Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 504: Em kết hôn rồi

Mắt phượng của Lục Ly Dã híp lại đầy nguy hiểm, liếc nhìn Hướng Tình và nửa đùa nửa thật nói: “Cao Hướng Tình, chẳng lẽ em làm chuyện gì có lỗi với cậu chủ đây sao?"

"..."

Tim của Hướng Tình nghẹn lại, bị Lục Ly Dã nói trúng tâm sự của mình khiến cô kích động... muốn chạy trốn!

Tay cô nắm chặt lấy cái túi xách trên người mình.

Cô rất muốn nói sự thật cho anh ta biết nhưng lại sợ...

Sợ từ nay về sau hai người bọn họ hoàn toàn trở thành người xa lạ!!

Không nói... thì trong lòng cô áy náy và tự trách...

Nhìn Hướng Tình mím chặt đôi môi không nói lời nào, Lục Ly Dã hơi nghiêng người, trêu cô: “Thế nào? Em tính cắm sừng cho cậu chủ đây sao?"

Anh ta nói lời này tuyệt đối chỉ là lời nói đùa.

Hướng Tình nghiêng đầu nhìn anh ta, trong mắt đã ngập nước.

Cô cắn chặt môi dưới.

Lục Ly Dã thấy cô như sắp khóc thì hơi sốt ruột: “Làm gì, làm gì vậy? Anh chỉ đùa với em thôi, em khóc gì chứ?"

Anh ta nói xong, thậm chí không lấy khăn, cũng không ngại mà dùng ống tay áo của mình lau nước mắt cho cô. Vậy mà anh ta càng lau nước mắt lại càng tuôn ra nhiều hơn.

Lục Ly Dã quả thật hơi hoảng: “Em đừng khóc nữa! Cậu đây thật sự chỉ đùa em thôi! Cho dù cậu đây không tin em cũng phải tin tưởng vào sức hấp dẫn của chính mình chứ! Có người đàn ông chất lượng tốt như cậu đây, em làm sao nỡ đi ngoại tình được!"

"..."

Đúng là đã thấy kẻ tự luyến, nhưng chưa từng gặp phải người đàn ông nào tự luyến như cậu chủ Lục đây!

Hướng Tình bị anh ta chọc cho vừa khóc vừa cười, trong lòng càng thêm nặng nề.

Lục Ly Dã nâng gương mặt của cô lên và cúi đầu, đặt một nụ hôn nồng cháy lên đôi môi lạnh giá của Hướng Tình.

Nụ hôn tới quá đột ngột làm cho Hướng Tình bỗng nhiên cứng đờ.

Lưng cô lạnh buốt, rõ ràng muốn đẩy anh ta ra nhưng lại chìm trong cảm giác tuyệt vời mà anh ta mang tới cho mình, luyến tiếc không nỡ rời ra.

Hướng Tình bỗng nhiên cảm thấy mình thật bỉ ổi.

Rõ ràng là một người phụ nữ có chồng lại còn dây dưa không rõ với anh ta, còn cho anh ta những hi vọng không cần thiết... Trong lúc đó, đầu lưỡi ấm nóng, ẩm ướt của Lục Ly Dã đã nóng lòng chui vào trong khoang miệng của Hướng Tình, Hướng Tình quay đầu đi để tránh sự xâm chiếm của anh ta, kết thúc nụ hôn đầy lưu luyến này.

Cô cúi đầu không nhìn anh ta.

Lục Ly Dã không hài lòng khẽ nhíu mày.

Hôm nay, Cao Hướng Tình rõ ràng rất lạ.

Nhưng cô không nói thì anh ta cũng sẽ không hỏi.

Anh ta lại nắm chặt cằm của cô, những nụ hôn ấm nóng liên tục lại nhanh chóng rơi xuống môi cô, giữ lấy cái miệng nhỏ nhắn vừa tránh đi của cô.

Hướng Tình lại trốn, anh ta lại đuổi theo.

Mãi đến cuối cùng, dường như bị Lục Ly Dã làm cho phiền lòng nên Hướng Tình rũ mí mắt xuống, đôi mắt đỏ hoe và bỗng nhiên nói: “Lục Ly Dã, chúng ta chia tay đi!"

Cô không phải cảm thấy phiền bị nụ hôn của anh ta mà vì trong lòng thấy phiền loạn... Càng ở gần thì cô càng đau khổ, càng không ngỡ buông tay, trong lòng lại càng thấy áy náy.

Lời Hướng Tình chợt nói ra làm cho Lục Ly Dã đang cố hôn cô bỗng nhiên dừng lại.

Đôi mắt đen như mực cũng ngây ra một lát.

Hình như anh ta không ngờ tới Hướng Tình lại đột nhiên nói ra những lời như vậy.

Khi Hướng Tình thấy anh ta ngẩn người liền mở khóa cửa và muốn xuống xe, nhưng bỗng nhiên cổ tay cô bị một bàn tay lớn lạnh giá giữ lại.

"Em lại muốn giở trò vớ vẩn gì vậy?"

Giọng nói của Lục Ly Dã lạnh như băng.

Bỗng nhiên anh ta kéo mạnh Hướng Tình ngồi lại trên xe.

"Anh nhẹ một chút!! Anh dùng sức như thế sẽ động tới vết thương đấy!!"

Hướng Tình có chút lo lắng.

Vậy mà Lục Ly Dã bỗng nhiên nghiêng người đè lên trên người cô, ép chặt cô lên ghế dựa phía sau.

Hướng Tình khẩn trương, thở hổn hển.

Hơi nóng đan xen với tiếng thở nặng nề của anh ta làm cho tâm tư cô càng thêm rối bời.

"Em đã muốn chia tay thì còn quan tâm tới sức khỏe của cậu đây như vậy thật sự không quá thích hợp đấy?"

Anh ta nghiến răng, từ trong miệng gằn ra mỗi từ mỗi câu đều lộ rõ sự khó chịu, hỏi Hướng Tình.

Hướng Tình hít sâu một hơi, viền mắt ẩm ướt, hai tay theo bản năng khẽ chống vào vai của anh ta, cầu xin: “Anh về bệnh viện trước, được không? Miệng vết thương của anh chảy máu càng lúc càng nhiều rồi..."

"Vừa rồi em nói chia tay là có ý gì?"

Lục Ly Dã không để ý tới những lời quan tâm của cô.

Gương mặt điển trai lạnh lùng, thâm trầm, sâu trong mắt tối đen kia dường như có gió bão nổi lên làm cho người ta thấy ớn lạnh.

"Chính là... ý trên mặt chữ đấy. Chúng ta chia tay đi. Từ nay về sau, anh đừng tới tìm em nữa!"

Hướng Tình hạ quyết tâm, nhắc lại một lần nữa.

"Em lặp lại lần nữa…"

Trong đôi mắt tối tăm của Lục Ly Dã như có mưa gió cuốn tới.

Bàn tay anh ta bỗng nhiên nắm lấy cằm của Hướng Tình, ép cô phải nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng dọa người của anh ta.

Hướng Tình nhìn đôi mắt sắc bén như dao của anh ta mà trong lòng run sợ, đau đớn như dao cắt. Khi đôi môi cô mở ra vì muốn lặp lại câu nói vừa nãy, cô lại phát hiện khi mình đối diện với ánh mắt sắc bén của anh ta thì cổ họng giống như bị lưỡi dao cắt qua, làm cho cô căn bản không có cách nào nói ra được.

Cô rời mắt đi chỗ khác.

Cảm giác tỏ ra yếu kém của cô mới khiến lực tay Lục Ly Dã nắm cằm cô nhẹ hơn.

"Anh sẽ xem như chưa từng nghe qua những lời vừa rồi."

Giọng nói của anh ta rất khàn.

Đôi mắt nhìn Hướng Tình sâu lắng giống như biển rộng, không nhìn thấy đáy.

Ngón tay anh ta lướt nhẹ qua cái cằm càng lúc càng "tròn" mịn của cô, màu mắt thẫm lại. Cô lại nghe anh ta trầm giọng thì thầm nói: “Sau này em đừng nói với anh những lời như vậy nữa..."

Anh ta hơi nhíu mày: “Đâm vào trong tim còn đau hơn cả miệng vết thương bị hở ra đấy..."

Hướng Tình nghe được lời anh ta nói thì không nhịn được nữa, cắn ngón tay của mình và khóc lên thất thanh.

Viền mắt Lục Ly Dã đã đỏ hoe, cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cô: “Em hãy nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Hướng Tình nhìn anh ta qua màn nước mắt.

Trong giây lát tiếp theo, cô giơ tay ôm lấy gáy anh ta, đôi môi ép qua, bất chấp tất cả mà hôn lên đôi môi mỏng của anh ta... Nếu như nhất định phải đau, vậy thì cô muốn cố gắng an ủi, vuốt ve anh ta một lần nữa!

Coi như...

Lần chia tay cuối cùng!

Hướng Tình hôn rất sâu, rất nóng lòng.

Cảm giác đó dường như muốn cắn nuốt người đàn ông phía trên mình vậy.

Cô quá gấp gáp lại hỗn loạn làm cho Lục Ly Dã không thở nổi.

Anh ta vừa buồn cười lại vừa tức giận, thò tay nhéo cái miệng nhỏ nhắn của cô, khuyên cô: “Em chậm một chút, cậu đây cũng sẽ không chạy mất đâu..."

Đúng vậy, anh ta chắc chắn sẽ không chạy mất nhưng cô đã không có tư cách lại gần anh ta thêm nữa... Hướng Tình khóc thút thít vài tiếng, lại nghe lời khuyên của anh ta mà chậm lại một chút.

Lục Ly Dã ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, làm nụ hôn dịu dàng này trở nên sâu hơn... Mãi đến khi Hướng Tình thở hổn hển thì anh ta mới lưu luyến thả miệng nhỏ của cô ra.

"Trước khi tới đây, anh đã gọi điện thoại cho mẹ anh..."

"?"

Ánh mắt Hướng Tình trở nên tối tăm.

"Mẹ anh bảo anh đến tết dẫn em về nhà một chuyến, đưa em đi gặp ông."

Khi Lục Ly Dã nói lời này, vẻ mặt thật sự rất hạnh phúc và đặc biệt mong đợi.

Nói nghiêm túc ra thì anh ta sống từng đấy năm, gặp qua rất nhiều phụ nữ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có cô gái khiến anh ta kích động muốn đưa về nhà nhận tổ tông, làm quen với họ hàng của mình.

Hướng Tình cố nén xúc động, không để cho mình khóc òa lên.

Mi tâm cô hơi run rẩy, nước mắt suýt nữa thì tràn ra. Cô chặt cắn môi, ép mình nuốt nước mắt vào trong.

"Em biết ông cụ nhà anh là người thế nào sao?"

Lục Ly Dã cười hỏi Hướng Tình, đáy mắt rõ ràng rất kiêu ngạo.

"... Sao?"

Hướng Tình thật sự thích nghe anh ta nói về chuyện nhà mình.

Cảm giác đó khiến cô có thấy dường như mình rất gần anh ta, dường như một ngày nào đó mình cũng có thể hòa nhập vào gia đình lớn mà anh ta nhắc tới.

"Năm đó, ông ấy lãnh đạo đội đặc biệt Hồng Tích, chính là một quân nhân đúng tiêu chuẩn. Cả người ông ấy từ trên xuống dưới đều có vẻ nghiêm khắc và thận trọng! Trẻ con vừa nhìn thấy ông ấy sẽ khóc. Khi còn bé, anh đã từng bị ông ấy đánh không ít lần! Bởi vậy, chuyện lần này đưa anh vào trong quân đội chịu hành hạ cũng là cách tốt mà ông ấy nghĩa ra! Đến lúc đó em gặp ông ấy cũng không phải sợ. Nếu ông ấy dám mắng em thì em cứ mắng lại! Ông ấy là người ăn mềm sợ cứng, đặc biệt là với phụ nữ..."

"..."

Hướng Tình nghẹn lời.

Anh nói ông nội của mình như vậy, thật sự được sao?

"Bà nội anh là người rất dễ chung sống. Đến lúc đó em gặp bà cứ nói ngọt một chút, bà ấy lại có thể vui vẻ, cười tới không khép được miệng, đặc biệt dễ dỗ dành!"

Lục Ly Dã nói xong liền nhéo vào thắt lưng thon nhỏ của cô, mắt phượng nheo lại: “Vậy còn em? Bao giờ thì em sẽ dẫn cậu đây đi gặp ba mẹ em?"

Nghe anh ta hỏi như vậy...

Ngực Hướng Tình đau nhói.

Chỗ ấy dường như đang bị máy trộn bê-tông khuấy mạnh, đảo cho trái tim của cô chia năm xẻ bảy... Cô nặng nề hít vào một hơi, che đi đôi mắt ngập nước, đôi môi đỏ thoáng mở... một lúc lâu mới nói được: “Tết này em không thể về nhà với anh được! Em cũng không có cách nào dẫn anh về nhà gặp ba mẹ em!"

Đôi mắt của Lục Ly Dã càng thêm tối tăm: “Vì sao…"

Anh ta lạnh lùng hỏi ra hai từ.

Hai chữ này lại làm cho Hướng Tình không nhịn được mà khóc thành tiếng.

"Em kết hôn rồi."

Cô nói: “Em kết hôn rồi... Lục Ly Dã, em kết hôn rồi!!"

Giây phút đó, dường như tất cả không khí bên trong xe đều đông cứng lại.

Hơi thở của Lục Ly Dã cũng thoáng dừng lại.

Ánh mắt anh ta nhìn Hướng Tình không hề chớp mắt.

Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao cắt qua người Hướng Tình, dường như muốn đâm thẳng vào cô, xuyên qua cô vậy!!

Ánh mắt kia quá sắc bén, chính là một sự lăng trì đối với Hướng Tình, làm cho cô cảm thấy không thở nổi... Một lúc lâu sau...

Lục Ly Dã thở hổn hển, ánh mắt tối tăm: “Cao Hướng Tình, sau này em đừng đùa với anh như vậy nữa!"

Anh ta nói xong thì kéo cần số định khởi động xe.

Nhưng trong chớp mắt, Hướng Tình đã gạt cần số lại, ánh mắt cứng đờ nhìn phía trước: “Em không nói đùa..."

Cô cố gắng làm cho giọng của mình nghe có phần bình tĩnh.

"Ai?"

Lục Ly Dã trầm giọng hỏi một câu.

Ngực anh ta phập phồng kịch liệt.

Hướng Tình dừng lại hơn mười giây, lặng lẽ hít vào một hơi và mi tâm hơi run rẩy, nói ra tên người đàn ông kia: “Morri."

"..."

Không khí đông cứng lại.

Dường như ngay cả việc hít thở cũng hoàn toàn dừng vậy.

Đôi môi mỏng của Lục Ly Dã mím chặt, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Hướng Tình, vẫn luôn nhìn như vậy... Ánh mắt kia quá trực tiếp, quá trắng trợn làm cho cô cảm giác máu di chuyển trên người cũng đau đớn.

Hướng Tình nghĩ nếu mình còn đợi thêm nữa thì nhất định sẽ ngạt thở mà chết mất.

"Xin lỗi, em còn có việc phải đi trước..."

Hướng Tình nói xong liền đẩy cửa xe ra và muốn xuống xe dường như chạy trốn.

Trong chớp mắt tiếp theo, cổ tay cô bỗng nhiên bị Lục Ly Dã giữ lại rồi kéo mạnh về.

Anh kéo rất mạnh, động tác vô cùng thô lỗ.

Hướng Tình gần như ngã nhào vào trong xe.

"Anh không tin!!"

Bàn tay anh ta giữ chặt lấy bờ vai gầy yếu của Hướng Tình, ánh mắt hung hăng nhìn cô: “Cao Hướng Tình, anh không tin!!"

Hướng Tình hít một hơi thật sâu...

"Không cần biết anh có tin hay không thì bây giờ em đã là vợ của người khác! Anh Lục, mong anh hãy... tự trọng một chút..."

Hướng Tình đẩy anh ta ra nhưng không hề có chút sức lực nào.