Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 209: Người một nhà cùng ăn cơm đi

Giọng nói động lòng người của Louis vang lên bên tai, khí nóng phả lên trên trán cô vô cùng dịu dàng: “Cám ơn em nguyện ý phó thác cả cuộc đời cho anh, anh Louis thề, nhất định sẽ cho em một hạnh phúc đẹp nhất...”

Anh nói xong cúi đầu đặt lên trán Hoàng Ngân một nụ hôn nóng bỏng. Trái tim Hoàng Ngân có chút ấm áp trở lại.

Lời nói như vậy được nói ra từ miệng một người đàn ông dịu dàng, không một cô gái nào sẽ không động lòng. Cô cũng thế...

Nụ hôn của Louis men theo trán nhỏ của Hoàng Ngân rời xuống, lướt qua đôi mắt khẽ run của cô, quét qua gò má dần đỏ ửng của cô, tiếp đến là chóp mũi thanh tú...

Cuối cùng dừng lại trước đôi môi hồng mịn màng.

Giây phút đó, Hoàng Ngân nghe thấy rõ ràng tiếng trái tim mình rung động, cũng cảm nhận được hô hấp ấm nóng của anh càng lúc càng nóng bỏng hơn, nặng nề hơn.

Trái tim của Hoàng Ngân cũng theo đó mà thắt chặt. Cuối cùng...

Môi của anh, cuồng nhiệt rơi xuống.

Chính xác, rõ ràng in lên đôi môi mềm mại của cô...

Trái tim Hoàng Ngân sững lại...

Tay bắt lấy cánh tay khỏe khoắn của anh, bất giác nắm chặt.

Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm Louis hôn lên cánh môi cô...

Trước đây, khi anh bày tỏ tình yêu, nhiều nhất là sẽ không ngừng hôn lên trán và viền tóc mai của cô, mà lần này...

Môi lưỡi nóng ướt, như thân sĩ vậy, dịu dàng cạy mở cánh môi của Hoàng Ngân, mang theo tình ý nồng đậm chiếm đoạt khoang miệng thơm ngọt của cô... Nụ hôn của anh, không giống với cảm giác tràn đầy xâm lược của Cao Dương Thành, ngược lại vô cùng dịu dàng, là loại nhu tình dường như làm cô say đắm....

Hoàng Ngân rõ ràng cảm thấy mình đã chìm đắm trong nụ hôn sâu nhu tình của anh, nhưng... trong đầu lại đều nhớ đến khuôn mắt tuấn mỹ lạnh lùng của Cao Dương Thành...

Hoàng Ngân cảm thấy mình có chút quá đa tình, thậm chí không có cách nào bình tĩnh lại nghênh đón nụ hôn của anh, trái lại, không để ý rời đi nụ hôn của anh.

Bốn cánh môi tách rời...

Đáy mắt của Louis nóng bỏng, giọng nói có chút khô ráp: “Có phải dọa em rồi không?”

“Không, không phải...”

Hoàng Ngân vội vàng lắc đầu: “Không phải tại anh.”

“Không quen?”

Anh dùng lưng ngón tay nhè nhẹ xoa cánh môi Hoàng Ngân.

Vô cùng nhẹ nhàng khiến cô xuân tâm nhộn nhạo.

“Vâng, có chút không quen...”

Hoàng Ngân ngượng ngùng cười: “Nhưng mà em sẽ nghĩ cách để bản thân nhanh chóng thích ứng...”

Cô đưa tay kéo xuống ngón tay không an phận của anh: “Ngứa! Mau ra ngoài mau, em làm cơm rồi! Cháo cũng sắp nguội rồi.”

Louis buông cô ra, thân hình cao lớn dựa vào trước bàn bếp bên cạnh không định đi ra, ngắm Hoàng Ngân mỉm cười. Cô đi đến đâu, ánh mắt liền dời theo tới đó, dường như một giây một phút cũng không nỡ rời.

Cứ như vậy nhìn Hoàng Ngân có chút không hay, cô không nhịn được giận nói: “Anh đừng nhìn em như thế, vẫn còn có khách đấy! Để người khác nhìn được thật không hay đâu.”

Cô đẩy anh: “Đi đi đi, giúp em tiếp đón Thùy Sam, để Alisha gọi cô ấy dậy ăn sáng, cô ấy phải đi làm rồi, nếu không lại đến muộn. À, đúng rồi, anh yêu, phiền anh thuận tiện giúp em đưa cô ấy đi làm nhé? Bây giờ đang giờ cao điểm, em sợ cô ấy không gọi được xe.”

“Không thành vấn đề!”

Louis cười: “Là một thân sĩ, đây là việc anh nên làm.”

“Vậy thì tốt!”

Hoàng Ngân cong miệng cười.

Thời gian ăn sáng...

Ba người ngồi quanh bàn, Thùy Sam và Louis khen không ngớt bữa sáng Hoàng Ngân tự tay làm.

“Thùy Sam, có một tin vui muốn chia sẻ với em.”

Hoàng Ngân ngậm thìa, đảo mắt nhìn thẳng Thùy Sam.

Tử Sam liếc nhìn cô, lại nhìn Louis chỉ cười không nói ở đối diện, cô ấy cũng cười theo: “Chị Hoàng Ngân, chị đã nhận lời cầu hôn của ngài Đường rồi sao?”

Hoàng Ngân cười, không nói đúng sai.

Ý cười trên khóe miệng Louis nở rộ: “Cô Dương, đừng xa cách thế, gọi tôi là Louis được rồi.”

“Anh Louis, chị Hoàng Ngân, chúc phúc hai người!! Thật sự... nhất định phải hạnh phúc nhé!!”

Đột nhiên, không biết vì sao, trái tim cô ấy chợt có chút nóng lên, hơi nóng dần dần dâng lên tận trong hốc mắt.

Vẫn luôn dõi theo Hoàng Ngân và thầy Cao, nhưng cuối cùng mỗi người đều có gia đình riêng của mình, cảm giác này có chút khó hiểu.

Nhưng cô ấy thật tình hi vọng, bọn họ đều có thể tìm thấy hạnh phúc của cuộc đời mình!! Cho dù không phải là đối phương, nhưng chỉ cần hạnh phúc, là được rồi!

“Sao thế? Sao đột nhiên lại rơi nước mắt thế này?”

Thùy Sam xúc động như thế, dường như đã động đến sợi dây mẫn cảm trong lòng Hoàng Ngân.

Cô vội vàng đưa khăn giấy cho Thùy Sam, Thùy Sam nhận lấy, cười nói: “Em quá xúc động rồi! Chị Hoàng Ngân, chị làm cô dâu rồi, em nhất định phải làm phù dâu mới được!”

“Đương nhiên rồi! Nhưng mà em đấy, tốt nhất là cũng mau chóng gả đi thôi!”

“Em vẫn còn trẻ mà! Tìm được bạn trai trước rồi tính.”

Thùy Sam thu lại nước mắt, cười vui vẻ.

————————————————————

Thực ra, Hoàng Ngân đã có thể quay lại Pháp.

Bị SSE đá đi, giờ lại có ý muốn kết hôn với Louis, cô xác thực không cần lại phải ở lại trong nước nữa, nhưng Tiểu Bát lại gọi điện tới nói với cô, phương án sơ bộ của cô được giám đốc Cao đánh giá cao.

Chuyện này đối với cô mà nói là một chuyện tốt, nhưng hiện tại xem ra lại không phải thế.

Cô không đi được nữa, bởi vì việc này cũng liên quan đến Tiểu Bát, cô đột nhiên rời đi rồi, phương án đã làm được một nửa liền ngắt đoạn, người bị liên lụy chính là Tiểu Bát, cho nên cô cũng chỉ có thể ở lại.

Huống hồ cô cũng rất có tình cảm với phương án này!

Cô muốn tiếp tục hoàn thành phương án này.

Điện thoại trên bàn vang lên. Người gọi đến hiển thị: Cục cưng Dương.

Cô tiếp điện thoại, còn chưa kịp nói gì, đầu bên kia đã vang lên giọng trẻ con nũng nịu: “ Mẹ Hoàng Ngân, cứu mạng...” Hoàng Ngân sững sờ, ngồi thẳng người lên: “Bé cưng, con sao thế?”

“Bé cưng của mẹ sắp đói chết rồi nè!”

Thằng nhóc than phiền qua điện thoại.

Hoàng Ngân chau mày, nhìn đồng hồ trên cổ tay, năm rưỡi rồi, đến thời gian làm cơm rồi.

Nhưng mà, đói chết rồi? Không đến nỗi thế chứ?

“Dì Trần đã làm cơm rồi chứ? Bữa trưa không ăn no sao?” Hoàng Ngân có chút đau lòng con trai.

Có lẽ là mới về nước, ở nước ngoài đã quen với đồ ăn bên đó, về nước rồi không quá quen thuộc.

“Dì Trần không ở đây, là ba ba xuống bếp, Mẹ Hoàng Ngân, ba con nấu cơm được không đó? Nhìn bộ dáng chậm rề rề của ba, con thấy có lẽ đến bảy giờ vẫn chưa được ăn cơm mất, mẹ có nhanh đến cứu con không? Con sợ đến lúc đó ăn xong sẽ bị tiêu chảy mất.”

“Làm gì đến nỗi thế chứ.”

“Con không nói quá lên đâu, tối hôm qua ba ba xào rau cũng làm con bị mặn chết, con lại không nỡ nói khó ăn, chỉ đành nhắm mắt nuốt xuống bụng, kết quả khát nước cả đêm, cuối cùng còn tè dầm...”

Hoàng Ngân cười: “Bảy tuổi rồi vẫn còn tè dầm, vẫn còn dám khoe ra nữa, thật xấu hổ!”

“Mẹ Hoàng Ngân!!”

Thằng nhóc ngăn cô cười nhóc nói: “Mẹ rốt cuộc có đến cứu con trai mẹ hay không?”

“Cứu!” Hoàng Ngân gật đầu: “Con nói với ba con, để ba con làm đồ ăn cho một người là được rồi, mẹ dẫn con ra ngoài ăn.”

“Ra ngoài?”

Thằng nhóc có chút không vui, hứng thú cũng lập tức rơi xuống, đến giọng nói non nớt cũng mang theo mấy phần đáng thương: “Hoàng Ngân, chúng ta không thể giống như người một nhà, ở trong nhà vui vẻ cùng ăn một bữa cơm sao? Con khó khăn lắm mới về một chuyến, con muốn...ba người chúng ta, cùng nhau ăn cơm...”

Trái tim Hoàng Ngân hơi siết lại.

Suy nghĩ của con trai, cô không phải không hiểu, chỉ là...

“Bé cưng, mẹ quên nói với con, mẹ đã đồng ý lời cầu hôn của chú Đường rồi.”

Cho nên, cái gì nên tránh, cô sẽ tránh. Đối diện, trong điện thoại, Hướng Dương dường như sững lại vài giây.

“Hoàng Ngân, chúng ta cùng ở trong nhà ăn cơm đi...”

Thằng nhóc tiếp tục cố chấp đề nghị: “Chỉ một lần cũng được! Sau này... chính là mẹ với ba dượng của con cùng con ăn cơm rồi! Con muốn... bây giờ cùng ba ăn một bữa cơm, có được không?”

Lời của thằng nhóc khiến hốc mắt của Hoàng Ngân đỏ ửng...

“Được...”

Cô ấp úng đồng ý: “Đợi chút, mẹ đến đó ngay đây.”

“Cám ơn Hoàng Ngân, con yêu mẹ! Còn có, chúc mẹ và ba Đường hạnh phúc, bất kể mẹ quyết định làm gì, con trai là người đầu tiên ủng hộ mẹ!” Nước mắt của Hoàng Ngân rốt cuộc không nhịn được mà trào ra.

Cô cảm thấy con trai cô thực sự trưởng thành rồi: “Bé cưng, mẹ cũng yêu con...”

Cúp điện thoại, Hướng Dương có chút mất mát.

Nhìn hình bóng vẫn luôn bận rộn vì mình trong phòng bếp, cậu bé lại cảm thấy bóng dáng ấy có chút cô tịch, có chút lạc lõng. Sau này... cuộc sống của ba chỉ còn lại dì Trần, ba có cô đơn không? Ba có nhớ mình và mẹ không?

Thực ra, dì Trần có ở nhà, cậu vừa lừa Hoàng Ngân.

Là ba ba chủ động nói muốn đích thân xuống bếp làm một bữa cơm tình yêu, mà cậu cảm thấy bữa cơm tình yêu thế này phải chia sẻ với mẹ đầu tiên mới đúng, nên cậu vì lừa mẹ đến mới nói dối.

“Ba ba!!”

Dương Dương đứng trước sofa trong phòng khách, cao giọng gọi Cao Dương Thành.

“Mẹ con nói muốn đến đây ăn cơm, bảo con báo cơm cho mẹ, ba nhớ nấu nhiều cơm chút nha.”

Cao Dương Thành đang mải lật điện thoại xem sách dạy nấu ăn chợt sững người, một giây sau lại tiếp tục cúi đầu lướt xem sách nấu ăn, không trả lời Hướng Dương. Trên mặt anh cũng không có bất kì biểu tình dư thừa nào.

Chuông cửa nhanh chóng vang lên. Người mở cửa là dì Trần.

“Dì Trần?”

Hoàng Ngân đứng trước cửa, vừa thấy dì Trần liền ngơ ngác.

Dì Trần cười cười: “Cô chủ, mau vào trong, cậu chủ đang làm cơm cho cô và cậu chủ nhỏ đấy!”

“Hoàng Ngân...”

Một cái đầu nhỏ thò ra sau lưng dì Trần, là Dương Dương.

Hoàng Ngân vờ tức giận trừng thằng nhóc, cong người véo véo mũi cậu, “Con dám lừa mẹ!”

Dương Dương nhỏ bé lấy tay Hoàng Ngân ra khỏi sống mũi cao cao của mình, giật giật góc áo cô, thấp giọng nói: “Mau đi vào giúp ba con đi, con thấy ba lật sách dạy nấu ăn sắp được nửa tiếng rồi.”

“Nói quá lên đi?”

Cô còn nhớ rõ trước nay anh là người biết nấu cơm mà!

Dì Trần cười, đồng ý với Dương Dương: “Chăm sóc cậu chủ bốn năm nay, tôi chưa từng thấy cậu chủ xuống bếp bao giờ, lần này đột nhiên muốn đích thân nấu cơm, tôi còn hơi bất ngờ đấy! Tôi muốn giúp cậu chủ, cậu ấy lại không đồng ý đâu. Cô chủ mau đi xem xem đi, cô giúp cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ vui lắm.

Dì Trần đương nhiên cũng có ý muốn tác hợp hai người họ.

“Vậy tôi đi xem xem!”

Hoàng Ngân thay giày bước vào, đi đến hướng phòng bếp.

Trong phòng bếp, Cao Dương Thành cuối cùng cũng không lật sách dạy nấu ăn nữa.

Nho nhã như anh, dù có trong phòng bếp cũng vẫn mang khí chất nổi bật, cao quý như tôn vương.

Một chiếc áo sơ mi trắng kinh điển, tay áo tùy ý xắn lên trên vài lướp, rõ ràng chỉ là một chi tiết nhỏ lại tăng cho anh thêm vài phần mị lực mê người.

Chiếc quần dài sẫm màu bên dưới ôm lấy đôi chân dài của anh, làm cho từng đường nét của anh càng trở nên cao lớn, hoàn mỹ hơn. Anh đứng trong phòng bếp, nho nhã cao quý, như một chàng hoàng tử biến thành, hiển nhiên là không để ý đến thứ gì khác.

Nhưng, không thể không thừa nhận, một nam nhân tôn quý như vậy, chỉ đơn giản là đứng ở đâu cũng lại là một phong cảnh khiến người khác không thể rời mắt đi đâu được.