Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 69: Quyết định tàn nhẫn

Lão nhị, trùng hợp như vậy không giống với phong cách của cậu lắm! 

Vũ Phong vẫn chưa phản ứng kịp, di động của anh ta đã vang lên: “Cô ấy mắng gì?” 

Hiển nhiên, bác sĩ Cao vẫn có chút không kiềm chế được. 

“Ngu ngốc, kẻ bại hoại điên đảo trắng đen, còn nói chúc cậu mãi mãi không hài hòa với cô Khuất về khoản giường chiếu!” 

Đỗ Hoàng Ngân, cô ác độc thật đấy! 

Cao Dương Thành lại không nhịn được mà hơi cong khóe miệng, câu này lại thật sự giống như lúc cô ghen tuông mà nói đại vậy. 

Có điều cô nói anh điên đảo trắng đen, anh lại không thừa nhận. 

Anh tin cô, cho nên mới bảo cô tránh xa Khuất Mỹ Hoa. 

Đỗ Hoàng Ngân, chắc cô là kẻ ngu ngốc nhất hả! 

Cao Dương Thành không trả lời lại tin nhắn nữa, chỉ cần biết cô ổn là được rồi! 

… 

Cuối tuần, trong phòng bệnh vang lên tiếng khóc vang dội của Đỗ Hướng Dương. 

Hoàng Ngân ôm thật chặt Dương Dương bé bỏng vào vòng tay dịu dàng ấm áp của mình. 

Dương Dương là đứa trẻ tuyệt đối không dễ rơi nước mắt, nhưng ngày hôm nay cậu bé lại khóc vô cùng mãnh liệt. 

Lúc này, y tá đang cầm lấy tay Dương Dương tiêm cho cậu bé, mà mũi tiêm này đã là mũi thứ năm của hôm nay. 

Cậu bé đau đến mức co rúm lại, chỗ đâm kim trên cánh tay nhỏ đã sức phồng lên. 

“Đau…” 

“Dương Dương đau quá…” 

“Mẹ, mẹ…” 

Giọng nói trẻ con non nớt của Dương Dương hét gọi Hoàng Ngân đến lạc đi. 

Từng tiếng khóc đau lòng giống như từng mũi dao đâm lên ngực cô, từng nhát đau đớn như vậy… 

Hội chứng thực bào tế bào máu của Dương Dương lại lan ra, bây giờ các bác sĩ đang gấp rút ức chế cho cậu bé, không chỉ mỗi ngày phải cấp tốc tăng thêm lượng thuốc, nhưng đến thuốc cũng đắng đến nỗi khó mà nuốt được. 

Một mũi tiêm kết thúc, Hoàng Ngân ôm Dương Dương có chút hoang mang. 

Sáng nay lúc có kết quả kiểm tra sức khỏe của Đỗ Hướng Dương, Hoàng Ngân có cảm giác trời đất tối sầm lại, cả thế giới như đang chao đảo, chao đảo đến mức cô hỗn loạn, khó chịu đến hoảng sợ. 

Cô đưa tay ôm Dương Dương bất tỉnh nhân sự vào lòng mình, cố gắng truyền tất cả hơi ấm từ cơ thể của mình cho cậu bé, lại giống như sốt sắng muốn hấp thụ càng nhiều dũng khí và động lực hơn từ cơ thể của Đỗ Dương Dương. 

“Cục cưng, con cố chịu thêm chút nữa…” 

“Cho dù dùng cách gì, Hoàng Ngân cũng sẽ dốc toàn lực cứu con…” 

Cho nên, cho dù phải tổn thương rất nhiều người, nhưng… xin hãy tha thứ cho cô, cô chỉ là một người mẹ! 

Người mẹ nào cũng sẽ ích kỷ trong tình yêu đối với con của mình! Có thể ích kỷ đến mức mặc kệ tất cả mọi người! 

Hôm đó, Hoàng Ngân hạ quyết tâm đưa ra một quyết định. 

… 

Sau buổi trưa, Hoàng Ngân dỗ Dương Dương ngủ xong liền ra khỏi bệnh viện, đi về hướng mà cô đã chọn. 

Trước giờ cô chưa từng cảm thấy lòng mình nặng trĩu như hôm nay. 

Chỉ mấy hôm trước cô còn thề thốt bảo đảm với Khuất Mỹ Hoa rằng cô tuyệt đối sẽ không dây dưa với người đàn ông kia nữa. 

Chỉ mấy hôm trước, anh còn nói anh không muốn vì Đỗ Hoàng Ngân mà biến thành một người đàn ông không chung tình. 

Nhưng bây giờ thì sao? Cô lại đang làm gì? 

Hoàng Ngân không biết rốt cuộc quyết định này sẽ tổn thương bao nhiêu người, nhưng vì cứu Dương Dương đáng thương của cô, cô thật sự đã không còn con đường nào khác để đi. 

Cô không thể tiếp tục sống cho riêng mình được nữa! 

Cao Dương Thành sửng sốt vì Hoàng Ngân tìm đến nhà, khi thấy cô đột nhiên xuất hiện ngoài cửa, anh không nhịn được mà khẽ nhíu mày. 

Có vẻ như anh đang nấu cơm, không, không đúng, nói chính xác thì chắc là anh đang nấu một bát mì đơn giản nhất, ít nước và nhạt nhẽo. 

Trên bàn bếp còn đặt mấy trái trứng gà vẫn chưa kịp khuấy, trên thớt, hành thái được cắt từng khúc ngắn dài, vô cùng mất thẩm mỹ. 

“Tìm tôi có việc?” 

Cao Dương Thành không bảo Hoàng Ngân vào nhà, chỉ đứng ở cửa hỏi cô. 

Hoàng Ngân nghênh đón ánh nhìn của anh, cô nhìn chằm chằm anh, nhìn mãi một lúc rất lâu. 

Cao Dương Thành bất mãn nhíu mày lại, bị cô trừng đến mức hơi nổi da gà: “Nhìn gì?” 

Hoàng Ngân hít một hơi, không cho mình bất cứ cơ hội lùi bước nào: “Cao Dương Thành, những lời anh từng nói vẫn được tính chứ?” 

Cao Dương Thành nhíu mày, vô cùng ngạc nhiên với lời nói của cô: “Lời nào?” 

Hoàng Ngân liếm liếm môi, lúc này mới lấy dũng khí, nói ẩn ý: “Anh nói… để tôi làm người tình của anh.” 

Lời của Hoàng Ngân khiến con ngươi Cao Dương Thành căng lên, nhất thời như nhìn thấy quái vật, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoàng Ngân. 

Cao Dương Thành nhíu mày, phiền não nói: “Cô nói rõ ra xem nào, nói mấy lời này không đầu không cuối là có ý gì?” 

Anh có vẻ vô cùng không nhịn được. 

Hoàng Ngân mất tự nhiên mà mấp máy môi, bàn tay nhỏ bé để phía trước, không nhịn được mà bắt vào nhau. Sau đó, cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi đồng ý yêu cầu đó…” 

“Cô đồng ý với yêu cầu nào?” 

Cao Dương Thành không dám tin mà trừng mắt nhìn Hoàng Ngân ở đối diện. 

Anh gần như tưởng mình nghe nhầm. 

Hoàng Ngân nắm chặt tay cầm túi xách, vừa nghĩ tới gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Dương Dương, cô đã không có lý do để rút lui. 

“Tôi muốn làm người phụ nữ của anh…” 

“…” 

Cao Dương Thành im lặng. 

Rất lâu sau, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng lạnh lùng, ánh mắt lạnh thấu xương phóng vào người Hoàng Ngân, gần như muốn xuyên thủng cô. 

Hoàng Ngân như đứng ngồi không yên, cô có cảm giác bị anh coi là chuột bạch để thâm nhập tìm tòi nghiên cứu. 

Răng cắn chặt môi dưới, hiển nhiên lúc này cô đang bất an. 

Bỗng nhiên cô nghe thấy Cao Dương Thành thấp giọng hỏi cô: “Người phụ nữ của tôi, hay là người tình của tôi?” 

Một câu nói bình tĩnh đến mức không có bất kỳ gợn sóng nào, cũng không có độ ấm gì. 

Hoàng Ngân mím chặt cánh môi, không nói gì. 

Đôi mắt sâu thẳm đen láy của Cao Dương Thành lại lạnh hơn một chút: “Người tình?” 

Hoàng Ngân cắn môi, lồng ngực bức bối như bị thứ gì hung hăng đập vào, khiến cô hơi khó thở. 

Nhưng anh lại thấy cô khẽ gật đầu: “Phải.” 

Khoảnh khắc đó, Hoàng Ngân có thể cảm nhận rõ ánh mắt nhìn mình sắc bén đến kinh người. 

Cao Dương Thành nhếch khóe miệng, tùy ý nở nụ cười, nụ cười kia chỉ là hình thức, lạnh đến mức khiến người ta sợ hãi: “Là kiểu chỉ dùng để giải quyết dục vọng?” 

“…” 

Cao Dương Thành nói thẳng khiến Hoàng Ngân hơi tái mặt. 

Nhưng cô không thể không thừa nhận, anh nói đúng! 

Mà cô cũng chỉ cần có thế! 

Hàm răng cắn lấy môi dưới, càng lúc càng mạnh, cánh môi cũng càng lúc càng trắng bệch, nhưng cô vẫn không phủ nhận. 

Cô chỉ lựa chọn im lặng không lên tiếng. 

“Im lặng có nghĩa là đồng ý, đúng không?” 

Cao Dương Thành lạnh lùng hỏi cô, bỗng nhiên anh bật cười: “Rất vui, Đỗ Hoàng Ngân, cô rất biết đùa!” 

Tay cầm túi xách của Hoàng Ngân hơi nắm chặt: “Tôi nghiêm túc.” 

“Ha!” 

Cao Dương Thành cười nhạt, thản nhiên cởi tạp dề ở eo ra, tiện tay ném lên tủ bát cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng quét qua Hoàng Ngân: “Cô cảm thấy một người đàn ông bình thường sẽ tìm vợ của người khác làm người tình?” 

Anh cười: “Cô đừng đùa nữa! Thứ giải quyết nhu cầu sinh lý càng khít chặt càng tốt. Mà cô thì…” 

Anh lắc đầu, lướt nhìn Hoàng Ngân từ trên xuống dưới một lượt, hơi nheo mắt: “Tôi không hứng thú nổi!” 

“…” 

Hoàng Ngân tái mặt. 

Quả nhiên, lời nói thốt ra từ miệng người đàn ông này mãi mãi đừng hòng có câu nào dễ nghe. 

Cao Dương Thành là như vậy, lúc dịu dàng có thể khiến bạn như băng tan, còn lúc máu lạnh, cho dù bạn là ngọn lửa mãnh liệt ở nhiệt độ cao, anh cũng có thể đóng băng bạn. 

“Nói đi, muốn gì ở tôi?” 

Cao Dương Thành xoay người đi vào phòng bếp, bưng trứng gà lên, dùng đôi đũa khuấy một cách vô cùng vụng về. 

Cuối cùng Hoàng Ngân có chút không nhìn nổi nữa, cô đi tới đưa tay đón lấy: “Để tôi thì hơn.” 

Cao Dương Thành không từ chối, anh chỉ như con quái vật, nhìn Hoàng Ngân không có quá nhiều biểu cảm. 

Hoàng Ngân cúi đầu khuấy trứng gà, không trả lời câu của Cao Dương Thành mà lựa chọn im lặng. 

Cô lại đun nước trong nồi giúp anh, lúc này mới thả mì vào. 

Sau khi làm xong mọi chuyện, cô mới xoay người đi rửa tay. 

Lúc cô xoay người lại thì thấy Cao Dương Thành đang dựa vào ghế sofa trong phòng khách hút thuốc, trong làn khói lượn lờ, đôi mắt sâu lắng kia sắc bén nhìn Hoàng Ngân: “Nói đi, cô muốn gì ở tôi?” 

Anh nheo mắt lại, nhẹ nhàng búng tàn thuốc xuống cái gạt tàn, trầm giọng hỏi Hoàng Ngân. 

Anh tưởng rằng mấy hôm trước bọn họ đã nói rõ lắm rồi chứ. 

Hoàng Ngân nhìn anh, ngây ngốc cả nửa phút. 

Thật lâu… 

“Tiền.” 

“Tôi cần tiền.” 

Hoàng Ngân nói xong hít một hơi, lấy lại dũng khí nói một câu nữa. 

Khoảnh khắc đó, Hoàng Ngân rõ ràng nhìn thấy chân mày lạnh lùng của Cao Dương Thành đột nhiên nhướn lên. 

Giống như anh đang đè nén ngọn lửa giận nào đó. 

Ngón tay anh hung hăng ấn tàn thuốc tắt ngúm trong cái gạt tàn, đứng dậy bước từng bước đến gần Hoàng Ngân. 

Hoàng Ngân có thể cảm nhận sâu sắc được sự lạnh lùng toát ra từ người anh, khiến toàn thân cô rét run lên. 

“Lặp lại câu nói kia một lần nữa?” 

Anh cúi đầu, cao ngạo và lạnh lùng nhìn xuống Hoàng Ngân, nghiến răng nghiến lợi mà ra lệnh cho cô. 

Cao Dương Thành như vậy giống như một con thú dữ sắp sửa bùng nổ, khiến Hoàng Ngân hơi khiếp sợ. 

Nhưng cô vẫn lấy dũng khí nói: “Tôi cần tiền…” 

Cô đứng ở đó, đôi tay nhỏ bé đặt song song bên người nắm chặt thành quyền, hơi cúi đầu, chỉ nghe thấy cô vẫn đang lặp lại: “Cao Dương Thành, tôi cần tiền! Tôi cần tiền!” 

Ngoài câu này ra, Hoàng Ngân thật sự không thể tìm được lý do nào tốt hơn. 

“Ý cô là, vì tiền mà cô bằng lòng bán thân?” 

Hoàng Ngân cắn môi im lặng. 

“Phải không?” 

Giọng nói của Cao Dương Thành đột nhiên cất cao thêm mấy đề-xi-ben nữa. 

“Phải!” 

Hoàng Ngân tàn nhẫn, cao giọng trả lời anh. 

“Được lắm.” 

Cao Dương Thành cười nhạt: “Đỗ Hoàng Ngân, quả nhiên càng ngày cô càng tiến bộ!” 

Anh tưởng rằng trò bán rượu bán bao cao su đã là giới hạn của cô, không ngờ đó mới chỉ là chuyện vặt mà thôi! 

Anh nhíu chặt mày lại, phiền não châm thêm một điếu thuốc, phả một làn khói ra, lạnh lùng hỏi Hoàng Ngân: “Đoàn Vũ Đạt đâu?” 

“Ở bệnh viện.” 

Hoàng Ngân biết rõ anh hỏi gì, nhưng cũng chỉ có thể né tránh dùng câu này lấp liếm cho qua. 

“Anh ta có biết chuyện cô muốn bán thân không?” Đáy mắt anh băng giá, giống như hồ nước lạnh. 

“…” 

“Gọi điện thoại cho anh ta.” 

Cao Dương Thành nói rồi lấy di động trong túi của mình ra, trực tiếp ném xuống bên cạnh chân của Hoàng Ngân: “Gọi điện cho anh ta! Dùng di động của tôi, ngay trước mặt tôi, nói với anh ta, vợ của anh ta là Đỗ Hoàng Ngân cô vì tiền mà bán thân cho tôi, mẹ kiếp! Tôi muốn xem thử rốt cuộc Đoàn Vũ Đạt hắn làm chồng thế nào! Có phải thật sự vì tiền mà có thể bán cả vợ đi không! Mẹ kiếp!” 

Từ trước tới nay Hoàng Ngân chưa từng thấy Cao Dương Thành nổi giận kinh khủng như vậy. 

Nếu bây giờ Đoàn Vũ Đạt đang ở trước mặt anh, chắc chắn Cao Dương Thành anh sẽ không nói hai lời mà đấm một phát, không thể không đánh Đoàn Vũ Đạt đến răng rơi đầy đất, ngay cả bố mẹ anh ấy cũng không nhận ra anh ấy. 

Đương nhiên anh biết nhất định Hoàng Ngân cần tiền là để chữa bệnh cho người thân, nhưng có thế nào anh cũng không thể ngờ Đoàn Vũ Đạt này làm chồng mà lại không có trách nhiệm như thế, có thể chăm sóc vợ mình đến bước đường này. 

Hoàng Ngân phờ phạc gương mặt, không chịu cử động. 

“Sao hả? Không dám gọi?” 

Cao Dương Thành cười nhạt: “Nếu không dám gọi, lập tức cút ra ngoài ngay cho tôi!” 

Hoàng Ngân hít một hơi, cúi người nhặt di động từ dưới đất lên, đưa lại cho Cao Dương Thành ở đối diện. 

“Tôi làm người tình của ai không cần phải xin ý kiến anh ấy trước.” 

Vẻ mặt Hoàng Ngân bình tĩnh, cô dừng lại một chút mới nói: “Tôi… đã ly hôn với anh ấy rồi!” 

“…” 

Tám chữ này khiến Cao Dương Thành đột nhiên choáng váng.