Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 260: Người lưu vân tông tới

- Linh Tuyền cũng là linh khí nhưng nó trải qua vạn năm tích tụ dưới nền đại địa, nó nồng đậm hơn linh khí bên ngoài rất nhiều lần, nó không còn ở dạng không khí nữa mà đã cô đặc lại như sửa tươi, thậm chí nếu có thể chờ thêm thời gian thật dài nữa thì nó sẽ ngưng tụ ra Linh Thạch. Nơi đây thiên địa nhân hòa, tập hợp nhiều phúc khí, tinh hoa trời đất, đối với tu luyện có hiệu quả vô cùng thần kỳ.

Nghe vợ mình nói như vậy gã không khỏi trố mắt, miệng há hốc, nếu là như vậy thì nơi này không khác gì thánh địa rồi, về sau mình ở đây tu luyện không phải là tốt hơn rất nhiều sao.

- Thật tuyệt vời, Nguyệt Nhi...nàng đúng là phúc của ta mà! Ha ha ha...

Hắn chỉ biết cười lớn, có được nàng chính là may mắn nhất đối với hắn, có người trợ giúp như thế này hắn không sợ không làm được việc lớn.

Phía sau một người nam nhân thành công chính là một nữ nhân luôn đồng hành cùng hắn, là người mang lại sự tự tin, người không ngừng thúc đẩy nghị lực của hắn, và là một hậu phương vững chắc.

Tiểu Vũ bay đáp xuống dưới, tuy cây cối, cỏ dại um tùm nhưng cũng không sao, hắn bay là đà trên ngọn cỏ, hai tay bối sau lưng thản nhiên quan sát.

Hắn thử tìm một chỗ trống sau đó đáp xuống, lấy tay áp xuống sát đất, bắt đầu thả thần thức ra thăm dò, nhưng hắn cũng không thăm dò được sâu lắm nhưng cũng cảm nhận được một luồng linh khí cực mạnh phía dưới.

- Tốt, tốt!

Gật đầu nhẹ, hắn dùng phi kiếm đánh ra xung quanh vài kiếm, dọn dẹp cỏ xung quanh băng kiếm mà vợ mình vừa cắm xuống, lấy nó làm trung tâm hắn dọn dẹp ra xung quanh chừng mười mét thì dừng lại.

- Chúng ta trở về thôi!

Gã mỉm cười nhìn lại nơi này thật kỹ một lần nữa sau đó nhìn sang vợ mình, hai người song song đi về, đến nhà hắn không có vội đi tu luyện mà nhảy vào trong phòng, lấy giấy ra tự tay vẽ bản thiết kế của Học Viện mà mình muốn xây.

Vẽ hết tấm này lại xé, lấy tấm khác ra vẽ tiếp, gã muốn làm là vẽ ra một cái Học Viện mà mình thích nhất, ngồi cặm cụi đến tối, hắn cũng chỉ ra ngoài ăn chút đỉnh rồi đi vào nghiêng cứu vẽ bản thiết kế tiếp.

Cứ như vậy, ba ngày nhanh chóng lại trôi qua, cuối cùng Tiểu Vũ cũng vẽ được bản thiết kế mà mình cho là ưng ý nhất. Bản thiết kế này chính là hắn dựa vào một phần là cung điện của vợ mình, còn phần khác là tự suy nghĩ ra.

- Như vậy tốt rồi, bây giờ chỉ còn tìm người để xây là được!

Khi xem đi xem lại bản vẽ của mình, thấy nó không còn gì đáng ngại nữa hắn mới đứng dậy phủi tay, lắc người uống éo vài cái, gã lấy ra túi trữ vật đựng kim tệ của mình ra kiểm tra, nhưng nhanh chóng làm hắn thất vọng.

...


Trong lúc hắn ngồi xem xét bản thiết kế Học Viện của mình thì bên ngoài mọi người lại xôn xao thêm một lần nữa.

- Ha ha, lần này Lưu Vân Tông lại cho tuyển chọn đệ tử sớm hơn trước, ngươi thấy như thế nào?

- Quá tốt chứ sao, năm nay ta lại để con trai mình đi lên đó thử sức tiếp, biết đâu lại may mắn được nhận vào thì sao!

- Ta cũng vậy, mà lần này cũng không nghe ba đại gia tộc nói gì đến vấn đề này nhỉ?

- Thôi đi, làm sao ta biết được, nhưng hẳn là bên trong bọn họ cũng đã có chuẩn bị rồi.

Mọi người bên ngoài lên tục bàn tán về chuyện Lưu Vân Tông tung ra tin tức thu nhận đệ tử, chuyện này làm ai nấy đều háo hức vui mừng, bọn họ đang hi vọng có một ngày mình được đổi đời, nhưng nào biết được sự thật bên trong tàn khốc như thế nào.

...

Lúc này, tại Trần gia, cả ba nhà đã tụ hợp ở đây để bàn chuyện mở rộng mối làm ăn với nhau.

- Vương huynh cảm thấy chuyện Lưu Vân Tông cho tuyển chọn đệ tử như vậy, thì định giải quyết như thế nào?

Đổng Thanh Phong để tách trà xuống nhìn sang hỏi, trong lời nói xem chừng như cũng đã có câu trả lời của mình rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});- Ta dự định sẽ không cho bất kỳ tộc nhân đi vào trong đó nữa, cháu trai Vương Hùng của ta cũng đã lén lúc trở về rồi. Bây giờ thì nó đang ẩn nấp trong nhà, chỉ sợ người của Lưu Vân Tông sờ tới nếu không thì không sao cả.

Vương Mạc mỉm cười nhàn nhạt nói ra dự định của mình cho hai nhà còn lại nghe.

- Ha ha, ta làm sao mà cho tộc nhân của mình đi nữa chứ!

Trần Thiên Hàn cười lớn, lắc đầu.

- Tốt, con gái cưng của ta cũng đã trở về rồi! Nhưng mà để phòng hờ bất trắc chúng ta thống nhất với nhau như thế này! Nếu người của Lưu Vân Tông có hỏi thì nói con cháu chúng ta vẫn chưa về, còn nếu chúng hỏi về lần này có ai đi tham gia tuyển chọn hay không thì chúng ta sẽ nói là có, nhưng lúc đi thì chúng ta sẽ không cho ai đi cả! Như câu nói “nước trong không có cá, người thật thà chẳng thành công!”


Đổng Thanh Phong mỉm cười, Lưu Vân Tông đã không giữ chữ tính với họ thì sao họ phải giữ chữ tính với Lưu Vân Tông kia chứ.

Đang lúc mọi người nói chuyện thì tộc nhân của Trần gia chạy vào, khuôn mặt có chút sợ sệch, báo cáo:

- Tộc trưởng, bên ngoài có người của Lưu Vân Tông đến, nói cần gặp mặt tộc trưởng.

Ba nhà Đổng Vương Trần nhìn nhau một cái rồi gật đầu, Trần Thiên Hàn nói:

- Cứ mời hắn vào đây là được.

Tên tộc nhân liền nhanh chóng chạy ra ngoài, một lát sau liền có tiếng bước chân của ba người đi vào.

Dẫn đầu là một trung niên tầm năm mươi, người mặc trường bào màu xám, trên đó có thiêu hai chữ “Lưu Vân” vô cùng khí thế, người này khí tức trầm ổn, thực lực xem như hơn hẳn đám người tộc trưởng nơi đây.

Đi phía sau lưng chính là một nam một nữ, tuổi tác cũng tầm hai mươi, ánh mắt vô cùng cao ngạo, trong mắt của chúng thì được làm người của Lưu Vân Tông là hơn hẳn những tộc trưởng này rồi.

- Không ngờ ba vị tộc trưởng hôm nay lại có hứng ngồi nói chuyện cùng nhau như vậy, đúng là hiếm thấy, hiếm thấy!

Người trung niên khí tức trầm ổn lên tiếng, trong lời nói cũng không moi ra được cảm xúc gì.

“Hiếm thấy cái đầu ngươi, ngươi có bao giờ đến đây đâu mà thấy?” Đây chính là suy nghĩ của tên tộc nhân gót trà cho mọi người.

- Thứ cho Hàn mỗ không nghênh đón từ xa! Không biết vị trưởng lão của Lưu Vân Tông này đến đây là có chuyện gì?

Trần Thiên Hàn bước xuống ghé, đi lại gần khơm người hành lễ, giả vờ niềm nở nói, trong lời nói vô cùng mời chào, nhưng trong nội tâm thì lại khác.

- Ta là Diệp Huyền, là trưởng lão ngoại tông, hôm nay đến đây có một ít chuyện muốn nói.

Hắn ta thản nhiên đi lại gần chiếc ghế chính giữa của Trần Thiên Hàn ngồi xuống như là nhà của mình, hai tên đệ tử cũng đi theo phía sau ngồi hai bên ghế của trưởng lão.

Đám người Đổng Thanh Phong thấy vậy thì cũng chau mày, đây có phải là tùy tiện quá không, có cần phải kiêu ngạo như vậy không?

Bất quá, Trần Thiên Hàn cũng không quan tâm mấy, trong mắt của lão những tên này cùng lắm chỉ là đàn chó đi bậy mà thôi.

- Chuyện thứ nhất ta muốn nói với các ngươi chính là chuyện tông môn không xuống giúp đỡ các vị, đây chỉ là một sự hiểu lầm nhỏ, do tin tức chúng ta nhận về bị chậm chạp mà phía trên tông môn cũng khá bận rộng nên không đến ứng phó kịp thời.

Diệp Huyền vừa nói xong thì mấy vị tộc trưởng nhìn nhau cười nhạt một cái, lúc này Vương Mạc giả vờ như mới hiểu ra, ngạc nhiên nói:

- Ồ! Thì ra là vậy, chả trách!

Nhưng trong lòng lại là “hiểu lầm cái đầu ngươi, bọn ta gửi thư cầu cứu bao lâu mà các ngươi nói chậm chạp, định lừa con nít lên ba à, bất quá ta cũng muốn diễn một vỡ kịch với các ngươi”