Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 218: Có người tới cứu

Đây là Tiểu Vũ đã nương tay, nếu không e là mấy tên thị vệ đó đã bỏ mạng từ lâu rồi! 

Sắc mặt Chu Thành đại biến, bởi vì hắn cũng là một Bạo Khí Cảnh vậy mà không nhìn ra thủ đoạn của đối phương. Mà cái kia tựa như không phải chân khí, cũng không có thuộc tính, vậy mà chỉ với một cái tát tùy ý lại đánh bay thị vệ. 

Ở trên lầu hai, mọi người cũng đang ngồi nhìn xuống phía dưới, tất cả sự tình mọi người đều rõ mồn một, nhưng ở đây có một phe là con của thành chủ nên mọi người không tiện tùy ý dòm ngó. 

Chu Thành thấy tình cảnh không tốt với mình, lập tức kinh hãi, quát: 

- Tất cả đều thất thần làm gì, cùng tiến lên, chẳng lẽ một mình hắn có thể chống lại tất cả công kích của các ngươi sao! 

Nghe chủ tử mình hét như vậy, những tên thị vệ còn lại cũng bừng tỉnh, ai nấy đều lấy ra binh khí của mình, rống giận đánh về phía Tiểu Vũ. 

Tất cả thị vệ đều triển khai vũ kỹ lợi hại nhất của mình, mười tên đồng loạt bay lên không trung chém xuống, mười đạo kiếm khí cũng theo đó mà xuất ra đánh thẳng tới Tiểu Vũ, hắn đang ngồi ăn thấy vậy thì triển khai Linh Khí Hộ Thuẫn. 

Một cái thuẫn hình trứng màu lam xuất hiện bao bọc xung quanh người hắn, khi công kích của đám thị vệ vừa chạm vào thì liền bị giữ lại bên ngoài, mười tên thị vệ đứng trên không chém xuống thấy cảnh tượng này thì không khỏi trừng mắt. 

- Hả! 

Tất cả thực khách ngồi trên tầng hai đang xem cuộc chiến, khi thấy cảnh tượng này thì mọi người đều đứng dậy, miệng mở to đến nỗi có thể nhét vừa một trứng gà vào trong. 

Ở phía dưới Tiểu Vũ cũng nhìn thấy mọi người đang há mồm thì chỉ cười nhẹ, không dừng lại ở đó, tay trái lật lên liền xuất hiện một quả cầu khí xoáy mạnh liên tục, bạo phát ra nhiều tiếng âm phong va chạm. 

Hắn đánh mạnh quả cầu xuống, lấy hắn làm trung tâm, quả cầu bạo phát đánh ra một luồng ba khí chấn động đánh văng tất cả mười tên thị vệ ra bên ngoài. 


Rầm rầm rầm... 

- A aaaaaaa... 

Tất cả thị vệ bị đánh văng ra xa kèm theo tiếng rênh thảm, bọn chúng đập ngã mười mấy cái bàn, sau đó mọi người nghe nhiều tiếng “bành bành” lên, một số ít người thì văng ra ngoài cửa, nhưng đều không có chết! 

Hết thẩy sự tình vừa rồi đều được Chu Thành thu hết vào mắt, chuyện này làm hắn vạn phần hoảng sợ, mặt mũi đầy kinh hải, cuồng loạn quát: 

- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, cho dù ngươi là Bạo Khí Cảnh cũng không thể một mình ngươi mà chống lại mười tên Bạo Khí Cảnh trung kỳ được! 

Tiểu Vũ mặt không biểu tình, thản nhiên nói: 

- Không có gì là không thể! 

Tiểu Vũ cười tà dị, nhưng nụ cười này làm cho Chu Thành như thấy ác ma, toàn thân lạnh lẽo giống như lọt vào hầm băng.

- Bây giờ chỉ còn lại một mình ngươi, ngươi nói ta nên giải quyết ngươi như thế nào? Ngươi thích từng răng rơi ra hay là rơi ra một lượt, cứ nói, ta sẽ chiều theo ý ngươi! 

- Ngươi... 

Tiểu Vũ nhàn nhạt nói một câu, còn chưa kịp cho Chu Thành nói thì hắn đã tùy ý đánh ra một chưởng, một đạo ảnh bàn tay theo tay Tiểu Vũ thoát ra, nhanh chóng đánh đến trước mặt Chu Thành. 

Oanh! 


Ngay thời điểm chưởng sắp đánh trúng Chu Thành, một thân ảnh áo đen đột nhiên xuất hiện, người này đánh ra một chưởng kháng lại chưởng của Tiểu Vũ, tuy đỡ được nhưng bị đẩy lùi về sau năm bước. 

Người áo đen này cũng có chút ngỡ ngàn vì có thể làm mình lùi lại, nhưng người áo đen nhanh chóng lấy lại bình tĩnh vì hắn chỉ mới sử dụng có bốn thành thực lực mà thôi! 

Nhìn lại thì đây là một lão giả, người mặc một bộ trường bào màu đen, quần áo theo chân khí ba động mà bay, chỉ gặp lão căm phẩn nhìn Tiểu Vũ, lạnh lùng nói: 

- Tiểu gia hỏa, ngươi đả thương nhiều thị vệ của Chu gia ta nhiều vậy thì cũng thôi đi, lại còn dám ra tay độc ác như vậy với Chu Thành, lá gan của ngươi cũng không nhỏ! 

Tiểu Vũ nhướng mày, lão giả này thực lực rất rõ ràng, đã là Binh Khí Cảnh đỉnh phong. Nhưng mà nghe lão nói hắn không khỏi cười nửa miệng, ra tay độc ác ư? Đây chỉ mới là dạy cho hắn bài học mà thôi. 

- Phong Bá! 

Chu Thành thấy lão giả mặc trường bào màu đen đó đến cứu mình thì thần sắc liền biến đổi 180 độ, mặt mũi tràn đầy ủy khuất, nói: 

- Nếu Phong Bá đến chậm một bước thì Thành Nhi chắc chắn sẽ không gặp được người nữa rồi! 

Lão già được xưng là Phong Bá khẽ quát: 

- Hỗn trướng, bình thường ta bảo ngươi hảo hảo tu luyện thì ngươi lại không nghe, nếu mà ngươi nghe ta thì làm sao biến thành cái bộ dạng này? 

Lão già Phong Bá kia phủi quần áo cho Chu Thành một chút, nhưng mà nhìn thấy bộ mặt ủy khuất của hắn lão cũng đành thở dài. 

Ngay lúc nãy, có một gia tộc phụ thuộc thấy Chu Thành ở Thiên Hương Lâu bị người khác ức hiếp thì vội vàng chạy đến. 

Cũng may là nơi của lão cách Thiên Hương Lâu không xa lắm, nếu là xa một chút thì chắc lão đã không cứu được hắn rồi. 

Mà thật ra lão không cần tới, Chu Thành cũng không chết, cùng lắm là bị Tiểu Vũ giáo huấn một trận mà thôi! Nhưng nhìn thấy cảnh răn dạy của lão giả kia làm hắn nhớ đến gia gia mình. 

Khi nhỏ hắn bị người khác ăn hiếp gia gia hắn cũng từng làm như vậy để bảo vệ hắn, nên hắn không muốn giết ai cả!