Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 38: Thế chấp trái tim biển cả

“Cô gái à, một tỷ tám thật sự không phải là một con số nhỏ đâu. Hay là tôi lại thêm hai trăm triệu nữa?” Rõ ràng là ông chủ cho rằng Hoàng Ngân không hài lòng với giá này: “Hai tỷ! Thật sự không thể hơn được nữa!”

Hoàng Ngân giật mình hoàn hồn. Cô vội lắc đầu: “Không… Không cần. Tôi không cần nhiều như thế đâu…”

Hoàng Ngân hơi mím môi, cổ họng khô khốc: “Ông chủ, thật không giấu diếm, đối với tôi mà nói thì thứ này thật sự… Cực kỳ quan trọng!” Cô nói rồi hít vào một hơi, lại nói tiếp: “Nhưng bây giờ tôi cần tiền cứu mạng. Nếu không thì tôi cũng sẽ không lấy thứ này tới chỗ ông. Tôi nghĩ thế này, tôi để thứ này ở chỗ ông, một trăm tám mươi triệu, tôi chỉ cần một trăm tám mươi triệu thôi! Ông cho tôi một tháng, một tháng sau tôi trả lại ông một trăm chín mươi triệu, lại chuộc Trái Tim Biển Cả về. Ông thấy thế có được không?”

“Một tháng à?”

Ông chủ lại đẩy gọng kính trên mũi mình: “Ý cô là, nếu một tháng sau cô không trả đủ tiền thì Trái Tim Biển Cả sẽ thuộc về tôi, đúng không?”

“Đúng…”

Hoàng Ngân hít vào một hơi thật sâu, lại bổ sung: “Nhưng ông chủ, nếu một tháng chưa tới mà ông đã xử lý Trái Tim Biển Cả thì coi như là ông vi phạm hợp đồng. Ông phải bồi thường… hai tỷ cho tôi!”

Ông chủ do dự một lát, cuối cùng gật đầu: “Vậy được. Lại đây, giấy trắng mực đen, chúng ta lập khế ước nào!”

“Tuyệt quá! Cảm ơn ông chủ! Cảm ơn ông!”

Hoàng Ngân đứng lên, liên tục cúi đầu với ông chủ.

“Cô cũng đừng chỉ lo cảm ơn. Nếu còn muốn chuộc lại Trái Tim Biển Cả thì hãy mau chóng kiếm đủ một trăm tám mươi triệu đưa tôi, biết chưa?”

“Vâng vâng vâng, tôi biết, tôi biết mà. Ông chủ, ông đúng là người tốt. Người tốt nhất định sẽ được báo đáp.”

Lúc ký tên ấn tay trên khế ước, Hoàng Ngân vẫn do dự một lát.

“Sao hả? Tiếc à?” Ông chủ vừa nhìn đã biết suy nghĩ của Hoàng Ngân: “Hầy, có gì mà tiếc chứ. Cùng lắm nó chỉ rời khỏi cô một tháng mà thôi. Cô phải đưa một trăm chín mươi triệu đến đúng hạn, Trái Tim Biển Cả vẫn thuộc về cô! Tôi chẳng qua là coi giùm một tháng thôi mà, đúng không?”

“Cũng đúng.”

Hoàng Ngân gật đầu thật mạnh, hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng mới hạ quyết tâm ký tên mình vào khế ước.

Trước khi đi, cô vẫn không yên lòng căn dặn ông chủ: “Ông chủ, chúng ta đã lập khế ước giấy trắng mực đen rồi đấy nhé. Trong một tháng này, bất kể là ai muốn thì ông nhất định không thể bán nó đi, biết chưa?”

“Biết, biết rồi! Dông dài quá!”

Hoàng Ngân bị ông chủ đuổi ra ngoài. Sau khi ra khỏi tiệm cầm đồ, Hoàng Ngân vẫn không nhịn được thò tay sờ tai mình.

Nơi đó đã trống rỗng, giống như trái tim cô lúc này vậy. Cảm giác ấy thật sự không dễ chịu chút nào.

Cô hít vào một hơi thật sâu, liên tục an ủi mình rằng không sao đâu, nhanh thôi, nhanh thôi, cô sẽ chuộc lại chiếc hoa tai ấy lần nữa!



Khuất Mỹ Hoa đi theo bạn thân Trần Sam bước vào một tiệm đồ cổ cầm đồ.

Nội thất cửa hàng rất là tao nhã, còn có mùi vị thư hương cổ kính, khiến Khuất Mỹ Hoa vốn còn hơi bài xích cảm thấy thoải mái một chút.

“Sam, tớ không hiểu tại sao cậu lại cứ thích tới nơi này moi móc những thứ đồ cũ mà người khác đã từng dùng rồi vậy?” Khuất Mỹ Hoa thật sự khó hiểu.

“Cậu không hiểu được đâu, đừng thấy người ta chỉ là tiệm cầm đồ nho nhỏ mà khinh. Ở đây luôn xuất hiện đồ cổ từ ngàn năm trước, ngẫu nhiên còn có một ít vật báu quý hiếm nữa. Lúc này ai cướp được là lời to, bán đi thì giá tăng lên mấy lần đấy! Nói ngắn gọn, tớ gọi đây là đầu tư. Quý cô à, cô đã hiểu chưa?”

Khuất Mỹ Hoa nhún vai, có vẻ không mấy hứng thú: “Thế được rồi, cậu cứ xem từ từ đi, tớ qua bên kia ngồi chờ cậu vậy.”

Khuất Mỹ Hoa nói rồi xoay người đi đến chỗ ngồi ngồi xuống.

“Chà, tôi nói sao hôm nay cửa hàng của tôi lại có cảm giác vẻ vang cho kẻ hèn này vậy chứ, thì ra là cô Trần của chúng ta đại giá quang lâm! Tới tới tới, cứ xem thoải mái đi.” Ông chủ tiệm cầm đồ đẩy gọng kính, vội đi ra đón chào.

“Ông chủ nói ngọt xớt quá. Gần đây có hàng mới nào đặc biệt không? Đề cử cho tôi đi.”

“Có, đương nhiên là có rồi! Tới tới, mời sang bên này. Hôm qua tôi mới thu một đống sứ men xanh lò Long Tuyền triều Tống, cô nhìn xem…” Ông chủ nói rồi lấy một món đồ sứ đưa đến trước mặt Trần Sam: “Sao hả? Đây thật sự được gọi là khéo léo tuyệt vời đúng không nào?”

Trần Sam mỉm cười, hơi chán ngán: “Còn có thứ khác không? Gần đây tôi đã mua rất nhiều thứ như vầy rồi, muốn xem thứ khác mới lạ hơn kìa.”

Trần Sam vừa nói vừa dò xét chung quanh, chỉ chờ xem có thể đào được thứ gì mới mẻ hay không.

Mà Khuất Mỹ Hoa thì vẫn ngồi ở đó, nhàm chán lật xem một cuốn sách giới thiệu đồ cổ.

“Hầy, thứ mới lạ thì có, nhưng mà…” Ông chủ nói rồi đẩy gọng kính: “Cô chờ một lát, tôi đi lấy đây.”

“Thứ gì vậy?” Trần Sam tò mò.

Ông chủ kia nói rồi vào phòng trong, sau đó nhanh chóng cầm một hộp gấm nhỏ nhắn từ trong ra: “Thứ này ấy, tôi bảo đảm cô sẽ thích không rời mắt được!”

Ông chủ còn đang thừa nước đục thả câu.

“Mau lên, mau mở ra xem thử xem.” Trần Sam sốt ruột.

“Nè!” Ông chủ cẩn thận mở hộp gấm ra. Trần Sam mới nhìn một chút đã bị chấn động: “Trời! Trái Tim Biển Cả?!”

Khuất Mỹ Hoa ngồi chỗ kia vừa nghe thấy vậy, bỗng ngẩng đầu lên.

“Đúng, chính là nó! Năm đó trên hội đấu giá Trái Tim Biển Cả từng được một người bí ẩn lấy mức giá tối cao mua đi. Từ đó trong suốt sáu năm, Trái Tim Biển Cả biến mất tăm. Cho tới hôm nay nó lại xuất hiện lần nữa! Thế nào? Cô Trần, thứ này có thể khiến cô nôn nao chứ?” Ông chủ đẩy gọng kính, đắc ý cười hỏi Trần Sam.

“Ông chủ, báo giá đi.” Trần Sam hào phóng dứt khoát nói.

Ông chủ lắc đầu với vẻ khó xử: “Cô Trần, tôi thật sự không thể báo giá được đâu. Đây là một vị khách hàng của tôi gửi tạm ở chỗ tôi. Nó có thuộc về tôi hay không thì phải một tháng sau mới biết được!”

Ông chủ lại nhắc tới hiệp ước giấy trắng mực đen của mình và Hoàng Ngân với cô ta. Trần Sam vốn cũng không phải là người ngang ngược, đang định từ bỏ thì lại nghe giọng nói của Khuất Mỹ Hoa vang lên sau lưng họ không nặng không nhẹ: “Ông chủ, Trái Tim Biển Cả này, tôi trả bảy tỷ. Mặt khác, hai tỷ của quý cô kia tôi sẽ chịu trách nhiệm bồi thường, tổng cộng là chín tỷ. Thế nào? Có đồng ý bán không?”

Ông chủ khiếp sợ nhìn Khuất Mỹ Hoa nhỏ nhắn xinh xắn sau lưng Trần Sam: “Vị này là…”

Trần Sam mỉm cười: “Quên giới thiệu với ông, vị này là thiên kim của tập đoàn Khuất thị, cô Khuất Mỹ Hoa.”

“Cô Khuất, xin chào xin chào! Tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, thất lễ với cô quá, cô Khuất đừng lấy làm phiền lòng.” Ông chủ khúm núm bắt tay với Khuất Mỹ Hoa.

Khuất Mỹ Hoa bắt tay với ông ta, mỉm cười: “Ông chủ, cái giá tôi vừa cho, ông thấy có thích hợp không?”

“Cô Khuất, nếu là bình thường thì giá này rất thích hợp. Nhưng vừa rồi tôi cũng nói với cô rồi đấy, đây là hiệp nghị mà tôi đã ký với một người khách, nếu làm vậy thì bên tôi sẽ vi phạm hiệp ước đúng không? Cô xem thử… Có thể tăng thêm một chút nữa được không? Tôi…”

“Mười một tỷ! Tổng cộng mười một tỷ! Nếu ông cảm thấy đủ thì tôi sẽ ký séc cho ông ngay bây giờ. Nếu cảm thấy cái giá này còn chưa hài lòng thì tôi không ép buộc nữa.” Khuất Mỹ Hoa thản nhiên nói.

“Được! Mười một tỷ thì mười một tỷ, thành giao!”

“Cảm ơn.”

Khuất Mỹ Hoa ký séc cho ông chủ: “Ông chủ, còn một việc tôi muốn nhờ ông một chút.”

“Cô Khuất đừng khách khí, cứ việc nói là được. Chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ không chối từ.”

“Việc nhỏ thôi.” Khuất Mỹ Hoa cười nói: “Nếu khách hàng của ông đến hỏi Trái Tim Biển Cả thì ông nhất định đừng nói cho cô ta biết là ai đã mua. Ông biết đấy, tôi không muốn gây vạ vào thân. Ông cứ nói là một người đàn ông đã mua là được.”

“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi. Cô Khuất cứ yên tâm đi. Chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý thỏa đáng.”

“Vậy là tốt rồi.”

Khuất Mỹ Hoa mỉm cười, kéo Trần Sam ra khỏi cửa hàng.

“Sam, bây giờ tớ bắt đầu tin lời cậu rồi đấy. Quả nhiên, cửa hàng nhỏ như vậy cũng có vật báu khó tìm.”

Ví dụ như, Trái Tim Biển Cả.

Khuất Mỹ Hoa cười sâu thẳm. Có những thứ, có những người, đã chú định phải thuộc về cô, cũng chỉ thuộc về cô mà thôi!



Đêm, đã khuya.

Vào lúc bốn giờ sáng, Hoàng Ngân tan tầm về khu nằm viện trong bệnh viện. Mới lên tầng mười, lúc đi ngang qua hành lang, cô thấy Cao Dương Thành vội vàng đi vào một phòng bệnh. Nhìn vẻ mặt gấp gặp nặng nề của anh, cô biết ngay chắc chắn là bệnh nhân xuất hiện tình huống đột xuất rồi.

Hoàng Ngân tiếp tục bước đi. Lúc đi ngang qua phòng bệnh kia, cô vẫn không nhịn được nghiêng đầu nhìn vào trong mấy lần.

“Dương Thịnh, nhìn tôi, nhìn tôi đây này!”

Cô thấy trong phòng bệnh, anh đang cúi người, cố gắng thương lượng với bệnh nhân. Tay anh cầm đèn pin y tế, lo lắng quan sát con ngươi của bệnh nhân.

“Có nghe thấy tôi nói gì không? Dương Thịnh!”

Người bệnh không có bất cứ phản ứng nào.

Cao Dương Thành liếc nhìn thấy lọ thuốc trên bàn, mày kiếm nhíu lại, bỗng phát hiện điều gì đó, sắc mặt trắng bệch: “Y tá! Y tá!”

“Khụ khụ khụ…” Đúng lúc này, bệnh nhân trên giường bỗng bắt đầu ho khan. Cao Dương Thành duỗi bước chạy ra phòng bệnh: “Y tá!”

Nhưng y tá đang ở bên kia. Hành lang trống trơn, có lẽ y tá trực ban đều đang bận kiểm tra phòng.

Cao Dương Thành dời mắt đến trên người Hoàng Ngân, ánh mắt sâu thẳm. Bỗng nghe thấy anh gằn giọng mệnh lệnh: “Vào đây, giúp tôi một tay!”

Hoàng Ngân sửng sốt: “Tôi á?”

“Tôi có ổn không vậy?” Cô vẫn còn nghi ngờ bản thân mình.

Cao Dương Thành xoay người vào phòng bệnh: “Mau lên. Tôi nói được là được! Mau chóng cấp cứu!”

“Vâng!”

Hoàng Ngân đâu còn dám lề mề nữa, vội chạy theo anh vào phòng bệnh.

Khuôn mặt của bệnh nhân trên giường sưng vù như bánh bao, nhìn gần trông rất đáng sợ.

Cao Dương Thành đang gỡ máy hô hấp cho anh ta, ra mệnh cho Hoàng Ngân: “Đi lấy thùng rác lại đây, nhân tiện bưng chậu nước sạch tới đây!”

“Vâng!”

Hoàng Ngân vội đi lấy thùng rác, lại nhanh chóng hứng một chậu nước. Cô thấy Cao Dương Thành đã đỡ người bệnh không còn ý thức ngồi dậy: “Đặt thùng rác ở đây.”

Hoàng Ngân vội đặt thùng rác bên giường, nhưng vẫn không nhịn được khó hiểu hỏi anh: “Anh muốn làm gì vậy?”

“Anh ta vừa uống hết một lọ thuốc ngủ, bây giờ còn một ít kẹt trong cổ họng. Tôi nhất định phải làm cho anh ta mau chóng nôn ra, sau đó rửa ruột.” Cao Dương Thành hiếm thấy kiên nhẫn giải thích cho Hoàng Ngân.

“Để tôi làm! Để tôi giúp anh ta.”

Hoàng Ngân xung phong nhận việc: “Năm đó khi ba tôi uống thuốc ngủ, tôi cũng đã móc ra cho ông ấy đấy.”

Cô nói rồi muốn móc họng cho người bệnh này.

“Tránh ra!”

Sắc mặt Cao Dương Thành rất khó coi, không kiên nhẫn thò tay kéo cô ra.

Anh mở miệng người bệnh ra, không chút do dự thò tay vào trong miệng anh ta.

Ban đầu bệnh nhân không chịu ói ra, vừa cảm thấy có bàn tay thò vào cổ họng mình, anh ta há mồm cắn ngón tay thật mạnh.

Cao Dương Thành đau tới mức nhíu chặt mày, lại ngang bướng tiếp tục thò ngón tay vào bên trong.