Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 187: Rời khỏi

Bên trong Khai Thiên Tháp! 

Khi Trần Vũ trở vào trong Khai Thiên Tháp liền lên tầng hai tìm sư phụ của mình, sau đó kể lại chuyện mà hắn thấy được trong huyễn cảnh cho sư phụ mình nghe. 

Vì theo hắn, sư phụ mình sống đã lâu nên sẽ hiểu nhiều hơn mình, nên muốn sư phụ mình cho ý kiến. 

Trần Vũ thận trọng nói. 

- Mọi chuyện là như vậy đó sư phụ! 

- Lúc chưa sinh ta, ai là ta? Khi sinh ta rồi, ta là ai? Khi ta trở lại, khắp trong tam giới là đời Thượng Ngươn! Nếu như con nói như vậy thì đây chính là ý trời! Con cứ thuận theo tự nhiên mà làm! 

Tháp Lão nghe câu chuyện mà Trần Vũ kể, liền ngồi suy nghĩ hồi lâu, lát sau cũng lên tiếng, mỉm cười nhẹ. 

Lão cũng đoán ra một phần trong câu chuyện đó rồi, nhưng đây chính là ý trời, khó mà sửa được, đây là chuyện là người mang sứ mệnh trên người phải trải qua, vô phương giúp đỡ! 

* * * 

Phía bên ngoài Khai Thiên Tháp! 

Thêm một canh giờ trôi qua, Tiểu Vũ mở mắt ra, mỉm cười nhìn lại thân thể mình một chút, qua lần kiếp nạn lần này hắn cảm thấy lời nói của ông lão kia rất đúng, chuyện này làm hắn bắt đầu hoang mang. 

- Hai câu hỏi kia, bất quá không sao! Hiện tại ta đã đột phá đến Trúc Cơ sơ kỳ rồi, xem như lần này đi không uổng công! 

Hắn đứng dậy xoay người vặn vẹo vài cái, sau đó đi lại xem Huyết Trì một chút, không biết sau khi bị hắn luyện hóa nó sẽ biến thành cái bộ dáng gì. 

- Cuối cùng hắn cũng tu luyện xong! 

Vân Kinh Hồng cũng mở mắt ra, không tu luyện nữa, nàng cũng đi lại gần Huyết Trì thử nhìn xem một chút. 


Thấy Vân Kinh Hồng đi lại, hắn cũng không có ngăn cản gì, hai người đồng loạt nhìn xuống dưới, toàn bộ Huyết Trì đã trở nên yên tĩnh. 

Bất quá, kế tiếp đó, Vân Kinh Hồng hai mắt trừng lớn: 

- Cư nhiên không có bọt huyết bốc lên! 

Nàng chỉ thấy bề mặt Huyết Trì quỷ dị, yên tĩnh giống như một cái mặt gương chứ không có nổi bọt huyết lên tiên tục như lúc ban đầu. 

Tại trong ấn tượng của nàng, ở trong Huyết Trì này bọt huyết nổi lên liên tục, mà sát khí cũng tỏa ra khá mạnh. 

Thế nhưng, hiện tại ngay cả sát khí cùng bọt huyết cũng đã tiêu tan mất! 

Chính là Tiểu Vũ! 

Vân Kinh Hồng kinh ngạc nhìn Tiểu Vũ, sau đó mới phản ứng tới, mỉm cười nói: 

- Ngươi như vậy mà có thể thôn phệ hết cái Huyết Trì này! 

Nói đến đó, phần sau lại nói không nên lời, Huyết Trì to lớn như vậy mà một người có thể trong ba ngày mà hấp thu hết năng lượng trong nó. 

Tiểu Vũ vẻ mặt mỉm cười: 

- Cũng thường thôi! 

Vân Kinh Hồng nấc yết hầu, vẻ mặt khiếp sợ dị thường, Tiểu Vũ cư nhiên tại trong Huyết Trì ngâm mình hơn ba ngày mà không có chết?! Không bị năng lượng cuồng bạo trong Huyết Trì này đánh cho tan xác?! 

- Ngươi thật sự...thật sự là đã thôn phệ hết cái Huyết Trì này sao? 

Vân Kinh Hồng như không tin vào tai mình cà lăm hỏi thêm lần nữa. 


Tiểu Vũ thấy nàng kinh ngạc như thế, chỉ cười cười nói: 

- Huyết Trì này đã không có tác dụng nữa rồi, ta đã đem năng lượng bên trong toàn bộ thu nạp hết! 

Vân Kinh Hồng nhất thời không có kịp định thần lại, sợ run một chút, tiện đà cười nhẹ nói: 

- Vậy ta phải chúc mừng ngươi rồi, xem như đại công cáo thành! 

Ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, cư nhiên chỉ trong ba ngày mà mình có thể đem năng lượng trong Huyết Trì thu nạp hết, nhưng mà nghĩ lại hắn mỉm cười nhẹ, một phần hấp thu nhanh là do hắn biết thành Địa Ma. 

Hơn nữa, việc hắn cảm thấy ngoài ý muốn, chính là hắn có thể đột phá tới Trúc Cơ Kỳ, đồng thời đạt được Trúc Cơ sơ kỳ! khiến hắn kinh hỉ hơn chính là, kinh mạch trong cơ thể hắn cư nhiên được luyện hóa tốt hơn trước, kinh mạch cũng rộng hơn giúp cho việc vận chuyển linh lực nhanh hơn trước rất nhiều! 

Mà linh hồn chi hải hắn, cũng sản sinh nhiều biến hóa. 

Trải qua trận chiến cùng với tâm ma của mình, linh hồn chi hải hắn cũng tăng trưởng không ít. 

Chỉ là sau khi hai người nói chuyện xong, Vân Kinh Hồng dùng nhãn thần cực kỳ quái dị nhìn Tiểu Vũ. 

- Xem ra sát khí cũng không có giảm bớt mà còn tăng thêm khá nhiều! 

Hắn nhìn thấy một làn khói đỏ vây xung quanh mình thì chỉ biết lắc đầu. 

- Ngươi đã luyện hóa xong vậy thì chúng ta cũng nên rời khởi nơi này! Dù gì nơi này cũng đã không còn thứ gì có thể lấy! 

Vân Kinh Hồng nhìn qua Tiểu Vũ, nàng ngồi đây ba ngày cũng chỉ đợi ngày ra khỏi nơi này mà thôi. 

- Tốt! Chúng ta chuẩn bị rời đi! 

Tiều Vũ gật đầu, hai người đi lại một cái bệ đá cổ. 

Lúc này phương pháp rời đi rất đơn giản, dưới bệ đá cổ có một cái cơ quan, mở ra sẽ có một cái trận pháp trực tiếp đưa người đến trên mặt đất, mà nơi đây cũng vĩnh viễn chìm ngủm xuống dưới đất, nơi này sẽ trở thành một phần mộ chính thức. 

Về phần là trận pháp gì, hắn cũng có phần hiếu kỳ, liền ngồi xuống xem sơ qua, liền biết đây là trận pháp Truyền Tống Trận. Truyền Tống Trận hắn đã xem qua trong thư tịch trong Tàng Kinh Các nên cũng không có gì lạ lẫm! 

Nhưng Truyền Tống Trận này e là trong Việt Triều hẳn là không có xuất hiện qua một lần, vì nó đã thất truyền quá lâu, thêm nữa là cách thiết kế khá phức tạp, một người bình thường phải mất đến cả năm để nghiêng cứu chứ chả phải chơi! 

So với luyện đan, Tiểu Vũ ngược lại đối với trận pháp này tương đối có hứng thú một chút, sau đó muốn đi chỗ nào còn không phải đơn giản, chỉ cần mở ra trận pháp, vèo thoáng cái người đã đến ngoài ngàn dặm!