Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 237: Về tới u minh trấn

Khi trời chỉ còn thêm một canh giờ nữa là sáng thì mọi người cũng mở mắt ra, Tiểu Vũ đứng phất dậy, đảo mắt nhìn xung quanh một chút, thấy mọi người cũng đã chuẩn bị xong tinh thần rồi. 

- Chư vị, lần này ta muốn mọi người tiến tới U Minh Trấn, bọn ta sẽ tới đó trước chờ mọi người, khi đến xong thì chúng ta sẽ tiến về Nam Lĩnh Thành. Tiểu Bạch sẽ làm người dẫn đường cho mọi người, yên tâm, nó rất hiền, sẽ không đả thương bất kỳ người nào! 

Tiểu Vũ nhìn tất cả mọi người có mặt ở đây, dõng dạc nói. Đồng thời cũng trấn an mọi người về Tiểu Bạch, mà trải qua một đêm như thế mọi người cũng không ai có cảm giác sợ hãi nó nữa. 

Tiểu Bạch nghe vậy liền truyền âm lại hỏi hắn: 

- Chủ nhân, ta không đi cùng ngươi sao? 

- Đúng vậy, ngươi chở những người này đi cho nhanh, bọn ta sẽ phi hành đi trước, ngươi hãy nhanh chóng đuổi theo! 

Tiểu Vũ cũng gật đầu đáp lại, dù sao thì để nó đi chung với những người này hay hơn, trên đường về U Minh Trấn cũng không bị yêu thú khác cản đường, còn bọn họ phi hành trên không nên cũng không gặp trở ngại gì nhiều. 

Việc hắn đến U Minh Trấn là muốn lấy thêm thực lực của mạo hiểm đoàn mà mình đã xây dựng, xem ra hôm nay đã có diệp để sử dụng rồi, với lại hắn cũng không biết người của Trương gia mời đến có bao nhiêu, nên tốt nhất hắn sẽ lấy hết thực lực của mình ra để phòng hờ bất trắc. 

- Được! Không thành vấn đề, chúng ta sẽ nhanh chóng tiến đến đó. 

Vương Khải Hoàng đứng dậy nhìn sang quân lính của mình, gật đầu đồng ý. 

- Vậy chúng ta hẹn gặp lại tại U Minh Trấn! 

Tiểu Vũ nói xong liền lấy thanh Phi Kiếm ra, nhảy lên trên đó phi hành, Cơ Nguyệt thì đem Trần Vũ vào trong tháp, còn Tháp Lão thì ngồi cùng phi kiếm của hắn. 

- Về nhà thôi… 

Phi Kiếm bay lên trời, trái tim Tiểu Vũ cũng không nhịn được có chút nhảy nhót, hắn rất muốn gặp lại người nhà của mình rồi. 


Ba người còn lại, Hắc Long cùng với nhị lão thấy vậy thì cũng phi hành đi theo, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy về phía U Minh Trấn. 

Lần này bọn họ không bay thấp như lần đi đến Yên Triều mà bay lên trên mây để tránh người khác dòm ngó, khi đã bay lên trên cao, trời xanh mây trắng, tất cả như có thể chạm tới với tới. 

Nhìn xuống bên dưới, núi rừng chập chùng liên miên, mà Ô Vang Cốc thoạt nhìn càng ngày càng nhỏ, khi chỉ còn cỡ chừng một bàn tay thì cũng không tiếp tục bay lên cao nữa, chỉ theo phương hướng U Minh Trấn bay đi. 

Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn xem, cảm giác thiên không trong sáng, trong vắt như gương, vô cùng đẹp mắt, khi mọi người xuyên vào trong mây linh khí tràn vào mũi càng làm cho người vô cùng sảng khoái. 

Tháp Lão cùng những người khác thì vẫn bình thường, chỉ có hắn là cảm thấy mọi thứ mới lạ, vì hắn chưa từng phi hành trên mây, lần này được trải nghiệm cảm giác thật khó tả. 

Sau khi hắn phi hành rời đi thì Vương Khải Hoàng cùng với vợ con mình lên người Tiểu Bạch đuổi theo, phía sau binh lính leo lên ngựa kịch liệt đuổi theo, làm cát vàng bay mù mịt. 

Mọi người phi hành hết ngày thứ nhất thì đến Nam Hoang Thành, nghỉ ngơi một đêm sau đó lại tiếp tục đi đến U Minh Trấn, trên đường đi mọi người rất ít nói chuyện phiếm với nhau, mà chủ yếu chú tâm phi hành. 

Lúc bọn họ vừa rời khỏi Nam Hoang Thành thì mọi người phía sau cũng đã đuổi tới kịp, bọn họ ở lại thành này nghỉ ngơi một chút, sau đó mới dự định rời đi tiếp. 

... 

Ba ngày sau, sau khi đi xuyên qua Hòa Bình Thành, cho đến khi trời gần tối, tà dương đại địa lộ ra một mảnh huyết sắc, cuối cùng thì năm người bọn họ đã đến U Minh Trấn.

Chỉ mất bốn ngày để từ Ô Vang Cốc đến U Minh Trấn làm hắn cũng phải thốt lên vì tốc độ của phi hành nhanh hơn đi bộ quá nhiều. 

- U Minh Trấn, ta lại tới lần nữa đây! 

Tiểu Vũ nhìn kiến trúc nhỏ xíu phía dưới, khóe miệng mỉm cười. 

Hắn vẫn còn nhớ rõ lúc trước lần đầu tiên đến U Minh Trấn, lúc ấy đụng đâu đi đó, cái gì cũng không rõ, dám một mình trực tiếp vào bên trong U Minh sơn cốc, nếu như lúc đó không phải mình có chút thông minh cùng với may mắn thì không biết mình có thể còn sống đi ra hay không. 


Nhớ tới hành vi của mình lúc trước, hắn cũng không khỏi cảm thấy có chút điên cuồng, nhưng cũng nhờ sự điên cuồng đó mà hắn gặp được Khai Thiên Tháp. 

Năm người hạ xuống một nơi hẻo lánh của U Minh Trấn, sau đó vì tránh người khác dòm ngó nên Hắc Long biến thành một hình xăm trên người hắn. 

- Nơi đây sát khí khá nặng, xem ra do chém giết không ít mà hình thành! 

Tháp Lão nhìn ra xung quanh thấy u ám nơi này khá dầy đặc, nên thuận miệng đánh giá một chút. 

- Đúng vậy sư phụ, nơi đây thường có võ giả ra vào săn giết yêu thú nên sát khí có chút mạnh mẽ hơn những nơi khác. 

Gã gật đầu nói với sư phụ của mình, nơi này giết chóc khá nhiều nên chuyện có sát khí là không thể tránh khỏi. 

- Bây giờ ngươi định làm gì, có phải ngươi sẽ đi đến mạo hiểm đoàn của mình không? 

Huyền Lão lên tiếng hỏi. Hắn suy tư một chút sau đó quay sang nhìn mọi người, nói: 

- Chúng ta nên ăn uống một chút đi, hiện tại mọi người vừa mới phi hành nên cần nghỉ ngơi một chút!

- Tốt, chúng ta hãy tìm một tửu lâu vào ăn uống một chút! 

Vu Lão mỉm cười đáp. 

Ba người đi trên đường lớn lót đầy đá xanh, tuy trời mới vừa hừng tối nhưng mọi người vẫn còn đi lại tấp nập, đèn đuốc thắp sáng khắp nơi, không khí có phần khẩn trương năng động. 

Bọn họ tiến đến một tửu lâu ven đường, ghé vào ăn uống một chút, mọi người cười nói với nhau, duy chỉ có Tháp Lão chỉ ngồi uống trà chứ không có ăn như bọn họ. 

Xung quanh mọi người ăn uống nói chuyện với nhau bình thường, vào trong đây hắn còn nghe thêm được một số tin tức nhưng chúng đều không quá quan trọng, chủ yếu là sự biến đổi của yêu thú trong U Minh sơn cốc. 

- Chúng ta cũng nên đi tới Ẩn Thế mạo hiểm đoàn rồi! 

Tiểu Vũ thấy mọi người đã dùng bửa xong thì lên tiếng, nhị lão nghe vậy thì liền gật đầu nói: 

- Được, ngươi hãy dẫn chúng ta đến mạo hiểm đoàn mà ngươi đã gầy dựng đi! 

- Tốt, chúng ta đi! 

Hắn để tiền xuống bàn, sau đó ba người rời đi khỏi tửu lâu, gã thì đi trước dẫn đường cho ba người