Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 357: Chưa bao giờ ngừng yêu

Một nụ hôn sâu không biết kéo dài trong bao lâu...

Mười lăm phút? Hai mươi phút? Hay là nửa giờ??

Lúc này, không có người nào cố ghi nhớ...

Hai người hơi cúi đầu, hai vầng trán nóng hổi chạm nhau, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống... tiếng thở gấp không ngừng vang lên.

Trong hơi thở của bọn họ cũng tràn ngập mùi của đối phương...

Cả hai quấn quít lấy nhau làm tâm thần trở nên hỗn loạn.

Cao Hướng Dương hơi hé mắt ngắm nhìn Vũ Quỳnh đối diện, bàn tay anh giữ lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng, chậm rãi vuốt ve với vẻ đau lòng... Mỗi một động tác của anh đều giống như là một loại thức thần thánh, một sự hồi tưởng...

Dường như anh muốn khắc sâu gương mặt trong giấc mơ này...

“Chúng ta về đi...”

Vũ Quỳnh khẽ yêu cầu.

Tiếng hít thở của cô không ổn định, gương mặt ửng đỏ giống như người say rượu.

“Được.”

Anh gật đầu, cân nhắc rồi nói một tiếng.

Vũ Quỳnh đỏ mặt tránh khỏi người anh, cố gắng dìu anh đứng lên. Nhưng cô lại phát hiện ra anh căn bản đã không còn sức lực để chống đỡ cơ thể của mình nữa.

Cả người Cao Hướng Dương mềm nhũn dựa vào trong lòng Vũ Quỳnh, vùi đầu lên gáy của cô và nhắm mắt, chìm vào trong giấc ngủ mê man.

Anh thật sự say, hơn nữa còn rất say nữa.

Trọng lượng cả người anh đè lên trên người Vũ Quỳnh làm cho cô không thở nổi, càng chưa nói tới chuyện đỡ anh đi thêm vài bước.

Vũ Quỳnh mới đi đến bên cạnh quầy bar đã đồ mồ hôi đầm đìa.

Anh thật sự quá cao, quá to lớn. Mà cô ở trước mặt anh lại chẳng khác nào chú lùn trong câu chuyện nàng công chúa bạch tuyết vậy.

Nhân viên phục vụ ở trước quầy bar thấy Cao Hướng Dương được Vũ Quỳnh ôm trong lòng thì có lòng tốt vội đề nghị: “Cô ơi, tôi thấy cô nên đưa ngài đây đến khách sạn năm sao bên cạnh thuê phòng thì hơn.”

“Không cần đâu, cảm ơn anh.”

Vũ Quỳnh từ chối và lục tìm chìa khóa xe trong túi áo của anh.

Nhưng nghĩ tới bãi đỗ xe dưới tầng ngầm của khách sạn này lớn đến mức có thể khiến cho người ta đi trong vòng một giờ, Vũ Quỳnh thấy hơi đau đầu đành quyết định gọi xe!

Cô tốn hết sức lực mới từ trong quán bar đi ra, kết quả giờ này có quá nhiều người đang vẫy xe. Mà Vũ Quỳnh đỡ người đàn ông trên người thì căn bản đừng mong có thể cướp xe được với người khác. Cô ôm anh xuống, vừa muốn đặt Cao Hướng Dương vào trong thì một giây tiếp theo đã thấy chiếc xe chở khác lao đi như một làn khói.

“Shit!!”

Vũ Quỳnh cực kỳ bất mãn mắng một câu.

Nhìn người đàn ông trong lòng có chút không thoải mái, Vũ Quỳnh nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nghe theo lời nhân viên quán bar nói, đi tới khách sạn năm sao gần đó để thuê phòng.

Trước đại sảnh của khách sạn.

“Cô ơi, tiền phòng là ba triệu tám, tiền thế chấp bảy triệu, cảm ơn.”

“Sao cơ?”

Vũ Quỳnh không mang theo nhiều tiền như vậy. Bàn tay nhỏ bé của cô lại thò vào trong áo comple của Cao Hướng Dương tìm kiếm một lúc lâu mới tìm được ví của anh. Cô mở ví và rút ra tiền mặt.

“Cảm ơn.”

Nhân viên lễ tân thu tiền xong liền trả tiền thừa cho cô, đưa cô hai thẻ phòng cùng hai vé ăn sáng.

Khách sạn không hổ danh là cấp năm sao, thái độ phục vụ tất nhiên không có vấn đề gì. Thấy Vũ Quỳnh ôm Cao Hướng Dương rất tốn sức, một nhân viên phục vụ nam vội vàng đi tới đỡ Cao Hướng Dương lên tầng ba giúp cô.

Người phục vụ nam đặt Cao Hướng Dương lên trên giường lớn trong phòng ngủ rồi ra khỏi phòng.

Vũ Quỳnh nhìn anh nằm ngủ say trên giường, miệng cô thở ra hơi nóng và lau mồ hôi. Cuối cùng cô cũng lo cho anh xong.

Sau này, có thể cô thật sự sẽ không có cơ hội được nghe được anh nói chuyện nữa!

Cô sắp phải đi tới nơi đất khách quê người, mà anh... cuối cùng sẽ kết hôn!!

Có thể nguyên nhân cô đi tới nơi đất khách quê người là vì không muốn nhìn người đàn ông mình yêu tròn mười tám năm sẽ trở thành chồng của người phụ nữ khác!

Cô rốt cuộc cũng không rộng lượng được như vậy. Cô không có cách nào tiếp tục ở bên cạnh anh, nhìn anh và người khác hạnh phúc, còn bản thân chỉ có thể mỉm cười chúc phúc cho hai người... Thật ra, cô căn bản không biết mình bắt đầu thích người đàn ông này từ lúc nào, cũng không biết anh bắt đầu ngấm vào trong máu thịt, xương tủy của mình từ lúc nào. Cô chỉ biết... từ khi mình bắt đầu hiểu chuyện thì đã yêu anh và vẫn yêu cho tới bây giờ...

Chưa bao giờ ngừng yêu!!

Nghĩ đến những chuyện này, trái tim Vũ Quỳnh lại thấy đau đớn.

Cô thở hổn hển, lưu luyến rời khỏi lồng ngực của anh, nhìn đôi mắt sâu thẳm ửng đỏ của anh: “Em phải đi rồi...”