Đôi mắt đen sâu thẳm của Cao Dương Thành dâng trào cảm xúc, khàn giọng hỏi bác sĩ: “Mất trí nhớ... Chỉ là mất một phần trí nhớ hay toàn bộ?”
“Chuyện này không ai có thể đảm bảo...”
Bác sĩ lắc đầu: “Thậm chí còn không thể chắc chắn sau phẫu thuật nhất định sẽ cai được ma túy! Bởi vì phương pháp này vừa mới được đưa ra, chưa chính thức thông qua, có nghĩa là bây giờ tạm thời chỉ đang ở giai đoạn thí nghiệm, tình hình cụ thể thật ra chúng tôi cũng không hiểu rõ lắm.”
“Tôi không thể mất đi trí nhớ!
Đôi mắt Cao Dương Thành sâu thẳm, môi mỏng khẽ mím: “Dù là một giây một phút cũng không thể!”
Anh không muốn quên mẹ của con anh là ai, dù là một giây một phút cũng không muốn quên mất!!
Cho dù là khốn khổ nhớ nhung cô, đối với anh mà nói đều là những hồi ức quý giá nhất!!
Anh đứng lên, hai tay đút vào túi quần, nhìn bác sĩ đối diện: “Bác sĩ, nếu như cai nghiện đơn giản như việc đàn ông bình thường tránh phụ nữ lẳng lơ, vậy tôi nghĩ tôi có hi vọng cai được nó...” Nếu như không phải năm đó vì tránh Khuất Mỹ Hoa, anh sẽ chẳng bao giờ dính vào thứ ma túy đáng chết đó được?!
Anh lễ phép gật đầu với bác sĩ, xoay người bước đi.
“Reng reng...”
Bỗng nhiên điện thoại di động trong túi reo lên, lúc này Cao Dương Thành mới thu tầm mắt đang nhìn xa xăm của mình lại.
Điện thoại là Hoàng Ngân trong điểm dừng xe gọi tới.
Tầm mắt cô dừng lại trên xe của anh, hiển nhiên đã thấy anh.
Cao Dương Thành nghiêng đầu, chăm chú nhìn vào bóng người quen thuộc ngoài cửa xe kia... Cô đang run lẩy bẩy trong mưa gió.
Cho dù là mùa hè nóng như thiêu, nhưng sau khi nước mưa thấm ướt người cũng khó tránh khỏi hơi lạnh.
Hốc mắt anh trũng xuống.
Tự biết muốn cai cơn nghiện của anh tuyệt không dễ dàng giống như tránh né một cô gái không mặc đồ... Cuối cùng anh cũng không nghe điện thoại của cô.
Chuông điện thoại di động ngừng lại một lát, chỉ thấy một bóng người chạy như bay về phía anh trong cơn mưa như thác lũ.
“Ầm ầm ầm...”
Bàn tay nhỏ bé không ngừng đập cửa kính xe mờ mờ của anh, khuôn miệng nhỏ nhắn vẫn còn đang khép mở khẽ nói gì đó, nhưng anh hoàn toàn không nghe được.
Anh chỉ nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn gương mặt nhỏ nhắn bị dính nước mưa vô cùng chật vật ngoài cửa sổ.
Hoàng Ngân thấy Cao Dương Thành trong xe không có bất kỳ phản ứng gì, cô hơi sốt ruột.
“Đáng ghét!!”
Cô không nhịn được mắng một câu, tên đàn ông không có lương tâm này, không thấy cô bị nước mưa tạt ướt thành như vậy?
Như đã đoán được cảnh anh đột nhiên lái xe rời đi, không thèm quan tâm cô. Cô vội vàng chạy tới trước xe, chặn đường đi của anh lại, bàn tay nhỏ bé không ngừng vỗ nắp động cơ xe của anh, nhắc anh mau mở cửa để cô lên xe.
Mưa rơi quá lớn, tạt lên khuôn mặt cô hơi đau rát, nhanh chóng làm mờ tầm mắt cô, lại rất nhanh bị cô gạt đi.
Trước mắt anh, cô gái bướng bỉnh này rõ ràng đang rất chật vật, nhưng hết lần này đến lần khác in sâu trong mắt anh vẫn tỏa ra thứ ánh sáng kỳ dị, quyến rũ vô biên, đủ để cho anh đánh mất lý trí!!
Cổ họng hơi thắt lại, cuối cùng anh không thể khống chế được, mở khóa xe, mặc cho cô bị dính mưa ướt như chuột lột chui vào trong.
Lúc cô lên xe, khóe môi còn mỉm cười, nhưng miệng nhỏ từ đầu tới cuối không ngừng than phiền.
“Cao Dương Thành, anh thật quá đáng! Rõ ràng đã thấy em từ sớm, còn không chịu mở cửa, nếu em không chặn trước xe anh, có phải anh sẽ dứt khoát coi như không thấy em,lập tức lái xe đi không?”
Cô oán trách không kiên kỵ gì, tiện tay kéo khăn lông khô trên ghế sau của anh, tự lau khô người.
Mặt Cao Thành Dương vẫn thay đổi như cũ: “Nếu biết anh định làm như không thấy, em còn chui lên xe làm gì?”
“Là anh mở cửa xe trước.”
Hoàng Ngân cuối cùng cũng ngừng động tác trong tay, nhìn anh: “Nếu anh kiên quyết không chịu mở cửa xe, em cũng sẽ không chặn trước mặt anh mãi được, em cũng không phải người ngu! Hơn nữa em chỉ cản trước mặt anh, cũng đâu cản phía sau anh...”
Vừa nói, Hoàng Ngân vừa nhìn xe của anh, sau đó mặt đầy vô tội nói: “Anh có thể lùi lại phía sau một chút, vòng qua em là có thể đi được mà? Cái này chẳng lẽ còn cần em dạy?”
Cao Dương Thành nhìn cô, môi mỏng mím chặt, không nói lời nào.
Một lúc lâu sau...
“Bác sĩ nói cơn nghiện của anh không cai hoàn toàn được!”
“Em khinh!!”
Cao Dương Thành vừa mới nói xong, Hoàng Ngân lập tức phản ứng, thậm chí không cần thời gian suy nghĩ.
“Lang băm nào nói thế? Lời khốn nạn như vậy mà cũng dám bịa ra, em mà nghe thấy kiểu gì cũng phải xông lên xé rách miệng ông ta!”
Hoàng Ngân nháy mắt hóa thành một bà cô đanh đá.
Nhưng trong mắt Cao Dương Thành lại cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Nhưng càng như vậy, lại càng khiến tâm tình anh thêm nặng nề.
Cao Dương Thành không nói thêm gì nữa, khởi động xe đi tới chỗ quán bar chỗ cô ở.
“Anh đừng nghe lang băm kia nói, nghiện gì mà không cai được?! Chó má!! Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền, ông ta chưa nghe bao giờ à?”
Hoàng Ngân không ngừng động viên CaoDương Thành: “Nhớ năm đó anh cũng từng nói với em, đời này em đừng hòng đuổi kịp anh, nhưng kết quả thế nào?! Còn không bị em ngủ cùng như thường à!”
“...”
Khóe miệng Cao Dương Thành co rút, liếc nhìn Hoàng Ngân qua kính chiếu hậu, biểu cảm trên mặt hơi mất tự nhiên: “Đó là hai chuyện khác nhau.”
“Mặc dù là hai chuyện khác nhau, nhưng độ khó ngang nhau!”
Hoàng Ngân cực kỳ khẳng định gật đầu, lại nói: “Anh đừng nghĩ đuổi kịp anh là chuyện dễ dàng, năm đó em cũng phải chịu bao nhiêu cực khổ, bao nhiêu lần muốn buông xuôi, cuối cùng lại không cam tâm, cộng thêm sức mạnh tình yêu vô hạn!!”
Hoàng Ngân nói tới đây dừng một lát, nghiêng người nhìn về phía Cao Thành Dương, nghiêm túc hỏi anh.
“Anh yêu em và con trai không? Nếu anh thật lòng yêu em và con, anh nhất định có thể cai nghiện thành công!”
“Em cảm thấy những người có gia đình dính vào ma túy kia là vì không đủ yêu con mình và vợ mới cai nghiện thất bại à?”
Cao Dương Thành hỏi ngược lại Hoàng Ngân, cũng gián tiếp cho cô câu trả lời.
Yêu!
Hoàng Ngân dường như bị vấn đề anh đưa ra hỏi làm cho sửng sốt.
Thật lâu sau, cô mới ngồi ngay ngắn lại: “Em không muốn gây áp lực quá lớn cho anh! Nhưng em tin tưởng một ngày nào đó anh sẽ hoàn toàn tránh xa được ma túy! Còn nữa...”
Hoàng Ngân vừa nói, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay đang đặt trên vô lăng của anh: “Em sẽ giúp anh!!”
Mấy ngày nay, Hoàng Ngân đi tới không ít thư viện lớn xem tài liệu về cai nghiện, đồng thời cũng thu thập ý kiến nổi bật của bạn bè trên internet, thậm chí còn đến tìm bác sĩ trong trại cai nghiện giúp đỡ.
Lúc ấy sau khi cô miêu tả độc tố với bác sĩ, câu trả lời của bác sĩ với cô thật ra giống như những gì Cao Dương Thành vừa mới nói cho cô nghe... Khi đó cô nghe vậy nản lòng vô cùng, dĩ nhiên, vì nóng nảy nên cô đã không bỏ qua cho vị bác sĩ toàn nói lời bịa đặt kia, không tới mức xé miệng ông ta nhưng cũng không để ông ta yên ổn.
Sau khi rời khỏi trại cai nghiện, mặt dù trong lòng hơi lạnh, nhưng Hoàng Ngân lấy lại tinh thần rất nhanh.
Nếu như ngay cả cô cũng không có lòng tin, vậy người đàn ông đang bị ma túy điên cuồng hành hạ kia sao có thể lấy được tự tin chứ!
Cho nên cô nhất định phải giúp anh!!
Nhất định phải dùng 200% sức mạnh kéo anh ra khỏi vũng lầy này!
Thấy Cao Dương Thành không nói gì, Hoàng Ngân hơi nóng nảy: “Không phải anh định buông xuôi đấy chứ?”
“Sẽ không!”
Cao Dương Thành nhìn thẳng về phía trước, trả lời rất kiên định.
Một hồi lâu, anh lại nói: “Bây giờ nước Mỹ có một nghiên cứu mới, gọi là biện pháp ngăn chặn trí nhớ! Phẫu thuật thành công có thể ngăn cản sự lệ thuộc vào chất gây nghiện từ gốc rễ!”
Nói xong, anh lặng lẽ nhìn Hoàng Ngân trong kính chiếu hậu.
Hoàng Ngân chớp mắt mấy cái, tỏ vẻ không hiểu nhưng vô cùng mong đợi: “Là phẫu thuật gì? Có tác dụng không?”
“Cũng chính là loại bỏ sạch sẽ một phần trí nhớ ra khỏi đầu.”
Cao Dương Thành trả lời đơn giản.
Hoàng Ngân ngẩn ra...
“Ý anh là... Phẫu thuật não, loại bỏ một phần trí nhớ khỏi não anh?”
Thủ thuật này nghe thì rất kì diệu nhưng đúng là như vậy.
Cao Dương Thành gật đầu, môi mỏng mím chặt, không nói thêm gì nữa.
“Cũng có nghĩa phẫu thuật này có thể khiến anh cai nghiện thành công, nhưng có thể là anh sẽ mất trí nhớ, không, là một phần trí nhớ... Có thể phần trí nhớ bị mất kia đúng lúc... lại là phần em tồn tại?”
Cao Dương Thành nghiêng đầu nhìn cô.
Sắc mặt cô không quá tốt, nhưng cũng không phải là quá khó coi.
Nhưng có thể cảm giác được vẻ căng thẳng và hô hấp hơi khó khăn của cô.
Đôi mắt đen nhánh của Cao Dương Thành gợn sóng: “Gần giống như vậy.”
Hoàng Ngân trầm mặc chừng nửa phút.
“Đi đi!!”
Cô đột nhiên nói.
“?”
Cao Dương Thành nhìn về phía cô.
“Phương này không nguy hiểm tới tính mạng chứ? Chỉ cần không quá nguy hiểm thì cứ thử đi!! Em cảm thấy đề nghị này không tệ! Lý thuyết của phẫu thuật này nghe cũng hợp lý!! Lúc trước em có hỏi qua bác sĩ trong trại cai nghiện, bác sĩ nói muốn cai nghiện ma túy, cái khó là ham muốn trong lòng! Mà phẫu thuật này không phải vừa vặn nhằm vào nó hay sao? Cho nên em vô cùng ủng hộ anh!!”