Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 265: Chúng ta sống chung đi

Từng năm rồi lại từng năm, bốn năm trống vắng, đâu có năm nào là không sống dựa vào kí ức có cô?

Giọng của anh khản đặc: “Để anh suy nghĩ thêm đã.”

Hoàng Ngân nghe đến câu này, trong lòng có biết bao cảm động.

Cô giơ tay ôm lại anh, ấm áp rúc mình vào trong lòng anh: “Em sẽ giúp anh! Nhất định sẽ giúp anh…”

“Cảm ơn em!”

Cao Dương Thành cúi đầu, hôn lên mái tóc cô, trong lòng đầy ắp tình yêu thương, day dứt và biết ơn dành cho người con gái này.

“Cảm ơn sự tin tưởng trọn vẹn của em dành cho anh, cảm ơn em đã không vứt bỏ anh, buông tay anh…”

Anh có hơi xúc động.

Nâng gương mặt nhỏ nhắn của Hoàng Ngân lên, hốc mắt đã đỏ hồng, con ngươi kiên định nhìn cô chăm chú: “Em là người duy nhất trên thế giới này có thể cho anh sức mạnh tích cực! Em luôn là người đầu tiên nói cho anh biết phương hướng của mặt trời…”

Nói cho anh ước mơ của anh là gì!

Nói với anh, anh vẫn có thể bắt đầu lại cuộc đời mình…

Nói với anh, cô mãi mãi ở đây!

“Em chắc chắn là thiên thần mà thượng đế phái xuống để cứu vớt anh…”

Giọng của anh trầm khàn đầy từ tính, cảm xúc kích động chôn giấu trong ngữ điệu, khó mà che giấu được.

Hoàng Ngân cũng ôm lấy gương mặt tuấn tú của anh, gần trong gang tấc, nhìn ngắm đôi mắt anh đang ngấn lệ vì cảm động.

Đôi mắt cô cũng theo đó mà ánh lên giọt lệ, nhưng cô lại tùy ý cong môi cười: “Thiên thần trong phim từng nói, chỉ cần người đàn ông đủ tốt, cả đời này sẽ có hi vọng lấy được thiên thần làm vợ!”

Cao Dương Thành không nhịn được bị Hoàng Ngân chọc cười.

Anh ôm lấy gương mặt cô, hôn chóc chóc lên đôi môi cô mấy cái đầy yêu thương: “Đây có tính là ám hiệu cầu hôn không?”

“Vậy anh có đồng ý không?”

Hoàng Ngân dứt khoát đưa hai tay vịn lên cổ anh, nghiêng đầu, hỏi đầy mong đợi.

Cao Dương Thành chỉ cười, một cánh tay nắm lấy mông cô, nhấc bổng cô lên, đi đến sô – pha trong phòng khách.

Anh vừa đi vừa nói: “Chuyện cầu hôn, là việc của người con trai.”

“Vậy giờ anh cầu hôn em!”

“…”

Cao Dương Thành hoàn toàn bị cô chọc cười.

Thân thể vững chãi của anh chống trên người cô, con ngươi đen tối cười nhìn cô, ngón tay giống như đang trêu chọc mà miết lấy dái tai cô: “Là một người con gái, em không cảm thấy mình nên dè dặt một chút không?”

Sờ đến Trái Tim Biển Cả đeo trên tai cô, bỗng nhiên có một cảm thấy thời gian trôi qua, cảnh vật thay đổi…rất nhiều rất nhiều năm rồi. Trái Tim Biển Cả không còn lóa mắt như trước nữa, nhưng may mắn là, bọn họ trải qua bao nhiêu khó khăn như vậy, mà vẫn luôn bên cạnh nhau, luôn ở cạnh người kia…Cho dù vẫn còn phải đối mặt với nhiều khó khăn hơn nữa, nhưng họ đã tràn đầy niềm tin với tương lai!

Hoàng Ngân dứt khát dang hai chân, chiếm cứ lấy eo anh, tay cũng ôm chặt lấy cổ anh, không chịu buông ra.

“Vậy anh có đuổi em đi nữa không?”

Cao Dương Thành thở ra một hơi, như thở ra hết toàn bộ những đau đớn quặn thắt tích lũy rất lâu trong phổi ra.

Ngón tay sủng nịnh mà xuôi theo mái tóc vẫn chưa khô của cô, khàn giọng đảm bảo với cô: “Sau này sẽ không làm như vậy nữa! Nhưng mà…sao em lại ngốc như vậy?”

“Người ngốc hơn là anh ấy!”

Hoàng Ngân nghịch ngợm mà véo mũi anh, cười khanh khách: “Vừa khéo, hai chúng ta tạo thành nhóm hai tên ngốc! Tài tử giai nhân, trời sinh một đôi! Tốt biết bao!”

Cao Dương Thành cười khúc khích: “Anh chịu thua em!”

“Nếu em với Dương Dương không còn nơi nào để đi nữa, anh có muốn suy nghĩ đến việc giữ lại hai mẹ con em không?”

Ý của Hoàng Ngân là…

Cô muốn chuyển vào, cùng anh, sống chung!!

Cao Dương Thành chớp chớp mắt nhìn cô.

“Louis sắp về nước rồi.”

Hoàng Ngân nói.

“Bao giờ đi?”

“Hai hôm nữa.”

“Có nỡ không?”

Cao Dương Thành vẫn không kiềm được mà hỏi cô.

Nếu nói anh không so đo quan hệ giữa cô và Louis, là nói dối.

Hoàng Ngân thành thật lắc đầu: “Không nỡ!”

“Hửm?”

Cao Dương Thành nhíu mày.

“Tuy rằng không nỡ, nhưng bọn em vẫn sẽ còn cơ hội gặp lại! Đúng rồi, giám đốc Cao, sáng ngày kia em muốn xin nghỉ nửa ngày, đi tiễn anh ấy…được không?”

“Nếu anh không cho phép thì sao?”

Cao Dương Thành đẩy đẩy vầng trán xinh đẹp của cô mấy cái, nhấc mày cố ý nói.

Hoàng Ngân nhún vai, mím môi: “Anh không cho phép thì em đành trốn thôi! Đằng nào anh cũng không phải người lãnh đạo trực tiếp của em, lãnh đạo trực tiếp của em còn đang ở Pháp cơ, không quản được việc em trốn làm, nhiều nhất thì bị anh trừ lương chứ gì! Em mặc kệ, đằng nào anh chẳng nuôi em!”

Hoàng Ngân vừa nói, vừa như trêu chọc mà kéo cổ áo anh.

Trong thoáng chốc, đã cướp một nụ hôn trên đôi môi mỏng gợi cảm của anh.

Đẩy anh đang ở trên người mình ra, đi vào trong bếp, vừa lục tủ lạnh của anh, vừa nói: “Lát nữa lúc anh đi đón Dương Dương, tiện đường chuyển luôn hành lý của em tới đi!”

Cao Dương Thành khoanh tay trước ngực vào phòng bếp cùng cô: “Anh giúp em thu xếp hành lý? Em thì sao?”

“Em đương nhiên sẽ ở nhà nấu cơm cho Dương Dương!”

Hoàng Ngân cũng khoanh tay trước ngực theo anh, đứng song song nói: “Sao vậy? Nhờ anh thu xếp chút hành lý giúp em mà thôi, không chịu sao?”

Cao Dương Thành ôm lấy gương mặt cô: “Anh sao dám?”

Hoàng Ngân nhếch miệng cười: “Có nghĩ anh cũng không dám! Đừng có mà làm rơi đồ của em, nếu không rõ cái gì thì hỏi Dương Dương, hoặc gọi điện cho em.”

“…”

Thu dọn hành lý cho phụ nữ, Cao Dương Thành nghĩ thôi cũng đau đầu.

Trên thế giới này còn sinh vật nào phức tạp hơn phụ nữ không?

Tuyệt đối không!

Thế nên, có thể tưởng tượng được, đồ đạc của họ khó sắp xếp thế nào.

Hoàng Ngân mặc tạp dề, thấy Cao Dương Thành không có ý định đi, liền giục anh: “Anh mau đi! Đừng để đến lúc đi lại muộn, lỡ mất thời gian ăn cơm. À, đúng rồi, anh muốn ăn gì?”

“Em chắc là không muốn đi cùng anh?”

Cao Dương Thành giơ tay ôm cô, kéo cô vào lòng mình: “Đi cùng anh đi mà! Một mình chán lắm…”

“Đi đón con mà cũng chán?” Hoàng Ngân trừng anh.

“Được rồi! Nói thẳng ra, là muốn em đi cùng anh, có được không?”

Cao Dương Thành thành thật nói, trên mặt đầy vẻ không thoải mái.

“Luyến tiếc em sao?”

“Chắc vậy đi! Đi cùng anh đi mà…”

Cao Dương Thành có chút nũng nịu, ôm lấy eo cô cọ cọ: “Cùng đi đi.”

Hai người khó khăn lắm mới ở bên nhau thổ lộ tâm tình như vậy, cho dù chỉ xa cách một giây là đã có chút không nỡ.

Hoàng Ngân cuối cùng vẫn không cùng Cao Dương Thành đi đón Dương Dương.

Lúc anh đến khách sạn, Louis vừa khéo không ở đó, chỉ có Dương Dương và một người giúp việc.

Anh thu dọn đồ đạc của Hoàng Ngân, Dương Dương ở bên cạnh giúp đỡ.

Nhìn đồ đạc cả phòng đều là đồ của phụ nữ, anh có chút đau đầu.

Anh buông tay, không biết làm sao mà nhìn con trai: “Chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây?”

“Ba thu dọn quần áo, con phụ trách thu đồ trang điểm.” Đứa trẻ rành mạch sắp xếp.

“OK!”

Hai người con trai một lớn một nhỏ cùng chung nhận thức.

Cao Dương Thành lấy va li của cô ra, mở ra đặt trên nền nhà, gấp từng váy áo cô lại, xếp gọn gàng ngăn nắp vào trong.

Sau đó là đồ lót của cô.

Nhìn từng hàng được đặt gọn gàng, nhưng những chiếc áo lót không cùng kiểu dáng, không cùng màu sắc bày trong tủ quần áo, Cao Dương Thành có hơi rối mắt.

Nhiều kiểu anh chưa từng thấy qua, lại có loại rất gợi cảm.

“Đây đều là Hoàng Ngân mới mua.”

Không biết từ lúc nào, cái đầu nhỏ của Dương Dương từ sau lưng anh thò ra.

Giọng nói non nớt của nó, vô cùng thần bí mà bổ sung thêm một câu: “Từ khoảng thời gian trước, lúc bị ba từ chối, mẹ đã quét sạch tất cả cửa hàng đồ lót trên phố, chỉ thiếu mỗi vác cả tiệm về nhà thôi!”

“…”

Cao Dương Thành quay đầu, nhìn đứa con trưởng thành có hơi sớm của mình: “Sao con biết?”

“Lúc dạo phố, mẹ dắt con theo cùng.”

“…”

“Hơn nữa còn bắt con lựa chọn giúp mẹ!”

“…”

“Sau đó mua xong còn phải phụ trách xách đồ…”

“…”

Cao Dương Thành thật sự sợ rồi!

Khó mà tưởng tượng được, một đứa trẻ bảy tuổi, trên thân hình nhỏ bé treo toàn túi đựng đồ lót…khụ khụ khụ! Hình ảnh ấy, tưởng tượng thôi đã cảm thấy phải dán biển cấm trẻ dưới mười tám!!

Cao Dương Thành cảm thấy có lẽ cần phải dành thời gian thảo luận với mẹ nó một chút về vấn đề dạy dỗ con trai rồi!

“Có đều mẹ mua nhiều như vậy để làm gì?”

Cao Dương Thành cẩn thận mà gấp gọn lại từng bộ đồ của cô, đặt vào trong túi lưới nhỏ trong va li.

“Vấn đề này con cũng từng hỏi mẹ, ba đoán xem mẹ nói gì?”

“Nói gì?”

“Dùng để mặc!”

“…”

Cao Dương Thành không còn lời gì để nói.

Đây không phải phí lời sao?

Mua quần áo không phải để mặc, thì dùng để làm gì?

Anh bỗng nhiên cảm thấy mình hình như hỏi một câu vô dụng.

Nhưng lại không biết, Hoàng Ngân đúng là mua về để mặc, nhưng lại là để…mặc cho anh nhìn!

Thời gian trước bị anh từ chối có hơi phiền lòng, Hoàng Ngân muốn dứt khoát đâm lao phải theo lao, trực tiếp dùng mĩ nhân kế luôn!

Còn không phải sao, thế nên mới sinh ra một màn ân ái trong thư phòng!

Tuy rằng kết quả vẫn là ân ái thất bại…

Tuy đến cuối cùng người đàn ông đó vẫn không chịu chú ý đến áo ngực gợi cảm cô mặc…thậm chí, lúc nhìn thấy cô còn chê phiền, tiện tay liền hất sang một bên.

Đến giờ nhắc lại, lệ vẫn tuôn trào.

……

Thời gian ăn tối, điện thoại của Hoàng Ngân vang lên.

Là Trần Lam đang ở nước Pháp xa xôi gọi tới.

“Mẹ”

Hoàng Ngân có hơi bất ngờ, mẹ lại gọi tới đây vào giờ này.

Bình thường toàn là cô gọi cho bà trước khi đi ngủ.

“Hoàng Ngân, mẹ định về Trung Quốc.”

Hoàng Ngân bất ngờ, vui vẻ: “Thật ạ? Mẹ, mẹ nghĩ kĩ chưa?”

Thực ra Hoàng Ngân vẫn luôn lo lắng việc trở về nước định cư, hơn nửa là vì mẹ mình vẫn chưa được an tâm.

Nói thẳng ra chút, là vì bà không muốn quay về.

Hoàng Ngân tự hiểu lí do.

Trong nước có quá nhiều quá khứ đau buồn của bà, bà không muốn quay về nhìn thấy cảnh vật lại cảm thấy tổn thương. Vậy nên Hoàng Ngân hiểu, cũng đồng ý tuân theo ý của mẹ, còn cô sẽ tính toán sau.

Nhưng bỗng nhiên mẹ lại đồng ý trở về, ngược lại khiến cô có hơi kinh ngạc.

Hoàng Ngân vội vàng buông bát đũa xuống, nháy mắt với Cao Dương Thành ngồi đối diện, trong điện thoại hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ thật sự nghĩ thông suốt rồi ư?”

“Còn cái gì không nghĩ thông suốt nữa chứ? Đều là chuyện cũ rồi! Quay về cũng tốt, mẹ cũng nhớ Thanh Nga rồi, nên trở về thăm…”

Nhắc đến Thanh Nga đã mất, lòng Hoàng Ngân đau như cắt.

“Mẹ…”

“Ai da, xem cái miệng của mẹ này, vào lúc này lại nhắc đến mấy việc đó với con…”

“Mẹ, con cũng nhớ em ấy…”

Hốc mắt Hoàng Ngân cũng bất giác mà đỏ lên một chút: “Mẹ, đợi mẹ quay về, chúng ta cùng đi thăm em ấy, được không!”

Thực ra lúc Hoàng Ngân vừa về nước, đã dành thời gian cuối tuần đi thăm Thanh Nga, nhưng cô không dám nhắc chuyện này với mẹ, tránh cho bà đau lòng.

“Được, được…”

Trần Lam ở bên kia đầu dây gật gật đầu.

“Mẹ, mẹ định bao giờ về? Con đi đón mẹ.”