Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 203: Thăm lại chốn xưa

Hoàng Ngân khéo đáp lại.

“Được được được...”

Dì Trần cẩn thận quan sát Hoàng Ngân từ trên xuống dưới một lượt, trong ánh mắt cũng tràn đầy niềm yêu thích.

Mặc dù bị dì Trần nhìn chằm chằm như vậy hơi kỳ lạ, nhưng Hoàng Ngân vẫn thản nhiên, khẽ mỉm cười, vui vẻ đón nhận sự quan sát của dì Trần.

Cao Dương Thành ôm Dương Dương lên thẳng phòng ngủ trên tầng.

Hoàng Ngân được dì Trần mời vào trong phòng ngồi, bà pha trà cho cô.

Hoàng Ngân khách khí từ chối, nhưng dì Trần vẫn vô cùng nhiệt tình rót cho cô một chén trà nóng.

“Cháu họ gì?”

Dì Trần ngồi xuống sofa cạnh Hoàng Ngân.

“Dì Trần, dì gọi cháu là Hoàng Ngân được rồi! Cháu tên là Đỗ Hoàng Ngân.”

“Họ Đỗ à, ừ ừ, tên rất hay...”

Dì Trần nhìn chằm chằm vào gương mặt Hoàng Ngân, nhìn mặt mũi thế nào cũng thấy hơi quen.

Nghĩ kỹ lại, bà mới nhớ nhiều năm nay cậu chủ dẫn gái về, hình như đều có nét gì đó giống cô gái này.

Nhưng cụ thể là giống ở chỗ nào, nhất thời bà cũng không nhớ nổi.

“Dì Trần...”

Hoàng Ngân suy nghĩ thật lâu, rồi mở lời trước: “Có phải trước kia cháu từng tới đây đúng rồi không?”

“Đúng vậy! Cháu quên rồi à?”

Dì Trần gật đầu liên tục, nhiệt tình trả lời cô: “Lúc ấy hình như cháu đang ngủ, là cậu chủ ôm cháu vào! Ôi, nhìn cậu chủ chủ động ôm một cô gái về nhà, hơn nữa còn đi thẳng đến phòng ngủ của cậu ấy, cháu không biết lúc ấy bác vui thế nào đâu!”

Hoàng Ngân quả thực không hiểu, cô chớp chớp mắt, cười nói: “Dì Trần, cậu chủ nhà bác bình thường cũng hay dẫn các cô gái về đúng không? Ngay đêm hôm cháu tới, không phải cũng có một cô gái khác tới nữa sao?”

“Nói bậy nào!” Dì Trần một mực phủ nhận lời Hoàng Ngân nói: “Đêm hôm đó thật ra chỉ dẫn một mình cháu về thôi! Aiz, mặc dù ngày thường cậu chủ nhà chúng ta thích dẫn con gái về, nhưng cho tới giờ bác cũng chưa thấy cậu ấy bế cô gái nào trở về, cũng không thấy cậu ấy mang cô gái nào vào phòng ngủ đâu! Phải nói, cháu quả thực là người đầu tiên đấy!”

Giọng nói của dì Trần giống như Hoàng Ngân có phúc lắm, được cậu chủ của họ ân sủng vậy.

Hoàng Ngân thật sự không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Nhưng lời dì Trần nói lại khiến cô bất ngờ, thật sự đêm đó chỉ có mình mình tới đây? Thật ra là dì Trần lừa mình hay Cao Dương Thành lừa cô?

Nếu như đêm đó thật sự không có cô gái nào khác tới? Vậy hôm đó Cao Dương Thành nói với cô về “chuyện nên làm và không nên làm” kia há chẳng phải cũng...

Là thật?!!

Hoàng Ngân lại nghĩ đến chuyện xảy ra trong phòng vệ sinh vào bữa tối hôm nay, trong lòng vụt qua chút sợ hãi khác thường, gò má chợt cũng hơi nóng lên.

“Cô Đỗ, khoan hãy nói, cậu chủ nhà chúng ta dẫn những cô gái kia về, ai nấy đều có nét gì đó giống cháu! Có lúc là cái miệng, có lúc lại là đôi mắt, lông mày...”

“A?”

Hoàng Ngân bưng trà, cong mi cười: “Dì Trần gạt cháu, chọc cho cháu vui thôi phải không?”

“Nghe thấy câu cô nào cũng giống cô chắc vui lắm nhỉ?”

Chợt, trong phòng truyền tới một giọng nói lạnh lùng.

Hoàng Ngân theo tiếng nói nhìn sang, chỉ thấy Cao Dương Thành đã thay một bộ quần áo ở nhà sạch sẽ mát mẻ màu xám, đi từ trên tầng xuống.

Có lẽ anh đã tắm qua, cả người thoạt nhìn rất thoải mái.

“Cậu chủ.”

Dì Trần vội vàng đứng lên, gọi một tiếng, sau đó ra khỏi phòng.

Cao Dương Thành bước vào.

Dường như tâm trạng rất tốt, gương mặt lạnh lùng kia hôm nay cũng không căng ra nữa, ánh mắt hờ hững chằm chằm nhìn Hoàng Ngân.

Hoàng Ngân cũng nhìn anh.

Cuối cùng, thân hình cao lớn của Cao Dương Thành dừng lại bên cạnh cô.

Hoàng Ngân ngẩng đầu, nhìn cằm anh từ từ hạ xuống thấp, giây phút ấy, cô rõ ràng nghe thấy tiếng tim mình đập loạn nhịp.

Rồi sau đó, cô chớp chớp mắt, hỏi anh: “Cô gái nào anh tìm cũng đều giống tôi à?”

Đôi mắt đen của Cao Dương Thành lại càng thêm sâu.

Ánh đèn màu vàng nhạt ấm áp chiếu tới, chiếu lên đường viền gương mặt anh tuấn của anh, khiến anh tăng thêm vẻ dịu dàng yêu mị động lòng người.

“Tôi không phủ nhận.”

Bốn chữ đó...

Như trống đánh thẳng vào trong lòng Hoàng Ngân.

Cô có thể cảm giác được tim mình gần như sắp bay ra khỏi lồng ngực.

Cô thở gấp, lông mi cong như phiến quạt khẽ chớp rồi chớp, mới hỏi anh: “Vì sao?”

Cảm xúc của Hoàng Ngân hơi kích động, lại nắm chặt ống tay áo anh, tiếp tục hỏi tới: “Vì sao? Tại sao anh tìm cô gái nào cũng giống tôi?”

“Thói quen.”

Cao Thành Dương thản nhiên đáp.

Anh thuận tay bưng chén trà nóng từ trong tay cô qua, uống một hớp, hiển nhiên nói: “Nhiều năm nay đã có thói quen làm với cô gái có gương mặt như vậy! Đỗ Hoàng Ngân, kể cũng lạ, không rời xa nhau thì không biết, vừa chia tay mới phát hiện ra “súng” của tôi còn biết quen hơi người! Không phải gương mặt đó, nó còn không chịu ngẩng đầu, không có cách nào...”

Gương mặt Hoàng Ngân lúc đỏ lúc trắng.

Nghe thấy lời như vậy, thật không biết nên vui hay nên buồn.

Cô đứng dậy, đoạt lại chén trà của mình từ tay anh: “Anh có biết anh như vậy được coi là gì không?”

“Ừm?”

Cao Dương Thành nhíu mày.

“Đây là trở ngại tâm lý, anh phải đi gặp bác sĩ đi!”

Cô nói xong, liền uống một hớp trà trong chén.

Cô không ngại Cao Dương Thành đã uống, giống như anh cũng không ngại mình từng uống vậy.

Có lúc, giữa họ có một loại cảm giác thân thiết không nói lên lời, cảm giác này không giống như chỉ là tình yêu, có lẽ... còn cả tình thân nữa...

Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, họ không phải người thân, nhưng đã có tình cảm của người thân!

Bởi vì dẫu sao họ cũng đã từng có chung một đứa bé.

Loại cảm giác gắn bó thân tình này tuyệt đối không phải những cặp tình nhân bình thường có thể hiểu được.

Cao Dương Thành nhìn thật sâu vào Hoàng Ngân, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ nói: “Đi thôi!”

“Dương Dương đã ngủ chưa?”

Hoàng Ngân không yên lòng ngẩng đầu nhìn lên tầng trên một cái.

“Rồi, ngủ rất say.”

Cao Dương Thành đi ra khỏi phòng khách trước: “Dì Trần, chúng cháu ra ngoài đi ăn gì đó, phiền dì trông chừng Dương Dương giúp cháu một lát, nó đang ngủ, có thể sẽ đá chăn theo thói quen, phiền dì trông chừng.”

“Được rồi được rồi, hai người yên tâm đi đi!”

Dì Trần vội vàng gật đầu đồng ý.

Cao Dương Thành dẫn Hoàng Ngân đến bãi đỗ xe.

Trong bãi đỗ xe tư nhân có rất nhiều xe của các hãng khác nhau, chỉ cần nhìn qua bề ngoài Hoàng Ngân cũng biết mỗi chiếc giá trị không hề rẻ.

Cô cũng lười đi ngó hãng xe, tóm lại là biết, bây giờ Cao Dương Thành đã khác xưa. Trước kia anh ấy chẳng qua chỉ là một người bình thường, nhưng là một bác sĩ tinh thông y thuật, đức hạnh tốt. Hôm nay anh là một ông trùm thương mại có trong tay hơn trăm tỷ, mỗi giây mỗi phút đều thu về mấy chục triệu thậm chí mấy trăm triệu đồng, đối với họ mà nói, có mấy chiếc xe sang thì có là gì chứ?

Một cánh tay Cao Dương Thành chống lên một chiếc xe SUV cao lớn rộng rãi sang trọng, hỏi Hoàng Ngân: “Muốn đi đâu ăn gì?”

“Tôi nghe theo anh.”

Hoàng Ngân cảm thấy thật ra bây giờ mình cũng không quá quen thuộc với thành phố S.

“Tôi thế nào cũng được, cô quyết định đi!”

Cao Dương Thành vừa nói xong lập tức ném chìa khóa xe cho Hoàng Ngân, bản thân thì dứt khoát ngồi vào ghế phụ.

“Làm gì?”

Hoàng Ngân nhận chìa khóa, không hiểu nhìn anh ấy.

“Cô lái.”

Hoàng Ngân ngẩn ra, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm lấy chìa khóa lên xe.

Tài lái xe của cô đương nhiên tiến bộ không ít so với bốn năm trước.

Hoàng Ngân thuần thục lái xe ra khỏi bãi đỗ, nhanh chóng lái vào đường chính, hòa vào dòng xe chạy trên đường.

“Tôi không quá quen thuộc với thành phố S, chốn quen duy nhất chỉ có nơi đó...”

Hoàng Ngân không nhìn người đàn ông bên cạnh mình, chỉ tự nói một mình.

Đôi mắt đen nhánh của Cao Dương Thành thoáng hiện lên vẻ khác thường, nhưng vờ như bịt tai không nghe thấy, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt trầm tĩnh như đang có điều suy nghĩ.

Hoàng Ngân không biết anh ấy có biết nơi mình nói là chỗ nào hay không, thấy anh không có ý kiến, cô coi như anh thầm chấp nhận, theo trí nhớ của mình đi tới mục tiêu.

Nơi duy nhất mà Hoàng Ngân biết rõ, ngoài khu lân cận trường học cũ của họ ra còn chỗ nào chứ?

Xe dừng lại trước một cửa tiệm hoành thánh lâu đời.

Hoàng Ngân đứng ở cửa, nhìn bảng hiệu quen thuộc lại hơi xa lạ trước mắt, trong lòng trào dâng.

Nơi này là tiệm đồ ăn cô thích nhất bốn năm học đại học, cũng là tiệm đồ ăn nổi tiếng nhất, làm ăn thịnh vượng nhất, hôm nay xem ra hình như chưa đổi chủ.

Đối với cảm khái của Hoàng Ngân, Cao Dương Thành dường như lại không nhiều cảm xúc như vậy.

Chân dài bước dẫn đầu đi vào trước.

“Cậu Cao lại tới à!! A Liêm, tới gọi món, cậu Cao đi mấy người?”

“Hai người.”

“Tốt!! Mời cô vào trong.”

Hoàng Ngân lại hơi hoảng hốt.

Hiển nhiên ông chủ đã không nhận ra mình, nhưng mình còn nhận ra ông ấy, tuổi cao hơn tám năm trước không ít, tóc mai cũng bắt đầu có sợi bạc.

Nhưng điều khiến Hoàng Ngân khó hiểu là, vì sao ông chủ vẫn nhận ra Cao Dương Thành lại còn có vẻ vô cùng quen thuộc.

Không nghi ngờ, nhất định là anh ấy thường xuyên tới đây.

Tìm một chỗ hai người và ngồi xuống, Hoàng Ngân trợn mắt nhìn Cao Dương Thành. Cao Dương Thành khẽ nâng mí mắt lên: “Trên mặt tôi có thứ gì khiến cô cảm thấy hứng thú à?”

“Tổng giám đốc Cao, không phải bây giờ anh đã là người thân mang bạc tỷ sao? Thường xuyên ra vào loại tiệm nhỏ này không thấy mất giá à?”

Cao Dương Thành nhếch mép một cái: “Của ngon vật lạ ăn nhiều cũng chán.”

Anh ấy thuận miệng gọi mấy món ăn với A Liêm,và gọi hai bát hoành thánh, trong lúc đó cũng không hỏi qua bất cứ ý kiến nào của Hoàng Ngân.

Đương nhiên, Hoàng Ngân cũng không có ý kiến gì.

Cô cầm đũa lên gắp, bỏ vào miệng cắn một miếng: “Cao Dương Thành, tối nay chúng ta uống chút rượu, nghiêm túc tán gẫu đôi câu đi.”

Cao Dương thành không quan tâm đến Hoàng Ngân, thậm chí còn không thèm nhìn cô một cái, chỉ nó với A Liêm: “Lấy hai chai rượu lên.”

“ Anh muốn uống rượu gì?”

Lúc này, Cao Dương Thành mới chính thức đưa mắt nhìn Hoàng Ngân.

Nghĩ tới tình cảnh đêm đó cô uống say, anh nhíu mày: “Bia đi!”

Thật ra thì anh hiếm khi uống bia, nhưng loại đồ uống có cồn này khó say, hợp với cô hơn.

“Uống bia cái gì, không có khí phách gì hết! Hai bình Lão Bạch Can*! Bình nhỏ là đủ rồi!” (*laobaigan: Hành Thủy Lão Bạch Can: loại rượu này có xuất xứ lâu đời, bắt đầu từ thời nhà Hán, nổi tiếng thế giới vào thời nhà Đường, đặt tên chính thức vào triều Minh. Ý nghĩa của tên: Lão là chỉ lịch sử lâu đời, bạch là chỉ chất rượu trong suốt, can là chỉ rượu độ cao, đạt 67 độ)

Hoàng Ngân gọi đồ không khác gì đàn ông.

Người ta vẫn nói rượu vào lời ra, Hoàng Ngân còn một bụng câu hỏi cần giải đáp, trên người người đàn ông bên cạnh có quá nhiều thứ khiến cô khó hiểu, nhưng cô không lấy được câu trả lời nào anh, phiền! Thật sự rất phiền!!

Rất nhanh, A Liêm mang thức ăn lên, còn thật sự mang cho bọn họ hai bình Lão Bạch Can.

Cao Dương Thành bất động, chỉ nhíu mày nhìn bình rượu trong suốt kia.

Hoàng Ngân bận bịu rót rượu cho anh.

“Tổng giám đốc Cao thường xuyên tới đây không phải vì còn nhớ tới chuyện cũ đấy chứ? Thật ra thì anh cũng nhớ tôi đúng không?”

Hoàng Ngân còn chưa uống rượu đã hỏi thẳng anh.

“Đủ rồi!”

Cao Dương Thành cản bàn tay vẫn còn đang tiếp tục rót rượu của cô: “ Đỗ Hoàng Ngân, qua Pháp bốn năm, ngay cả uống rượu cô cũng học được lợi hại như vậy?”

Anh ấy rõ ràng có chút không hài lòng, mày nhíu chặt lại, không vui và trợn mắt nhìn cô.