Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 392: Hủy bỏ hôn ước

Sau khi Lục Li Dã nói xong, anh ta ném chân gà trong tay xuống, khóc lóc kể khổ với Vũ Quỳnh: “Hai năm này ở trong quân đội, may mắn không làm cho ông đây nghẹn chết! Trong quân đội, từ trên xuống dưới, ngay cả một người phụ nữ cũng không có! Làm bổn thiếu gia phải chịu khổ sở!”

“…”

Vũ Quỳnh trừng mắt thoáng liếc qua anh ta, vừa cắn chân gà, vừa hỏi: “Lục Li Dã, anh có thể có chút tiền đồ được không? Mở miệng ngậm miệng liền không thể rời khỏi hai chữ “Phụ nữ”! Thật không biết dạng phụ nữ nào mới có thể trị được thiếu gia như anh! Này! Chuyện đầu tiên khi anh ra khỏi quân đội, không phải là tán gái đó chứ?”

“Nhìn xem! Vẫn là cô hiểu bổn thiếu gia nhất!”

“Phì!”

Vũ Quỳnh khinh bỉ anh ta.

Khóe miệng Lục Li Dã nở nụ cười xấu xa.

Vũ Quỳnh nhả xương gà trong miệng ra, hỏi anh ta: “Anh không về lại quân đội nữa nhỉ?”

Lục Li Dã uống một ngụm nước chanh: “Tôi vẫn phải trở về.”

“Anh không xuất ngũ à?”

Lục Li Dã nhướn mày cười, không trả lời.

“Vậy sau này, tôi tìm anh bằng cách nào? Anh xuất quỷ nhập thần, dù sao cũng phải nói phương thức liên lạc cho tôi biết chứ?”

“Lúc nào rảnh bổn thiếu gia sẽ liên hệ với cô.”

Lục Li Dã không cho cô số điện thoại.

Vũ Quỳnh uống một ngụm nước ngọt hiệu Sprite, chớp chớp mắt: “Anh làm gì thế? Thật sự có bí mật sao?”

Lục Li Dã bưng cốc nước chanh lên, chạm vào chai Sprite trước mặt Vũ Quỳnh: “Sau này, lúc anh không có ở đây, cô phải giúp anh tìm chị dâu, chờ anh trở về có thể trực tiếp động phòng! Thật tốt…”

“Anh mơ đi!!”

Còn đưa thẳng vào động phòng!

Tên này thật đúng là t*ng trùng lên não!

Cô lại không biết, bây giờ mỗi ngày anh ta đều gặp được rất nhiều cô gái xinh đẹp, gần như muốn dạng người gì cũng có, thế nhưng anh ta… Không động vào bất kỳ một ai!!

Không động vào, cũng không thể động vào, dĩ nhiên cũng không muốn động vào!!

Hai người ăn xong bữa cơm, ăn đến đầu đầy mồ hôi.

Sau khi cơm nước no nê, Lục Li Dã đưa Vũ Quỳnh về nhà.

Dáng vẻ của anh ta giống như rất bận rộn, một chiếc điện thoại khác ở trong túi quần anh ta, không ngừng đổ chuông.

Thế nhưng anh ta không nghe máy, cứ thế để chuông điện thoại vang lên.

Xe dừng ở trước cửa nhà Vũ Quỳnh.

“Anh thật sự không lên nhà tôi ngồi một lát à?”

“Không lên! Hôm nào có thời gian, bây giờ anh đây còn có chút chuyện cần phải xử lý.”

Nói đến đây, di động trong túi quần Lục Li Dã lại đổ chuông.

Vũ Quỳnh bĩu môi: “Bây giờ anh là người bận rộn rồi, lần sau muốn liên hệ với anh, tôi còn phải chờ đến khi nào?”

“Cô muốn nghe lời nói thật?”

Lục Li Dã nhướng mày.

“Ừ, dù sao anh cũng phải cho tôi một lời hẹn chứ?”

Khóe miệng Lục Li Dã nở nụ cười xấu xa: “Được rồi, ngoan ngoãn mở điện thoại, chờ điện thoại của anh đây!”

“Rốt cuộc là khi nào?”

“Nửa năm.”

“…”

Vũ Quỳnh không còn lời gì để nói: “Lục Li Dã, anh là lãnh đạo quốc gia à? Bận rộn như thế?”

“Anh đây làm chân chạy vặt cho lãnh đạo quốc gia! Cô nhanh vào nhà đi!”

“Được rồi! Một mình anh ở bên ngoài, chú ý an toàn!”

“Ừ!”

Lục Li Dã gật đầu, nhìn Vũ Quỳnh, anh ta bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn, đưa tay ra ôm cô: “Được rồi, vào nhà đi.”

“Bye bye…”

“Bye…”

Lục Li Dã đưa mắt nhìn Vũ Quỳnh đi vào nhà, nhìn bóng lưng cô biến mất ở trước cửa, xe của Lục Li Dã giống như một cơn gió lốc, lao nhanh ra ngoài, đi về phía câu lạc bộ đêm ồn ào…

Tối hôm đó, sau khi cô dùng que thử thai một lần, sáng hôm sau, cô lại thử một lần nữa.

Kết quả vẫn giống như cũ.

Năm ngày sau, kinh nguyệt của cô vẫn không đến, cô lại thử một lần, kết quả vẫn không có.

Mãi cho đến ngày thứ bảy, lúc Vũ Quỳnh dự định đến bệnh viện kiểm tra qua, bỗng nhiên liền đến tháng.

Cô ngồi xổm trên bồn cầu, nhìn thấy vệt máu trên quần, trong lòng có cảm giác thất bại.

Không có…

Thì ra cô không mang thai.

Như thế cô không có lý do gì mặt dày bắt anh cưới mình rồi.

Cô có chút mất mát, nhưng cũng may, điều này không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

Sau khi thay quần và đặt băng vệ sinh xong, cô đi ra ngoài liền thấy ba già của mình đang đứng chờ ở cửa phòng vệ sinh, thấy con gái đi ra, anh ta liền hỏi: “Sao rồi con? Đến tháng thật rồi à?”

“Vâng ạ, đến rồi!”

Vũ Quỳnh gật đầu.

Vũ Phong thở phào một hơi: “Đến là tốt! Hiện tại còn chưa hủy bỏ hôn ước, con mang thai sẽ khiến cho nhà họ Trần có chút lúng túng.”

“Dạ…”

Vũ Quỳnh nói: “Ba, bụng con hơi đau, con đi ngủ trước.”

“Được rồi, nếu bụng con đau quá thì nhớ gọi ba.”

“Vâng ạ…”

Vũ Phong đóng cửa phòng ngủ của cô, đi ra khỏi phòng.

Anh ta vừa đi ra ngoài, điện thoại di động đặt ở bên gối của Vũ Quỳnh đột nhiên đổ chuông.

Là Cao Hướng Dương gọi điện thoại đến.

“Vũ Tiểu Tam…”

Giọng nói trầm thấp đầy từ tính, xuyên qua sóng điện từ đến bên này.

Sau khi nghe thấy giọng nói của anh, tâm trạng của cô dường như tốt hơn nhiều: “Vâng, em đây!”

Cô vội vàng trả lời một câu.

“Bảy giờ tối ngày mai, anh chờ em vườn nho trong khách sạn Thorngrove Manor.”

Lúc này đây, Cao Hướng Dương đang đứng dưới giàn nho mênh mông bát ngát, gọi điện thoại cho Vũ Quỳnh.

Gió đêm thổi tới.

Mùi thơm của nho xông vào mũi, cảm giác thoải mái.

Thỉnh thoảng có nhân viên khách sạn đi tới đi lui, vội vàng trang trí hội trường.

Ngày mai là sinh nhật tròn hai mươi mốt tuổi của Vũ Quỳnh.

Anh không chỉ muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho cô, anh còn muốn nhân bữa tiệc chỉ có hai người bọn họ, nói cho cô biết suy nghĩ trong nhiều năm qua của mình và chuyện cần làm trong tương lai.

Anh muốn cưới cô! Hơn nữa còn là gấp không chờ được nữa.

Không chờ được muốn đeo chiếc nhẫn “Duy Nhất” lên ngón áp út trên bàn tay phải của cô.

Anh muốn từ nay về sau, có mối quan hệ hợp pháp với cô.

“Anh định chúc mừng sinh nhật em à?”

Cô cong môi cười.

“Ừ.”

Cao Hướng Dương tựa dưới giàn nho, nghiêm túc nói với cô: “Không chỉ là chúc mừng sinh nhật, anh còn có chuyện quan trọng muốn nói với em!”

Tim Vũ Quỳnh nhảy lên một cái…

“Vâng…”

“Vậy em ngủ sớm một chút đi.”

“Vâng ạ.”

Điện thoại nhanh chóng cúp máy.

Vũ Quỳnh nằm trên giường, thao thức không ngủ được.

Có chuyện quan trọng muốn nói với cô?

Là chuyện gì? Anh muốn thổ lộ với cô sao?

Vũ Quỳnh che lấy trái tim đang đập loạn của mình, tim cô còn đang đập thình thịch, khiến cho cô có chút thở hổn hển.

Nhưng sau đó, Vũ Quỳnh lại phiền muộn đánh một cái lên đầu mình.

Thật không có tiền đồ!

Kinh nguyệt không đến vào lúc nào, lại cố ý đến vào thời điểm này!

Phải biết rằng, ngày mai cô có cuộc hẹn lãng mạn ở trang viên nước Pháp.

Sau khi thổ lộ xong, hai người ở dưới giàn nho xinh đẹp, cùng nhau thưởng thức rượu vang đỏ thơm ngát, dưới tác dụng của men say, lại xảy ra chút gì… Cho dù quá rõ ràng, nhưng lãng mạn như thế, cảnh sát cũng ngại không đến quấy rầy đâu nhỉ?

Nhưng mà cứ lúc này… Kinh nguyệt tới!

Vũ Quỳnh ôm gối đầu, nằm ở trên giường tiếc nuối, kêu gào ầm ĩ.

Hôm sau…

Giữa trưa, người nhà họ Vũ và người nhà họ Trần gặp mặt nhau, chúc mừng sinh nhật Vũ Quỳnh.

Nhìn thấy dáng vẻ nhiệt tình của nhà họ Trần khi đợi cô, đối với chuyện từ hôn, dù sao Vũ Quỳnh cũng có chút không nói nên lời.

Trong lòng cô càng thêm áy náy.

Thế nhưng trong lòng Vũ Quỳnh cũng hiểu rõ, chuyện này sớm muộn cũng phải có lời giải thích, kéo dài cũng không phải là cách.

“Ba, mẹ…”

Trần Mặc đứng lên, liếc mắt nhìn thoáng qua Vũ Phong và Thùy Sam: “Chú Phong, dì Sam…”

“Thật ra có một chuyện, con và Tiểu Quỳnh vẫn luôn muốn nói với mọi người, lần này nhân dịp sinh nhật của Tiểu Quỳnh, khó có dịp người hai nhà đều có mặt đầy đủ, hai chúng con cũng không chậm trễ nữa.”

Trần Mặc nói đến đây, Vũ Quỳnh vội vàng đứng lên theo anh ta: “Chuyện này… để em nói!”

Vũ Quỳnh không muốn để một mình Trần Mặc gánh vác.

“Ba, mẹ, bác trai, bác gái, sau khi con và Trần Mặc thương lượng, chúng con quyết định… Chia tay, hủy bỏ hôn ước của chúng con! Nhưng mọi người yên tâm, chúng con vẫn là bạn tốt của nhau!”

“Sao có thể như thế?”

Mẹ Trần nghe xong liền cuống lên: “Tiểu Quỳnh, xảy ra chuyện gì, Trần Mặc nhà bác làm chuyện gì không tốt sao? Hay là do hai người trẻ tuổi các con cãi nhau? Các con đừng nên hành động theo cảm tính chứ? Có vấn đề gì, ngồi xuống nói chuyện, không phải là tốt hơn sao? Tại sao phải đi đến bước này?”

“Mẹ, chúng con đã suy nghĩ rất kỹ.”

Trần Mặc vội vàng nói tiếp.

Mẹ Trần trừng mắt nhìn con trai mình: “Con còn không nhanh đi dỗ Tiểu Quỳnh.”

Thật ra, mẹ Trần biết trong lòng con trai mình có vẫn luôn có con gái nhà họ Đường, thế nhưng người ta đã kết hôn rồi, lúc này khó khăn lắm Trần Mặc mới vừa ý thiên kim nhà họ Vũ, chuyện này rất tốt, bà ấy dĩ nhiên không muốn cứ thế hủy bỏ.

“Bác gái, chuyện này không liên quan đến Trần Mặc, là vấn đề của con! Thật xin lỗi!”

Vũ Quỳnh áy náy, cúi người xin lỗi ba Trần và mẹ Trần.

Trần Mặc kéo cánh tay nhỏ của Vũ Quỳnh: “Chuyện này không liên quan đến Tiểu Quỳnh! Mẹ, khi đó con và Vũ Quỳnh đính hôn, thật ra chỉ là vì muốn cho bà nội vui vẻ, hiện tại sức khỏe của bà nội đã chuyển biến tốt, chúng con cũng không cần thiết lấy hôn nhân của chính mình ra làm trò đùa nữa! Con tin ba mẹ đều có thể hiểu được.”

Trần Mặc nói xong liền tự mình rót một ly rượu, đưa tới trước mặt Vũ Phong và Thùy Sam: “Chú Phong, dì Sam, đối với chuyện về Tiểu Quỳnh, cháu thật lòng xin lỗi hai người, mong chú dì tha thứ, thật xin lỗi…”

“Đừng, đừng như thế…”

Vũ Phong vội vàng đứng lên, thở dài, vỗ bả vai Trần Mặc: “Trần Mặc, cháu là đứa bé ngoan, chỉ tiếc cháu và Tiểu Quỳnh có duyên mà không có phận, chú tin cháu nhất định sẽ tìm được một cô gái tốt hơn Tiểu Quỳnh nhà chú… Ly rượu này, chú Phong uống trước rồi nói.”

“Chú Phong, chú nói quá lời rồi!”

Trần Mặc cũng cầm ly rượu lên, một hơi uống sạch.

Bên nhà họ Trần còn muốn nói gì đó, nhưng thấy tình hình phát triển theo hướng này, trong lòng bọn họ liền rõ ràng, hai đứa nhỏ này không có duyên thành người một nhà.

Ba Trần thở dài một tiếng: “Nếu như đây là quyết định cuối cùng sau khi suy nghĩ cặn kẽ của hai con, chúng ta làm ba mẹ cũng không thể cưỡng cầu! Vậy thì… nghe theo các con! Nghe theo các con…”

Trần Mặc cười yếu ớt: “Con cảm ơn ba!”

“Cảm ơn bác trai!”

Vũ Quỳnh vội vàng cúi đầu.

Hai năm trước là ba Trần chữa bệnh tâm lý cho cô, đối với ông ấy, lòng biết ơn và áy náy đã sớm không còn từ ngữ nào có thể diễn tả được.

Một bữa cơm trưa, xem như là có một kết thúc cho quan hệ giữa Vũ Quỳnh và Trần Mặc.

Vũ Quỳnh từ trong nhà hàng đi ra, không nhịn được thở phào một hơi.

Trong lòng cô nhất thời có cảm giác tất cả đều kết thúc.

Bỗng nhiên, cô có chút không kịp chờ đợi muốn đi gặp Cao Hướng Dương rồi… Cô muốn nhanh chóng đến nhìn giàn nho xinh đẹp mà anh nói, muốn nghe thứ mà anh gọi là những lời quan trọng!

Vừa nghĩ đến những thứ này, tâm trạng của Vũ Quỳnh rất tốt.

Đến mức ngay cả cảm giác đau bụng kinh, dường như cũng giảm đi không ít.

Vũ Quỳnh nhìn thời gian trên di động, lúc này mới là hai giờ chiều!

Cuộc hẹn của cô và Cao Hướng Dương là vào lúc bảy giờ tối, thế nhưng hiện tại cô không chờ nổi, cô muốn nhanh chóng đến xem giàn nho.