Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 253: Ở bên và ủng hộ vô điều kiện

Cô biết anh không quen quấn quít nên luôn theo sau lưng anh, dò xét xem anh nghĩ gì, đi theo bước chân anh.

Cao Dương Thành mặc kệ Hoàng Ngân, cứ thế đi về phía bãi đỗ xe.

“Tôi có hơi đói rồi …”

Hoàng Ngân xoa xoa cái bụng bằng phẳng, chu môi ra vẻ đáng thương: “Anh cũng thật là nhẫn tâm, người ta đã có ý tốt làm thức ăn xong rồi. Kết quả thì sao, một mình anh trốn ở trong ăn mảnh, báo hại tôi đói đến nỗi ngực cũng dính vào lưng luôn rồi, anh coi thế mà được sao?”

Cao Dương Thành nghe Hoàng Ngân nói, mày kiếm không dấu vết nghiêm lại, con ngươi u ám hơi chút gợn sóng nhẹ.

Hoàng Ngân đương nhiên không phát hiện ra sự thay đổi trong tâm trạng anh.

“Bác sĩ Cao …”

Hoàng Ngân vẫn bám lấy không tha, ló ra từ sau lưng anh, do dự một lúc, dùng ngữ khí thương lượng nói với anh: “Vậy, anh có thể vào phòng lấy cho tôi chút đồ ăn lấp bụng không? Tôi hình như … có hơi đau dạ dày! Đúng, dạ dày thật sự không thoải mái, ôi ôi …”

Hoàng Ngân dùng tài diễn xuất xuất thần của mình diễn dáng vẻ đau dạ dày, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, bàn tay xoa xoa bụng mình.

Cao Dương Thành quay đầu nhìn cô.

Đôi lông mày lạnh lùng xa cách, lạnh nhạt, không có cảm xúc dư thừa nào.

“Đỗ Hoàng Ngân, em không phải sinh ra để làm diễn viên rồi.”

Anh nhàn nhạt nhếch môi, không chút thương tiếc chọc thủng lời nói dối của cô.

“Ùng ục, …”

Trả lời Cao Thành Dương là tiếng kháng nghị của bụng cô.

Ánh mắt Cao Dương Thành ánh lên một chút.

Hoàng Ngân liền tủi thân: “Đau dạ dày là giả, nhưng cái này cũng phải là thật chứ? Tôi thật sự sắp đói lả rồi.”

“Ai bảo em cứ ở đây lười không đi.”

Thái độ của Cao Dương Thành vẫn khó chịu cay nghiệt như thế, nhưng lời nói đã có chút dịu đi: “Trong tủ lạnh không có đồ chín, phải đi siêu thị mua.”

Ý của lời này là …

Muốn cùng cô đi siêu thị sao? Hay là bây giờ anh đi siêu thị mua cho cô?

Mặc kệ!

“Được! Cùng nhau đi mua!”

Hoàng Ngân vuốt mặt liền đuổi theo anh, Cao Dương Thành vừa mở khoá xe, cô liền ngồi vào ghế phụ nhanh như một cơn gió.

Tự động thắt dây an toàn như một đứa trẻ ngoan, yên lặng đợi ‘tài xế’ đến.

Cao Dương Thành đứng ở bên ngoài, do dự một chút, sau đó cũng bước lên xe.

Hai người rất nhanh đã đến siêu thị.

Cũng không chọn cái gì đặc biệt, chỉ là lấy mấy gói mì tôm trên giá và một ít bánh chẻo ăn liền mà thôi.

Trên đường về, Hoàng Ngân cứ lẩm bẩm đói chết rồi, vừa vào đến nhà Cao Dương Thành liền chạy ngay đến bên máy nước úp mì.

Thực ra từ trước đến nay cô vẫn cực kì ghét ăn mì ăn liền, nhưng xem ra để lấp đầy bụng thì cũng là lựa chọn không tồi.

Hoàng Ngân bưng hai bát mì đã úp xong từ bếp ra phòng ăn, mới chuẩn bị xoay người gọi Cao Dương Thành trong phòng khách, lại nhìn thấy thứ trong thùng rác.

Khuôn mặt nhỏ của cô trầm xuống.

Cao Dương Thành ở trong phòng khách đến gần phòng ăn, thấy cô nhìn chăm chú thùng rác bên chân liền hiểu ngay.

Con ngươi ánh lên, lạnh lùng nói: “Lần sau đừng đến nữa, đồ em làm anh không muốn ăn.”

Hoàng Ngân cắn chặt môi dưới, ngẩng đầu, tức giận trừng anh: “Mì tôm cũng là tôi úp đấy! Có phải anh cũng không ăn không?”

Kết quả thì sao?

Cao Dương Thành thực sự quay lại phòng bếp, úp một bát mì mang ra, ngồi trong phòng ăn, hoàn toàn coi Hoàng Ngân như người vô hình, ngồi trước bàn ăn bắt đầu ăn, cũng không quan tâm hai bát mì nóng hổi khác trên bàn.

Hơi nóng bốc lên từ bát mì bay vào mắt Hoàng Ngân, như chụp lên cho cô một màn sương mỏng.

Dưới tình huống này, nếu theo như phim tình cảm thì lúc này Hoàng Ngân tức giận dồn lên liền hất mặt đạp cửa đi ra, không quay đầu lại.

Nhưng …

Cuối cùng cô vẫn nhịn xuống!

Mỗi lần vừa nghĩ đến những chuyện người đàn ông này đã làm cho mình và con trai những năm gần đây, tất cả phẫn nộ của cô đều đè nén xuống.

Cô biết, những gì anh cần bây giờ là sự ấm áp cùng sự bầu bạn và ủng hộ vô điều kiện.

Anh đẩy cô ra, là vì muốn tốt cho cô, nhưng … cô không cần việc tốt này của anh! Cho dù cơn nghiện của anh lại tái phát, cầm dao kề trên cổ cô, cô cũng …. không đi!

Hoàng Ngân đặt mông ngồi xuống bàn ăn.

Mà lại còn ngồi dính vào anh.

Cao Dương Thành dường như có chút kinh ngạc, động tác ăn mì cũng hơi cứng lại.

Mày kiếm nhăn lại, nghiêng đầu, nhìn cô xa cách: “Đỗ Hoàng Ngân, em không tức giận sao?”

Nhẫn nhục chịu đựng như thế thực sự không phải tính cách của cô!

“Thứ đó có thể lấp đầy cái bụng rỗng của tôi sao?”

Hoàng Ngân ngẩng đầu không vui hỏi một câu, cuối cùng lại cúi đầu ăn ngấu nghiến.

Còn cố ý ăn phát ra tiếng ‘sột soạt’ để chứng minh cảm giác tồn tại to lớn của mình.

Cao Dương Thành có chút không nói nên lời.

Hoàng Ngân nhanh chóng ăn hết một bát, cuối cùng xoa xoa miệng nhỏ của mình rồi nhấc bát thứ hai lên …

Tiếp tục ăn!!

Cao Dương Thành cho dù là ăn mì ăn liền cũng rất nho nhã.

Đũa tre tuỳ tiện gắp một gắp, thổi một hơi rồi đưa vào miệng, động tác cao quý, lại không uỷ mị. Vậy mà nhìn sang Hoàng Ngân khuôn mặt thanh tú, lúc ăn lại hoàn toàn giống như một nữ hán tử.

Đúng vậy! Cô đang vô cùng tức giận, đem toàn bộ phẫn nộ coi như đồ ăn.

Sau khi một hơi ăn hết hai bát mì đến nước cũng không còn, không chút khách khí ợ một cái, lau lau miệng, đứng dậy xách túi ra ngoài.

“Ầm.”

Tiếng cửa bị đẩy phát ra âm thanh rất lớn.

Hiển nhiên là đang trút giận lên ván cửa.

Dưới ánh đèn đường, chiếc bóng ngoài cửa sổ xa dần, nhưng chưa từng một lần quay đầu lại.

Tầm mắt thâm trầm của Cao Dương Thành rơi xuống chiếc bóng nơi cô rời đi, con ngươi sâu u ám tối lại.

Đứng dậy, bước ra khỏi phòng ăn đi lên thư phòng tầng hai.

Vừa đi vừa gọi một cuộc điện thoại.

“Chú Lỗi, là cháu đây!”

Giọng Cao Dương Thành trong điện thoại lạnh lùng không chút độ ấm.

Mà chú Lỗi trong điện thoại chính là anh Kiền của Ôn Thuần Như, ông trùm xã hội đen Lỗi Đình Thủ.

“Có thời gian ra ngoài ngồi chút! Cháu tìm chú bàn chút chuyện …”

Cao Dương Thành lười nhác ngồi bên cửa sổ sát đát, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào cảnh đêm mờ ảo ngoài cửa sổ, con ngươi u tối toả ra những ánh nhìn lạnh lẽo.

“Được rồi, vậy cháu cúp điện thoại đây.”

Bật lửa kim loại trên điện thoại anh một đóng một mở phát ra tiếng ‘bịch bịch bịch’, trong thư phòng yên tĩnh trở nên rất chói tai.

Xã hội đen …

Đều là một đám người lòng dạ hiểm độc, đã mắc câu rồi, anh phải làm thế nào mới có thể toàn thây trở ra đây?

Một tỉ giao dịch mỗi năm, bọn họ làm sao có thể dễ dàng buông tay để anh rời đi?

Lúc này, trong lòng anh cũng không chắc chắn, nhưng …

Để thanh tẩy bản thân, anh bắt buộc phải cược một trận, cho dù phải trả giá bằng tính mạng!

Chỉ là, đôi tay đã bẩn rồi, chỉ cần rửa sẽ sạch sao?

Nghĩ đến đôi mắt thuần khiết của Hoàng Ngân và đôi mắt trong sáng ngây ngô lại tràn đầy sùng bái của con trai, lòng Cao Dương Thành thật sự rất khó chịu.

Anh muốn hút thuốc, cuối cùng lại nhịn xuống.

————————————————————————————

Cuối tuần, Hoàng Ngân đi dạo trung tâm thương mại cùng Tiểu Dương Dương.

Chỉ là đi mua vài thứ vật dụng thường ngày vẫn chưa chuẩn bị, Hoàng Ngân vừa mua vừa suy nghĩ việc mình cũng nên về nước định cư.

Nhưng chuyện này rắc rối thế nào cô cũng không phải là không biết, huống hồ, còn chưa thương lượng với mẹ nữa.

Thực ra, chuyện này cô cũng rất khó mở miệng.

Mẹ mà biết mình cuối cùng cũng không ở bên Louis thì trong lòng sẽ tiếc nuối và đau lòng thế nào chứ?

Hoàng Ngân cũng không biết mình tại sao phải cố chấp như thế, nhưng tình yêu đã đến bước này, cô cũng không biết ban thân đã phải dằn vặt thế nào.

Rõ ràng là đi mua vật dụng sinh hoạt cho Dương Dương, kết quả cậu lại nhặt một đống đồ ăn vặt ném vào trong xe.

Không những vậy, đa số còn là đồ ăn độc hại.

Sau khi Hoàng Ngân giữ lại liền đem toàn bộ đống đồ ăn đó xếp lại lên giá.

Cậu nhóc vẩu môi: “Cái này cũng không được ăn, cái kia cũng không được ăn, cuộc đời còn gì là thú vị nữa chứ?

“…”

Mới mấy tuổi mà đã lải nhải cuộc sống không có thú vị.

Hoàng Ngân cố ý vỗ vỗ gáy cậu bé: “Không được học người lớn nói chuyện.”

“Con mới không thèm làm người lớn đâu!”

Cậu nhóc xoa xoa sau gáy ‘bị thương’ của mình: “Người lớn các mẹ càng vô vị! Bố thì giả vờ lạnh lùng, mẹ thì cả ngày vẻ mặt đau khổ, mẹ nhìn bố Louis của con ngày ngày ngồi trên ban công thử rượu vang, … thật là vô vị biết bao!”

“…”

Lời của cậu bé khiến Hoàng Ngân hơi đau lòng.

Không biết là vì Cao Dương Thành, vì Louis, hay là vì chính bản thân cô.

Đột nhiên, cô nghe thấy một giọng nói cao vút, gọi tên bản thân bằng giọng điệu căm ghét: “Đỗ Hoàng Ngân?”

Hoàng Ngân quay về phía phát ra giọng nói, chau mày, vô thức kéo Tiểu Dương Dương ra sau lưng: “ Bà Ôn!”

Đúng!

Người đến trước mặt không phải ai khác mà chính là người mà Đỗ Hoàng Ngân vừa nhìn đã ghét đến nghiến răng nghiến lợi – Ôn Thuần Như!

Người mẹ tàn nhẫn độc ác đó!

Không! Bà ta vốn không xứng với chữ ‘mẹ’, người đàn bà như thế chỉ biết làm vấy bẩn danh xưng thiêng liêng này mà thôi!

Động tác của Hoàng Ngân vô tình khiến Ôn Thuần Như chú ý.

Tiểu Dương Dương sau lưng cô không hiểu chuyện gì chớp chớp mắt, ló đầu nhỏ nhìn ra ngoài.

Khuôn mặt vốn đang nhăn nhó của Ôn Thuần Như trở nên vui vẻ, con ngươi toả ra ánh sáng: “Trời ơi! Thằng bé là Dương Dương nhà chúng tôi sao?”

Bà ta nhiệt tình chạy đến chỗ Dương Dương.

Hoàn toàn quên mất năm đó đã từng nhẫn tâm muốn giết đứa trẻ chưa thành hình đó như thế nào.

Hoàng Ngân bị bộ dạng vui mừng của Ôn Thuần Như doạ sợ.

Sắc mặt trắng bệch, vội vàng kéo Dương Dương lùi lại vài bước: “Bà đừng qua đây!”

Cô hiển nhiên là một người mẹ bảo vệ con, sợ Ôn Thuần Như làm chuyện gì tổn thương đến con trai mình.

Trong đôi mắt ngây thơ của Dương Dương lộ ra vẻ hoảng sợ, vội vàng học theo mẹ liên tục lùi lại mấy bước trốn sau lưng cô, chỉ ló ra đôi mắt to tròn cảnh giác nhìn bà lão đối diện.

Cảm thấy có chút quen mặt …

Giống như nhìn thấy ở đâu rồi? Nhưng cậu không nhớ rõ nữa.

Ôn Thuần Như thấy cháu trai cảnh giác nhìn mình như thế, có chút gấp gáp, lại càng căm tức Hoàng Ngân.

“Thái độ của cô như vậy là gì, dù sao thì Dương Dương vẫn là cháu ruột của tôi!”

Trước đây bà thực sự không thừa nhận sự tồn tại của Dương Dương.

Nhưng bây giờ biết con trai vì độc tố mà không thể sinh con được nữa, bà liền nhớ đến đứa cháu trai lưu lạc bên ngoài này.

Mỗi lần nhìn thấy đám quý phu nhân con cháu đầy nhà, nhìn lại bà, từ trước đến nay đều cô đơn một mình, đến đứa cháu duy nhất cũng không chịu ở bên, lúc đó trong lòng bà rất khổ sở …

Càng như thế, bà càng hy vọng mình có đứa cháu ở bên …

Bây giờ nhìn thấy cháu mình đã ở trước mặt, bà nhất định phải nghĩ cách đem nó về bên mình!

“Dương Dương, lại đây … gọi bà nội đi …”

Ôn Thuần Như cố gắng khiến cho mình trông thân thiện hơn một chút.

Nở nụ cười, giơ hai tay về phía Dương Dương.