Nhưng bốn năm dài đằng đẵng này, cơn nghiện của anh lại như mọc rễ sâu trong người, không hề có dấu hiệu thuyên giảm!!
Anh còn phải chịu bao nhiêu năm nữa đây? Chuyện này ngay cả Cao Dương Thành cũng không biết.
Thậm chí anh còn không biết sau này nên tiếp tục giày vò bản thân bằng đau đớn, hay là dứt khoát buông thả bản thân, bỏ mặc tất cả mọi thứ để chìm vào cơn nghiện ngập.
Một người như thế còn tư cách để yêu và hạnh phúc sao?
Khi anh bị giày vò bởi cơn nghiện, chẳng lẽ bắt trái tim cô cũng bị giày vò cùng anh sao?
Hay để cô nhìn cảnh anh lăn lộn vì cơn nghiện? Nhìn anh cắt cổ tay của chính mình?
Ngay cả anh cũng ghê tởm dáng vẻ điên cuồng người không ra người quỷ không ra quỷ của chính mình chứ nói gì cô?
Có cô gái nào sẽ ngu xuẩn trao hạnh phúc cả đời của mình cho một tên nghiện ngập chứ?
Hoàng Ngân nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.
Đồng hồ đã điểm hơn 12h đêm, nhưng cô vẫn không buồn ngủ tí nào, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện của Cao Dương Thành.
Rốt cuộc anh ấy làm sao vậy?
Nếu anh ấy không bị bệnh thì chuyện hôm nay là thế nào?
Cuối cùng Hoàng Ngân vẫn hất chăn rời giường, cô mở máy tính bắt đầu tìm kiếm nguyên nhân khiến một người nổi điên.
Kết quả tìm thấy khiến cô càng phiền não hơn.
Hết bệnh tim đến bệnh tiểu đường, hàng loạt các bệnh trên trời dưới đất đều đổ ra.
Cô đóng máy tính lại, ngồi sụp xuống ghế ôm lấy hai đùi, đầu vùi giữa hai đầu gối, nhất thời không biết nên làm sao mới được.
Cô lo lắng bất an gõ nhịp ngón tay trên bàn, sau đó đi qua đi lại trong phòng ngủ…
“Điên mất thôi!!!”
Hoàng Ngân vò đầu bứt tóc không chịu nổi nữa, cô lấy chiếc áo đang treo trên giá rồi khoác lên người đi ra ngoài.
Có lẽ cô không nên đến đó? Đã trễ thế này rồi, hơn nữa cô còn sắp đính hôn với Louis!
Mãi cho tới khi ngồi trên xe taxi, Hoàng Ngân vẫn còn đang đấu tranh tâm lý.
Hoàng Ngân không ngừng nói với bản thân, cô chỉ đi nhìn anh một cái để chắc chắn anh không sao, sau đó cô sẽ về ngay lập tức.
Hoàng Ngân nhấn chuông cửa, người ra mở cửa là dì Trần.
“Ồ cô Đỗ, trễ thế này sao cô lại tới đây?”
Dì Trần rất kinh ngạc khi nhìn thấy Hoàng Ngân.
“Dì Trần, có phải cháu đánh thức dì không?”
Hoàng Ngân áy náy nói.
“Không có đâu, dì đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng chuông cửa.”
Dì Trần vừa nói vừa quay người trở lại phòng ăn, định rót nước cho Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân ngăn bà ấy lại rồi nói: “Dì Trần, không cần phải rót nước đâu ạ, cháu không uống đâu, anh ấy đâu rồi dì? Anh ấy đã ổn chưa ạ?”
“Cậu ấy ngủ rồi.”
Dì Trần ngẩng đầu nhìn lên lầu: “Cô Đỗ, cô lên thăm cậu ấy đi!”
Hoàng Ngân hơi do dự nhưng vẫn gật đầu: “Vâng.”
Hoàng Ngân khe khẽ bước lên lầu như một con mèo, chỉ sợ đánh thức giấc ngủ của Cao Dương Thành.
Phòng ngủ không khóa, Hoàng Ngân khẽ vặn mở khóa bước vào trong phòng của anh.
Đúng là anh ấy đã ngủ rồi.
Căn phòng tối thui không chút ánh sáng, Hoàng Ngân chỉ có thể nhìn thấy hình bóng của anh đang đắp chăn nhờ vào ánh trăng mờ ảo.
Khuôn mặt khi say giấc của anh vẫn bình tĩnh và hờ hững như trong ký ức, không hề giống vẻ lạnh lùng kiêu ngạo ngày thường.
Hoàng Ngân ngắm anh đến say mê, nhưng cô không nhìn anh quá lâu, cô quay người cẩn thận xem xét bản tay bị thương của anh, mày cô bất giác chau lại.
Vết thương trên tay còn chưa băng bó, chỉ để mặc cho máu đông lại.
Hàng mày xinh đẹp của Hoàng Ngân cau chặt lại, cô thấp giọng càu nhàu: “Anh là bác sĩ mà? Sao lại bỏ mặc vết thương của mình thế này chứ?”
Cô thở dài, đặt tay anh xuống, sau đó mò mẫm trong bóng đêm khẽ khàng tìm kiếm thứ gì đó trong phòng.
Hoàng Ngân đang tìm hộp thuốc.
Trên giường, Cao Dương Thành từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt đen tuyền khóa chặt lấy bóng người nhỏ nhắn đang mò mẫm trong đêm tối.
Ánh mắt anh trở nên sâu thăm thẳm.
Đôi mắt lấp lánh ánh sáng gì đó khó diễn tả.
Thật ra anh không hề ngủ.
Cả buổi tối, trong đầu Cao Dương Thành chỉ xuất hiện hình bóng của Hoàng Ngân, bên tai văng vẳng câu nói cô sắp kết hôn, trái tim anh bị giày vò tới không thể ngủ được.
Nghe thấy tiếng trò chuyện dưới lầu, anh bèn giả vờ ngủ.
Đáng lẽ trong trường hợp thế này, Cao Dương Thành nên quát mắng cô gái tên Hoàng Ngân thích lo chuyện bao đồng này, nhưng…
Anh không làm như thế!
Tại sao?
Vì Cao Dương Thành tham lam muốn tận tưởng cảm giác có cô bên cạnh!
Sự ấm áp hiếm hoi này khiến anh không nỡ rời xa.
Khi Cao Dương Thành đang si mê ngắm nhìn bóng lưng Hoàng Ngân, bỗng cô gái quay lại nhìn về phía anh.
Cao Dương Thành vội nhắm mắt lại, cũng không biết Hoàng Ngân có phát hiện không, tóm lại anh phải giả vờ ngủ tiếp.
Nhưng đúng là Hoàng Ngân không phát hiện ra.
Trong căn phòng tối đen như mực, lại đứng cách xa thế này, Hoàng Ngân hoàn toàn không thể nhìn thấy Cao Dương Thành đang ngủ hay đang thức, cô chỉ quay lại để nhìn cái tủ bên đầu giường anh nằm mà thôi.
Hoàng Ngân thong thả bước về phía tủ.
Đúng là hộp thuốc đang nằm trong ngăn kéo tủ đầu giường.
Hoàng Ngân lấy hộp thuốc ra, khẽ ngồi bên mép giường, sau khi nhìn trộm Cao Dương Thành đang “ngủ say”, cô mới lấy bàn tay bị thương của anh ra bắt đầu bôi thuốc.
Thật ra Hoàng Ngân rất sợ thuốc kích thích vết thương sẽ khiến Cao Dương Thành tỉnh lại, nhưng may mà không đánh thức anh.
Lúc này Hoàng Ngân mới yên tâm lại.
Khi cầm bàn tay ấm áp của anh, cô mới cảm nhận rõ ràng những vết chai trên tay anh, Hoàng Ngân biết đó là vết chai tạo thành sau thời gian dài cầm dao phẫu thuật.
Hoàng Ngân bỗng nhớ lại một Cao Dương Thành đẹp trai ngời ngời cầm dao phẫu thật trong bộ áo blouse trắng.
Hoàng Ngân cảm thấy, đó mới chính là anh!
Bàn tay dịu dàng bất giác vuốt ve những vết chai trong lòng bàn tay anh, trái tim cô bỗng đập thình thịch.
Bỗng Hoàng Ngân cảm thấy tay mình bị nắm chặt.
Cô giật mình sợ hãi, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ngẩng đầu lên nhìn Cao Dương Thành, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh chưa tỉnh.
Mắt Cao Dương Thành vẫn khép hờ, dường như chỉ vô thức nắm tay cô.
Chắc là vừa rồi khi bôi thuốc cô đã làm anh đau.
Hoàng Ngân sợ Cao Dương Thành tỉnh lại, trái tim vẫn đập thình thịch không ngừng, cô muốn rút tay khỏi bản tay đang nắm chặt của anh, nhưng lại không được, anh nắm quá chặt, khiến cô làm thế nào cũng không thể vùng ra nổi.
Hơn nữa vấn đề là cô không dám dùng sức quá mạnh.
Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, ngay cả lòng bàn tay cũng toát mồ hôi hột, nhưng vẫn bó tay không biết phải làm sao.
Hoàng Ngân chỉ có thể để mặc cho anh nắm.
Cảm nhận được sự ấm áp từ tay Cao Dương Thành, Hoàng Ngân thật sự không nỡ rút tay khỏi cái nắm tay của anh.
Thật ra cô ấy rất ham muốn cảm giác ấm áp này!
Đã bao lâu bọn họ chưa nắm tay nhau yên bình như thế…
Cảm giác này khiến Hoàng Ngân và cả Cao Dương Thành đang nhắm mắt thấy hoảng hốt trong lòng.
Sự dịu dàng trong bàn tay khiến anh không nỡ để cô đi.
Nếu có thể, anh rất hy vọng thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này.
Nếu cả thế giới chỉ còn lại hai người thì tốt biết bao.
Anh luôn ham muốn hương vị của cô, hơi thở của cô, sự dịu dàng của cô, và tất cả mọi thứ của cô.
Anh không nỡ buông tay cô!
Khi biết cô sắp kết hôn, Cao Dương Thành mới phát hiện điều này.
Bàn tay đang nắm tay cô ngày càng siết chặt hơn!
Anh không nỡ, không muốn buông, cũng không buông được…
Dù Cao Dương Thành có trở nên mạnh mẽ cỡ nào đi nữa, nhưng Đỗ Hoàng Ngân vĩnh viễn là nơi mềm mại, mong manh nhất trong lòng anh.
Hoàng Ngân cứ thế bị anh nắm tay ngồi ngơ ngác tới gần mười phút.
Cho dù say mê hương vị của Cao Dương Thành nhưng Hoàng Ngân cũng biết, không thể cứ nắm tay ngồi ngây ngốc ở đây đây cả đêm chờ anh thức dậy được.
“Cao Dương Thành…”
Hoàng Ngân thử lên tiếng gọi anh.
Không hề có tiếng đáp lại.
Ai đó vẫn đang tiếp tục giả vờ ngủ.
Vì anh biết chỉ cần anh tỉnh lại sẽ không còn lý do để giữ cô lại.
Cho dù chỉ thêm một phút nữa cũng được!
“Dương Thành?”
Vẫn không có ai trả lời.
Người cô vẫn không thể nhúc nhích.
Hoàng Ngân hơi cau mày, tay duỗi ra khẽ kiểm tra hơi thở của anh, khuôn mặt cô cũng vô thức tới gần.
Đừng nói là anh…
Không thể trách cô suy nghĩ nhiều, chuyện ầm ĩ buổi chiều đã khiến cô sợ hãi lắm rồi.
Khi cảm giác được hơi thở của anh, lúc cô định đứng dậy thì đột nhiên eo bị bắt lại, một cánh tay mạnh mẽ ôm lây cô, cái chăn bị hất tung, cô bị kéo vào chăn, cả người rơi vào một lồng ngực săn chắc.
“Mệt quá, đừng quậy nữa, để tôi nghỉ ngơi một lát…”
Giọng nói ngái ngủ lười biếng vang lên, cảm giác anh vẫn còn mơ màng ngủ, chỉ nói mớ trong giấc mộng.
Hoàng Ngân không biết anh tỉnh rồi hay vẫn đang ngủ!
Ngẫm nghĩ một lúc, chắc hẳn Cao Dương Thành đang nằm mơ rồi!
Vì nếu tỉnh dậy, anh sẽ ôm cô vào lòng sao? Không chừng còn ném cô ra ngoài như ném một đống rác nữa!
Nghe thấy Cao Dương Thành bảo mệt, một cảm giác đau xót không khỏi dâng lên trong lòng cô.
Chắc hẳn anh bị bệnh thật rồi!
Nghĩ tới vẻ mặt trắng bệch hồi chiều của Cao Dương Thành, Hoàng Ngân thật sự không dám làm phiền anh nữa.
Cứ để mặc cho anh ngủ đi! Chờ anh ngủ say, cô lại nghĩ cách thoát khỏi!
Hoàng Ngân nghĩ như thế nhưng lại không biết, người đàn ông bên cạnh không hề ngủ.
Còn Hoàng Ngân vẫn lẳng lặng chờ đợi, mãi tới khi…
Nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh văng vẳng bên tai của Hoàng Ngân, trong một thoáng nào đó, Hoàng Ngân cảm thấy bọn họ đã trở về mùa hè yêu nhau say đắm…
Lúc đó, hai người có thể vô tư thoải mái ở bên nhau…
Không giống như bây giờ!
Trong lúc mơ màng, Hoàng Ngân ngả vào lòng Cao Dương Thành, thiếp đi.
Cao Dương Thành không ngủ.
Ánh trăng màu bạc ấm áp chiếu rọi qua cửa sổ, phủ lên khuôn mặt trắng ngần của Hoàng Ngân, Cao Dương Thành mở mắt lẳng lặng ngắm nhìn cô.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn cô mãi vẫn chưa thấy đủ.
Nếu anh không lên cơn nghiện thì tối nay anh chắc chắn sẽ không để cô yên giấc thế này, càng không ba lần bốn lượt đẩy cô cách xa bản thân.
Cơn nghiện chết tiệt!
Thậm chí anh không biết anh phải sống với nó đến khi nào, hay là cả đời này cũng không thể thoát khỏi nó, hoặc có lẽ một ngày nào đó nó sẽ cướp đi tính mạng của anh!
Tương lai của anh mờ mịt như thế, làm sao anh có thể để cô nhìn thấy ánh sáng?