Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 241: Có hài lòng với kết quả không

Nước mắt không kìm được nữa "tí tách tí tách" tuôn trào ra.

Nhưng không ngờ nụ hôn khiêu khích của Vũ Phong lại không biết xấu hổ mà tiếp tục rơi lên dái tai cô.

Đầu lưỡi ẩm ướt ngậm lấy dái tai mềm của cô, tùy tiện mút cắn: "Sam à..."

Anh khàn giọng khẽ gọi tên cô.

Hai chữ, câu gọi đơn giản quen thuộc, lại giống như một con dao sắc, đâm thẳng vào trái tim Thùy Sam.

Toàn bộ sức lực của cô đều đã bị người đàn ông này làm cho cạn kiệt, lúc này, cô vô lực đứng đó, để mặc anh ta tùy ý trên người cô, mà nước mắt của cô tuôn xuống như mưa, càng rơi càng nhiều... cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi của cô, động tác hôn của Vũ Phong mới dừng lại.

Vội vàng giữ chặt cô, để cô đối diện với anh.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch không sức sống của cô, tâm trạng vui mừng của Vũ Phong bỗng chốc bị thay thể bởi sự áy náy.

"Cô gái mà em nhìn thấy hôm đó, có phải là mặc một bộ váy dài màu đỏ không? Mái tóc màu nâu dài đến eo?"

Vũ Phong hỏi cô, muốn lau nước mắt cho cô, lại bị Thùy Sam chẳng muốn, tránh đi.

"Không được tránh anh!"

Giọng điệu Vũ Phong ngang ngược, không cho cô làm trái.

Một tay anh nắm lấy cằm cô, ghé sát khuôn mặt anh tuấn lại, anh dùng môi hôn khô nước mắt của cô.

"Đừng... đừng như vậy..."

Thùy Sam muốn trốn, bàn tay nhỏ đẩy ngực anh ra, hơi thở gấp gáp: "Vũ Phong, anh không nên như thế... xin anh, đừng có như vậy, được không?"

Thùy Sam khóc càng lớn hơn, giọng nói mềm mại lại bắt đầu run rẩy.

Anh có biết rằng, sự dịu dàng, dây dưa này của anh, khiến cô không thể chống đỡ.

Càng như vậy, cô càng sợ hãi.

Vũ Phong lưu luyến rời môi anh khỏi khuôn mặt cô "Em trả lời anh trước đã, cô gái em gặp có đúng như anh tả không?"

"Đúng..."

Thùy Sam hít sâu một hơi, lồng ngực đau nhói, hơi hơi rõ ràng.

Sau khi nghe câu trả lời của cô, Vũ Phong cong môi, bật cười.

Hơn nữa, càng cười càng lớn, cuối cùng không nhịn được bật cười ha hả.

Nhìn Vũ Phong cười như hâm, Thùy Sam đột nhiên bỗng thấy hơi bối rối...: "Anh... anh cười cái gì??"

Vũ Phong vẫn chưa ngừng cười.

"Anh đừng cười nữa!"

Thùy Sam chán nản đấm vào ngực anh.

Đột nhiên, cô chẳng còn sức nữa.

Cảm thấy với chuyện này, cô hơi mơ hồ.

"Vũ Phong"

Cuối cùng, thấy cô hơi buồn bực, Vũ Phong mới kiềm chế bản thân ngừng cười.

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, kéo cô về phía thang máy: “Đi, anh dẫn em đi tìm đáp án"

"Đáp án gì?"

"Cô gái rốt cuộc kia là ai."

Vũ Phong trả lời.

Thùy Sam trầm mặc.

Cô cắn chặt môi dưới.

Vũ Phong kéo cô đi vào thang máy.

Anh vươn tay ra ôm kéo cô vào lòng, khuôn mặt anh áp lên khuôn mặt giàn dụa nước mắt của cô.

"Cho nên, mấy hôm nay em giận dỗi với anh, là vì em ghen à?"

Được thôi! Vũ Phong thừa nhận, tâm trạng của anh bây giờ tốt đến mức không còn từ nào để hình dung nữa.

Thùy Sam nhăn nhó giãy dụa: "Anh... đừng như thế..."

Mặt cô đỏ lên, tim đập thình thình "Bị người khác nhìn thấy, sẽ bị hiểu lầm đó!"

"Hiểu lầm cái gì? Em vốn dĩ là người phụ nữ của anh!"

Vũ Phong nói xong còn làm bộ muốn ôm cô càng chặt hơn.

Anh ôm chặt Thùy Sam vào lòng, tiếp tục truy hỏi: "Thật không ghen à?"

"Tôi không hiểu anh đang nói gì."

Thùy Sam chột dạ giả ngốc.

Vũ Phong cười toe toét, vẻ hạnh phúc trên mặt không che giấu được nữa: "Anh coi như em thừa nhận rồi nhé!"

Thùy Sam hiển nhiên không ngờ rằng Vũ Phong lại dẫn cô về nhà anh.

Nhưng càng không ngờ, vừa vào nhà cô đã trông thấy cô gái nọ đang mặc một bộ đồ ngủ in nhân vật hoạt hình, mắt nhắm mắt mở đi từ phòng ngủ ra.

Lúc nhìn thấy cô ấy, Thùy Sam ngẩn ra, một giây sau, cô muốn chạy.

"Anh Vũ Phong, anh ầm ĩ gì thế hả? Bây giờ mới mấy giờ mà đã gọi điện bảo em dậy... ơ? Đây là... chị dâu?" Lê Tịch Nhi vốn đang mắt lim dim, tóc tai buông xõa, trông vô cùng buồn ngủ, sau khi nhìn thấy sự xuất hiện bất ngờ của Thùy Sam, cơn buồn ngủ bay biến, nét mặt lim dim bị thay thế bằng sự vui mừng.

Thùy Sam nghe cô ấy gọi một tiếng "chị dâu", cô ngẩn cả người.

"Sam, giới thiệu với em, đây là em họ của chúng ta, Lê Tịch Nhi."

Vũ Phong kéo Lê Tịch Nhi đến trước mặt Thùy Sam.

"Em họ chúng ta", cách dùng từ nhẹ nhàng của Vũ đại thiếu gia, chuẩn xác ghê!

"Em..họ?"

"...."

Thùy Sam bối rối.

"Đúng! Là em họ!"

Vũ Phong gật đầu với vẻ đương nhiên là thế, rồi đẩy đẩy vai Lê Tịch Nhi: "Mau, chào hỏi chị dâu em đi."

"Em chào chị!"

Lê Tịch Nhi vội vàng niềm nở cười cười bước lên nắm tay Thùy Sam: "Chị dâu, trăm nghe không bằng một thấy! Mấy năm nay, anh cứ nhắc đến chị trước mặt em hoài, làm tai em sắp đóng kén đến nơi rồi!"

Thùy Sam bị cô ấy một câu chị dâu, hai câu chị dâu, làm cô cảm thấy hơi ngại: "Tịch Nhi, em gọi tên chị Thùy Sam là được, rất vui được gặp em."

Cô da mặt mỏng, mới mấy câu đã làm mặt cô đỏ bừng lên.

Lê Tịch Nhi nghe thấy vậy, liếc sang anh trai cô, nhìn có chút hả hê.

"Ồ! Xem ra anh em làm việc này không đến nơi đến chốn rồi!"

Vũ Phong nắm lại tay Thùy Sam từ trong tay Tịch Nhi, đuổi cô ấy: "Đi, đi ngủ đi!"

Lê Tịch Nhi bĩu môi, không vui nói: "Em mới nói chuyện với chị dâu chưa được đôi câu!"

Miệng thì phàn nàn nhưng vẫn ngoan ngoãn quay về phòng ngủ tiếp tục giấc nồng.

Hiểu chuyện như cô ấy tất nhiên sẽ không làm "bóng đèn" của hai người họ.

Lê Tịch Nhi đi rồi.

Trong phòng chỉ còn lại Thùy Sam và Vũ Phong.

Hai người nhìn nhau.

Vũ Phong nhướn mày, khóe miệng cong lên nụ cười dụ hoặc: "Em hài lòng với kết quả này không?"

"Gì cơ?"

Thùy Sam chớp mắt giả ngây.

Vũ Phong tất nhiên biết cô xấu hổ, ngại thừa nhận, cho nên cũng không ép cô, chỉ nhéo nhéo cằm cô coi như trừng phạt: "Sau này có chuyện gì không vui đều phải nói ra, đừng để trong lòng, một người cứ ngốc nghếch cáu kỉnh, không tốt cho cả hai, biết chưa?"

Giọng nói trầm thấp dịu dàng của anh làm lòng Thùy Sam xao động.

Mà sau đó, cô như ma xui quỷ khiến thế nào, gật đầu.

Cái gật đầu thừa nhận của cô, đối với Vũ Phong mà nói giống như được cho một viên thuốc hưng phấn, anh lập tức thấy phấn khởi hẳn.

Cánh tay anh vươn ra ôm Thùy Sam vào lòng.

Còn chưa đợi cô phản ứng lại, một nụ hôn nóng bỏng mạnh mẽ áp lên môi cô.

Mạnh mẽ mà nguy hiểm.

"Dương Thùy Sam, người đàn ông như anh, dám lấy cả đời anh ra cược, chơi với em trò chơi điên cuồng này! Còn em? Dám không?"

Thùy Sam chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc trước mặt, trong lòng, khẽ dao động...

Dường như, trong lòng cô có một thứ ngọt như mật đang tan ra, lan nhanh, khiến trái tim cô, cũng như được nếm ngọt.

Hơi thở cô gấp gáp, không ổn định…

Nhịp tim của cô đập càng nhanh hơn.

Đôi mắt trong trẻo nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt, không chớp mắt...

Bất tri bất giác, đáy mắt cô nhiễm một tầng sương mù...

"Em có thể tin anh không?"

Cô vẫn có quá nhiều điều không chắc chắn.

Lúc này, đầu óc cô toàn là hoang mang, bối rối...

"Đợi chút"

Vũ Phong nói xong, khẽ buông Thùy Sam ra, bước nhanh lên lầu, đi về phía phòng ngủ của anh.

Một lúc sau anh bước ra, lại rảo bước xuống lầu, kéo tay Thùy Sam ra ngoài.

"Đi đâu thế?"

Thùy Sam hoàn toàn không hiểu cho nên đầu óc mơ hồ.

Không có được đáp án, cô bị anh kéo ra ngoài, đưa lên xe.

Xe đi về phía chung cư mà Thùy Sam thuê.

Bình thường phải đi mất hai mươi phút, mà giờ anh lái chưa đến mười phút đã tới, cũng may con đường này không đông xe.

"Em đi lên lấy chứng minh thư và sổ hộ khẩu xuống đây!"

Vũ Phong tháo dây an toàn cho cô.

Thùy Sam xuống xe, đầu óc mơ hồi nhìn anh trừng trừng "Để làm gì?"

"Nói cho em biết thế nào là tình yêu!"