Hoàng Ngân nằm trong lòng anh, cơ thể sớm để chẳng còn chút sức lực nào.
Mắt nhắm, cơn buồn ngủ bắt đầu tấn công trở lại.
Đột nhiên, nghe thấy bên ngoài có tiếng hô vọng lại, âm thanh không to, nhưng bọn họ vẫn nghe thấy.
“Có người đến rồi!!!”
Cao Dương Thành mừng thầm.
Hoàng Ngân lúc này mở to mắt ra, nghĩ tới hai người quần áo lộn xộn, vội vàng ngồi đậy chỉnh lại quần áo.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Chết tiệt!!”
May mà cô không cởi hết, không lúc này mà mặc lên thì rắc rối phải biết.
Cũng may, bọn họ đã kết thúc rồi đội cứu hộ mới tới!
Nếu như bọn họ đến đúng lúc hai người đang ân ái thì thực sự rất mất mặt!
Hoàng Ngân càng nghĩ, má đỏ ran lên, ngẩng đầu nhìn Cao Dương Thành, không biết đã ăn mặc chỉnh tề lại từ lúc nào, gương mặt điềm tĩnh.
Giống như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
Tên này!!
Cao Dương Thành kéo Hoàng Ngân đứng dậy, nhìn thấy gương mặt đỏ phơn phớt hồng của cô, không kìm được trêu cô: “Đợi chút nữa em gặp được người ta rồi đừng có bày ra bộ mặt này đấy! Không thì dấu vết làm chuyện xấu cũng quá rõ ràng rồi!”
Hoàng Ngân đấm vào ngực anh: “Mau gọi người đi!”
“Bên trong có người không?”
Bên ngoài vọng tới tiếng gọi của đội cứu hộ.
“Có! Có!”
Hoàng Ngân và Cao Dương Thành ở bên trong lớn tiếng đáp: “Mau cứu chúng tôi!!”
Người của đội cứu hộ lấy máy đo xác định bên trong có người, lại nghe thấy tiếng đáp lại của Hoàng Ngân và Cao Dương Thành, vui mừng kêu lên: “Nhanh!! Đào tuyết lên, bên trong còn có người sống!! Mau lên!”
Cao Dương Thành và Hoàng Ngân nghe thấy tiếng đào, vui mừng khôn xiết, Hoàng Ngân mừng rỡ ôm chặt Cao Dương Thành, không nói gì liền hôn vào hai bên má anh: “Cao Dương Thành, đợi ra ngoài rồi em sẽ rước anh!!”
Hoàng Ngân vui mừng rơi nước mắt.
Cao Dương Thành vuốt ve khuôn mặt cô, lau nước mắt cho cô, cười nói: “Vậy thì anh chờ đợi tin tốt từ em.”
Hoàng Ngân “Xì” một tiếng, bật cười.
Không lâu sau, cửa động bị đội cứu hộ đào ra, Hoàng Ngân và Cao Dương Thành cuối cũng được cứu ra ngoài thoát khỏi nguy hiểm.
Chỉ là trận lở tuyết lần này đến mà không được báo trước, khiến gần 100 người gặp nạn.
Mà người may mắn sống sót như Hoàng Ngân và Cao Dương Thành, thực sự chỉ có hai người bọn họ.
Hai người theo đội cứu hộ xuống núi, lúc này trời đã tối hẳn, tùy ý tìm một quán trọ để thuê phòng, chẳng kén chọn mà ở lại luôn.
Chỉ đợi sang ngày hôm sau khi trời sáng.
Ăn cơm xong, hai người không đi đâu cả, mà cứ ở trong phòng như vậy.
Đối với những chuyện diễn ra trong buổi sáng ngày hôm nay, trong lòng vẫn còn hơi sợ hãi.
Hai người nằm ngủ trên giường, xem phim trên ti vi, nhưng chẳng ai quan tâm tới xem ti vi nói gì.
Hoàng Ngân đột nhiên cảm thấy tay mình ấm ấm...
Bàn tay lớn ấy nắm lấy tay cô, nắm rất chặt.
Hoàng Ngân quay đầu sang, mở to mắt, nhìn anh không hiểu.
Cũng đúng lúc Cao Dương Thành quay đầu nhìn cô.
“Anh muốn nói gì?”
Hoàng Ngân cảm thấy anh hình như có điều muốn nói.
Cao Dương Thành cười: “Em thấy sao?”
Hoàng Ngân nhìn nụ cười của anh, bất giác cười theo.
Cô lắc đầu, sà vào lòng anh, nói: “Em không biết anh muốn nói gì, nhưng em biết...Chúng ta vẫn còn sống!! Hơn nữa...cảm giác sống sót, thực sự...quá tốt!”
Hoàng Ngân nói rồi nói, nước mắt lưng tròng: “Anh biết không? Cái giây phút tuyết lở đó, em nghĩ là chúng ta sắp chết rồi cơ!! Cho dù là ở trong hang động, em nghĩ là chúng ta sẽ chết cóng ở trong đó mất, lúc đó em nghĩ, nếu chúng ta chết thật, thực ra, cũng không thảm lắm! Chí ít, em vẫn còn có người em yêu ở bên cạnh em! Cái gọi là không sinh cùng ngày cùng thánh cùng năm nhưng được chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, vậy là tốt rồi!!”
“Sau khi quay về...chúng ta kết hôn nhé!!”
Cao Dương Thành đột nhiên nói.
“Hả?”
Hoàng Ngân sững lại...
Xúc động ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Gương mặt tuấn tú của Cao Dương Thành tỏ rõ vẻ nghiêm túc, nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên của Hoàng Ngân, anh cười, ngồi thẳng lưng: “Sao? Câu nói này khiến em bất ngờ thế cơ à?”
“Anh nói thật chứ?”
Hoàng Ngân vẫn có chút không tin và tai mình: “Anh phục hồi trí nhớ rồi?”
“Không! Nhưng anh nói nghiêm túc!!”
Cao Dương Thành trả lời chắc nịch.
Hoàng Ngân đứng lên.
Trái tim đạp liên hồi, nheo mắt nhìn anh, nụ cười cong lên, mặt cô sát vào gương mặt tuấn tú của anh: “Không hồi phục trí nhớ sao lại cầu hôn em?”
Cô híp mắt, tư tin cười, chỉ vào chóp mũi anh: “Cho dù là mất đi kí ức, nhưng...vẫn yêu em rồi, đúng không?”
Cao Dương Thành nắm lấy tay cô, miệng cong lên cười xấu xa, trêu cô: “Yêu cái cảm giác làm tình với em...Làm xong thì thấy, nếu cả đời này đều làm với em, thì cũng không tồi đâu!”
Đậu!!!
Hoàng Ngân tức quá lấy chân đá anh, kết quả anh né rất nhanh, giây sau cả người cô bị Cao Dương Thành dùng lực đè xuống.
Không thể cử động!
“Này...”
Hoàng Ngân chống cự.
Cao Dương Thành híp mắt cười nhẹ: “Anh nói rồi, cảm giác làm tình với em...anh rất thích!! Vậy nên...”
Anh nói xong, một lần cắn liền cởi được áo sơ mi đnag mặc trên người Hoàng Ngân...
“Này!!”
Không phải chứ??
“Cao Dương Thành, anh cũng khỏe quá rồi đấy? Bị hành hạ cả ngày như thế, anh không mệt à!! Ở trong hang động đã làm gần một tiếng rồi đấy, giờ anh lại tiếp?”
Hoàng Ngân thấy cái tên này thật là t*ng trùng lên đầy não rồi.
“Không mệt!!”
Cao Dương Thành không nói thêm lời nào nữa, cắn chặt lấy dây áo ngực sau lưng cô, cởi ra...không đến một phút, cô thân không còn gì ở trước mặt anh...chỉ bằng nụ hôn của anh, Hoàng Ngân quay người lại, chỉ nghe thấy tiếng anh nói: “Ở trong hang động, em rất mất tập trung! Anh thấy vẫn chưa đủ...”
“...”
Đương nhiên là sau đó lại là một đêm triền miên đến điên cuồng...
Hai người trẻ nên thành thật với nhau, quấn quýt không thôi, dùng tư thế chân thành nhất để đón nhận đối phương, sâu sắc hòa vào đối phương...Ngay lúc Hoàng Ngân dục vọng lên đến cao trào, cô ôm lấy cổ Cao Dương Thành, không khống chế được mình kêu lên: “Dương Thành, em yêu anh, em yêu anh.”
Yêu nhau nhiều năm như vậy, ly hợp rồi lại hợp ly...
Hoàng Ngân không biết bao giờ mới là kết cục cho họ, nhưng cô bây giờ, đã hoàn toàn học được cách trân trọng mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây có anh bên mình,...để xứng đáng với tình yêu dành cho anh.
Cao Dương Thành ôm chặt lấy vòng eo nhỏ của cô...điên cuồng nhanh chóng ra vào trong cơ thể cô, mà anh, sau khi nghe thấy lời yêu bộc bạch từ cô...cũng trả lời cô câu trả lời từ tận đáy lòng mình...
“Anh cũng yêu em.”
Sau đó,...
Không đợi Hoàng Ngân hồi lại sức, môi cô liền bị anh chiếm lấy...hai người nồng cháy qua lại...
Yêu thương hạnh phúc ngập tràn!!
Ngày hôm nay đã được chủ định là một ngày đẹp đẽ!!
Quyến rũ, tình ý triền miên...
Khi Cao Dương Thành đang lúc muốn Hoàng Ngân, nói ra những câu nói yêu thương đó, trong đầu hiện lên một cảnh tượng lạ lẫm...Trong bức họa ấy, đều xuất hiện cùng một khuôn mặt, chính là gương mặt của người phụ nữ đang nằm dưới anh.
Trong bức họa ấy, họ vui đùa nhộn nhịp, rõ ràng như vừa mới xảy ngày hôm qua vậy.
Đó là ký ức của anh...
Đoạn hồi ức bị mất đi của anh!
Nhưng đó chỉ là những kí ức rời rạc không cách nào liên kết lại thành một đoạn hồi ức hoàn chỉnh.
Cao Dương Thành lắc đầu, không ép mình phải nhớ lại những ký ức bị mất đi đó nữa, điều anh cần chính là hiện tại.
Hiện tại như bây giờ...đã tốt đẹp lắm rồi!!
Còn về ký ức của anh, thuận theo tư nhiên vậy!!
Nói không chừng không nhớ đến nó lại có kết quả tốt.
Cao Dương Thành ôm lấy eo Hoàng Ngân, tiến sâu vào cô...
***
Hoàng Ngân và Cao Dương Thành ra ngoài hai ngày này, Cao Lâm Tuấn luôn ở trong biệt thự của con trai cùng Trần Lan, không đi đâu hết.
Nhưng lại không ngờ rằng lại có vị khách không mời mà tới này tới thăm.
Trần Lan mở cửa, ngay lúc nhìn thấy khuôn mặt của Ôn Thuần Như, bà ngạc nhiên mất mấy giây.
Ôn Thuần Như nhìn thấy Trần Lan không chút ngạc nhiên, bà ta tức giận, chưa vào nhà đã định tát vào mặt Trần Lan.