Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 396: Bây giờ không muốn gặp anh

“Còn về chuyện con của hai đứa…. Con cũng đừng tiếc nuối nữa, cũng may hai đứa vẫn còn trẻ, về sau vẫn còn cơ hội mà! Hơn nữa, với tình trạng sức khỏe hiện tại của con mà nói, đứa bé này được sinh ra cũng không hẳn là việc tốt, con hiểu không? Con hãy nghe lời khuyên của mẹ, trong thời gian năm ba năm tiếp theo, chúng ta đừng nghĩ đến chuyện con cái nữa, đợi sức khỏe của con ổn định tốt rồi mới tính tiếp, hiểu không?

“Mẹ, con muốn cưới Tam Nhi.”

Sắc mặt của Hoàng Ngân ánh lên niềm vui.

Cao Dương Thành ngẩng đầu nhìn con trai mình: “Trong tình hình như bây giờ, con nghĩ chú Phong của con sẽ dễ dàng đồng ý vậy sao?”

“Con sẽ năn nỉ để chú đồng ý!”

Trên thực tế, vấn đề quan trọng hiện tại là thái độ của Tam Nhi.

“Tam Nhi đồng ý rồi sao?”

Hoàng Ngân tò mò hỏi con trai.

Cao Hướng Dương thật thà lắc đầu: “con vẫn chưa kịp cầu hôn với cô ấy.”

“Này, chuyện cưới xin của hai con sớm xử lý ổn định cho xong chuyện, đừng dây dưa kéo dài nữa, đêm dài lắm mộng! Nhưng mà sức khỏe của con …”

Mắt Cao Hướng Dương hơi tối lại, hít thật sâu và nói: “Trước khi quyết định cầu hôn Tam Nhi, con có đến bệnh viện kiểm tra lại thêm một lần nữa rồi, tình hình sức khỏe rất tốt.”

Trong phòng bệnh VVIP.

Trên giường bệnh, hàng lông mi cong tựa như cánh bướm của Vũ Quỳnh động đậy, cô cố gắng muốn mở mắt, nhưng không tài nào mở nổi.

“Tam Nhi?”

Trong mơ hồ, như nghe được tiếng gọi nhỏ nhẹ ấm áp có phần lo lắng của bố mẹ mình.

“Tam Nhi, con tỉnh chưa? Tam Nhi …”

“Con yêu, thử mở mắt nhìn xem!”

Vũ Quỳnh mơ hồ cố mở mắt …

Mọi thứ hiện ra trước mắt cô một cách mơ hồ, không rõ.

“Tỉnh rồi, tỉnh rồi!! Tam Nhi tỉnh rồi!!”

Thùy Sam kích động khóc không thành tiếng.

“Cuối cùng con cũng tỉnh rồi, hu hu hu …”

Nước mắt của mẹ rơi xuống khóe mắt của Vũ Quỳnh, rồi từ từ, mọi thứ càng ngày càng rõ hơn.

Tiếp theo là gương mặt tiều tụy của ba cô.

Chỉ mới trải qua vỏn vẹn có một ngày thôi, mà nhìn họ có vẻ già đi rất nhiều.

“Ba…”

“Mẹ…”

Vũ Quỳnh khó khăn thốt ra từ cổ họng mình, nhẹ như không thành tiếng.

“Đây!! Mẹ đây, mẹ đây!!”

Thùy Sam liền nắm lấy tay con gái, nước mắt ngắn dài: “Cuối cùng tỉnh rồi, cám ơn Trời Phật!! Không sao rồi, không sao rồi…”

“Con… không sao…”

Gương mặt của Vũ Quỳnh trắng bệch không một chút sinh khí.

Ở vùng bụng vẫn đau âm ỉ, khó chịu như bị dao cứa.

Nhưng, vết đau trên cơ thể làm sao sánh được với nỗi đau bi thương trong lòng cô.

Đứa bé …

Đứa con đầu lòng của họ, cứ như vậy rời khỏi bụng cô ấy.

Có thể đây là ông trời trêu ngươi họ.

Cũng có thể là định mệnh, cô với người đàn ông tên Cao Hướng Dương đó trước giờ vẫn là…. có duyên không có phận.

Thùy Sam có vẻ như hiểu được nỗi lòng của Vũ Quỳnh: “Tam Nhi, con cũng đừng suy nghĩ nhiều quá! Mẹ biết con buồn, nhưng thời gian còn dài, sau này con vẫn còn có cơ hội làm mẹ, giờ nhiệm vụ của chúng ta là phải giúp con bồi bổ sức khỏe! Hiểu không?”

“Dạ, dạ…”

Vũ Quỳnh tuy gật đầu đồng ý, nhưng không biết từ lúc nào khóe mắt cô đã ướt đẫm.

“Mẹ ra gọi Hướng Dương vào đây! Mọi người đợi ở bên ngoài lâu lắm rồi!”

Thùy Sam lau nước mắt, đứng dậy xoay người định đi, nhưng bất ngờ bị Vũ Quỳnh giữ tay lại.

“Mẹ …”

Tiếng của cô rất nhẹ.

Có vẻ như rất khó khăn để nói thành tiếng.

Bàn tay yếu ớt của cô nắm lấy cổ tay của mẹ mình.

“Mẹ!”

“Sao vậy con?”

Thùy Sam nhìn thấy dáng vẻ của con gái, vội vàng ngồi lại, hỏi: “Tam Nhi, sao vậy con?”

“Con… bây giờ con không muốn gặp anh ấy, con chỉ muốn được nghỉ ngơi…”

“Tam Nhi, ý con là …”

Thùy Sam thở dài, nghiêng đầu nhìn chồng đang ngồi bên cạnh, không biết nên làm sao.

“Được, Tam Nhi, ba mẹ sẽ theo ý con! Con nói không gặp thì ba mẹ sẽ không cho nó gặp! Con cố gắng dưỡng sức, không được suy nghĩ nhiều quá, và cũng không được khóc nữa, biết chưa?”

Vũ Phong vừa nói với con bằng giọng khàn của mình, tay vừa lau nước mắt cho con.

“Vậy còn Trần Mặc? Con muốn gặp Trần Mặc không? Người ta cũng ở ngoài đó đợi lâu lắm rồi đó.”

Thùy Sam lại hỏi con gái.

“Anh Trần Mặc cũng đến rồi ạ?”

“Ừm…sau khi biết con xảy ra chuyện là lập tức chạy đến đây rồi.”

Thùy Sam nói đoạn lại thở dài: “Tam Nhi à, tuy là mẹ biết con không thích Trần Mặc, nhưng mà, Trần Mặc thật sự cũng là một người tốt, mẹ nhìn cách cậu ấy đối xử với con rất thật lòng …”

“Mẹ ….”

Vũ Quỳnh ngắt lời mẹ bằng giọng yếu ớt của mình: “Chúng ta đừng nói chuyện đó vào lúc này được không?”

“Đúng đúng đúng, mẹ thật là, con mới tỉnh dậy mà mẹ lại cằn nhằn gì đâu …”

Thùy Sam lau nốt nước mắt còn sót lại nơi khóe mắt: “Vậy mẹ đi gọi Trần Mặc vào đây nha?”

“Dạ, được…”

Vũ Quỳnh đáp nhẹ một câu, rồi mệt mỏi nhắm mắt lại.

Thùy Sam đứng dậy, bước ra ngoài phòng bệnh.

Đại sảnh bên ngoài phòng bệnh, Hoàng Ngân và Cao Dương Thành không còn ở đó nữa, chỉ còn Cao Hướng Dương và Trần Mặc vẫn còn ngồi đợi.

Còn Hoàng Ngân đã về nhà hầm canh bổ máu cho Vũ Quỳnh tẩm bổ.

Quản lý của bệnh viện đều túc trực bên giường bệnh của Vũ Quỳnh, cuối cùng, Cao Dương Thành chỉ còn cách quay về để xử lý việc của bệnh viện.

“Dì Sam!”

Vừa nhìn thấy Thùy Sam bước ra từ phòng bệnh, Cao Hướng Dương và Trần Mặc cùng lúc đứng dậy đi về hướng Thùy Sam.

Cả hai người đàn ông đều thức trắng cả đêm, nét tiều tụy mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt của họ.

Đặc biệt là Cao Hướng Dương, hôm qua còn chịu một trận đòn của Vũ Phong, giờ trên mặt vẫn sưng, mũi bị bầm, tròng mắt hiện rõ mạch máu đỏ ngầu, nhìn bộ dạng khiến cho Thùy Sam có chút không cầm lòng được.

“Tam Nhi tỉnh chưa ạ?”

Cao Hướng Dương liền hỏi Thùy Sam.

“Ừm! Tỉnh rồi, tỉnh rồi…”

“Vậy thì tốt quá!! Cho con vào gặp cô ấy!”

Cao Hướng Dương vừa dứt lời, liền đẩy cửa phòng định đi vào, nhưng bị Thùy Sam ngăn lại: “Hướng Dương, đừng gấp, Tam Nhi mệt rồi, bây giờ đã ngủ rồi, con nhìn con kìa, bị thương đến vậy rồi, hay là con về nhà nghỉ ngơi chút đi! Để Tam Nhi nhìn thấy bộ dạng này của con, con bé lại lo lắng nữa, đúng không?”

“Không sao đâu dì Sam, chỉ là vết thương ngoài da thôi, không sao thật mà!”

Cao Hướng Dương nói đoạn, định bước tiếp vào trong.

Nhưng không ngờ Thùy Sam vẫn chưa nới lỏng tay nắm cửa.

Cao Hướng Dương bất ngờ nửa giây, giây tiếp theo, như hiểu được điều gì đó.

Nhìn sâu vào mắt của Thùy Sam: “Dì Sam…”

Thùy Sam có chút bối rối: “Hướng Dương, nghe lời dì được không? Về nghỉ ngơi trước đi.”

“Tam Nhi không muốn gặp con.”

Thùy Sam không cảm thấy bất ngờ khi Hướng Dương đoán ra sự việc, bà cuối cùng cũng gật đầu thừa nhận: “Ừm, tâm trạng của Tam Nhi vẫn chưa ổn định, nên có thể trong lòng vẫn còn buồn, suy nghĩ lung tung, con đừng để bụng.”

Mặt Cao Hướng Dương tối sầm lại.

Cô ấy vẫn còn trách anh sao?

Cũng phải thôi, nếu như không phải tại mình, cô ấy cũng không phải bước qua ranh giới sinh tử này.

“Sau khi tỉnh dậy, tỉnh hình của cô ấy khả quan không ạ?”

Cao Hướng Dương đã không còn ngoan cố muốn vào gặp cô ấy nữa.

Vì anh biết, điều cô ấy cần nhất bây giờ là tịnh dưỡng, cô ấy không muốn gặp mình, nếu như mình ngoan cố vào trong, chỉ khiến cô ấy buồn phiền thêm thôi, như vậy bệnh tình của cô ấy sẽ càng nghiêm trọng hơn.”

“Tình hình cũng khá ổn, con cũng đừng lo quá, chú và dì cũng đều là bác sỹ cả, chú và dì sẽ chăm sóc con bé cẩn thận.”

Thùy Sam nhẹ nhàng an ủi Hướng Dương.

“Dạ …”

Cao Hướng Dương cười cười, nhưng đáy mắt vẫn có chút hụt hẫng.

“Trần Mặc…”

Thùy Sam gọi Trần Mặc, rồi lại nhìn Cao Hướng Dương một cái, rồi thở dài nói với Trần Mặc: “Cháu vào đi.”

Trần Mặc nghiêng đầu nhìn Cao Hướng Dương đang đứng bên cạnh.

Cao Hướng Dương không nói gì.

Gương mặt tuấn tú thường ngày giây phút này có vẻ như kiệt quệ tột đỉnh.

Anh lùi ra sau, quay lại ngồi trên ghế sofa.

Bàn tay xoa mặt, như muốn che đi sự khó chịu và nỗi buồn trong lòng.

Thấy Trần Mặc vẫn đứng đó nhìn mình, anh xua xua tay: “Anh vào đi, chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Lúc này Trần Mặc mới theo Thùy Sam đi vào phòng bệnh.

Cao Hướng Dương trầm tư xoa mặt, thở dài, như muốn bộc phát nỗi niềm tận đáy lòng, nhưng cứ mỗi lần hít thở sâu đều khiến cho anh cảm thấy khó chịu ở lồng ngực.

Sau khi Trần Mặc vào phòng bệnh, Thùy Sam và Vũ Phong biết ý chủ động đi ra ngoài.

Cao Hướng Dương hiểu ý của hai trưởng bối.

Rõ ràng là muốn để không gian riêng cho hai người đó.

Anh khó khăn mím mím môi rồi nói: “Dì Sam, Chú Phong, con đi ra ngoài hút điếu thuốc.”

Nói xong liền đi ra bên ngoài.

Nhìn từ sau lưng, dáng vẻ hiện lên nỗi hụt hẫng nào đó khó diễn tả thành lời.

Thùy Sam thở dài: “Anh, anh nói chúng ta đối xử như vậy với Hướng Dương, có phải là tàn nhẫn quá không?”

“Con gái không muốn gặp nó, mình cũng đâu có cách nào khác!”

“Ừm..”

Thùy Sam thở dài: “Thật ra em vẫn cảm thấy Trần Mặc thích hợp với Tam Nhi hơn, cậu bé Trần Mặc này đối xử với Tam Nhi của chúng ta rất tận tình, anh xem người ta mới nghe tin Tam Nhi có chuyện, liền tức khắc bay từ nước ngoài về liền! Không được, lát em phải khuyên Tam Nhi mới được…”

“Những chuyện này, đợi Tam Nhi khỏe hẳn rồi hẵng nói.”

Vũ Phong cho rằng giờ không thích hợp để nói những chuyện như vậy.

“…”

Cuộc đối thoại trong phòng chờ bị Cao Hướng Dương nghe thấy hết, không sót một chữ.

Nếu như nói nghe xong anh không có cảm giác gì thì đó là nói dối.

Đứng ở khu hút thuốc, một điếu rồi lại một điếu liên tiếp.

Khói thuốc lượn lờ chậm rãi phả ra từ mũi anh, mỗi một hơi đều khiến cho cổ họng anh đau điếng.

Rõ ràng muốn mượn hương vị của khói thuốc để làm tê liệt cái cảm xúc không thoải mái, kết quả càng hút lại càng khó chịu hơn, cuối cùng không hút nữa.

Sau khi hút thuốc xong, Cao Hướng Dương nhanh chóng trở về nhà tắm rửa, thay một bộ đồ mới rồi quay lại.

Hơn một tiếng đồng hồ rồi, Trần Mặc vẫn chưa ra khỏi phòng bệnh của Vũ Quỳnh.

Vợ chồng Thùy Sam và Vũ Phong cũng quay vào phòng với Vũ Quỳnh.

Trong phòng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười nhẹ, có thể đoán được, những người trong phòng đang rất nói chuyện rất vui vẻ.

Anh một mình ngồi ở phòng chờ, có vẻ như hơi dư thừa.

Những ngày sau đó, Cao Hướng Dương vẫn chưa gặp được Vũ Quỳnh.

Cô ấy không muốn gặp, không ai có thể làm gì khác.

Hôm nay, Hoàng Ngân lại hầm canh gà ác mang đến cho Vũ Quỳnh.

Hoàng Ngân ngồi ở đầu giường của Vũ Quỳnh, đút từng muỗng cho cô.

“Khí sắc của con mấy ngày gần đây có vẻ khá hơn rồi đấy!”

“Dạ, con cám ơn mẹ Ngân.”

Vũ Quỳnh vừa cười vừa cám ơn.

“Gần đây ngày nào Trần Mặc cũng đến đây à?”

Hoàng Ngân hỏi một câu thăm dò.

Vũ Quỳnh gật đầu: “Dạ, ngày nào cũng đến.”

“Vậy còn con?”

“Dạ?”

Vũ Quỳnh giả vờ không hiểu.

“Mẹ hỏi con, con có cảm giác gì với người ta?”

Hoàng Ngân hỏi thẳng cô.

Vũ Quỳnh cười cười lắc đầu: “Dạ, con không biết, không hình dung được, chỉ cảm thấy không tệ…”

Cô từ từ dựa người vào gối sau lưng, nhẹ nhàng nói: “Mẹ Ngân à, mấy ngày trước lúc con nằm trên bàn phẫu thuật, đột nhiên nghĩ thông rất nhiều chuyện …”