Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 34: Cô là đồ Ngốc à

Anh lắc đầu: “May mắn là bạn tôi không xảy ra vấn đề gì, đây không phải là Axit Sulfuric mà chỉ là một ít nước ớt thôi. Nhưng sau này các vị nhất định phải dặn y tá trông chừng bệnh nhân này thật kỹ, nếu cứ nhìn thấy người đẹp trai là phát điên thì trong bệnh viện này có mấy trăm mấy nghìn người ưa nhìn mỗi ngày, chẳng lẽ tất cả đều sẽ bị người này tạt nước ớt sao? Không, cũng không nhất định, nói không chừng lần sau sẽ là Axit Sulfuric thật sự. Nếu tình huống như thế thật sự xảy ra, tôi nghĩ phỏng chừng người trong bệnh viện cũng sẽ không cho y bác sĩ chúng ta sắc mặt hòa nhã đâu. Bác sĩ Hồ, anh thấy đúng không?”

Giọng nói của Cao Dương Thành không hề chứa sự tức giận mà mang theo uy nghiêm, lạnh lùng cảnh tỉnh Hồ Khánh.

“Vâng, bác sĩ Cao nói rất có lý. Việc hôm nay đúng là do chúng tôi có sơ sót trong khi làm việc, thật xin lỗi!” Hồ Khánh và một bác sĩ kế bên liên tục xin lỗi.

“Thôi, không sao rồi! Các vị đi bận việc của mình đi!” Cuối cùng, anh còn ngừng một một chút, không nhịn được mới lên tiếng hỏi: “Bệnh nhân thế nào? Vừa rồi, tâm trạng của tôi có hơi kích động nên tôi đã đấm anh ta vài cái, ước chừng anh ta bị thương cũng không nhẹ đâu!”

Hồ Khánh xấu hổ cười một tiếng: “Bác sĩ khám nói là gãy xương mũi.”

“...”

Cao Dương Thành sờ mũi mình, kiên trì nói tiếp: “Đáng đời anh ta! Lần này cho anh ta thê thảm một chút để xem lần sau gã đó còn nhớ kỹ việc này không. Bác sĩ Hồ, anh đưa kết quả khám bệnh cho tôi, việc tôi nên chịu trách nhiệm thì tôi sẽ không trốn tránh.”

“Chuyện này…”

“Cứ quyết định như vậy! Anh cứ đi làm việc đi!”

Cao Dương Thành nói xong, anh cũng không đợi Hồ Khánh nói thêm gì nữa mà lập tức xoay người đi vào phòng trong.

Bên trong, y tá đã rửa mắt cho Hoàng Ngân xong.

Hoàng Ngân đã có thể hơi hé mắt rồi nhưng nước ớt xộc lên khiến mắt của cô đau quá. Cô chỉ mới hé ra một khe hở nhỏ thôi mà đã đau tới mức phải nhắm chặt mắt lại lần nữa. Nước mắt bắt đầu tuôn ra suối, đôi mắt sưng đỏ như hạt táo.

Hai tay Cao Dương Thành đút vào túi, đứng cạnh giường, nhìn xuống cô từ phía trên.

Trong tròng mắt đen có sóng ngầm đang lưu động, đầu mày nhìu chặt thành chữ Xuyên (川) vì cơn giận đang đè nén trong ngực.

“Đỗ Hoàng Ngân, cảm giác làm anh hùng thế nào?”

Anh cúi đầu, kề sát vào gương mặt đầy vệt nước mắt của Hoàng Ngân, dùng giọng điệu kỳ quái hỏi cô một câu, trên gương mặt tuấn tú lại tràn đầy lửa giận.

Anh đang tức giận.

Hoàng Ngân cố gắng mở mắt ra nhìn anh: “Bác sĩ Cao, nếu bây giờ anh muốn cảm ơn tôi thì tôi sẽ vui vẻ chấp nhận.”

“Cô bớt huyên thuyên giùm tôi đi!”

Lần này, đến lượt Cao Dương Thành đưa ra yêu cầu.

Hoàng Ngân há hốc miệng.

Từ trước tới nay, lời này không phải đều do cô nói sao? Lần nào người huyên thuyên cũng là anh mà!

Cao Dương Thành dùng cái chân dài của mình kéo cái ghế tới, ngồi xuống cạnh giường Hoàng Ngân. Anh lấy tay chỉ vào trán cô, dùng dáng vẻ hung dữ cảnh cáo: “Đỗ Hoàng Ngân, tôi cảnh cáo cô lần nữa, quá tam ba bận. Nếu như cô để chuyện này xảy ra lần thứ ba thì tôi nhất định sẽ không tha cho cô. Tôi nhắc nhở cô lần này, Cao Dương Thành tôi là đàn ông, tôi không thích phụ nữ bảo vệ cho tôi, đặc biệt là cô đấy!”

Hoàng Ngân nhếch miệng: “Anh nhìn tôi hiện tại không phải rất tốt sao?”

“Cái gì gọi là rất tốt? Mắt sưng thành như vậy còn nói là rất tốt? Nếu như lần này không phải nước ớt mà là Axit Sulfuric thật thì cô có biết hậu quả sẽ thế nào không?” Cao Dương Thành nhíu mày, giận dữ hỏi cô.

Hoàng Ngân giương mắt nhìn anh, cả nửa ngày mới thấp giọng thì thào một câu: “Tôi chỉ biết, nếu đó là Axit Sulfuric mà tôi không đứng ra thì hậu quả có thể sẽ biến thành anh nằm trên chiếc giường này gào thét.”

Cao Dương Thành nhìn chằm chằm cô, sóng ngầm trong đôi mắt đen tối như hồ sâu bắt đầu chuyển động. Cuối cùng, anh còn nghiêm túc mà hỏi một câu: “Đỗ Hoàng Ngân, cô là đứa ngốc à?”

Cao Dương Thành thà rằng người nằm trên chiếc giường này là mình.

Hoàng Ngân rất muốn đáp lại anh một câu: Anh mới là đứa ngốc!

“Cô còn yêu tôi sao?” Cao Dương Thành bỗng nhiên hỏi câu này.

Dường như Hoàng Ngân đã bị câu hỏi này của anh dọa ngây người, suốt cả buổi, cô vẫn chỉ mở to đôi mắt sưng như hạt táo ra sững sờ nhìn anh.

Ánh mắt Cao Dương Thành sáng ngời nhìn chằm chằm cô.

Hoàng Ngân chậm chạp hoàn hồn lại, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được trái tim đang kích động đập mạnh của mình, xem ra màng tim của cô cũng rất yếu ớt.

Hoàng Ngân giả vờ bình tĩnh: “Anh nói bậy gì thế! Sao có thể chứ! Anh còn không hiểu tính cách của tôi sao? Với cương vị là một người bạn bình thường, tôi cũng sẽ nhắc nhở anh, huống chi hôm nay, tôi cũng không ngu tới mức chắn thứ nước này thay anh, tôi định đẩy anh ra nhưng không ngờ cuối cùng chính mình lại trúng chiêu.” Hoàng Ngân cực lực giải thích.

Cao Dương Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô: “Cô không cần vội vã giải thích như thế!”

Tia sáng trong đáy mắt anh càng ngày càng mờ, càng thêm nguội lạnh: “Vì sao lần nào tôi gặp cô, cô luôn khiến bản thân thảm hại như vậy? Cô cố tình à?”

Hoàng Ngân có chút oán giận: “Tôi còn muốn hỏi anh đây. Không phải anh là một bác sĩ à, vì sao lại cứ như dân giang hồ thế, đâu đâu cũng thấy kẻ thù, muốn cản cũng không cản nổi.”

Cao Dương Thành u ám nhìn Hoàng Ngân một cái: “Cô cho rằng bác sĩ dễ làm như vậy sao, mắt cô còn có vấn đề gì không?”

“Nó khá hơn rồi!” Hoàng Ngân trừng mắt với Cao Dương Thành.

Thật ra, mắt cô vẫn còn hơi đau, nước mắt vẫn trào ra nhưng đã dễ chịu hơn khi nãy rất nhiều.

“Đỡ rồi thì đi theo tôi!”

Hoàng Ngân vội xoay người, bò xuống giường, miệng lại hỏi: “Đi đâu?”

Cao Dương Thành không hề để ý tới cô mà đi thẳng ra khỏi phòng trong: “Giáo sư Lưu, cảm ơn thầy!”

Anh đang cảm ơn bác sĩ Lưu.

“Cảm ơn gì chứ, đây là trách nhiệm của bác sĩ chúng ta. Dương Thành à, đây là bạn gái của cậu hả? Tôi nghe nói bạn gái của cậu xinh đẹp, hào phóng từ lâu rồi mà bây giờ mới gặp, đúng là rất khá. Ánh mắt của tên nhóc cậu tốt thật, lần tới gặp lại lão Lâm, tôi có thể yên tâm báo cáo rồi.”

Cao Dương Thành cũng không phủ nhận mà chỉ cười, hỏi giáo sư Lưu: “Thầy Lâm dạo này có khỏe không ạ?”

Thầy Lâm chính là giáo viên hướng dẫn khi anh còn học đại học, cũng coi như là người mai mối cho anh và Đỗ Hoàng Ngân vào bốn năm trước.

Nếu như năm đó ông ấy không bảo anh làm kiểm tra nhịp tim cho Đỗ Hoàng Ngân thì làm sao giữa bọn họ có thể xảy ra những chuyện cũ liên tiếp sau đó?

“Ông ấy vẫn khỏe nhưng cũng rất nhớ đám nhóc các cậu, có thời gian rảnh thì nhớ đi thăm ông ấy.”

“Vâng, nhất định rồi ạ!”

Hoàng Ngân nghe hết từ đầu tới cuối cuộc đối thoại của Cao Dương Thành và bác sĩ Lưu một cách rõ ràng.

Ra khỏi phòng khám bệnh, Hoàng Ngân vẫn không nhịn được mà hỏi anh: “Sao anh không phủ nhận lời nói vừa rồi của bác sĩ Lưu?”

“Nói cái gì?”

Hai tay Cao Dương Thành đút trong túi áo, anh vẫn đi thẳng phía trước, trả lời cô mà không thèm quay đầu lại.

“Thì ông ấy cho rằng… Tôi là bạn gái của anh…”

Hoàng Ngân có chút xấu hổ.

“Có gì phải giải thích?” Bộ dạng của Cao Dương Thành vẫn là thái độ nhạt nhẽo, lạnh nhạt: “Chẳng lẽ ông ấy nghĩ ai là bạn gái của tôi thì người đó thật sự là bạn gái của tôi à?”

“...” Người này.



Hoàng Ngân đi theo Cao Dương Thành vào văn phòng khoa ngoại thần kinh. Kỳ thật, cô cũng không muốn đi nhưng Cao Dương Thành đã nói anh có một tuýp thuốc mỡ có dược hiệu rất tốt cho mắt muốn đưa cho cô, nên bây giờ cô mới theo đuôi anh vào văn phòng.

Trong văn phòng không có ai, nguyên nhân là tất cả mọi người đã được phép tan ca rồi.

“Cô chờ tôi môt chút, tôi thay bộ đồ, chuẩn bị tan tầm.”

Cao Dương Thành nói xong thì đi vào phòng trong thay đồ.

Cửa phòng làm việc bất thình lình bị người đẩy ra, Vũ Phong ùa vào như một cơn lốc: “Lão nhị, lão nhị, nghe nói cậu sắp kết hôn, thật hay giả vậy? Hôm nay cậu còn dẫn bà nhà tới căn tin phát kẹo nữa hả?”

Vũ Phong hưng phấn la lớn nhưng khi nhìn lại thì thấy Hoàng Ngân đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa trong văn phòng. Anh ta cảm thấy như có con ruồi chết đang chặn ngang cổ họng, nuốt không trôi mà ói cũng không ra.

“Hoàng… Hoàng Ngân, cô cũng ở đây à!” Trên mặt Vũ Phong lộ ra vẻ quẫn bách.

Hoàng Ngân cũng có hơi xấu hổ, vội vàng đứng lên giải thích: “Tôi… Tôi đến để lấy thuốc, lấy rồi lập tức đi ngay.”

Hóa ra hôm nay Cao Dương Thành dẫn Khuất Mỹ Hoa tới đây để phát kẹo cưới. Bọn họ thật sự sắp kết hôn…

Hoàng Ngân bỗng cảm thấy hốc mắt nóng rát, hơi nước nhanh chóng che phủ đôi mắt cô.

“Hoàng Ngân, mắt của cô…” Vũ Phong chỉ vào đôi mắt sưng đỏ của cô hỏi, chẳng rõ lý do.

Sương mù trong mắt cô quá nhiều, Hoàng Ngân giơ tay lên gạt lệ, trên mặt thì ra vẻ thoải mái, cười nói: “Khi nãy bị nước ớt giội vào mắt, khó trách sao nước mắt cứ chảy không ngừng thế này.”

Vũ Phong biết mình lỡ lời, anh ta còn định nói gì đó thì cửa phòng thay đồ bị Cao Dương Thành đẩy ra. Anh đã cởi chiếc áo blouse trắng, thay vào đó là một bộ đồ vest thẫm màu.

“Tới thay ca à?” Anh hỏi Vũ Phong.

Ngữ khí bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào.

“Ừ.”

“Bánh kẹo cưới đặt trên bàn cậu đấy.” Anh đạm bạc nói một câu.

Vũ Phong trợn mắt muốn rớt cả tròng ra ngoài, người này còn dám nhắc, hóa ra anh không thèm để ý chuyện Đỗ Hoàng Ngân biết chuyện mình kết hôn à?

“Bác sĩ Cao, thuốc kia…”

Hoàng Ngân nhìn Cao Dương Thành

“Cho cô!” Cao Dương Thành lấy một tuýp thuốc mỡ từ trong túi áo ra đưa cho cô: “Nó do một người bạn mang về từ nước ngoài, hiệu quả trị liệu cũng không tệ. Mỗi ngày cô bôi ba lần, khi mắt thoải mái hơn thì có thể ngừng thuốc.”

“Được, cảm ơn anh!” Hoàng Ngân nhận lấy: “Tôi còn có việc, đi trước nhé!”

Cô nói xong, xoay người định rời đi thì bị Cao Dương Thành kéo lại: “Đi đâu. Tôi đưa cô đi.”

“Không cần!”

Hoàng Ngân vội lắc đầu: “Tôi tự đi là được, anh cũng đi mau đi.”

“Tôi đưa cô đi.”

Cao Dương Thành nói rồi kéo tay Hoàng Ngân đi ra ngoài.

Hoàng Ngân bị động tác bất ngờ này của anh hù dọa, vội giãy giụa muốn tránh khỏi tay anh: “Bác sĩ Cao, anh đừng như vậy…”

Cô nhìn Vũ Phong một cái, cảm thấy rất mất tự nhiên.

Cô không muốn bị Vũ Phong hiểu lầm cái gì, càng không muốn biến thành kẻ thứ ba trong mắt người khác.

“Đỗ Hoàng Ngân, rốt cuộc tôi làm gì cô, sao cô lại kích động như vậy?” Cao Dương Thành cao giọng chất vấn Hoàng Ngân, dùng sức nắm cổ tay cô chặt hơn nữa: “Giữa cô và tôi không làm việc gì trái lương tâm, sao cô lại chột dạ như vậy? Hay là cô nghe nói tôi và Khuất Mỹ Hoa sắp kết hôn, trong lòng không vui nên muốn trốn tránh tôi?”

“Tôi không có!” Hoàng Ngân lên tiếng phủ nhận.

“Không có mới tốt! Đưa cô trở về cũng chỉ là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo thôi! Cô đã không cảm kích thì quên đi!”

Nói xong, Cao Dương Thành hất tay Hoàng Ngân ra, rời khỏi văn phòng.

Bóng lưng cao lớn chậm rãi biến mất ở chỗ rẽ, sự lạnh lẽo và cảm giác cô đơn khiến hốc mắt Hoàng Ngân thấm ướt lần nữa.

Ngực cô ẩn ẩn đau đớn…

Giống như có ngàn vạn con sâu đang gặm cắn, từng chút từng chút, tuy không nguy hiểm tới tính mạng nhưng lại có thể khiến người ta đau tới mức hít thở không thông.

Có vài người, vì họ không chiếm được nên mới giả vờ như mình không muốn có.

Nhưng chưa có ai nói với cô rằng quá trình giả vờ này lại khó chịu như thế…

Phải cần lực cản mạnh cỡ nào mới có thể giúp cô không bị anh mê hoặc!

Hoàng Ngân và Vũ Phong chào hỏi một tiếng rồi cô cũng ra khỏi văn phòng.

Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, cô tức khắc nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của Cao Dương Thành dừng ngay bên.

Cửa kính xe trượt xuống để lộ ra gương mặt đẹp trai, tuấn tú kia, anh nói: “Lên xe!”

Hoàng Ngân khẽ giật mình.