Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 382: Tại sao anh lại ở đây

Nhưng điều khiến cho anh thất vọng chính là, Vũ Quỳnh không vương một chút buồn nào, cô không để bụng nhướng mày nói, "Em nghe thấy hết rồi."

Nhìn thẳng vào mắt Cao Hướng Dương, nhếch môi một cách đầy kiêu hãnh: "Vừa hay là em cũng có suy nghĩ giống anh! Chúng ta đều còn trẻ, chung sống kiểu đó cũng vui vẻ thoải mái!"

Dứt lời cô liền hỏi Hoàng Ngân: "Hướng Tình đâu ạ? Ở trên lầu à mẹ? Con tìm chị ấy có chút chuyện."

"Nó đi tản bộ với ba nó rồi! Một lát nữa sẽ về tới, con ngồi xuống trò chuyện với anh của con đi, mẹ đi pha trà cho hai đứa."

Hoàng Ngân còn muốn giữ Tam Nhi lại.

Cao Hướng Dương mặt lạnh ngồi trên ghế sofa, không nói tiếng nào.

"Không cần đâu, mẹ Hoàng Ngân, lát nữa con lại đến tìm chị ấy sau."

Vũ Quỳnh vừa dứt lời liền vội vã rời đi.

Vũ Quỳnh vừa đi thì Hoàng Ngân không nhịn được liền dạy dỗ con trai của mình, "Hai đứa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả? Nói cái gì mà đùa chơi qua đường chứ? Lớn chừng này rồi còn chơi nổi sao? Hơn nữa, Tam Nhi là cô gái mà con tùy tiện chơi đùa được à?? Chú Phong của con mà biết được, kiểu gì cũng sẽ đánh chết con!"

Cao Hướng Dương đứng dậy, túm lấy cái áo vest trên ghế sofa rồi đi ra ngoài.

"Mẹ, hiện tại người bị bỡn cợt không phải là bảo bối Tam Nhi người ta mà là con trai của mẹ đấy!!”

"..."

Cao Hướng Dương quả nhiên cảm thấy mình bị cô gái này đùa giỡn rồi.

Mỗi ngày anh đều vì cô gái này mà hồn vía lên mây, trong đầu từ sáng tới tối chỉ nghĩ đến việc phải làm như thế nào mới chiếm được cô làm của riêng để nuông chiều âu yếm, còn cô thì sao?

Nên đính hôn thì đính hôn, nên chụp ảnh cưới thì chụp ảnh cưới, vẫn bận rộn tối mặt tối mày như cũ.

Anh yêu cầu cô rời bỏ Trần Mặc nhưng lại bị cô từ chối!

Lý do là, anh không phải là người mà cô tìm kiếm!

Mặc dù chính anh cưỡng ép người ta nhưng dục vọng này quả thực là bị cô khiêu khích, còn cô thì sao?

Vừa nãy nụ cười đó rạng rỡ biết bao! Giọng nói đó ung dung biết bao…

Chẳng khác nào đang bỡn cợt anh một cách ung dung, tự tại!!

Vũ Quỳnh thẫn thờ cất bước về nhà, từng bước từng bước, cảm giác như trái tim đau thắt theo mỗi bước chân.

Thật ra thì vừa rồi cô căn bản là không phải đến tìm Hướng Tình, mà là biết tối nay anh sẽ quay về ăn cơm cho nên cố ý đến nhà anh để gặp anh một cách ngẫu nhiên.

Ngẫu nhiên đúng là ngẫu nhiên, không ngờ lại để cho cô nghe thấy đoạn đối thoại như vậy… Quan hệ nam nữ không cần chịu trách nhiệm ư?

Tán chơi?

Không nghiêm túc??

Từng câu từng chữ đều đang nói cho cô biết, Vũ Quỳnh cô bị Cao Hướng Dương xem như bạn tình để chơi đùa, giống như hai năm trước vậy!!

Chỉ là mối quan hệ thân xác chứ không hề mảy may dốc vào đó một chút xíu thật lòng nào!

Thật ra thì Vũ Quỳnh đã lường trước được kết cục này từ sớm rồi, nhưng khi chính tai mình nghe thấy sự thật này thì… Nỗi đau của con tim cơ hồ khiến cho cô nghẹt thở.

Hít thở sâu một hơi mới nhận ra đầu mũi cay cay rồi.

Khóe mắt hơi ươn ướt, cuối cùng vẫn không tự chủ được mà bị phủ bởi một tầng sương mỏng... "Tam Nhi! Con có đồ chuyển phát nhanh này!!"

Vũ Quỳnh vừa về đến nhà, Thùy Sam đã đưa cho cô một tập tài liệu, thấy hai mắt của cô đỏ au liền chau mày hỏi: "Có chuyện gì vậy? Mắt đỏ hết cả, con khóc đấy à?"

"Không ạ!"

Vũ Quỳnh không chịu thừa nhận.

Quệt nước mắt rồi thút thít một tiếng, nhận tài liệu từ tay của mẹ mình, xem qua một cái liền ngưng khóc trong chớp mắt rồi mỉm cười: "Là từ Mỹ gửi tới!"

"Thứ gì mà vui như vậy?”

Thùy Sam nghi hoặc nhìn con gái mình, đoán bừa: "Chẳng lẽ là giấy biên nhận của bên ẩm thực phân tử à?"

"Chắc là vậy ạ!"

Vũ Quỳnh mừng rỡ khôn xiết, mở tài liệu ra xem.

"Đúng rồi!! Mẹ, đúng thật rồi, thầy Pitt nhận con rồi!!”

Vũ Quỳnh hiện đang là trợ lý tâm lý của Trần Mặc, nhưng ước mơ của cô không hề liên quan đến lĩnh vực này, ước mơ của cô là trở thành một chuyên gia ẩm thực.

Đây là ước mơ mà cô nung nấu sau khi rời khỏi Cao Hướng Dương đến nước Mỹ, là ước mơ nảy sinh sau khi cô tiêu mấy ngàn nhân dân tệ để học một buổi lớp học ẩm thực phân tử của thầy Pitt.

"Vậy con lại phải đi Mỹ sao?"

Hiển nhiên là Thùy Sam không muốn cho lắm.

Vũ Quỳnh khựng lại, dường như do dự hơi lâu một chút.

Cuối cùng cũng gật đầu, thái độ rất kiên quyết: "Đi! Nhưng mà mẹ yên tâm đi! Lần này con đi không lâu đâu, chỉ có ba tháng mà thôi! Khoảng tháng chín là con về rồi."

...

Hình như đã lâu lắm rồi Cao Hướng Dương không có tin tức gì của Vũ Quỳnh.

Tuần nào cũng về nhà một chuyến nhưng kỳ quái là không hề gặp được cô.

Xe của cô vẫn còn để ở biệt thự của anh, mãi cũng không có ai đến lấy.

Cuối tuần.

Hiếm khi thấy Cao Hướng Dương rảnh rỗi ở trong nhà chơi đùa với Lão Tam.

"Dì Lý, sức khỏe của Lão Tam gần đây như thế nào rồi?"

Cao Hướng Dương nâng Lão Tam lên cao rồi đặt xuống ngang tầm mắt mình, không ngừng đánh giá trái phải trước sau, cũng không thấy nó có bệnh gì.

Lão Tam hình như thích thú chết đi được với sự trêu chọc của anh nên mềm nhũn trong tay anh, kêu lên ư ử ra chiều rất hưng phấn.

"Ôi! Sức khỏe của Lão Tam hiện tại rất tốt, mỗi ngày đều khỏe như vâm, khỏe muốn chết ấy chứ!”

Dì Lý vừa dọn dẹp vừa trả lời Cao Hướng Dương.

Cao Hướng Dương cau mày trợn mắt nhìn Lão Tam: "Không có chút khó ở nào ư?"

"Không có! Bây giờ tôi cũng có thể xử lý một vài bệnh vặt cho nó rồi! Lúc trước cô ba đã dạy cho tôi không ít!"

Cao Hướng Dương quay liếc nhìn dì Lý đang lúi cúi trên sàn nhà phía sau lưng, lại nhìn Lão Tam đang vô cùng háo hức trong tay mình.

Anh bất chợt cảm thấy mất hứng.

"Chỗ nào cũng khỏe thì giữ ngươi lại có ích gì nữa.”

Anh lẩm bẩm một câu rồi thẳng tay ném Lão Tam ra ngoài, làm cho nó hoảng sợ kêu rên.

Nó khỏe đến mức không tìm ra được nguyên nhân để khiến người nào đó lượn lờ trước mặt anh.

Cao Hướng Dương rất không vui.

Anh quay lại hỏi dì Lý: "Dạo gần đây dì có liên lạc với Vũ Quỳnh không?"

"Không có!"

Dì Lý lắc đầu.

Cao Hướng Dương cau mày: "Vậy dì gọi điện cho cô ấy, nói rằng xe của cô ấy chiếm chỗ đậu xe của tôi, kêu cô ấy nhanh tới lái xe về đi!"

"..."

Dì Lý ngừng hành động dọn dẹp lại, nhắc nhở Cao Hướng Dương: "Cậu chủ, lúc cậu mới mua nhà đã mua luôn ba chỗ đậu xe, sau đó cậu lại mua thêm một chỗ nữa, bây giờ trong nhà xe của chúng ta cũng chỉ đậu có hai chiếc, chiếc xe đó của cô ấy cũng đâu có vướng víu gì đâu?”

Cao Hướng Dương không vui nhìn dì Lý.

Dì Lý cũng chẳng lấy làm hoảng sợ: "Tôi không phải là không muốn giúp cậu gọi cuộc điện thoại này, nhưng hiện tại cậu cũng biết là điện thoại của cô ba không gọi được mà.”

Thật sự thì Cao Hướng Dương vẫn chưa biết chuyện này.

Anh cau mày: "Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao điện thoại không gọi được?"

"Cậu không biết ư? Cô ba quay về Mỹ rồi! Trước khi đi cô ấy không nói cho cậu biết sao? Không gọi điện thoại? Hay là gửi tin nhắn gì à?”

Dì Lý nhìn Cao Hướng Dương với vẻ không dám tin.

Mặt của Cao Hướng Dương sớm đã u ám y chang trận mưa đêm hôm trước, "Trước khi đi cô ấy đã nói với cậu rồi chứ?”

"Đúng vậy, gọi điện thoại cho tôi rồi!"

Sắc mặt của Cao Hướng Dương lại càng khó coi hơn.

Ngay cả dì Lý cũng thông báo vậy mà lại chẳng hề báo cho anh một tiếng!

Đối với cô gái ấy, anh thật sự không quan trọng đến vậy sao?

"Cô ấy đi lúc nào?"

Giọng điệu của Cao Hướng Dương lạnh như băng.

Dì Lý rốt cuộc cũng nhận ra cậu chủ không vui: "Ba ngày trước."

"Đi với ai? Tại sao lại quay về Mỹ??”

Giọng nói của Cao Hướng Dương không khỏi cao lên mấy quãng, đôi chân mày đang giật giật như ẩn giấu sự tức giận mơ hồ.

Nhìn mà xem, cô gái này đi đi về về thoải mái biết bao!!

Muốn đi liền đi, ngay cả anh cũng không thèm đánh tiếng!

"Không biết, cô ba không nói, tôi nghĩ có thể… Là đi cùng với cậu chủ nhà họ Trần…”

Thật ra thì dì Lý cũng không biết Vũ Quỳnh đi Mỹ làm gì, dì ấy nghĩ rằng có thể là cùng với Trần Mặc quay về Mỹ.

Dì Lý vừa dứt lời, sắc mặt của Cao Hướng Dương trở nên u ám một cách triệt để.

Ngồi trên ghế sofa, trên người anh tản ra luồng khí lạnh lẽo như một bức tượng bằng băng khiến người ta không rét mà run.

"Cậu chủ, nhưng cô ba nói lần này đi không lâu, đại khái là đi mấy tháng rồi về!"

Mấy tháng??

Cao Hướng Dương cười nhạt.

Mấy tháng đối với cô gái tuyệt tình đó mà nói chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt thôi nhỉ?

Nhưng đối với anh mà nói thì sao?

Không có cô quẩn quanh ngày đêm thì một ngày giống như một năm chứ nói chi đến mấy tháng…

Tâm trạng của Cao Hướng Dương hoàn toàn biến từ mưa như trút nước thành tuyết rơi, không, cơ bản chính là mưa đá!!

"Viết lại bản kế hoạch này đi!!”

"Kiểm tra đánh giá của khoa huyết học không được thông qua!!"

"Kêu trưởng phòng của phòng kế toán đến đây, khoản chi này là sao đây? Kêu anh ta tới gặp tôi giải thích!!”

"..."

Thỉnh thoảng người ta lại nghe thấy tiếng hô hét của ngài viện trưởng vẳng ra.

Trong thời gian này, không có bất kỳ một người nào dám tùy tiện đến gần.

Lúc này, trưởng phòng của phòng kế toán đã ôm theo một chồng tài liệu vội vội vàng vàng đi lên, Tiểu Tần loay hoay đón lấy, nhắc nhở anh ta: "Lát nữa khi anh nói chuyện với viện trưởng nhớ giữ kẽ một chút, mấy bữa nay tâm trạng của anh ấy đã lên đến cực điểm rồi, đã có không ít người châm lửa vào thùng thuốc nổ ấy rồi đấy.”

"Được được được!" Trưởng khoa Lý vuốt mồ hôi lạnh trên trán: "Vậy tôi vào đây."

"Ừ, đi đi!"

Tiểu Tần cảm thông nhìn trưởng khoa Lý đi vào phòng làm việc.

Kết quả, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, trưởng khoa Lý không những không bị mắng, mà còn thấy mười lăm phút sau anh ta rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng với một tinh thần sảng khoái.

"Tôi thấy hình như tâm trạng của viện trưởng tốt vô cùng! Tôi mới đưa dự án cho anh ấy xem qua, anh ấy không nói hai lời liền phê duyệt, hơn nữa còn đề xuất rằng tự mình dẫn đoàn đến Mỹ để tu nghiệp.

"Tự mình dẫn đoàn?”

Tiểu Tần hoàn toàn không hiểu nổi tâm tư của viện trưởng nhà bọn họ nữa rồi.

Chẳng lẽ là muốn đến Mỹ giải sầu sao?

Một tuần sau, Cao Hướng Dương liền dẫn theo một bộ phận nhỏ các bác sĩ tu nghiệp đến Mỹ.

Bọn họ đến Mỹ, sau khi đến được khách sạn thì đã là bốn giờ chiều rồi.

Mà lúc này, Vũ Quỳnh cũng vừa khéo từ trường dạy nấu ăn về.

Thật ra cô đến Mỹ một mình, không ở khách sạn, mà ở một mình tại căn phòng trọ mà cô đã thuê lúc trước ở khu phố người Hoa.

Bên trong nhà trọ đa số đều là người Hoa, mọi người đều có mối quan hệ tốt với nhau nên cũng không buồn chán cho lắm.

Cô đi chợ mua một ít thức ăn về.

Mặc dù đã dần quen với cách ăn uống của nước ngoài, nhưng cô đang học nấu ăn nên đương nhiên khi có cơ hội liền muốn bộc lộ một chút tài nghệ rồi.

Vũ Quỳnh xách túi thức ăn về nhà.

Mở khóa vào nhà.

Lúc nhìn thấy Cao Hướng Dương ở trong phòng, Vũ Quỳnh sợ đến mức đánh rơi cả túi thức ăn trong tay.

"Anh… Sao anh lại ở đây?"

Cô thật sự không dám tin một chút nào.

Cao Hướng Dương mặc một chiếc áo sơ mi màu xám bạc, ba hạt nút trên cổ áo tùy tiện để mở làm lộ ra một mảng da màu lúa mạch khiến cho khí chất trầm ổn của anh thêm mấy phần biếng nhác.

Ống tay áo được xắn gọn gàng lên tới khủy tay, lộ ra cánh tay cường tráng làm nổi bật đường nét hấp dẫn mê người của anh.

Chiếc quần tây tối màu bó sát lấy đôi chân thon dài của anh, anh ngồi một cách tao nhã ung dung trên ghế sofa, tay còn cầm một tờ báo của Mỹ để đọc.

Thấy Vũ Quỳnh đi vào, anh từ tốn đặt tờ báo xuống.

Vũ Quỳnh hoảng sợ trợn mắt nhìn anh: "Anh… tại sao anh đến đây? Tại sao anh vào phòng em được??”