Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 552: Cậu giống như con gái ấy

Kỳ cười rộ lên: “Nếu Đình Hải đã không hiểu chuyện yêu đương như vậy, hay là cậu giới thiệu cô nàng kia cho tôi đi!”

“...”

Huyền My cắn bánh mì, trừng mắt, ánh mắt kinh ngạc như nhìn sinh vật lạ mà nhìn cậu ta: “Cậu?”

“Tôi thì sao?!” Kỳ không vui, ưỡn ngực lớn tiếng: “Cậu đây có gì không tốt chứ?! Tuy vẻ ngoài không bằng Đình Hải, nhưng dù gì cũng là một soái ca dịu dàng phong độ đó nha?”

“Không, không phải!! Không phải tớ nói cậu không được, nhưng quan trọng là người ta thích Đình Hải cơ! Ôi, ý tớ không phải vậy, tớ chỉ muốn hỏi cậu là... Đình Hải cậu ấy có... thích đứa con gái nào không?”

“Có thích đứa con gái nào không?”

Kỳ nhíu mày, lắc đầu: “Không thể nào! Tớ quen biết cậu ấy hai năm, cũng chưa từng thấy cậu ấy thân thiết với nữ sinh nào. Trừ khi cậu ấy thích nữ sinh trường khác thôi!”

“Thì ra là vậy...”

Huyền My ngơ ngẩn gật đầu.

“Không phải cậu rất thân với Đình Hải sao? Tự đi hỏi cậu ấy đi! À, đúng rồi, Đình Hải kêu tớ nói với cậu, những trọng điểm trong bài thi kia, cậu ấy đã giúp cậu đánh dấu hết rồi. Sách để ở đầu giường cậu ấy, cậu ấy kêu cậu tự đi lấy!”

Kỳ nhắc cô.

“Woa! Đánh dấu hết toàn bộ rồi sao?”

Ôi trời, bảy môn học đó!! Chỉ trong tối hôm qua đã làm xong? Không phải là vì cô mà thức đến khuya chứ hả?

Huyền My nghĩ vậy, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, rất cảm động.

Bánh mì ăn vào cũng thấy ngọt ngào...

“Còn nữa, cậu ta kêu tôi phải nhớ nhắc cậu. Nếu cậu muốn thuận lợi vượt qua kỳ thi ba ngày sau, tốt nhất là hôm nay đừng đi đâu cả. Cứ ở trong ký túc xá, ôn bài thi thôi!!”

“Hả? À, vậy cũng được...”

Huyền My phiền lòng gật đầu một cái, vốn đang định hẹn Văn Tịch đi nói chuyện về kì thi nhập học ba ngày sau mà!

Sau khi gặm hết ổ bánh mì, Huyền My đi vào phòng Đình Hải lấy sách.

Quả nhiên, trên tủ đầu giường, một chồng sách thật là dày nằm gọn gàng ở đó. Huyền My tiện tay lật xem một chút, mỗi quyển sách đều được cậu ta dùng bút bi xanh khoanh tròn chỗ quan trọng, thậm chí có vài chỗ còn có ghi chú của cậu ta.

Chữ viết cứng cáp, cũng giống như con người của cậu ta – đẹp đẽ, sạch sẽ, gọn gàng.

Huyền My nhìn một chút lại nhịn không được mím môi, nở nụ cười ngọt ngào.

Nhưng cô cười chuyện gì chứ?

Đến chính bản thân cô còn không biết!

Chỉ là cảm thấy trong lòng ấm áp, ngọt ngào, rất muốn dùng nụ cười này để thể hiện niềm vui của cô vào lúc này.

Không lâu sau, Huyền My đã tìm được một tờ giấy nhớ, viết một chữ ‘cảm ơn" thật to trên đó. Sau đó dán lên màn hình máy tính của cậu ta

Đang chuẩn bị xoay người rời khỏi, mắt vừa lia qua, liền phát hiện một quyển album nằm trong góc khuất trên bàn máy tính của cậu ta.

Hai mắt Huyền My tỏa sáng.

Mọi người thường bảo những tên đẹp trai không phải lúc nào cũng đẹp trai.

Cô thật tò mò không biết giai đoạn ‘không đẹp’ của Đình Hải là dáng vẻ thế nào.

Có khi nào cũng ăn mặc theo phong trào của thời điểm đó? Hay là Đình Hải cũng có lúc cân nặng quá khổ?

Nghĩ đi nghĩ lại, Huyền My liền vô cùng phấn khích.

Lấy hết can đảm, cầm cuốn album lên, mở trang bìa dày cộp ra, nhưng chưa mở ra được một nửa thì bỗng... “Bốp!” một tiếng.

Trang bìa bị một bàn tay lớn mạnh mẽ đóng lại.

Bàn tay nhỏ của mình cũng bị bàn tay lớn lạnh lẽo kia nắm lại thật chặt.

Nhất thời, Huyền My có cảm giác lạnh cả sống lưng.

Bi kịch!!

Bị bắt quả tang!!

“Làm gì vậy?”

Cậu ta vẫn không buông tay, bàn tay lớn vẫn cầm lấy cái tay nhỏ bé của cô, trầm giọng hỏi cô.

Trong giọng nói có mấy phần lạnh lùng xa cách.

Huyền My nghe giọng nói trầm bổng của cậu ta, trong lòng nhịn không được mà run rẩy.

Bàn tay nhỏ bé gắng gượng rút ra, lại phát hiện là rút không nổi.

Cô đành phải xoay người, ngửa đầu nhìn cậu ta.

Đối diện ánh nhìn từ trên xuống của cậu ta...

Sắc bén, lạnh lùng, còn mang theo sự chất vấn, bao vây cô, không hề chớp mắt.

“Tôi... Tôi chỉ là tò mò thôi, muốn nhìn ảnh chụp lúc trước của anh một chút!”

Huyền My bị cậu ta nhìn chằm chằm đến nỗi luống cuống.

Hai người gần nhau quá mức, đến nỗi cô có thể cảm nhận được mùi hương đàn ông đặc biệt trên người cậu ấy: “Tò mò cái gì?”

Ánh mắt Đình Hải nhìn cô càng thêm gấp gáp.

Huyền My bị cậu ta nhìn như vậy, không hiểu sao trái tim lại không nghe lời mà nhảy loạn lên, trong ngực như có một con thỏ nhỏ cứ nhảy nhót không yên... Lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi...

Nóng quá!

“Tôi... Tôi...”

Tại sao lại tò mò? Cô thật sự không biết phải nói gì, chỉ là rất tò mò, muốn nhìn dáng vẻ ngày xưa của cậu ta thôi.

“Thật xin lỗi! Tôi không nên xem đồ của anh khi chưa có sự cho phép của anh! Tôi xin lỗi!!”

Huyền My cúi đầu, thành khẩn xin lỗi Đình Hải.

Trong nháy mắt, bàn tay đang nắm tay cô của cậu ta thả lỏng, cũng đồng thời lấy đi cuốn album trong tay cô.

Cậu ta lạnh mặt, ném cuốn album vào hộc bàn, lạnh lùng cảnh cáo cô: “Sau này không được tự ý xem đồ của tôi!!”

“... Ừm!! Tôi sai rồi, sau này không dám nữa.”

Nhìn thái độ nhận lỗi chân thành như vậy, còn ai nỡ so đo với một bé thỏ nhỏ nhỏ xinh xinh như vậy nữa?!

“Đi ra ngoài đi.”

Đình Hải dường như hơi bất đắc dĩ.

“Ừm!! Bye bye...”

Huyền My ôm đống sách giáo khoa, lời ‘cảm ơn’ cũng quên nói, chạy như thể chân bôi dầu vậy.

Ngồi ôn bài trước bàn học của mình, nhưng trong đầu Huyền My vẫn không thoát khỏi gương mặt đẹp trai quá mức kia của Đình Hải, trong không khí dường như còn vương vấn mùi hương của cậu ta... Như thể, toàn thân cô bị bao vây bởi Đình Hải...

Làm đầu óc cô hoàn toàn rối loạn, không thể nào tập trung học bài được.

Trời ạ! Cô đang bị gì vậy?

Huyền My bực bội ném sách vở lên bàn, ánh mắt nhịn không được cứ luôn hướng về phía cánh cửa phòng ngủ đóng kín.

Rốt cuộc...

Một tiếng sau, Huyền My đã hoàn toàn không ngồi yên nổi.

Không hiểu sao, cô lại muốn đến phòng cậu ta tìm cậu ta.

Chỉ vì nhìn cậu ta một cái?!!

Cô đúng là điên rồi!!

Nhưng Huyền My không muốn vô duyên vô cớ đi tìm cậu ta như vậy, cô phải tìm lý do thích hợp cho mình.

Nhưng lý do gì đây?

Hỏi bài?

Nhưng dường như Đình Hải cậu ta khá hiểu chỉ số thông minh của cô, ghi chú lại gần hết tất cả những vấn đề mà cô không hiểu.

Huyền My rất thất vọng.

Tựa cằm lên sách vở, ngơ ngác nhìn đống chữ mịt mù chằng chịt, mất hồn mất vía.

Rồi bỗng, hai mắt tỏa sáng, tinh thần chấn động, nghĩ đến một chuyện vô cùng quan trọng.

Cô cầm lấy USB trên bàn, chạy đến phòng ngủ của Đình Hải.

“Đình Hải!!”

Cô gõ cửa phòng ngủ của Đình Hải.

“Đình Hải?”

“Ừ.”

Đình Hải bên trong trả lời cô một tiếng.

Huyền My vặn nắm cửa, lại phát hiện cửa đã khóa.

Đang trên đà buồn bã, chợt, cánh cửa bị người ở trong mở ra, thấy Đình Hải... áo quần không chỉnh tề đứng trước mặt cô.

Nói là quần áo không chỉnh tề nhưng thật ra là...

Để trần nửa người trên!!

Thân hình cậu ấy cơ bắp, rắn rỏi...

Đường nét kết cấu gợi cảm, chạy từ trên xuống, kết hợp với tuyến nhân ngư* hoàn hảo dưới eo.

*tuyến nhân ngư: còn gọi là V-cut.

Người ta nói mặc đồ nhìn gầy, cởi ra lại có cơ có múi chắc hẳn là kiểu thế này.

Trên làn da màu đồng của cậu ấy, có một giọt nước lấp lánh đang chảy xuống, rõ ràng là vừa tắm xong.

Huyền My bị cảnh đẹp trước mắt quyến rũ, ngơ ngẩn một hồi, nhưng nhanh chóng phản ứng lại. Khuôn mặt nhỏ theo bản năng đỏ ửng lên, quay người đi: “Anh... Anh đang tắm!”

“Sao cậu phải quay mặt đi?”

Đình Hải không biết xấu hổ mà hỏi cô.

“Hả?”

Lúc này Huyền My mới ý thức được hành động của mình nãy giờ vô cùng không đúng!!

Cô là con trai cơ mà!! Nhìn cơ thể của con trai, sao cô phải xấu hổ quay mặt sang chỗ khác?!

Huyền My nghĩ vậy, nuốt nước miếng, lấy hết can đảm cho mình, xoay người lại nhìn cậu ấy: “Tôi tìm anh có việc!”

Nào ngờ, Đình Hải lại nhiệt tình giơ tay lên, khoác lên bả vai nhỏ nhắn của cô, một tay kéo cô vào phòng ngủ cậu ấy.

Thân hình 1m88 của cậu ấy, khoác lên cơ thể chưa đầy 1m7 của cô, có cảm giác mờ ám khó hiểu, khiến trái tim Huyền My lại loạn nhịp.

“Cậu xấu hổ cái gì?”

Cậu ấy hỏi.

Mặt không đỏ tim không đập mà hỏi.

Ánh mắt vẫn luôn dính chặt trên người cô, hoàn toàn không cho Huyền My cơ hội trốn tránh.

Chết tiệt!

Huyền My không dám lộ ra tâm trạng chột dạ của mình, sợ cậu ấy nhìn thấy.

“Tôi... Tôi đâu có đỏ mặt...”

Huyền My ôm mặt mình, nói: “Dạo này thời tiết thật đúng là nóng muốn chết luôn! Mỗi lần tôi bị nóng là mặt sẽ đỏ ửng vậy đó, từ từ rồi anh cũng quen thôi!”

Nào ngờ, Huyền My nói vậy lại khiến Đình Hải nở nụ cười.

Cánh tay vẫn khoác trên vai cô, đột nhiên, Đình Hải kê sát bên tai cô, nhỏ giọng trêu chọc: “Cậu giống như con gái ấy...”

Chết tiệt!!

Huyền My nghe xong, đôi má thoáng chốc càng đỏ hơn: “Anh... Anh mới giống con gái ấy...”

Lần đầu tiên Huyền My cãi lại, vậy mà lại không có khí thế như vậy!

Đình Hải híp mắt: “Cậu là gay”

Chú ý, giọng điệu của cậu ấy là... khẳng định!!

“Cậu mới gay ấy!! Cả nhà cậu đều gay!!”

Lúc này, Huyền My lại khôi phục bản chất thô lỗ của mình, hơi tránh khỏi cánh tay cậu ấy, đỏ mặt mắng lại cậu ấy.

Đình Hải đột nhiên đến gần coi, một tay dồn cô vào góc tường, từ trên cao nhìn xuống tố cáo cô: “Cậu thích tôi!”

Sợ á?!!

“Ai thích anh chứ?!! Anh... Anh thích tôi thì có!! Anh mới là gay ấy!!”

Đôi má Huyền My đỏ đến nỗi như sắp bốc cháy, cô đưa tay đẩy cậu ta: “”Đình Hải, tôi nói này, sao anh lại có thể tự kỉ đến vậy chứ hả? Anh cho rằng đàn ông phụ nữ trên đời này đều thích anh à?? Tôi nói anh biết, tôi không thèm thích anh nhé!!”

Cô vội vàng phủ nhận.

“Cậu kích động như vậy làm gì?!”

Dường như Đình Hải cũng hơi tức giận: “Tôi chỉ hỏi chút thôi!

“Giọng điệu của anh rõ ràng là khẳng định!”

Huyền My lên án cậu ấy.

“Giọng điệu khẳng định thì sao?”

Lồng ngực rộng lớn của Đình Hải lại đến gần cô một chút, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô, chất vấn cô: “Thích tôi thì có vấn đề gì?”

“Nhưng quan trọng là, tôi không thích anh!! Tôi... là một đứa con trai!! Làm sao tôi có thể thích anh?!”

Huyền My chột dạ biện hộ.

Đình Hải lạnh lùng liếc cô, sau nửa ngày, phun ra hai chữ lạnh như băng: “Đồ ngốc!!”

“Anh...”

Huyền My chán nản.

“Tìm tôi có chuyện gì?”

Đình Hải buông cô ra, ngồi xuống bên mép giường, trên tay còn cầm một cái khăn lông, tùy tiện lau tóc ướt trên đầu.

“Không có gì!!”

Huyền My cáu.

“Không có gì thì đi ra ngoài!!”

Đình Hải rõ ràng cũng hơi tức giận.

Huyền My len lén liếc nhìn cậu ta, hai chân vẫn đứng tại chỗ, không di chuyển.

Đình Hải nhìn cô, nhíu mày: “Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Cuối cùng vẫn là cậu ta nhượng bộ.

Cậu ta đã nhượng bộ, Huyền My đương nhiên không thể ra vẻ nữa.

“Là thế này...”

Huyền My bước vài bước, đến gần cậu ta: “Thật ra là muốn nhờ anh photoshop giúp tôi một tấm hình. Không phải là anh học thiết kế đồ họa sao? Kỹ thuật photoshop chắc là cũng tốt lắm...”