Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 30: Tàng Vân Các

Dùng bạch thạch làm nền, ngọc bích làm cửa, còn chưa tiến vào trong Tàng Vân Các đã có thể cảm nhận được sự xa hoa kinh người, đồng thời cũng đã hiển lộ địa vị thật rõ ràng, nơi đây nếu không có tư bản thật sự là không ai dám tới gần, cũng có thể nói nơi này chính là tượng trưng cho thân phận!

Đi vào Tàng Vân Các, phát hiện bên trong dùng bạch ngọc trải nền, mà trong đại sảnh bày vài quầy hàng lớn, bên trên tỏa ra hào quang đủ màu, nhìn thật lóa mắt. Tuy rằng ở bên ngoài không nhìn thấy có thủ vệ, nhưng Trần Vũ vẫn mơ hồ cảm ứng được ở những góc hẻo lánh có vài khí tức không hề kém cỏi.

Lúc này đại sảnh cũng không có khách nhân, Trần Vũ trực tiếp đi thẳng tới một quầy bạch ngọc phía trước.

- Khách nhân tôn quý, chào ngài, xin hỏi có chuyện gì có thể giúp được ngài không?

Trong quầy có một nữ tử khuôn mặt xinh đẹp dáng vóc uyển chuyển, mang theo nụ cười chức nghiệp hướng Trần Vũ hành lễ vấn an.

- Ta muốn mua một túi trữ vật, không biết giá cả như thế nào?

Trần Vũ lãnh đạm, nhanh chóng vào chủ đề chính, nói.

- Thiếu gia, bổn các có bán túi trữ vật đó, giá 1000 kim tệ, không biết người cảm thấy thế nào?

Nữ tử nghe thanh âm chợt ngẩn ra, cảm thấy có chút khác biệt với tưởng tượng của mình, nhưng vẫn mỉm cười hỏi.

Trần Vũ không để ý tới nữ tử, chỉ đem kim tệ đặt lên trên quầy.

Mấy tích tắt sau, có một người mang lên một túi trữ vật lớn bằng bàn tay người lớn. Tuy bề ngoài túi trữ vật thấy nhỏ vậy, chứ khi mở ra xem nó rộng đến bốn mét vuông.

Sau khi xem xét, Trần Vũ cảm thấy ổn thỏa, cầm túi trữ vật cột vào bên hong.


Mua xong hắn bắt đầu đi ra khỏi cửa thành.

Lấy địa đồ ra, nhìn nhìn, ước chừng một chút, U Minh Sơn Cốc cách đây nhất cũng còn một khoảng cách rất xa, xem ra đêm nay cũng chỉ có thể ngủ ngoài trời thôi.

Nhìn bốn phía một chút, hắn phát hiện hai bên đường lớn đều là rừng nhỏ, cũng không có sơn động gì cả, chẳng lẽ phải trèo lên cây ngủ sao?

Bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, thân ảnh Trần Vũ, lướt vào trong rừng cây bên trái.

Bóng cây trùng trùng điệp điệp, tính chừng thì ánh trắng sáng ngời chiếu đến đây cũng trở nên mờ đi rất nhiều, trên một bãi đất tương đối trống trãi, một đống lửa đang nhàn nhạt bùng cháy.

Bên cạnh đống lửa, một gã thiếu niên dựa vào một cây đại thụ, đối diện hắn là một con heo, đang quay trên đống lửa.

Ăn xong con lợn nướng, Trần Vũ thoải mái duỗi cái lưng đầy mệt mỏi, hắn nhảy phốc lên cây đại thụ, nhắm lấy cành to nhất bắt đầu dựa lưng vào ngủ.

Trần Vũ không khỏi khẽ giật mình, lập tức liền nghe được thanh âm tiếng bước đi đang chạy tới.

- Có tiếng động!

Quả nhiên, một lát sau, nghe thấy một hồi tiếng cây bị giậm gãy truyền đến ngày càng rõ, hắn liền cẩn trọng vài phần vì không biết đối phương là cái gì, ngay sau đó là liên tiếp tiếng ma sát từ trong rừng ra, lúc sau liền trông thấy một bóng người đi ra.

- Ha ha, thật tốt quá, rốt cục cũng nhìn thấy người.

Rất nhanh, nghe thấy một thanh âm vui sướng truyền đến, một thanh niên cơ bắp đi về phía Trần Vũ, xem ra là men theo ánh lửa tìm ra được.


Trần Vũ thu thập thoáng một phát, như không có việc gì nhảy xuống ngồi lại bên đống lửa, không nói gì.

- Haizzz... ta thật là xui xẻo ah, đánh lửa mất, một mực không thể đánh ra lửa, may mắn trông thấy bên này có ánh lửa... Tiểu huynh đệ, không ngại cho ta ngồi cùng làm bạn chứ?

Thanh niên kia thoạt nhìn thập phần chân thành nói, chẳng qua khi hắn trông thấy người trước mắt dĩ nhiên chỉ là thiếu niên 16 17 tuổi thì không khỏi khẽ giật mình, bất quá lập tức liền suy đoán Trần Vũ là loại thiếu niên quý tộc ham chơi trốn nhà đi.

- Có thể!

Trần Vũ cho vào đống lửa một ít củi khô, nhàn nhạt nói. Hắn cũng không ngu mà quá tin vào người khác, huống chi là chỉ mới vừa gặp mặt chứ.

- Cảm ơn, cám ơn...

Thanh niên kia liên tục nói hai tiếng cám ơn, sau đó ngồi xuống một bên nói:

- Ngươi cũng không biết ta không may đến cỡ nào đâu, không chỉ bị mất bao khỏa, mà ngay cả đánh lửa cũng không thấy đâu, đi đường hơn nửa ngày, vừa mệt vừa đói, thật sự chịu không được nữa...

- Được! Ngươi nghỉ ngơi thật tốt một chút đi!

Trần Vũ tiếp tục nhàn nhạt nói, cũng không lộ ra quá nhiệt tình.

- Đúng rồi, tiểu huynh đệ, không biết trên người của ngươi có lương khô không? Coi như là màn thầu cũng không việc gì đâu! Ta thật sự là quá đói rồi, chỉ cần là thứ có thể ăn đều được cả!

Lúc này thanh niên kia lại tiếp tục nói.

Trần Vũ ngẩng đầu nhìn người này, suy nghĩ một chút, từ trong túi trữ vật xuất ra một túi màn thầu ném cho hắn.

- Cảm ơn, cám ơn.

Thanh niên kia nhanh chóng tiếp nhận cái túi, không ngớt lời nói lời cảm tạ, nhưng ánh mắt lại mờ mịt nhìn thoát qua túi trữ vật trong tay Trần Vũ, đây chính là thứ tốt không phải người bình thường có thể dùng.