Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 95: Tiền viện phí đã được trả

Anh nói xong, không đợi Hoàng Ngân trả lời đã đứng dậy, cơ thể to lớn lõa lồ cứ thế đi vào phòng tắm, bỏ lại Hoàng Ngân một mình nằm trên giường ngơ ngơ ngác ngác. 

Vừa rồi cô nói gì sai sao? Không có mà! 

Hoàng Ngân gõ vào đầu mình, buồn ngủ quá! Hình như cô say thật rồi. 

Hoàng Ngân vừa mệt lại vừa buồn ngủ, cứ vậy mơ mơ màng màng thiếp đi. Vì thế, ngày hôm sau tỉnh dậy cô chẳng nhớ gì cả. 

Cô quên mình đã nói muốn làm chuyện đó với anh, cũng quên luôn mình ở trên giường yêu kiều gọi anh là bác sĩ Cao hết lần này đến lần khác, càng quên mất mình chủ động vươn bàn tay nghịch ngợm chạm vào anh. Điều cô nhớ duy nhất chính là Cao Dương Thành tức giận. Bởi vì từ lúc anh ngủ dậy cho đến khi ra khỏi nhà, anh chẳng buồn quan tâm để ý đến cô. 

Nhưng Hoàng Ngân thật sự không nhớ nổi rốt cuộc mình đã làm gì chọc anh bực bội, cho dù cô nghĩ nát óc cũng không ra. Xem ra đúng là không thể uống rượu nhiều. 

*** 

Trước bàn trực, một cậu bé nho nhỏ đang kiễng chân, nháy đôi mắt to đáng yêu, khẽ mỉm cười nhìn cô y tá bên trong. 

“Dương Dương à? Em làm gì thế?” 

Cho dù Dương Dương là bệnh nhân mới chuyển đến, nhưng bởi vì cậu bé rất đáng yêu và ngoan ngoãn nên chẳng mấy chốc các y tá đã nhớ tên cậu bé. 

“Chị y tá, em có thể gọi nhờ điện thoại của chị không?” Cậu bé Dương Dương ngại ngùng chỉ chiếc điện thoại bàn. 

“Dĩ nhiên là được rồi! Dương Dương muốn gọi cho ai vậy?” 

Cô y tá đưa ống nghe điện thoại cho cậu: “Có cần chị bấm số hộ em không?” 

“Vâng, cảm ơn chị.” 

Cậu nhóc vô cùng lễ phép, sau đó đưa mảnh giấy đang nắm chặt trong tay cho cô y tá đối diện: “Chính là dãy số này ạ.” 

Đây là số điện thoại mà cậu đã xin của chú Cao, cậu đã hứa với chú Cao, khi nào sinh nhật mình phải mời chú đi ăn mừng. 

“Ừ, Dương Dương chờ chị nhé.” 

Cô y tá cười nói xong, bèn bấm gọi điện thoại cho cậu. 

Trước khi điện thoại của Cao Dương Thành vang lên, anh đang bị Đỗ Thanh Nga cản lại trên hành lang bệnh viện. 

“Bác sĩ Cao, đây là viện phí mẹ em nằm viện mà anh đã giúp đỡ. Em cảm ơn ý tốt của anh, mong anh nhận lấy ạ.” Đỗ Thanh Nga đưa tiền trong tay cho Cao Dương Thành, vẻ mặt có chút thẹn thùng. 

Cao Dương Thành rũ mi, thờ ơ nhìn lướt qua xấp tiền trong tay cô. Hồi lâu anh mới ngước mắt lên, trầm giọng nói: “Cô không cần phải trả lại số tiền này đâu.” 

Đỗ Thanh Nga sửng sốt chốc lát, lại vội vàng chìa tiền về phía trước, ngại ngùng nói: “Sao có thể thế được! Bác sĩ Cao, em thật sự cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng em nhất định phải trả lại anh số tiền này, mong anh hãy nhận lấy.” 

“Số tiền này, chị cô đã trả rồi.” Giọng Cao Dương Thành vẫn bình thản, không chút gợn sóng. Từ đầu đến cuối, gương mặt anh cũng chẳng có biểu cảm khác lạ. 

“Bác sĩ Cao, anh đừng khách sáo với em nữa. Trước khi em đưa tiền, em đã hỏi chị gái em rồi. Chị em nói vẫn chưa trả lại anh mà! Hơn nữa, chị gái em nào có bao nhiêu tiền mà trả anh.” 

Quả thật Đỗ Hoàng Ngân đã trả lại số tiền này, chẳng qua trả bằng cách mà Cao Dương Thành thích hơn mà thôi. Hiển nhiên Đỗ Thanh Nga không hiểu ý của Cao Dương Thành. 

Cô còn tưởng rằng Cao Dương Thành có lòng muốn giúp mình nên cố ý nói rằng Hoàng Ngân đã trả cho xong việc. Vì vậy cô mới muốn nhét tiền vào túi áo anh bằng được. Đúng lúc này thì điện thoại trong túi quần Cao Dương Thành đổ chuông. 

“Chờ chút đã.” Anh lấy điện thoại ra, vừa đi vừa nghe máy. 

Trên màn hỉnh hiển thị một dãy số xa lạ. 

Cao Dương Thành vừa mới bắt máy đã nghe thấy giọng nói ngây thơ trong trẻo truyền đến từ đầu kia: “Chú Cao!” 

“Dương Dương à?” Anh ngạc nhiên. Trên gương mặt tuấn tú lạnh nhạt luôn không thay đổi bỗng nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời ban chiều. 

Một Cao Dương Thành khác lạ khiến Đỗ Thanh Nga cách đó không xa nhìn đến ngây dại. Nếu nụ cười ấy cũng nở vì mình thì cô hạnh phúc biết bao. Thế nhưng... Đỗ Thanh Nga liếc nhìn chỗ tiền chưa thể trả lại của mình, trong lòng có chút xúc động. 

Có lẽ bác sĩ Cao không hề ghét cô giống như anh đã nói. Thậm chí cô còn cảm nhận được thật ra anh ấy có chút tình cảm gì đó với mình thì phải? 

Lúc trước anh còn đưa cô về tận nhà, sau đó còn nhận lời mời đến nhà cô ăn cơm, cho tới bây giờ, ngay cả tiền thuốc của mẹ cô, anh cũng sẵn lòng ứng trước hộ. 

Nếu là đối với một bệnh nhân bình thường thì anh có tốt bụng ra tay hào phóng như vậy không? Anh đâu phải là tổ chức từ thiện chứ! 

Nếu cô không phải là sự tồn tại đặc biệt đối với anh, thì sao anh lại có lòng tốt đến thế? Huống chi, ngay cả Khuất Mỹ Hoa luôn tự tin trước giờ, gần đây cũng từng đề cập với cô rằng, hình như bác sĩ Cao đối xử với Đỗ Thanh Nga càng ngày càng không giống trước kia... 

Đỗ Thanh Nga càng nghĩ như vậy càng mở cờ trong bụng, tình cảm yêu thương dành cho anh càng giống như thủy triều mạnh mẽ dâng tràn. 

Bên kia, Cao Dương Thành vẫn đang trò chuyện với Tiểu Hướng Dương. 

“Chú Cao, sắp đến sinh nhật Dương Dương rồi, chú có muốn tới tham gia tiệc mừng sinh nhật cháu không?” Dương Dương ôm ống nghe rõ to đặt bên tai, cất giọng ngọt ngào trẻ thơ hỏi Cao Dương Thành ở đầu bên kia. 

Tuy rằng không trông thấy mặt cậu bé, nhưng Cao Dương Thành cũng cảm nhận được sự mong đợi qua giọng điệu của cậu. Anh vô thức cong khóe môi: “Có chứ! Sinh nhật Dương Dương là hôm nào?” 

“Thứ bảy, thứ bảy tuần này ạ. Chú Cao có thời gian rảnh không?” 

“Đương nhiên rồi.” Không hiểu tại sao, dường như Cao Dương Thành không thể nào từ chối nổi yêu cầu của cậu nhóc này. Hơn nữa đối với cậu bé, hình như anh cũng vô cùng kiên nhẫn. 

“Vậy thì tốt quá, vậy Dương Dương chờ chú nhé. Chú nhất định phải đến đấy!” Cậu bé vui sướng vô cùng, vừa ôm ống nghe vừa nhảy cẫng lên, trông cực kỳ đáng yêu, khiến các cô y tá đều thầm gào thét trong đầu “Cute quá đi mất!” 

Hai người cứ như vậy quyết định chuyện này, sau đó trò chuyện thêm chốc lát mới cúp máy. 

Cao Dương Thành vô cùng kinh ngạc, anh phát hiện không ngờ mình lại có thể nói chuyện vui vẻ đến vậy với một cậu bé chỉ mới ba tuổi, đây quả thật là điều không hề phù hợp với tác phong của anh. 

Nhìn khóe môi Cao Dương Thành vẫn còn chan chứa nụ cười, đột nhiên Đỗ Thanh Nga cũng có chút hâm mộ người ở đầu bên kia điện thoại. 

Cô đến gần anh, tươi cười hỏi anh với vẻ bâng quơ: “Anh nghe điện thoại của ai vậy? Mỹ Hoa à?” 

Cao Dương Thành cất điện thoại vào túi áo blouse của mình, mau chóng thu lại nụ cười mỉm, không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua xấp tiền cô đang cầm: “Cất tiền đi.” 

Giọng điệu của anh lạnh lùng mà bá đạo, càng khiến Đỗ Thanh Nga say đắm. 

Cao Dương Thành không buồn để ý tới Đỗ Thanh Nga nữa, cứ thế đi lướt qua cô vào phòng bệnh. Chỉ còn lại Đỗ Thanh Nga ôm đống tiền mặt tượng trưng cho tình yêu của cô, run sợ dõi theo bóng lưng cao lớn dần khuất kia. 

*** 

Cao Dương Thành đi vào phòng kiểm tra, đúng lúc Hoàng Ngân cũng ở đây. 

“Dì Trần, hôm nay dì thấy thế nào?” 

Cao Dương Thành cầm bảng số liệu kiểm tra chi tiết của bệnh nhân ở cuối giường Trần Lan lên xem qua, gật đầu: “Tình hình không tệ lắm, tất cả các chỉ số đều ở mức lý tưởng.” 

“Bác sĩ Cao, bây giờ anh có thời gian rảnh không? Tôi có chuyện muốn nói với anh.” Hoàng Ngân đứng lên, hơi ái ngại hỏi Cao Dương Thành. 

Cao Dương Thành thản nhiên rời mắt khỏi tờ bệnh án rồi nhìn sang Hoàng Ngân. Anh không trả lời cô mà ngược lại cúi đầu xuống, lấy chiếc bút cài trên ngực ra rồi viết nhanh những thuật ngữ y học lên bệnh án bằng nét chữ rồng bay phượng múa của mình. 

“15 phút sau, kiểm tra phòng xong tôi có nửa giờ nghỉ ngơi.” Anh vừa viết vừa trả lời cô. 

“Ừm.” Hoàng Ngân mất tự nhiên sờ túi quần sau mông, gật đầu cảm ơn. 

Cao Dương Thành đặt lại bệnh án vào hộp nhựa cuối giường, mỉm cười với Trần Lan nằm trên giường: “Dì Trần, tình hình sức khỏe của dì tạm thời khá ổn, cho nên đừng nghĩ tiêu cực quá. Dì nghỉ ngơi cho thật tốt, có chuyện gì thì cứ việc tìm cháu.” 

“Tốt quá, cảm ơn cậu nhé bác sĩ Cao.” Trần Lan cảm ơn nhưng thái độ vẫn rất xa cách. 

Cao Dương Thành gật đầu, thoáng liếc qua Hoàng Ngân ở bên giường rồi ra khỏi phòng bệnh. 

Cao Dương Thành vừa mới đi, Trần Lan liền nghiêm nghị hỏi Hoàng Ngân: “Gần đây em gái con có còn quấn lấy cậu ấy không?” 

Hoàng Ngân lắc đầu, nhìn mẹ mình với ánh mắt hoài nghi: “Mẹ, sao dáng vẻ mẹ cứ như sợ Thanh Nga đến với bác sĩ Cao vậy.” 

Sắc mặt Trần Lan trắng bệch: “Ngân này, con để ý kỹ con bé Thanh Nga, nếu nó dám theo đuổi Cao Dương Thành, mẹ phải đánh gãy chân nó mới được!” 

Hoàng Ngân không hiểu sao mẹ lại căng thẳng đến thế, bàn tay đang bóc quả cam cho mẹ hơi khựng lại, cô ngước mắt thử dò hỏi bà: “Mẹ, con thấy cảm xúc của mẹ có vẻ như không đúng lắm. Ý của con là, nếu như chuyện đó xảy ra thật, hình như phản ứng của mẹ hơi quá khích thì phải.” 

“Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho nó thôi! Nhà chúng ta không xứng với người đàn ông xuất sắc như cậu ấy! Không phải con muốn trao đổi riêng về thủ thuật phẫu thuật của mẹ với bác sĩ Cao sao? Còn không mau đi đi?” 

Hiển nhiên Trần Lan không muốn tiếp tục trò chuyện về vấn đề này với Hoàng Ngân nữa. 

“À vâng.” Hoàng Ngân đáp lại, thấy sắc mặt mẹ không tốt nắm nên cũng thôi. 

15 phút nhanh chóng trôi qua, Hoàng Ngân ra khỏi phòng bệnh đi tìm Cao Dương Thành, chỉ thấy anh đã đứng chờ mình trước cửa sổ kính ở đầu kia hành lang rồi. 

Ánh mặt trời như lớp voan vàng mỏng xuyên qua tán cây loang lổ, rơi trên bóng dáng cao lớn của Cao Dương Thành giống như mạ lên người anh một vầng hào quang chói mắt. Hai tay anh đút trong túi áo blouse, ánh mắt trông về cảnh sắc có vẻ hơi tiêu điều ngoài cửa, gò má không nhiễm một hạt bụi. Dưới tia nắng, anh tựa nhân vật bước ra từ trong tranh, đẹp đến nỗi như thể ảo giác. 

Không nói đến nội tâm, chỉ riêng vẻ bề ngoài của anh cũng để tất cả phụ nữ mê mẩn đeo đuổi rồi. 

Hoàng Ngân đi đến gần anh: “Bác sĩ Cao.” 

Cao Dương Thành nghiêng người nhìn cô, ánh mắt nhẹ như nước: “Muốn nói gì với tôi? Về bệnh tình của mẹ cô à?” 

“Ừ.” Hoàng Ngân gật đầu: “Anh là bác sĩ chủ trị cho mẹ tôi, tôi muốn nghe vài ý kiến của anh.” 

“Về vấn đề phẫu thuật hả?” 

“Đương nhiên.” 

“Phía nhà cô suy nghĩ thế nào về việc này?” Hình như Cao Dương Thành còn muốn nghe ý kiến của gia đình cô trước. 

Hoàng Ngân lắc đầu, vẻ mặt có chút cô đơn: “Nhà tôi đang hoang mang lo sợ, không biết nên làm thế nào mới tốt. Không cắt thì không được, mà cắt thì độ rủi ro quá cao.” 

“Ừ.” Cao Dương Thành trầm giọng đáp lại. Anh gật đầu, lại dõi mắt ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút thâm trầm: “Nói thật, tôi có áp lực rất lớn khi phẫu thuật cho mẹ cô.” 

“Anh không tin tưởng mình ư?” Hoàng Ngân hơi kinh ngạc. Cô tưởng rằng bác sĩ Cao là người đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi trên bàn mổ. Nhưng nghe câu đó của anh, trong lòng Hoàng Ngân càng không nắm chắc.