Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 126: Muốn Sờ Vào

Năm mạo hiểm giả được gọi tên đều hưng phấn phóng ngựa ra khỏi hàng, trong bọn họ thậm chí có người đã dừng lại ở Ngưng Khí Cảnh tầng chín hơn ba năm rồi, nhưng bởi vì các loại thời cơ không thành thục cho nên đến nay vẫn không thể đột phá! Hôm nay cơ hội bày trước mặt, bọn hắn sao không không mừng rỡ như điên được.

- Ân, đa tạ Trần đoàn trưởng.

Trần Long gật đầu nói nói:

- Các huynh đệ chỉ cần ở lại Ẩn Thế mạo hiểm đoàn, đoàn trưởng nói, chỉ cần một lòng vì Ẩn Thế mạo hiểm đoàn chúng ta thì đều sẽ có cơ hội đạt được đan dược!

- Chẳng lẽ tân đoàn trưởng của chúng ta là một vị Luyện Đan Sư sao?

Có người khiếp sợ hỏi thăm.

- Người có thể tùy tiện xuất ra năm khỏa Bạo Nguyên Đan, ngươi cứ nói đi?

Trần Long mịt mờ nói, tuy rằng hắn cũng không biết Trần Vũ có phải là Luyện Đan Sư luyện chế Bạo Nguyên Đan hay không, nhưng đây là lúc tụ lại nhân tâm, đối với chuyện gì nên nói chuyện gì không trong lòng hắn vẫn rất rõ.

...

Trần Vũ rời khỏi U Minh Sơn Cốc tiến vào một tửu lâu ngồi ăn, hắn kêu đồ ăn ra, sau đó ngồi nhăm nháp ăn thoải mái, vô cùng hí hững nghe những người khác bàn tán.

- Ngươi không may rồi, lúc sáng ta có chứng kiến trận đánh giữa một thiếu niên và đám người Thanh Long đoàn, ngươi không thấy đâu thiếu niên đó vô cùng tiêu soái, một mình giết hết đám người dám cản đường hắn.

- Ầy, chắc là người của đại thế gia nào đó ra ngoài lịch lãm mà thôi, nhưng không ngờ thực lực lại mạnh như thế.


- Ta còn nghe nói hắn đã thành lập một mạo hiểm đoàn khác nữa, người này thật thần bí!

Lúc này có một thiếu niên mặt áo màu vang đứng lên xoay người nhìn xung quanh, nhàn nhạt nói:

- Vậy là các ngươi biết một không biết mười rồi!

Một người thực khác mạo hiểm giả nghe vậy cũng hiếu kỳ, lên tiếng nói:

- Không biết ý của huynh đệ là sao, có thể nói rõ cho chúng ta cùng nghe được không?

Tên thiếu niên áo vàng liền gật đầu, mặt trịnh trọng nhìn sang mọi người sau đó dõng dạc nói:

- Ta còn nghe được chính miệng thiếu niên đó nói cho mọi người trong mạo hiểm đoàn đó năm khỏa Bạo Nguyên Đan, mà hắn còn nói Ngưng Khí Cảnh tầng chín khi sử dụng sẽ có tới tám thành xác suất thành công đột phá Bạo Khí Cảnh!

Nhưng lúc này hai tên thiếu niên mặc bạch bào cùng một vị nữ tử, vừa ngồi uống trà vừa nghe vui, nhưng khi nghe nói đến đoạn Bạo Nguyên Đan liền không khỏi động dung.

Đến gia tộc như bọn họ còn không có được đan dược thần kỳ như thế, đa phần đan dược phụ trợ tăng cấp hầu như rất hiếm, không phải muốn là có, mà còn phải có luyện đan sư cao tay mới có thể làm được.

Mà Bạo Nguyên Đan này lại tăng lên tám thành xác suất thành công đột phá, đây nói lên đều gì. Nếu gia tộc bọn họ có được đan dược này thực lực gia tộc sẽ càng mạnh hơn nữa.

Nghĩ đến đây ba người ai nấy đều hưng phấn cả lên, cũng bắt đầu điều tra về thân phận của thiếu niên thần bí đó.

Xung quanh các loại bàn tán xôn xao về trận đánh lúc sáng của hắn làm được người khác lấy ra làm đề tài bàn luận trong lúc ăn uống, hắn mỉm cười tính tiền rồi rời khỏi nơi này, tiến hành đi dạo một chút sau đó trở về khách sạn.


Hắn tiến vào trong tháp, nhưng nhớ trực lại đám nhẫn lúc trước cùng tản băng kia, nên hắn muốn đến cung điện của thê tử mình xem xét một chút.

Đến nơi hắn ngồi xuống cầm mấy chiếc nhẫn lên xem một chút, sau đó vứt ra một bên, nhìn chằm chằm vào tảng băng trước mặt kia.

Lúc này một thân ảnh lại hiện ra trước mặt hắn, người này không ai khác chính là thê tử của hắn Cơ Nguyệt.

- Nàng thích thì lấy mấy chiếc nhẫn này mà dùng, ta thấy nó cũng đẹp nên mới mang về đó.

Trần Vũ mỉm cười ngước đầu lên nhìn thê tử của mình, lần này nàng mặt một chiếc váy màu trắng ôm sát người, hơn nữa chiếc váy chỉ dài đến đầu gối, để lộ ra đôi chân trắng ngần như tuyết của nàng.

Làm hắn không tự chủ đưa tay về phía trước muốn sờ vào, nhưng ngay tức khắc, nàng liền né sang một bên, sau đó tức giận đi lại xách lỗ tai hắn lên, làm hắn đau lá oai ái.

- A, từ từ nương tử ah, cẩn thận làm rớt tai ta, aaaaa, tay hạ lưu nhân...

- Hừ, muốn làm bậy àh, không nhớ lời thiếp nói lúc trước đúng không?

- Ta... Ta nào dám, ta biết lỗi rồi về sau sẽ không dám làm bậy nữa, ta chỉ làm bừa thôi là... aaa nàng nhẹ nhẹ tay thôi, tai ta sắp rơi ra rồi! Không có đồ thay thế đâu...

- Không mạnh tay thì sao chàng sợ được chứ!

Không phải Cơ Nguyệt không cho hắn chạm vào, mà nàng muốn làm như vậy để hắn cố gắn phấn đấu để có được nàng, ở thế giới này nếu không có thực lực rất khó sống, nàng đã sống hơn mười ức vạn năm nên hiểu rất rõ điều này.

Nếu không hắn sẽ không có mục tiêu tiến đến, chứ nàng đã là thê tử hợp pháp của hắn rồi mà làm sao không cho hắn chạm vào được, còn người khác muốn chạm vào ư! đi đầu thai đi là vừa!

- Đâu có, ta chỉ lỡ sơ ý mà thôi, không có cố ý!

Trần Vũ xua tay mặt cười khả ái làm hòa nói, tay khác không ngừng xoa lỗ tai của mình, nhưng mắt không khỏi dán chặt vào nơi thần bí của nữ nhân.

- Thiếp muốn lấy Băng Diễm Tinh Sa này, chàng không ý khiến gì chứ!

Cơ Nguyệt thuận tay chỉ về phía tảng băng trước mặt nói, nàng muốn nó đã lâu nhưng lần trước quên hỏi hắn nên cũng không tự ý lấy sử dụng.