Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 561: Anh họ

Thật ra cô từng uống qua nước đường đỏ, nhưng chưa từng uống qua nước đường đỏ còn bỏ thêm gừng.

Mùi này tất nhiên thơm, ngọt ngào hơn nước đường đỏ rất nhiều.

"Cậu có thích không?"

Đình Hải hỏi cô.

"Thích!"

Huyền My gật đầu.

Vì để thể hiện mình rất thích, cô còn uống một hớp lớn.

"Về sau anh sẽ thường xuyên pha cho cậu uống."

Trên gương mặt đẹp trai của cậu ta không có cảm xúc dư thừa, nhưng dường như lo lắng cô sẽ ghét uống còn ngang ngược nói thêm một câu: “Hơn nữa cậu còn phải uống hết đấy."

Huyền My ngẩn người, ngược lại mỉm cười nói: “Được! Anh pha cho tôi, tôi đều sẽ uống hết."

"Nhổ mảnh gừng ra, không được nuốt vào!"

Đình Hải cảnh cáo cô.

"Hả? Tại sao chứ? Tôi vừa nuốt một miếng rồi."

"..."

Nếu không phải thấy cô đau bụng quá mức, Đình Hải cũng sẽ không đang đêm đi mua đường đỏ cho cô, càng không pha nước đường gừng cho cô.

Buổi tối ăn gừng sống dù sao cũng không tốt cho dạ dày.

"Á, tôi nhớ ra rồi. Buổi tối ăn gừng chẳng khác nào ăn thuốc chuột. Mẹ tôi có nói cho tôi biết rồi."

Huyền My vừa mới nghĩ ra.

Đình Hải nghiêng người qua, giơ tay đặt dưới miệng cô: “Nhổ miếng gừng trong miệng ra..."

Nhổ vào chỗ nào?

Nhổ vào trong lòng bàn tay cậu ta sao?!

Trong lòng Huyền My đột nhiên thoáng động...

Cô hơi do dự nhưng vẫn ngoan ngoãn nhổ miếng gừng ngậm trong miệng vào trong lòng bàn tay của cậu ta.

Đình Hải hình như không ngại, ngược lại ném vào trong thùng rác phía sau.

Huyền My cúi đầu uống trà gừng, lại cảm thấy mặt mình nóng bừng, ngay cả cơ thể trong chăn cũng nóng lên theo... Cơ thể dường như cũng thoải mái hơn rất nhiều.

...

Hai người Huyền My và Văn Tịch dần dần trở thành một giai thoại trong trường.

Mà điều làm cho người ta bất ngờ chính là ngay cả Đình Hải cũng dần dần bắt đầu bị scandal quấn thân.

Ngày hôm đó, Huyền My và Văn Tịch đang ở trong phòng học nhiệt tình thảo luận về "vẽ bản đồ công trình", lại nghe bạn học nữ bên cạnh kinh ngạc chợt reo lên: “Các cậu có biết không, Đình Hải có bạn gái rồi!!"

Huyền My vừa nghe được lời này thì chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô sinh viên đang buôn chuyện kia.

Văn Tịch cũng quay đầu nhìn về phía nữ sinh kia, sau đó lo lắng liếc nhìn Huyền My và khẽ hỏi cô: “Cậu không sao chứ?"

"Tớ? Tớ đương nhiên không sao rồi, tớ có việc gì chứ!"

Huyền My mạnh miệng nói.

Lại nghe cô sinh viên kia nói tiếp: “Tớ thật sự từng nhìn thấy bạn gái anh ấy rồi. Vừa rồi lúc ở trên sân bóng rổ, tớ còn nhìn thấy bọn họ liếc mắt đưa tình đấy! Có người nói buổi trưa hai người còn cùng ăn cơm! Các người cũng biết từ trước đến nay anh Đình Hải đều nói năng thận trọng chứ? Nhưng anh ấy ở trước mặt cô gái kia hoàn toàn giống như đổi thành người khác vậy, cười rất vui vẻ! Trời ơi, anh ấy cười lên thật sự quá đẹp trai! Tớ cảm thấy trái tim mình cũng sắp rụng xuống vì anh ấy mất rồi..."

"..."

Lúc thức dậy, Đình Hải cười đúng là có sức hấp dẫn này, Huyền My cảm giác không có cô gái nào có thể chống đỡ được.

Nhưng anh ấy quả thật cũng nói năng thận trọng.

Cho dù mình ở cùng với anh ấy, thật ra cũng hiếm khi thấy anh ấy cười.

Không biết tại sao, Huyền My nghe được lại thấy trong lòng rối bời.

Văn Tịch cắn môi, hơi lo lắng nhìn cô.

Bỗng nhiên lại nghe được có bạn học nữ hỏi tiếp: “Trông cô gái kia ra sao a? Đó là người năm mấy? Là người cùng lớp với bọn họ sao? Sẽ không phải là Lâm Dung Vũ chứ?"

"Không phải là cô ấy! Tớ nghe nói là một bạn mới chuyển tới lớp bọn họ, có quen biết với Đình Hải từ nhỏ. Hai người là thanh mai trúc mã hơn mười năm rồi! Nhưng nhìn cô gái kia rất có khí chất..."

Thanh mai trúc mã??

Hơn mười năm??

Trong đầu Huyền My chợt chấn động.

Cô nhớ tới những lời Đình Hải từng nói với cô...

- Anh có người thích rồi!

- Thích hơn mười năm!

- Cô ấy cũng thích anh!

Văn Tịch dùng khuỷu tay đụng nhẹ vào cô, thì thào hỏi cô: “Cô sinh viên đó không phải là người Đình Hải đã nói chứ..."

Xem đi! Ngay cả Văn Tịch cũng thấy vậy.

Huyền My giả vờ vô tâm lật quyển sách trong tay: “Ừ, đại khái là vậy."

Văn Tịch cướp quyển sách trong tay của cô lại: “Này! Cậu đừng giả vờ nữa, tớ biết cậu đang ghen..."

"Ghen?! Tớ ghen á?!! Làm sao có thể!!"

Huyền My liều chết không nhận.

"Cậu lại còn giả vờ với tớ nữa!"

Văn Tịch tất nhiên hiểu rõ cô nhất: “Cậu còn giả vờ nữa thì Đình Hải thật sự sẽ thành của người con gái khác đấy!"

Huyền My phiền não nắm tóc của mình: “Được rồi, tớ thừa nhận, trong lòng tớ có hơi ghen..."

Văn Tịch cười nhạo: “Tớ thấy là ghen tới nổi bong bóng rồi, đi!"

Cô ấy nói xong liền kéo Huyền My đi ra ngoài: “Đi đâu thế?"

Huyền My không hiểu.

"Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chúng ta đi tới sân bóng rổ xem thử tình hình thế nào."

"Tớ không đi!"

Huyền My không chịu đi.

"Cậu sợ mất mặt đúng không?"

"Cảm giác kỳ lắm."

"Đi, chúng ta trốn sau cái cây lớn nhìn được chưa? Thế nào cũng phải xem đó là cô gái thế nào mà bắt được trái tim của Đình Hải làm tù binh chứ? Nhớ năm đó tớ cũng từng theo đuổi Đình Hải, tớ cũng rất tò mò về cô gái kia, chúng ta đi thôi!"

Cứ như vậy, Huyền My bị Văn Tịch nửa lôi nửa kéo đến tới cái cây lớn bên cạnh sân bóng rổ.

Trên sân bóng rổ, Đình Hải đang cùng các thành viên trong đội thi đấu với khí thế hừng hực.

Lúc này, Lâm Dung Vũ hiếm có một lần không ở đây.

Mà bên sân bóng lại là một cô gái khác đang canh chừng...

Mái tóc cô ấy dài lại đen bóng, quăn thành từng lọn tự nhiên để xõa xuống đầu vai, gió thổi qua cuốn những sợi tóc bên thái dương của cô ấy lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp làm người ta rung động, làm cho Huyền My và Văn Tịch trốn sau cái cây không nhịn được phải lên tiếng thán phục: “Thật đẹp..."

Đại khái chim sa cá lặn, trăng nhường nguyệt thẹn cũng chỉ có như vậy!!

Sau khi hai người Huyền My và Văn Tịch nhìn thấy thì bất giác cảm thấy hơi tự ti mặc cảm.

Quả nhiên là trai tài gái sắc!!

Rõ ràng rất xứng đôi với Đình Hải!!

Đúng lúc này, trận thi đấu tạm dừng để nghỉ ngơi giữa trận.

Trên sân bóng, Đình Hải đi thẳng về phía cô gái kia, cô gái vội vàng cầm nước và khăn ướt trong tay đưa cho cậu ta. Đình Hải tự nhiên nhận lấy. Hai người đứng đối diện trò chuyện sôi nổi gì đó, lời nói và việc làm rất thân mật, cực kỳ giống một đôi đang yêu nhau say đắm.

Không, không phải là cực giống, mà là...

Bây giờ bọn họ vốn đang là hai người yêu nhau say đắm rồi!

Không hiểu sao trong lòng Huyền My thấy chua chát, cố ép mình không tiếp tục nhìn cảnh tượng chói mắt trên sân bóng rổ này nữa, cô không muốn quay đầu lại, dựa người ở phía sau cái cây lớn mà không nói gì.

Văn Tịch thấy thế, trong giây lát không biết nên mở miệng an ủi bạn mình thế nào.

Dù sao, đối thủ này... thật sự quá mạnh!!

"Đi thôi! Sắp vào giờ học rồi."

Huyền My kéo tay của cô ấy định đi về.

Văn Tịch bị cô kéo thì ngoan ngoãn đi về phía trước: “Huyền My, không phải cậu nói Đình Hải thích cô gái không nam không nữ sao? Nhưng cô gái kia chẳng giống con trai gì cả!"

"Ừ..."

Tâm trạng Huyền My rất tệ, trong đầu cũng rất rối loạn: “Có thể lúc trước cô ấy mặc trang phục của con trai!"

"Cũng đúng! Phần lớn cô gái hơi nam tính gặp được người mình thích thì sẽ càng lúc càng nữ tính hơn."

Văn Tịch nói thở dài: “Lẽ nào Đình Hải thật sự có bạn gái rồi?"

"Có là có chứ sao!"

Huyền My giả vờ lơ đãng nói một câu.

Ngoài miệng cô nói có vẻ không để ý như vậy, nhưng trong lòng thật ra đã bốc lên vô số bong bóng chua loét từ lâu.

Đình Hải có bạn gái...

Cô cảm thấy có phần khó tiếp nhận!!

Huyền My và Văn Tịch cùng đi tới căng tin ăn cơm chiều.

Lại thật không khéo gặp phải Đình Hải và Kỳ, còn có... bạn gái Đình Hải ở trong căng tin!

Cô gái kia đẹp giống như bước ra từ trong bức tranh vậy!

"Hướng Bách!! Văn Tịch…"

Kỳ thấy bọn họ từ xa đã chào hỏi: “Qua đây, chúng ta ghép bàn ngồi chung đi!"

Huyền My ngẩn người rồi liếc nhìn Đình Hải, nhưng không ngờ Đình Hải cũng đang ngẩng đầu nhìn cô.

Huyền My không được tự nhiên, vội vàng rời tầm mắt, lại chợt thấy trong lòng chua xót, hoàn toàn không phải là cảm giác tốt.

Cô đang muốn từ chối đã nghe Văn Tịch bên cạnh trả lời một câu: “Tới ngay!"

Nói xong, cô ấy kéo Huyền My đi tới bên phía Đình Hải.

"Làm gì vậy, Văn Tịch?!"

Huyền My hơi sốt ruột: “Tớ không đi..."

"Vì sao không đi? Ít nhất chúng ta phải tìm hiểu rõ về người ta trước mới được chứ?! Cậu trốn tránh là có ý gì hả?"

"Tớ không trốn..."

Huyền My phủ nhận.

"Cậu có trốn thì cũng không trốn được đâu!"

Văn Tịch trừng mắt nhìn cô với vẻ dạy mãi chỉ tiếc không nên thân.

"Được rồi! Tớ thừa nhận, tớ có ý trốn tránh anh ấy..."

"Cậu thật ngốc!! Cậu thích anh ấy thì phải đi tới tranh thủ chứ!"

Văn Tịch không nói lời nào, cứ kéo Huyền My đi tới bên phía Đình Hải.

Văn Tịch rất thành thạo, vừa tiến tới đã không quên tìm hiểu tình hình quân địch thay cho chị em tốt của mình: “Anh Đình Hải, anh có bạn gái rồi à?"

Lúc này Kỳ đắc ý: “Thế nào? Có phải thấy đúng là trai tài gái sắc không? Có đôi khi anh đi ở bên cạnh hai người bọn họ cũng cảm thấy tự ti mặc cảm đấy."

Đình Hải không nói chuyện, ánh mắt chỉ tập trung nhìn Huyền My đối diện, trên gương mặt đẹp trai kia không hề có cảm xúc dư thừa nào.

Cô gái kia đoan trang cười: “Tớ là Chu Đề Na! Thanh mai trúc mã với Đình Hải. Tớ thật sự không ngờ người có vẻ mặt như bài tú-lơ-khơ mà lại có nhiều bạn tốt như vậy..."

Chu Đề Na...

Ngay cả tên cũng dễ nghe như vậy!

Văn Tịch mỉm cười giới thiệu mình và Huyền My bên cạnh: “Tớ là Văn Tịch. Người này tên là Cao Hướng Bách, bạn trai tớ! Hướng Bách và Đình Hải là anh em chắc như thép, là anh em tốt nhất đấy, tốt đến mức có thể hôn nhau ở nơi công cộng!!"

"Khụ khụ khụ..."

Huyền My vốn đang vùi đầu vội vàng ăn cơm, suýt nữa bị câu nói sét đánh của Văn Tịch làm cho bị sặc.

Cô ngẩng đầu lên đang muốn nói gì, ánh mắt lại vừa vặn bắt gặp đôi mắt đen láy, thâm trầm của Đình Hải. Cô cắn đũa đầu, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống, rốt cuộc vẫn không nói gì.

Chu Đề Na lại cười, nghiêng đầu nhìn Đình Hải: “Chuyện gì xảy ra vậy? Đình Hải của chúng ta thoạt nhìn cũng không giống với người như thế nhỉ..."

Đình Hải của chúng ta...

Xem cách gọi của cô ấy kìa.

Mới thân thiết biết bao chứ!!

Huyền My cúi đầu liều mạng và cơm, cổ họng bị cơm làm nghẹn cũng không tính dừng lại, vào lúc này cứ ăn, ăn mãi..."Hướng Bách, cậu ăn từ từ, cẩn thận kẻo bị nghẹn!"

Bây giờ Văn Tịch nhìn không nổi nữa, có lòng tốt nhắc nhở cô.

Huyền My chợt đứng lên, trong miệng còn ngậm cơm một miệng cơm, giơ cao cái bát không của mình lên: “Em ăn xong, mọi người từ từ ăn."

Nói xong, cô lập tức rời đi mà đầu cũng không quay lại, không hề liếc nhìn Đình Hải đối diện.

Trên bàn, mọi người đều ngạc nhiên.

Văn Tịch là người đầu tiên hoàn hồn, vội vàng bưng chén cơm lên của mình lên, đuổi theo Hướng Bách: “Các người từ từ ăn, em cũng đi đây!"

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Kỳ không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhìn theo bóng lưng hai người bọn họ lần lượt rời đi. Cậu ta không nhịn được thở dài nói một câu: “Thằng nhóc Hướng Bách này đúng là may mắn a! Xem Văn Tịch người ta tốt với cậu ta chưa kìa! Hi, Đình Hải, tớ nói này, năm đó cô gái tốt như Văn Tịch theo đuổi cậu, sao cậu lại không để ý tới người ta chứ!"

Chu Đề Na chống cằm cười: “Anh họ tớ đang chờ người anh ấy yêu nghĩ thông suốt..."

"Anh họ??"

Kỳ chấn động nhìn Chu Đề Na đối diện, lại liếc nhìn Đình Hải rồi nghiêng đầu hỏi cô ấy: “Không phải cậu nói hai người là người yêu sao?"

Chu Đề Na cười quyến rũ đứng lên: “Tớ đùa với cậu thôi, ai bảo cậu vừa nhìn thấy tớ lại không ngừng chảy nước miếng vì tớ rồi..."

"..."

Bị Chu Đề Na vừa nói vậy, mặt Kỳ lập tức đỏ bừng.

"Nhưng cậu vừa nói người yêu của Đình Hải..."