Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 276: Xóa tên ba thế lực

Ba tiếng nổ lớn vang lên, sức ép của chiêu vừa rồi làm rất nhiều võ giả Bạo Khí Cảnh rơi rụng xuống đất như lá mùa thu, một ít Binh Khí Cảnh thì bị thương quá nặng không còn khả năng chiến đấu. 

Bành! 

Diệp Huyền cùng với hai tên Hóa Khí Cảnh còn lại dùng sức phá tan hai tấm thảm lớn bằng đất này, đất cát văng ra khắp nơi. 

- Lấy phù lục ra đối phó hắn! 

Diệp Huyền bất ngờ lớn tiếng quá, trong đó một số tên thì lấy ra phù lục mà mình tích cóp mua được, đem đánh về phía trước, hét lớn! 

- Khai! Khai! Khai! 

Đùng Đùng Ầm Ầm!!! 

Băng Phù, Hỏa Phù, Lôi Phù, Thủy Phù... cùng đánh xuống phía dưới Tiểu Vũ, làm ra nhiều tiếng phát nổ liên tục, hắn nhanh chóng thôi động ra Linh Khí Hộ Thuẫn, sau đó nhanh chóng lui về phía sau. 

Lực lượng từ những tấm phù kia phát ra làm hắn không khỏi trách lưỡi, nhưng...Băng Phù và Hỏa Phù chạm nhau liền tạo ra rất nhiều sương mù, sương mù này bao rộng phạm vi hơn năm mươi thước. 

Chíu chíu chíu! 

Bên trong do mất tầm nhìn nên đám võ giả liền đánh ra liên tục nhiều đạo kiếm khí, đao khí mang theo âm thanh kỳ dị phát ra, chúng bay tứ tán ra bên ngoài làm bị thương rất nhiều người đứng xung quanh. 

Sương mù dày đặc, biết đây là thời cơ nên hắn liền xông lên phía trước ra tay. 

Bành Bành Bành! 

Thần thức quét qua liền thấy đối phương đang loay hoay, từ trên không gã đánh xuống liên tục hơn mười đạo kiếm khí. 

- A a a... 

Nhiều tiếng va chạm vang lên kèm theo tiếng người hét thảm, nhưng lần này hắn lại cảm thấy càng giết người càng thích tay hơn. 

Một ít ma khí không biết từ đâu chui lên, chạy vào người hắn nhưng nhanh chóng bị sợi chuỗi mà Cơ Nguyệt đeo lên cổ hắn hấp thu hết. 

Binh! Binh! Binh! 


Nhiều tiếng động lạ phát ra, đúng là Tiểu Vũ đang bắt quyết, từ hai tay của hắn, hỏa diễm bùng cháy ra xung quanh, sau đó tạo thành một hình tròn trước tay hắn, hay tay kéo ra thì hình tròn cũng theo đó mà dãn ra. 

Trong hình tròn liền xuất hiện nhiều phù văn đồ án lạ lẫm màu ánh kim, chúng không ngừng xoay trong, linh lực thôi động đến cực hạn, hỏa diễm không còn màu vàng nữa mà đã biến thành màu xanh lam. 

Nhiệt độ không ngừng tăng lên, không khí xung quanh cũng trở nên vặn vẹo. 

- Hỏa Long Ấn! 

Rống!!! Ngâm!!! 

Một ấn vừa đánh ra, tiếng rồng ngâm vang lên, một con rồng màu vàng bằng linh lực xuất hiện bay lại đối phương. 

Ầm! 

Chưa hết, chỉ thấy hắn giơ tay phải lên, những âm thanh răng rắc vang lên rồi phía trong bàn tay chợt xuất hiện một vùng sương trắng sau đó ngưng tụ thành hàng trăm ngọn băng lóng lánh. 

Tiểu Vũ vung tay lên, đám băng châm này như tia chớp bắn tới chỗ sương mù còn chưa tan, liền nghe nhiều tiếng “phịch pịch” do bị băng châm đâm xuyên. 

- A a a... 

Cát đá cùng hòa huyện với sương mù tạo thành một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi, một số người cũng ngước mắt nhìn sang nơi này. 

Do sử dụng linh lực quá giới hạn nên hắn cũng dần kiệt sức, lấy trong người ra hai khỏa Hồi Khí Đan ăn vào, tay cầm Phi Kiếm chống xuống đất đứng nhìn cảnh tượng bên trong.

- Tan! 

Tiểu Vũ thôi động một ít linh lực còn lại phất tay lên, một luồng cuồng phong từ cánh tay hắn bay ra đánh tan sương mù. Nhìn lại chỉ thấy đám người trong đó máu me đầm đìa, người bị băng châm xuyên qua bấy nhậy. 

Diệp Huyền chết nhưng tướng đứng vẫn còn cầm thanh đại đao đưa lên cao chắn lại, nhưng mà trên thanh đao của hắn có hơn năm cái lỗ to hơn trứng gà đâm xuyên qua, chúng xuyên qua cổ của hắn một cách mạnh mẽ. 

- Chạy...chạy nhanh, đoàn trưởng đã chết hết cả rồi! 

Đám người của ba thế lực kia thấy vậy thì liền hét lớn, lập tức quay đầu bỏ chạy như điên, chỉ huy của mình đã chết rồi thì còn ở lại đây liều mạng làm gì? 

- Chạy chạy nhanh... 


Bọn chúng như ong vỡ tổ, mạnh ai nấy chạy, lúc này thì Trần Long thấy vậy liền lớn tiếng hét: 

- Người của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn nghe lệnh, tất cả tập trung lại, không cần đuổi theo! 

Mọi người nghe vậy thì liền nhanh chóng chạy vào nơi trú quân của mình, ai cũng hiểu câu “giặc cùng đường chớ đuổi!” nên cũng không có than phiền gì. 

- Có thực lực, có phách lực, có đảm đương, người như vậy làm sao mà không xứng đáng trở thành đoàn trưởng của chúng ta? 

Cho nên thân phận đoàn trưởng của Tiểu Vũ vào lúc này rốt cục đã nhận được tán đồng, thậm chí danh vọng một lần hành động vượt qua Trần Long, đã trở thành nhân vật linh hồn của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn! 

Ước chừng nửa khắc đồng hồ, Tiểu Vũ lần nữa nhìn quét toàn trường, phát hiện một trường giết chóc này đã dần dần bình tĩnh. 

Nhìn những người có máu mặt đều chết ở đây, trong tâm Tiểu Vũ cũng có chút vì bọn họ mà thở dài một tiếng, nhưng thế giới này chính là như vậy, đã lựa chọn phải gánh chịu lấy hậu quả sau lưng, có lợi ích đồng dạng đại biểu cho có phong hiểm. 

Lúc này hắn không hề nghi ngờ, lựa chọn của mình là sáng suốt nhất! 

Sau đó Tiểu Vũ xoay người sang chỗ khác, đi trở về trong sơn cốc. 

Lúc này, tất cả đoàn viên Ẩn Thế mạo hiểm đoàn đã tập hợp tốt đội ngũ, thấy Tiểu Vũ trở về, nguyên một đám đứng trang nghiêm, ánh mắt nóng rực mà nhìn đoàn trưởng của mình. 

- Thu thập chiến trường, sau đó chia ra ba đường, phá hủy toàn bộ nơi trú quân của Thiên Lang mạo hiểm đoàn, U Sa Bang, Thiên Hổ Bang. Trần Long, Dịch Thu, huynh đệ họ Nhạc, lần này các ngươi phân biệt dẫn đội. 

Tiểu Vũ quét mắt nhìn trong đội ngũ, sau đó trong miệng nhàn nhạt nói. 

Hôm nay, chủ lực của ba mạo hiểm đoàn kia đã bị tiêu diệt hoàn toàn, ở lại nơi trú quân đều sẽ không có bao nhiêu cường giả, Tiểu Vũ tin tưởng bọn họ có thể ứng phó. 

Sau ngày hôm nay, Thiên Lang mạo hiểm đoàn, U Sa Bang, Thiên Hổ Bang, ba đạo thế lực lớn nhất trong U Minh Trấn ngoại trừ Ẩn Thế mạo hiểm đoàn, từ nay về sau xoá tên. 

Thời điểm chạn vạn gần tối, tất cả thành viên của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn mới toàn bộ phản hồi. 

Lúc này trên người phần lớn mạo hiểm giả đều mang theo miệng vết thương lớn nhỏ, đan dược của Tiểu Vũ tự nhiên là lần nữa phát sinh tác dụng, ở trước mặt đoàn viên biểu hiện thần kỳ của chúng. 

Nguyên một đám thậm chí đã trọng thương gần chết cũng được cứu sống, lúc này rất nhiều mạo hiểm giả đều kính như thần linh mà nhìn đoàn trưởng của mình. 

Thật sự là quá thần kỳ! 

Đoàn trưởng này của bọn hắn không chỉ là thực lực cá nhân siêu quần, mà còn có nhiều thủ đoạn kỳ dị vô cùng lợi hại. Trẻ tuổi như thế mà có thể một mình chống lại bao nhiêu người thì không thể hình dung đến cỡ nào. 

Hôm nay, gần kề chỉ là một buổi tối, Tiểu Vũ liền xâm nhập vào nội tâm của mấy trăm tên thành viên Ẩn Thế mạo hiểm đoàn, mặc dù có bộ phận mạo hiểm giả bây giờ không có ở trong doanh, nhưng thông qua truyền tụng, đoàn trưởng Tiểu Vũ ở trong mạo hiểm đoàn, tất nhiên sẽ đạt được tất cả thành viên thừa nhận. 

Đối với một người như vậy, bọn hắn không có khả năng không thừa nhận! 

Coi như là Dịch Thu lúc trước có chút cao ngạo, lúc trước gia nhập Ẩn Thế mạo hiểm đoàn, có lẽ có một ít không muốn, nhưng hiện tại không thể không vui lòng phục tùng Tiểu Vũ! 

Đương nhiên, theo uy vọng của Tiểu Vũ trong mạo hiểm đoàn tăng lên, đan dược trong túi trữ vật của hắn tự nhiên là không ngừng giảm bớt, chỉ trong một buổi tối này thôi mà tất cả đan dược chữa thương của hắn đều dùng hết, kể cả một ít đan dược hạ phẩm trước kia luyện chế cũng đã tiêu hao thất thất bát bát rồi.