giường xuống, lại nhớ ra đây vốn là của Mục Tương. Do bội kiếm của mình từ trận đánh với Kim Hoa mấy tháng trước đã bị hủy, sau đó Mục Tương không nói một câu liền đem bảo kiếm tùy thân cho y sử dụng, y sử dụng thấy thuận tay, liền chiếm luôn không trả.

Đem kiếm đặt lại chỗ cũ, đây cũng không phải là của y.

Hàn Hàn bỗng không nén được bi thương, hốc mắt cay cay.

Không phải đã sớm biết sao? Hết thảy đều là vay mượn, cuối cùng rồi sẽ phải trả lại. Ngay cả Mục Tương cũng vậy, từ trong ra ngoài một góc áo một sợi tóc, đều không phải của y, không phải của y...

Bố khăn trống rỗng trải trên bàn, không có thứ gì có thể mang đi. Hàn Hàn đứng trước bàn ngẩn ra, một lát sau nắm tay thật chặt, răng cắn chặt, xoay người ly khai.

Không phải của y, sẽ không được phép mang đi. Đạo lý ấy Hàn Hàn vẫn hiểu được. Y nếu tới đây bằng tay không, vậy cứ tay không mà đi, nếu như ngay cả điểm ấy còn không làm được, vậy không phải y đã sống uổng hai mươi mấy năm này rồi sao?

Chính là nước mắt không chút chí khí rơi ướt hốc mắt, bất quá may mà còn lớp băng vải, không ai có thể nhìn thấy.


Hàn Hàn đi đến chỗ bọn Bạch Linh ở, nhưng còn chưa bước vào viện lạc, bả vai liền bị chế trụ quay cả người lại.

Hơi thở quen thuộc lập tức khiến Hàn Hàn nhận ra là ai, bọn họ trong mấy ngày, từng giống như hai khối kẹo đường dính trên người đối phương không rời, nhưng hôm nay nhớ lại những chuyện đã qua, lại khiến Hàn Hàn càng đau lòng.

Người này, nguyên lai đã là cha của con người khác.

“Ngươi đến đây làm gì?” Thanh âm của Mục Tương nghe không ra cảm xúc.

“Tìm bọn Bạch Linh, quay về Hàn Sơn.” Hàn Hàn cứng nhắc trả lời.

Bàn tay Mục Tương đặt trên vai Hàn Hàn mất đi tiết chế khẽ siết chặt, lực đạo khiến Hàn Hàn đau đến mức nhíu mày.

Mục Tương nói: “Ngươi nghe thấy được?”

Hàn Hàn mím chặt môi, không muốn đáp.

“Theo ta trở về.” Mục Tương bắt lấy cổ tay Hàn Hàn, dùng sức thật mạnh chế trụ kéo Hàn Hàn vào lòng hắn.

Hàn Hàn không trả lời, chỉ liên tục giãy dụa, nhưng Mục Tương hoàn toàn không định buông tay, cho đến khi trở lại phòng, Mục Tương ôm người thẳng vào trong, quên luôn việc khóa cửa.

“Ngươi không có việc gì hỏi ta sao? Ngươi hỏi, ta nhất định trả lời.” Mục Tương kiềm chế ngữ khí của mình nói, nhưng Hàn Hàn cảm thấy, hắn là đang tức giận.

Hắn đây là đang tức giận cái gì?

Rõ ràng nên tức giận, nên nổi điên, nên la hét là y mới đúng!

Nhưng những lời này Hàn Hàn không thể nói ra, chỉ cứng nhắc nói: “Không có!” Không có gì cần hỏi, có hỏi thế nào không phải cũng giống nhau sao, y sớm đã hiểu rõ.

Mục Tương rất ít khi nổi giận, nhưng lần này hắn thực sự không thể kiềm chế cơn giận dữ của mình.

Vừa rồi sau khi phát hiện Hàn Hàn nghe lén bên ngoài, hắn liền lập tức trở về, kết quả lại thấy bố khăn trải trên bàn, mà Hàn Hàn không thấy bóng dáng.

Hắn lập tức liền hiểu được Hàn Hàn đang nghĩ cái gì. Người này rời đi, cái gì cũng không hỏi, đem mọi chuyện giấu kín trong lòng, ném hắn sang một bên, một mình ly khai!

Mục Tương vội vàng tới chỗ bọn Bạch Linh, may mà vừa đến bên ngoài liền thấy Hàn Hàn, nhưng thần tình ẩn nhẫn trên mặt Hàn Hàn lại khiến hắn không thể khống chế tâm tình của mình, chỉ muốn hỏi rõ người này đến tột cùng vì cái gì lại dễ dàng ly khai như vậy?


“Ngươi không có, vậy để ta hỏi.” Mục Tương siết chặt tay, sau lại cố gắng buông lỏng. Hắn biết mình vì sao lại thất thố như vậy, bởi vì đối với hắn, người trước mắt so với bất kì thứ gì đều quan trọng hơn, nếu như mất đi người này một lần nữa, hắn sẽ không thể chịu đựng nổi.

Mục Tương cố kiềm chế hỏi: “Ngươi vừa nghe thấy Ngọc Nhi nói nàng có thai, liền cho rằng đứa nhỏ trong bụng là con ta?”

Hàn Hàn sắc mặt tái nhợt, đóng chặt miệng không trả lời.

Mục Tương lại hỏi: “Ngươi chính là xem ta như vậy, không chịu tin ta? Bụng của Ngọc Nhi đã lớn cỡ nào rồi, lúc trước khi ngươi mất tích lòng ta nóng như lửa đốt, làm sao có thể trong lúc đó xảy ra chuyện gì cùng Ngọc Nhi? Huống chi ngươi hẳn phải hiểu rõ... ”

Hàn Hàn bỗng nhiên hét lớn: “Ta cái gì cũng không rõ! Ta chỉ biết ta thích ngươi, thích vô cùng, ta không muốn buông ngươi ra, thế nhưng không được. Nếu không phải do thứ xuân dược kia, ngươi căn bản sẽ không ở cùng ta, ta biết rõ như vậy, nhưng vẫn vô liêm sỉ dính lấy ngươi,”

Nước mắt ướt đẫm lớp vải trắng, nhuốm thành hai vệt nước sẫm màu.

Hàn Hàn thanh âm nghẹn ngào, y muốn cố nén lại, nhưng vô ích. “Ngươi không phải là của ta...Ngươi không phải... Ta không nên làm những chuyện này với ngươi, ngươi cũng không nên đối ta ôn nhu như vậy. Ngươi không nên nói thích ta, để ta hiện tại như thế nào cũng không thể buông... Ngươi là của Ngọc Nhi... Ta biết rõ... Nhưng hết lần này tới lần khác vẫn khăng khăng thích ngươi...

Ta thích ngươi, thích ngươi, thích ngươi... Từ nhỏ đến lớn trong lòng ta chỉ có một mình ngươi. Nếu có thể, ta luôn nghĩ muốn đoạt lấy ngươi... Nhưng ngươi lại cùng Ngọc Nhi có hôn ước, còn khiến Ngọc Nhi mang thai... Vì cái gì, vì cái gì ta lại không được... Vì cái gì ta nhất định phải ly khai ngươi...”

Lời nói của Hàn Hàn khiến Mục Tương sững sờ, một lúc lâu vẫn không cách nào mở miệng.

Tim hắn đập thật nhanh, kích động cơ hồ như sắp ngạt thở. Từng câu từng chữ của Hàn Hàn tất cả đều rơi vào tai hắn, xâm nhập vào lòng hắn. Người này nói thích hắn bao nhiêu lần hắn không đếm được, duy nhất hiểu được tất cả những đố kị kia đều là do tình yêu xuất phát từ nơi sâu nhất trong tim.

Mục Tương lúc này chỉ cảm thấy rất muốn ôm chặt con người đang khóc này, gắt gao ôm y trong lòng. Những chuyện hiểu lầm kia so với nước mắt của người này, hoàn toàn không đáng kể.

Người ở trước mắt này yêu hắn sâu đậm, đó chính là quyến luyến không cần hoài nghi. Lời nói trực tiếp mà chân thành đánh thằng vào trái tim Mục Tương, vui sướng giống như tất cả mật đường trên thế gian này đều hòa trộn trong lòng, điều ngọt ngào này, khiến hắn tưởng chừng không cách nào thừa nhận.

Mục Tương đột nhiên tiến lên trước gắt gao ôm Hàn Hàn vào lòng, hắn nâng cằm Hàn Hàn lên, vô pháp khống chế hôn lên môi y.

Hàn Hàn đẩy Mục Tương ra, hô lớn: “Ngươi làm cái gì?!”

Mục Tương lại bước lên trước, khiến Hàn Hàn sợ đến mức giơ chân muốn đá, nhưng chân vừa nâng lên lập tức đã bị bắt lấy, sau đó đột nhiên một hồi thiên toàn địa chuyển, Hàn Hàn liền ngã ngửa xuống bàn.

“A Tương!” Hàn Hàn quát.

Mục Tương đè xuống, hơi thở quen thuộc của người này hoàn toàn bao phủ lấy y, trong lúc vùng vẫy Hàn Hàn kinh ngạc phát hiện Mục Tương cư nhiên lại có phản ứng, khi bộ phận nóng rực kia chạm tới mông y, Hàn Hàn cứng đờ, lại bắt đầu kịch liệt giãy dụa.

Tiết khố bị người nôn nóng xé rớt, đồn biện bị dùng sức tách ra, bộ phận của đối phương kia vội vàng muốn tiến vào. Hàn Hàn tức giận tránh mông, chính là không muốn để đối phương toại nguyện.


Mục Tương khẽ vỗ nhẹ lên mông Hàn Hàn, bàn tay mang theo ý vị khiêu khích kia khiến Hàn Hàn co lại ngừng cựa quậy, sau đó Mục Tương liền thừa cơ xông vào.

“A –” Hàn Hàn đau đớn kêu lên một tiếng.

“Ân...” Mục Tương rên nhỏ, không hề ngừng lại, tiếp đó liền kịch liệt trừu sáp người dưới thân.

Bị hung hăng va chạm, cố gắng chạm vào nơi sâu nhất, sau đó cơ hồ đem toàn bộ rút ra, lại thật mạnh tiến vào. Cảm giác tê dại kia rất nhanh làm nhạt dần cảm giác khó chịu ban đầu, tình triều mãnh liệt khiến Hàn Hàn hoàn toàn đi mất phương hướng không thể là chính mình, vừa nghĩ tới một phần của người mình yêu thương đang vùi trong cơ thể, y liền không thể khống chế phát ra âm thanh.

Chính là tiếng rên rỉ đầu tiên vang lên khiến y cả kinh, chợt nghĩ đến vừa rồi đang cãi nhau, như thế nào chỉ trong chốc lát lại để người áp xuống mà làm, hơn nữa còn là ở trên bàn, điều này sao có thể!

Nhưng cổ tay của y bị một tay Mục Tương đè xuống bàn, bàn tay kia của Mục Tương lại giữ thắt lưng y không ngừng va chạm, trong tình huống này, Hàn Hàn tức giận cố sức kẹp chặt hai mông, không cho người nọ dễ dàng tiến xuất, nhưng không ngờ động tác này trái lại kích thích Mục Tương.

Hàn Hàn chỉ nghe thấy từ mũi Mục Tương bật ra một tiếng hừ nhẹ, như muốn làm y tan chảy, tiếp theo dùng sức đâm vào nơi mẫn cảm nhất trong cơ thể y mấy cái, sau đó rút ra, lật ngược cả người y, lại một lần nữa sáp nhập thật sâu, khiến Hàn Hàn vô pháp kiềm chế hét lên.

“Ân a –” Hàn Hàn khó chịu cả ngón chân cũng cong lên.

Hoàn toàn khác với lúc trước, Mục Tương lại khẩn thiết như vậy, lực đạo vô pháp khống chế, giống như muốn xé rách y. Hơi thở nặng nề, mồ hôi nhỏ giọt, tiếng rên rỉ trầm thấp thỉnh thoảng phát ra từ cổ họng.

Mục Tương không ngừng tác cầu Hàn Hàn, lực đạo càng tăng thêm cùng tốc độ nhanh hơn khiến Hàn Hàn không cách nào chống đỡ, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Thắt lưng Hàn Hàn cong lên, nơi bắp đùi khẽ run rẩy, những va chạm mãnh liệt này từng chút từng chút kéo y lên mây, khiến tính khí của y giương cao, trên đỉnh chảy ra từng giọt trong suốt, tiếng rên rỉ không ngừng vang lên trong phòng.

Cảm thấy sắp tới rồi, bụng dưới Hàn Hàn căng lên muốn phóng thích, lúc này một bàn tay bất chợt bắt lấy phân thân của y chế trụ không cho y giải thoát.

“A — A Tương –” Hàn Hàn khó chịu vội vàng vặn vẹo thân thể, khổ sở nói. “Buông tay ra, mau buông!”

Bên trong dũng đạo mạnh mẽ co rút, khiến Mục Tương cơ hồ muốn tiết xuất, thế nhưng hắn vẫn kịch liệt va chạm, trong mắt tràn đầy dục niệm, cùng ái luyến nồng đậm.

Hàn Hàn cảm thấy cả người mình như sắp nổ tung, nhưng bất luận có giãy dụa cỡ nào cũng vô ích, chỗ yếu hại của y nằm trong tay Mục Tương, chỉ cần Mục Tương không buông, y liền không cách nào phát tiết.

Bỗng nhiên ngay lúc này, Mục Tương từ đầu vẫn luôn trầm mặc lại mở miệng. Hắn thở dốc nói: “Đứa nhỏ không phải là của ta, trong lòng ta chỉ có một mình ngươi, chưa từng có Ngọc Nhi... Khi ta tìm được ngươi lúc đó liền có ý định hủy bỏ hôn ước với Ngọc Nhi, chính là người uy hiếp tíng mạng của ngươi vẫn chưa tìm ra, ta không muốn phân tâm...”

Trong đầu Hàn Hàn xuất hiện vô số bạch quang, toàn thân run rẩy, kêu gào muốn giải phóng.

“Ta không tin!” Y nói.


Mục Tương nặng nề thở gấp, tốc độ tiến tới càng lúc càng nhanh. “Ta thích ngươi không phải do xuân dược... Thật lâu trước kia ngươi đã ở trong lòng ta, chỉ là ta không phát hiện...”

“Gạt người!” Hàn Hàn cũng thở hồng hộc quát lớn. “Thứ dược này một khi được giải... Ngươi sẽ hận sao cả đời này không thể nhận thức ta...”

“Ta sẽ không.” Mục Tương ngữ khí kiên định. Hạ thân cũng kiên định dùng sức.

“Ngươi sẽ!” Hàn Hàn kêu to. Y sớm đã không thể chịu đựng thêm nữa.

Ngữ điệu Mục Tương chậm lại, động tác dưới thân cũng không còn mãnh liệt như trước, mà nhẹ nhàng ôn nhu vẽ thành từng vòng tròn, chậm rãi va chạm. Hắn nói:

“Muốn ta nói bao nhiêu lần cũng được, ta cũng sẽ nói đến khi ngươi tin mới thôi... Trong lòng ta chỉ có một mình ngươi... Vô luận trước kia, hiện tại, hay tương lai, người ta yêu cũng chỉ có một mình ngươi... Ta muốn cùng ngươi làm những việc này, ta muốn hôn ngươi, ta muốn ban đêm ôm ngươi ngủ, ta muốn sau này ngày nào cũng ở cạnh bên ngươi... Để ngươi mở mắt nhìn thấy đầu tiên chính là ta, nhắm mắt cũng chỉ có mình ta...Cả đời này dài được bao nhiêu, ta sẽ yêu ngươi lâu bấy nhiêu...”

Mục Tương cúi đầu hừ một tiếng, hắn vùi thật sâu trong cơ thể Hàn Hàn, đem toàn bộ những dục vọng được gọi là ái niệm này bắn vào bên trong Hàn Hàn.

Tay Mục Tương buông ra, phân thân của Hàn Hàn nảy lên hai cái, cũng phun ra trọc dịch màu trắng ngà. Mục Tương thay y lau người, đem những dục dịch này bỏ đi.

“Thật tệ...” Hàn Hàn che mặt, môi cắn muốn rách.

Mục Tương xoa nhẹ lên vết thương trên môi y, thấp giọng hỏi: “Không thoải mái sao?”

Hàn Hàn đỏ mặt quát: “Chính là thoải mái mới tệ!”

Mục Tương cười khẽ vài tiếng, liền đổi tư thế ôm lấy Hàn Hàn, đưa y lên giường.

Rung động khi di chuyển khiến phân thân của Mục Tương có dấu hiệu bùng cháy lại, nhưng hắn chỉ chôn trong cơ thể Hàn Hàn cũng không tái cử động, lại dựa đầu Hàn Hàn lên cổ hắn.

Hàn Hàn ngọ nguậy vài cái, Mục Tương trấn an nói: “Đừng tức giận, là ta không đúng, là do ta không nói cho ngươi biết, mới khiến ngươi không thể an tâm.”

“...” Hàn Hàn trong lòng còn buồn bực. Y tìm một vị trí thoải mái, hai chân khóa trên người Mục Tương khẽ động, tư thế ái muội đem mặt vùi vào ngực Mục Tương.

“Mấy ngày nữa ta sẽ đích thân đến Tương Môn thỉnh tội, là ta phụ Ngọc Nhi.” Mục Tương nói.

“Trước tiên mau rút...” Cái mông Hàn Hàn khó chịu lắc lắc, nhưng phát hiện thứ kia của Mục Tương lại có chiều hướng càng ngày càng ngạnh, liền không dám nhúc nhích.

“Thêm một lúc nữa...” Mục Tương hít một hơi, tiếu ý mang theo sủng nịch vỗ nhẹ lên tóc Hàn Hàn. “Hơn nữa ta thiếu chút nữa cũng phụ ngươi...”


“Ngươi là đã phụ ta rồi!” Hàn Hàn hung hăng nói, lỗ tai đỏ bừng.

Mục Tương hôn nhẹ lên thái dương Hàn Hàn. “Nếu thực sự phụ ngươi, đây nhất định là chuyện hối tiếc nhất cả đời ta.”

Hàn Hàn hừ hừ hai tiếng, có chút thoả mãn với câu trả lời của Mục Tương.

“Đúng rồi, “Hàn Hàn rầu rĩ hỏi: “Nếu không phải của ngươi, vậy đứa bé rốt cuộc là con ai?”