Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 82-2: Lập quy tắc

Hoàng Ngân tự kiểm điểm bản thân, những lời vừa nói có phải hay không quá thẳng thắng rồi, nhưng nghĩ lại thì có lẽ anh ấy không quá để ý đến, dù sao thì mẹ cô có thích anh hay không thì chẳng liên quan gì đến anh cả, bây giờ bọn họ cũng không phải là quan hệ kiểu lấy chồng cưới vợ, quan hệ giữa bọn họ chỉ là....ừm, loại quan hệ “thuần túy” đó mà thôi. 

Hoàng Ngân nghĩ đến đây thì thấy lòng hơi cô đơn. 

Cô xuống giường, mặc quần áo rồi bước ra phòng ngủ. 

Quần của cô đã bị anh ấy xe rách ngay phòng tắm nên cô tùy tiện túm lấy một chiếc quần sooc của anh mặc vào người. 

Chiếc quần rất rộng được cô mặc vào người mà giống như đang mặc quần váy vậy, phía trên kết hợp với áo sơ mi rộng rãi đơn giản. 

Cao Dương Thành thấy cô ăn mặc buồn cười như vậy nhìn không được nhếch nhếch khóe miệng. 

Hoàng Ngân chắp tay sau lưng đi về phía anh, đứng thẳng trước người anh rồi túm túm kéo kéo cái quần dài rộng đang mặc, cau mày: “ quần của anh hình như quá to rồi đó?” 

Thật sự là không phù hợp với cơ thể nhỏ bé của cô. 

“ừm,không còn cách nào, kích thước của “cái đó” mà được em sử dụng cũng to mà.” 

“...” 

Hoàng Ngân đã thấy qua người mặt dày nhưng chưa bao giờ thấy người mặt dày đến như vậy luôn. Vậy mà có thể nói ra lời hạ lưu- vô liêm sỉ đến vậy, đã vậy còn bình thản ung dung đến thế khi nói ra. 

“Lưu manh” Hoàng Ngân chửi khẽ. 

Bị anh đùa giỡn khiến mặt cô ửng đỏ. 

Chắp tay bước vào nhà bếp, cô vừa lấy rau ra vừa nói với anh: “Anh mau nghĩ biện pháp bồi thường cái quần cho em? Không thì lát nữa làm sao em ra về chứ?” 

“Tối này không được về.” 

Cao Dương Thành nói rồi để ly nước trong tay xuống, nhìn về phía cô. 

Giọng điệu mặc dù nhẹ nhàng nhưng không cho người ta phản bác. 

Hoàng Ngân sừng sờ, động tác nhặt rau hơi dừng lại, sau đó như không có chuyện gì tiếp tục công việc trong tay, không được tự nhiên chép chép miệng: “em phải về nha.” 

Lời nói khá bình tĩnh nhưng cũng cực kỳ cố chấp. 

Tầm mắt sắt bén của Cao Dương Thành nhìn chằm chằm vào cô. 

Hoàng Ngân nghĩ, nếu bây giờ cô là một hòn đá ven đường, mà bị anh nhìn chằm chằm như vậy, thì có lẽ cũng bị nhìn thành cái hố mất thôi. 

Cô nghiêng đầu bất đắc dĩ nhìn anh: “Em không muốn khiến mẹ lo lắng, vả lại...” 

Hoàng Ngân nói đến đây hơi ngừng lại một lúc, dừng lại việc trong tay, mím mím môi rồi hít một hơi sâu, sau đó mới ngẳng đầu đối diện đôi mắt sắc như dao của anh: “Kia...em nghĩ là, nếu giữa chúng ta là quan hệ giao dịch với nhau thì nên có điều kiện khi giao dịch đúng chứ?” 

Lời Hoàng Ngân vừa nói ra, đôi mắt Cao Dương Thành giống như lạnh xuống vài phần rồi phảng phất như muốn kết băng vậy. 

“Nói.” 

Anh lạnh lùng nhếch lên môi mỏng. 

Giọng lạnh như băng khiến Hoàng Ngân không rét mà lạnh run người. 

Nhưng cô vẫn lấy hết dũng khí thuận miệng nói: “Em hi vọng...chuyện giữa chúng ta không có người thứ ba nào có thể biết được. Nhất là cô Khuất và người nhà của em...” 

Hoàng Ngân nói xong lời cuối, giọng nói càng ngày càng đè thấp, bởi vì người đàn ông lạnh lùng đối diện cô, đang mang lại cho cô cảm giác sợ hãi, gần như khiến cô thở không nổi nữa. 

Tiếng nói vừa dứt, Cao Dương Thành vẫn cứ lặng im. 

Không biết trôi qua bao lâu, phút chốc liền nghe thấy tiếng cười khẽ nơi anh. 

Nụ cười này khiến Hoàng Ngân hơi hoảng hốt. 

Đã thấy anh tiến bước về phía cô, cuối cùng đã bước đến đứng trước mặt cô, vươn hai cánh tay chống vào quầy bar bếp sau lưng cô, vây chặt cô vào giữa quầy bar và lồng ngực anh, hung hăng cúi người áp sát khuôn mặt hốt hoảng của cô, anh cười khẽ nói: “Ý của em là, em chấp nhận ngầm thừa nhận mối quan hệ của tôi và Khuất Mỹ Hoa? Đúng không?” 

Khóe miệng anh đầy ý cười cợt, nhưng còn đáy mắt thì không. Thậm chí đôi mắt băng giá của anh dường như lạnh đến nỗi có thể đóng băng Hoàng Ngân vậy. 

Hoàng Ngân cắn môi không dám lên tiếng. 

“Đúng, hay là không? 

Cao Dương Thành hỏi lại cô, giọng điệu lạnh xuống vài độ. 

Hoàng Ngân hít sâu một cái, gật đầu: “Đúng.” 

Trong một khoảng khắc, hình như cô đã nhìn thấy sự tổn thương xẹt qua mắt Cao Dương Thành, nhưng chỉ một giây đã khôi phục sự lạnh lùng buốt giá và tĩnh lặng. 

Hoàng Ngân suy nghĩ, có lẽ cô đã nhìn nhầm rồi! 

“Chấp nhận tôi mập mờ không rõ ràng cùng bất cứ người đàn bà nào? Đúng không?” 

“Vâng...” 

Hoàng Ngân buồn bã gật đầu. 

Thật ra anh chơi trò mập mờ với ai thì mắc mớ gì đến cô chứ? 

Thế nhưng mà, vì đâu cô vừa nghĩ đến đó thì trong lòng chợt thấy khó chịu? 

Khi tiếng“vâng” vừa thốt ra khỏi miệng Hoàng Ngân thì Cao Dương Thành đã thả lỏng tay để trên quầy bar bếp. 

Hai tay anh biếng nhác đúc vào túi quần, mặt mày hờ hững nhìn chằm chằm Hoàng Ngân: “quyết định muốn làm tình nhân của tôi, đúng chứ?” 

Khi anh hỏi ra câu này, dù là vẻ mặt hay giọng điệu, hay là ánh mắt...đều dường như không có chút độ ấm nào, không lạnh lẽo cũng không nóng bỏng, nếu có, thì chỉ có sự hờ hững, một sự thờ ờ lạnh nhạt chỉ thuộc về người xa lạ mới có với nhau. 

Loại trải nghiệm này khiến Hoàng Ngân hơi sợ hãi. 

Anh ấy vẫn như thế không nhanh cũng không chậm, cả lông mày cũng không động một cái mà nói: “Được lắm, nếu Hoàng Ngân cô vui lòng bán cơ thể mình như vậy thì tôi liền đáp ứng cho cô thỏa ước nguyện. Từ nay về sau cô chính là công cụ dành riêng giải tỏa dục vọng cho Cao Dương Thành tôi.” 

Chỉ rải rác mấy câu nói, không có chút tình cảm dao động nào nhưng Hoàng Ngân vẫn nghe ra được sự châm chọc trong lời nói của anh. 

Vẻ mặt cô hơi tái, cắn cắn môi lại không trả lời nên câu, cô quay người tiếp tục nhặt rau. 

Giọng nói của Cao Dương Thành lại vang lên phía sau lưng: “Quy tắc một khi làm tình nhân, không được phép ngoài tôi ra còn cùng bất cứ người đàn ông nào có bất kỳ quan hệ mờ ám nào, nhất là đi xem mắt, nếu còn có lần sau thì đi thử đi rồi biêt!”