Vũ Phong nói đến đây liền dừng lại, đến lúc này anh ta mới hiểu ra liền vỗ gáy mấy lần, vội vàng đổi giọng: “Cần chứ!! Đặc biệt cần thiết!! Cậu phải qua mỗi ngày, tốt nhất là có thể có mặt từ sáng đến tối! Hơn nữa, tôi còn dự định sẽ bố trí phòng họp nhỏ của chúng ta ở phòng khách trong phòng bệnh của chị Hoàng Ngân. Anh hai, cậu cảm thấy đề nghị này của tôi thế nào?”
Vũ Phong cười với vẻ mờ ám, trong lòng lập tức ngầm hiểu.
Cao Dương Thành nắm một tay đặt ở giữa môi rồi ho khan một tiếng: “Rất tốt.”
“Cứ quyết định như vậy đi!!”
Vũ Phong vô cùng vui vẻ.
Sau khi bàn bạc với Vũ Phong xong, Cao Dương Thành liền quay về trong phòng bệnh của Hoàng Ngân.
Không biết tại sao, lúc đầu tâm trạng anh vốn rất tệ lại dường như đã tốt hơn rồi.
Dương Thùy Sam thấy anh trở về cũng không định làm bóng đèn giữa bọn họ nữa, vội vàng viện cớ để rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Hoàng Ngân và Cao Dương Thành.
Cao Dương Thành vẫn ngồi ở trên sô pha xem báo, nhưng đầu óc đang nhanh chóng hoạt động, nghĩ về kế hoạch phẫu thuật mà Vũ Phong vừa nhờ mình.
“Cao Dương Thành.”
“Tổng giám đốc Cao?”
“Bác sĩ Cao!!”
“Hả?”
Hoàng Ngân gọi Cao Dương Thành một lúc lâu, mãi đến khi cô gọi “bác sĩ Cao” cuối cùng thì anh mới bỗng nhiên từ trong suy nghĩ mà định thần lại.
Anh ngước mắt lên nhìn về phía Hoàng Ngân.
Đôi mắt to của Hoàng Ngân chớp chớp, hỏi với vẻ nhiều chuyện: “Vừa rồi Vũ Phong tìm anh làm gì thế?”
“Không có việc gì.”
Anh lại rời tầm mắt tới tờ báo.
“Không có việc gì à?”
Hoàng Ngân lại chớp chớp mắt và trong lòng có chút căng thẳng, gương mặt lập tức trắng bệch: “Không phải Vũ Phong tìm anh qua để nói cho anh biết tình trạng vết thương của tôi có vấn đề chứ? Lẽ nào chân của tôi không lành lại được sao? Sẽ biến thành cà nhắc à? Hay trong đầu tôi còn có máu bầm, có thể...”
“Cậu ta tìm tôi là nhờ tôi giúp chút chuyện thôi, hoàn toàn không có liên quan đến cô!”
Cao Dương Thành lạnh lùng ngắt lời Hoàng Ngân rồi đứng lên và đi tới đến gần cô. Anh đứng ở bên cạnh mép giường của cô rồi nhìn cô từ trên cao xuống: “Cậu ta yêu cầu tôi làm phẫu thuật cắt bỏ khối u trong não cho một bệnh nhân của mình của thôi.”
Không biết tại sao, khi Cao Dương Thành nói lời này lại có cảm giác máu nóng sôi trào...
Cho dù cảm giác này rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như có thể không cần để ý tới, nhưng phải thừa nhận là nó thật sự tồn tại!!
Hơn nữa, anh còn nóng lòng muốn nói cho cô gái trên giường này nghe.
Hoàng Ngân ngẩng đầu nhìn anh.
Đôi mắt sáng chớp chớp rồi lại chớp chớp.
Trong giây lát, cô gần như tưởng mình đã nghe nhầm.
“Anh sắp làm phẫu thuật một lần nữa sao?”
Hình như Hoàng Ngân còn hưng phấn hơn cả anh, bàn tay nhỏ bé kích động nắm hai bàn tay anh: “Bác sĩ Cao, anh đồng ý rồi? Anh đồng ý rồi à??”
Hoàng Ngân mỉm cười và hỏi anh với từng tiếng mong chờ.
Nhìn dáng vẻ Hoàng Ngân như vậy, không hiểu sao Cao Dương Thành lại thấy hơi xúc động, khóe miệng đang mím chặt lại vô thức hơi nhếch lên.
“Ừ.”
Anh do dự nói một tiếng và nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hoàng Ngân.
“À... tốt quá, tốt quá rồi...”
Hoàng Ngân kích động reo hò, dường như nếu không phải đang bị thương thì lúc này chắc hẳn cô đã nhảy ra khỏi giường rồi.
“Quá tốt rồi!!!”
Cuối cùng anh lại có thể đứng trên sân khấu mơ ước của anh một lần nữa!!
Chẳng biết tại sao, Hoàng Ngân lại kích động muốn khóc.
Cô lau mặt, không ngờ thật sự có nước mắt chảy ra.
Hoàng Ngân thấy buồn cười. Mình cũng khó tránh khỏi quá cảm động đi.
Cô lau nước mắt: “Tôi chỉ là mừng thay cho anh thôi, thật đấy...”
Giọng cô vẫn có chút nghẹn ngào.
Yết hầu của Cao Dương Thành chuyển động và cúi người lau nước mắt cho Hoàng Ngân, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào cô và mỉm cười: “Đỗ Hoàng Ngân, cảm giác có em ở bên cạnh... thật tốt.”
Anh hiểu ý và nói ra một câu chân thành nhất trong lòng mình.
Cả thế giới chỉ có cô mới ủng hộ giấc mơ của anh như vậy...
Cũng chỉ có cô sẽ khóc, sẽ cười vì giấc mơ của anh!
Hoàng Ngân kích động cầm lấy bàn tay anh đang giữ lấy mặt mình, bàn tay nhỏ bé thoáng cái đã móc vào cổ anh và kéo lại gần mình, vùi mặt vào trong ngực anh rồi không kìm chế được liền khóc ra thành tiếng.
Tình yêu rốt cuộc là cái gì?
Tình yêu có phải là lý do để hai người yêu nhau cứ nhất quyết gắn bó với nhau cả đời hay không?
Cao Dương Thành thảo luận với Vũ Phong và các bác sĩ khác về tình hình ca phẫu thuật ở trong phòng tiếp khách bên ngoài, Hoàng Ngân lại nghiêm túc suy nghĩ về đề tài cao thâm này.
Thật ra, nếu bỏ đi tất cả những gì không thoải mái giữa cô và Cao Dương Thành, Hoàng Ngân vẫn rất thích cách thức ở chung giữa mình và anh bây giờ.
Giữa hai người giống như tình yêu lại giống như tình thân.
Khi cô bị thương đã có anh ở bên cạnh chèo chống.
Khi anh một lần nữa bước tới vì giấc mơ của mình đã có cô ở bên cạnh lớn tiếng khen ngợi anh.
Mà anh cũng bằng lòng chia sẻ niềm vui này với cô đầu tiên.
Cho dù cảm giác hỗ trợ lẫn nhau như vậy không phải là tình yêu, nhưng nhất định không thể kém hơn so với tình yêu đi?
Cuối cùng, Hoàng Ngân hình như đã suy nghĩ thông suốt rồi.
Cô vừa liếc nhìn quyển tiểu thuyết lãng mạn trong tay, vừa với tay lấy cốc nước để ở trên tủ đầu giường.
Cô chỉ có chút bất cẩn không để ý liền không với tới cốc nước, trái lại còn gạt nó rơi xuống đất và phát ra một tiếng cạch, nước lập tức bắn ra đầy đất. Thật may là cái cốc không phải bằng thủy tinh, không đến nỗi vỡ ra từng mảnh.
Trong phòng khách bên ngoài.
Năm sáu bác sĩ mặc áo khoác trắng đang ngồi thảo luận với Cao Dương Thành về tính khả thi của ca phẫu thuật lần này.
Cao Dương Thành vẫn mặc comple và đi giày da và ngồi giữa một đám bác sĩ mặc áo khoác trắng, anh bắt chéo hai chân và lộ ra khí thế hơn người lại có vẻ không hợp lắm.
Nhưng ngay cả như vậy cũng không làm giảm mức độ tin tưởng và nghe theo của mọi người đối với anh.
Người đàn ông này dường như sinh ra đã có đầy đủ năng lực dẫn dắt rất mạnh mẽ, hoặc là y thuật của anh khiến cho danh tiếng của anh vang xa trong giới y học từ lâu, cho nên cho dù anh không cầm dao mổ đã mấy năm nhưng vẫn có năng lực làm cho các bác sĩ khác tin tưởng và bội phục.
Nghe được tiếng động vang lên ở trong phòng bệnh, Cao Dương Thành chợt ngừng nói và đặt tư liệu trong tay xuống: “Chờ tôi một lát.”
Anh vội vàng thông báo một câu rồi đứng dậy, đẩy cửa và bước nhanh vào phòng bệnh.
“Sao vậy?”
Anh vừa vào phòng liền nhìn thấy Hoàng Ngân cúi đầu, cái miệng nhỏ mím lại với vẻ mặt buồn bực ngồi trên đầu giường.
Vừa thấy Cao Dương Thành bước vào, cô vội vàng điều chỉnh tư thế ngồi một chút, vẻ phiền muộn cũng lập tức biến mất, tay cô cầm quyển sách và tiếp tục đọc giống như không có vấn đề gì.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Cao Dương Thành tập trung ở trên mặt cô và xem xét một hồi lâu mới bước đến gần.
Khi anh nhìn thấy được cốc nước và bãi nước thấm trên mặt đất thì dừng lại, hơi cúi người thò tay nhặt cốc nước lên.
Đầu tiên, anh vòng qua chậu rửa mặt để rửa sạch cốc nước, sau đó lại quay lại rót một cốc nước ấm rồi đưa cho Hoàng Ngân đang ở trên giường chăm chú xem tiểu thuyết.
Hoàng Ngân thò đầu ra khỏi quyển sách, mắt dường như vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào quyển sách kia nhưng tay đã nhận lấy cốc nước do Cao Dương Thành đưa tới: “Cảm ơn.”
“Cô xem sách gì vậy?”
Cốc nước trong tay anh bị cô lấy đi, bàn tay trống không liền rút quyển sách trong tay cô.
“Không!!”
Hoàng Ngân vội vàng muốn lấy lại nhưng đã quá muộn rồi.
“Tới đây đi, bác sĩ cầm thú!??”
Quyển sách đã đến trong tay bác sĩ Cao.
Vừa nhìn tên sách, gương mặt đẹp trai của anh đã hoàn toàn đen lại thành bao công rồi.
Hoàng Ngân chỉ cảm thấy da đầu tê dại: “Anh trả sách lại cho tôi đi. Tôi cũng chỉ vì nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên mới đọc để giết thời gian thôi.”
Sách này là do cô năn nỉ mãi mới mượn được từ một cô y tá trẻ đấy!
Nhưng không thể không nói, sách này đọc cũng rất hay! Mấu chốt là...
Cô đang xem tới đoạn máu nóng sôi trào: “Kích” tình thiêu đốt, củi khô bốc lửa chứ!!
Hoàng Ngân vừa nghĩ đã sợ, ngẩng đầu lên và thò tay muốn giật quyển sách trong tay Cao Dương Thành nhưng lại bị anh nhanh chóng tránh được.
Cao Dương Thành cúi đầu và tùy ý đọc vài đoạn trong sách, chân mày không nhịn được mà giật giật.
“Bác sĩ hóa thành cầm thú và lại nhào về phía cô, cởi sơmi của cô, tháo áo ngực ra...”
“Dừng!!!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng Ngân đỏ bừng.
Cô không ngờ được người này còn không biết xấu hổ mà đọc nguyên văn lên nữa.
“Anh nói nhỏ một chút đi, người khác nghe được bây giờ!”
Tai Hoàng Ngân cũng đỏ bừng.
Cao Dương Thành nhìn gương mặt đỏ bừng của Hoàng Ngân hồi lâu, trên gương mặt đẹp của anh vẫn lộ vẻ nghiêm túc hoàn toàn không thấy dịu bớt.
Thật giống như Hoàng Ngân đã làm một chuyện vô lương tâm vậy!
Cuối cùng, anh cầm quyển sách ra sau lưng: “Tịch thu.”
Ơ!! Đây điển hình là phong thái kiêu ngạo của một phó hiệu trưởng bắt được học sinh xấu lén đọc sách ngoài giờ học!
“Không được!! Anh dựa vào đâu chứ?”
Vẻ mặt Hoàng Ngân đầy đau khổ.
Thấy anh hình như nghiêm túc, cô vội vàng kéo ống tay áo anh và tỏ vẻ tội nghiệp lắc trái lắc phải, cầu xin: “Đừng mà, bác sĩ Cao, tôi thật sự chỉ dùng để giết thời gian thôi. Anh cầm sách của tôi đi thì sau này tôi phải sống thế nào đây?”
Khóe miệng Cao Dương Thành lặng lẽ giật giật: “Cô lại phải xem loại... loại tiểu thuyết... tục tĩu này để giết thời gian sao?”
Khi nói đến hai chữ “tục tĩu”, tổng giám đốc Cao vẫn có vẻ hơi khó mở miệng.
Hoàng Ngân vừa nghe lời này liền tức giận và tích cực biện luận với anh: “Anh mới xem tiểu thuyết tục tĩu ấy!! Đây rõ ràng chỉ một quyển tiểu thuyết tình yêu, OK?”
“Tôi vừa đọc rõ ràng chính là một đoạn tục tĩu!!”
Tổng giám đốc Cao cố chấp với ý kiến của mình, gương mặt càng đen hơn.
Hoàng Ngân khó chịu trợn mắt: “Anh đã thấy đôi nào yêu nhau mà không lăn giường chưa?”
“...”
Tổng giám đốc Cao hoàn toàn bị Hoàng Ngân hỏi đến nghẹn họng không trả lời được.
“Hơn nữa, khi còn trẻ hình như bác sĩ Cao cũng xem không ít phim cấp ba của Nhật đi? Anh đừng có mà đi năm mươi bước chê kẻ một trăm bước! Không đúng, phải là đi một trăm bước cười người năm mươi bước mới đúng! Anh chỉ cho phép châu quan phóng lửa mà không cho phép dân chúng đốt đèn à?”
Hoàng Ngân bĩu môi hừ lạnh, lông mày nhỏ khẽ cong lên và giơ tay tới trước người anh: “Đưa cho tôi đi, bác – sĩ Cao!”
Cô còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “bác sĩ”, tuyệt đối có ý cười anh giống với nam chính cầm thú trong sách vậy!
Khóe miệng Cao Dương Thành giật giật.
Phụ nữ bây giờ đều cởi mở giống như người trước mắt anh vậy sao?
“Đợi lát nữa tôi sẽ bảo thư ký Lý lấy vài quyển sách qua cho cô!”
Giọng điệu anh cứng rắn không cho phép cô nói chen vào.
Nói ngắn gọn chính là quyển sách “Tới đây đi, bác sĩ cầm thú!” đã chính thức bị tịch thu.
“Sách gì chứ? Tôi sẽ không xem sách anh mang qua đâu!”
Hoàng Ngân chán nản nói.
Sách của anh à? Ngay cả lúc anh kể chuyện cho con trai cũng là câu chuyện về Hồng Quân công nông Trung Quốc. Sách anh đưa cho cô chắc chắn không phải là “Trích lời Mao Trạch Đông” thì Karl Marx gì đó, cô không xem, không xem đâu!!
Hoàng Ngân cắn môi và bực bội trừng mắt người đàn ông thối không ai bì kịp đang đứng từ trên cao nhìn xuống mình: “Tổng giám đốc Cao, mấy ngày nay anh không cần đi làm sao? Anh canh ở bên giường tôi cả ngày lẫn đêm như vậy thì sợ rằng không ổn đâu?”
“Tôi đã hứa với Vũ Phong sẽ thay cậu ta đứng mổ trong ca phẫu thuật này rồi!”
Cho nên, không phải anh ngày đêm canh giữ cô mà là đang cả ngày lẫn đêm thảo luận về tình hình phẫu thuật nhé.
Cao Dương Thành biện bạch có phần thiếu tự tin nhưng cố giả vờ thản nhiên.
Thật ra Louis đã từng đến thăm cô, nhưng Cao Dương Thành luôn ngồi ở trên sofa một tấc cũng không rời canh giữ ở trong phòng bệnh, chỉ cần Louis không đi thì ngay cả lúc ăn cơm anh cũng tuyệt đối không nhấc chân đi. Có lẽ sau đó Louis cảm giác bầu không khí không thích hợp nên mới chủ động dẫn một đám cấp dưới rời khỏi bệnh viện.
“Nghĩ gì vậy?”