Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 147: Mối tình tiếc nuối

Quả nhiên, đúng như anh đoán, cả khu nhà đều bị ngắt điện rồi.

“Trời ơi! Bị mất điện rồi, không biết mẹ em và Dương Dương đã ngủ chưa.”

Hoàng Ngân lần cầu thang đi lên.

Thật ra Cao Dương Thành muốn nhắc Hoàng Ngân, đã bị mất điện thì làm sao sấy tóc được? Nhưng cuối cùng anh cũng không nói ra.

Cầu thang tối om, chỉ nghe thấy tiếng bước chân một trước một sau của hai người.

“Này! Đỗ Hoàng Ngân!”

Đột nhiên Cao Dương Thành kéo Hoàng Ngân đang đi trước mặt.

“Gì vậy?”

Hoàng Ngân bị anh kéo mạnh, người liền dựa vào gần tường.

Cô nhìn đôi mắt sáng ngời trong bóng tối của anh, lại thấy Cao Dương Thành cứ im lặng, cô nhíu mày hỏi lại: “Gì vậy?”

Cao Dương Thành bước lên bậc thang cô đang đứng: “Không có gì, anh bảo em chờ anh chút, chạy nhanh thế làm gì, đi đầu thai à!”

“Miệng quạ đen!”

Hoàng Ngân lầm bầm.

Cao Dương Thành nheo mắt: “Em có biết miệng quạ đen là thế nào không? Em thấy miệng anh giống miệng quạ đen à?”

“Giống!”

Hoàng Ngân tức giận đẩy ngực anh ra.

Cao Dương Thành cầm lấy tay cô đặt vào miệng mình: “Em sờ thử đi, có miệng quạ đen nào cứng thế này không?”

“...”

Ngón tay Hoàng Ngân vừa chạm vào bờ môi mềm mại của anh thì mặt cô lập tức đỏ chót.

Trong bóng tối, nhịp đập con tim hơi dồn dập.

“Làm, làm gì vậy! Em chỉ nói bừa chút thôi, anh còn coi là thật...”

Hoàng Ngân nói ra lại có chút mập mờ.

May mà bóng tối đã che giấu sự xấu hổ và gương mặt đỏ chót của cô rồi.

Hơi thở của hai người hòa vào nhau...

Có một sự mờ ám nào đó đang bay lượn nơi góc tối cầu thang.

Bỗng, Hoàng Ngân cảm thấy môi mềm đi...

Cái tên “miệng quạ đen” lại hôn lên môi cô một cái, sau đó nhanh chóng rời đi.

Một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước...

Chỉ trong chốc lát, nhưng lại khiến Hoàng Ngân ngây ngẩn.

Hàng mi cong vút chớp chớp trong bóng đêm, có vài giây, đầu óc cô như ngừng hoạt động.

“Này, em ngây ra đó làm gì, đi thôi!”

Cao Dương Thành lại làm như không có chuyện gì, kéo Hoàng Ngân đang ngơ ngẩn.

Hoàng Ngân bừng tỉnh: “Ừm.”

Cô ngơ ngác theo anh lần mò lên cầu thang tối đen, hồi lâu vẫn chưa hết căng thẳng.

Hoàng Ngân mở khóa cửa, quả nhiên trong nhà tối thui, giơ tay không thấy năm ngón, không thắp một ngọn nến nào.

Dường như nghe thấy tiếng động bên ngoài, Trần Lan mở cửa phòng đi ra: “Ngân, con về đấy à?”

“Vâng! Mẹ, con đây!”

Hoàng Ngân nói rồi mở chức năng đèn pin của điện thoại di động ra.

Trần Lan vừa nhìn đã thấy Cao Dương Thành đứng bên cạnh cô.

“Dì Trần...”

Cao Dương Thành lễ phép chào bà.

Sắc mặt Trần Lan hơi biến đổi, bà nhìn vào mặt Hoàng Ngân, Hoàng Ngân hơi chột dạ, vội vàng nhìn ra chỗ khác, không dám nhìn mẹ mình.

Bầu không khí lập tức trở nên ngượng ngập.

Tất nhiên Cao Dương Thành hiểu nguyên do, có lẽ trong mắt Trần Lan, anh chính là đầu sỏ hại chết con gái bà.

“Mẹ, con vô tình gặp anh ấy nên anh ấy đưa con về mà thôi...”

Hoàng Ngân vẫn giải thích một câu.

“Ừm, nhân lúc nước còn nóng, con mau đi tắm rửa đi!” Trần Lan lại không nói gì, chỉ nhắc nhở Hoàng Ngân.

“Vâng.”

Hoàng Ngân vội vàng gật đầu, lúc này cô mới nhớ ra bị mất điện thì không thể sấy tóc được, vội vàng nói với Cao Dương Thành: “Em đi lấy khăn khô cho anh.”

“Ừ, cảm ơn.”

Cao Dương Thành gật đầu cảm ơn.

“Mẹ, Dương Dương đâu ạ?”

Hoàng Ngân vừa đi vào trong phòng vừa hỏi Trần Lan.

“Ngủ rồi, trời lạnh quá, mẹ cho thằng bé lên giường trước rồi.”

“Vâng.”

Hoàng Ngân vào phòng rồi, nhất thời trong phòng khách chỉ còn Trần Lan và Cao Dương Thành.

“Uống chén trà nóng nhé!”

Trần Lan nói rồi lần mò vào bếp rót trà.

“Dì Trần, đừng phiền toái vậy, cũng không nhìn thấy gì, dì cẩn thận kẻo ngã!”

vDương Thành vội vàng đi đến đỡ bà.

Trần Lan rót một chén trà cho Cao Dương Thành: “Uống trước cho ấm, mùa đông lạnh lắm.”

“Cảm ơn dì Trần.”

Cao Dương Thành hơi cảm động, vội vàng bưng chén trà nóng trong tay Trần Lan.

Trần Lan thở dài: “Dương Thành, thật ra, sự ra đi của Thanh Nga, đối với người làm mẹ như tôi quả là một đả kích to lớn. Nhiều lúc tôi thật sự rất căm thù hai đứa, trong lòng nghĩ nếu không phải do hai đứa thì sao Thanh Nga của tôi lại lặng lẽ ra đi như vậy! Nhưng sau này thấy Hoàng Ngân ngày nào cũng ngơ ngơ ngác ngác, tôi đã nghĩ kỹ rồi. Nếu cứ tiếp tục sai lầm, có lẽ hạnh phúc của con gái lớn cũng sẽ bị hủy trong tay người làm mẹ này.”

Bà nói đến đây thì hơi ngừng lại, thở dài rồi mới nói tiếp: “Hoàng Ngân vẫn luôn hổ thẹn, nó cảm thấy có lỗi với Thanh Nga, cho nên mới không dám đến gần cậu. Người đã chết rồi, sợ là con bé khó mà vượt qua được.”

Cao Dương Thành nghe mà hoang mang hoảng hốt vô cùng.

“Cứ để từ từ đi.”

Trần Lan vỗ vai anh khích lệ. Nói xong những điều này, dường như bà thở phào nhẹ nhõm, thanh thản hơn nhiều.

Cao Dương Thành hơi giật mình: “Cảm ơn dì Trần đã tác thành.”

Kết quả này quả thực đã khiến anh ngạc nhiên.

Trần Lan mỉm cười, bỗng nghĩ tới điều gì đó, bà lại hỏi: “Ba cậu đâu? Đã ra chưa?”

Nhắc đến cha, vẻ mặt Cao Dương Thành hơi trầm xuống, anh lắc đầu: “Tạm thời còn chưa ạ.”

“Tôi không tin ông ấy sẽ tham ô.” Trần Lan quả quyết.

Cao Dương Thành nhìn Trần Lan trong bóng tối, đôi mắt đã trải qua tang thương của bà rạng rỡ: “Dì Trần thật sự quen ba cháu sao?”

“Đã đến nước này rồi, còn nói không quen thì cậu cũng không tin, phải không?”

Trần Lan mỉm cười, ánh mắt thoáng chút bi thương, bà cảm thán: “Cháu và ba cháu còn trẻ thật sự rất giống nhau, cũng không biết bây giờ thế nào nữa, đã rất nhiều năm không gặp rồi, già cả rồi...”

Trần Lan nói, trong đôi mắt ngời sáng kia lấp lánh ánh nước.

“Dì Trần...”

Thấy Trần Lan buồn bã, Cao Dương Thành lên tiếng an ủi bà, nhưng nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

“Thật ra dì và ba cháu là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã là hàng xóm, cùng nhau học tiểu học, cấp hai, cấp ba... Năm cấp ba hai chúng tôi bắt đầu yêu nhau, về sau lại cùng thi đại học...”

Ánh mắt Trần Lan như trôi về phương xa, bà ngẩn ngơ, trên mặt tràn đầy nụ cười của tuổi niên thiếu, mắt vẫn lấp lánh ánh nước: “Khi đó hai chúng tôi vẫn nghĩ là sẽ ở bên nhau, sẽ kết hôn, sinh con, nắm tay nhau sống hết quãng đời còn lại, nhưng sau này... ông ấy gặp mẹ cháu, còn dì cũng gặp được ba của Hoàng Ngân, hai chúng tôi liền xây dựng gia đình riêng của mình, cuối cùng vẫn là không có duyên cùng nhau đi tới cuối đời...”

Trần Lan nói xong thì đã nghẹn ngào.

Hoàng Ngân cầm khăn lông khô đứng cách đó không xa, lặng lẽ lắng nghe mối tình tiếc nuối giữa mẹ cô và cha của anh.

“Dì Trần, cháu vẫn luôn cho rằng... sau khi ba mẹ cháu kết hôn, dì mới quen biết ba cháu...”

Kết quả này khiến Cao Dương Thành hơi bất ngờ.

“Thôi, không nói nhiều chuyện quá khứ nữa.”

Dường như Trần Lan không muốn nói thêm, bà thở dài, hất cằm về phía chén trà nóng trong tay Cao Dương Thành: “Mau uống đi, nhân lúc còn nóng, đợi lát nữa sẽ nguội mất.”

Trần Lan nói xong thì quay người đi về phòng ngủ, vừa quay đầu đã nhìn thấy con gái đang đứng trong phòng khách.

“Đứng im ỉm ở đó làm gì, muốn dọa mẹ sợ chết à?”

Trần Lan giả vờ tức giận trừng cô.

Hoàng Ngân le lưỡi, lại dặn dò: “Mẹ, mẹ mau đi ngủ đi, đừng để lạnh cóng.”

“Ừm, con mau đi tắm đi.”

Trần Lan nói rồi đi vào phòng ngủ.

Phòng khách lập tức chỉ còn lại Hoàng Ngân và Cao Dương Thành.

Hoàng Ngân đưa khăn lông khô cho anh: “Có lẽ tạm thời chưa có điện đâu.”

“Ừm.”

Cao Dương Thành đặt chén trà nóng xuống, nhận khăn mặt, lau mái tóc ngắn ngủn sắp đóng băng của mình.

Nói thật là vẫn rất lạnh!

“Quần của anh ướt hết rồi, hay là...” Hoàng Ngân suy nghĩ, cắn môi nói: “Hay là, anh mặc của em đi!”

“...”

Cao Dương Thành cạn lời.

Bàn tay đang lau đầu ngừng lại, anh nhìn Hoàng Ngân như nhìn quái vật.

Bọn họ đã dần quen với bóng tối, có thể lờ mờ nhìn thấy vẻ mặt của đối phương.

“Này, vẻ mặt đó của anh là sao!”

Hoàng Ngân giận dỗi lườm anh.

“Ẻo lả!” Cao Dương Thành nói lại.

“Không biết tốt xấu!” Hoàng Ngân mắng anh, lại liếc nhìn ống quần đã ướt đẫm của anh: “Không được, anh thế này không bị cảm mới lạ.”

Cô nói rồi quay vào phòng ngủ của mình: “Anh đi tắm nước nóng trước đi, em lấy quần áo cho anh, mặc đồ thể thao cũng được chứ? Kiểu trung tính, không ẻo lả!”

Hoàng Ngân nói rồi mở tủ quần áo ra tìm bộ đồ thể thao cỡ lớn nhất. Thực ra bộ quần áo này cô mua từ hai năm trước, để chuẩn bị mặc lúc rèn luyện sức khỏe. Nhưng sau này lại kiểm tra ra Dương Dương bị bệnh, cô liền không còn thời gian để tập luyện nữa, mà bộ quần áo nào cũng bị bỏ xó ở đó.

Hoàng Ngân lấy ra đưa cho anh: “Anh đi tắm trước đi.”

Cao Dương Thành nhận bộ quần áo, cau mày kiểm định bộ đồ một lần rồi mới nhìn Hoàng Ngân: “Cỡ này anh mặc được à?”

“Mặc tạm đi! Dù sao cũng hơn mặc đồ ướt chứ.”

Anh có thể nói anh thà mặc đồ ướt còn hơn được không?

“Nhanh đi tắm đi.” Hoàng Ngân thúc giục.

“Em trước.”

“Em đã thay quần áo ướt ra rồi, không sao, nhưng còn anh đấy, anh mau đi đi.”

Hoàng Ngân vừa giục anh vừa đi về phía phòng tắm.

Hai người dừng lại trong phòng tắm, Hoàng Ngân cầm đèn pin chiếu lên bồn rửa mặt: “Đây là sữa tắm, đây là dầu gội đầu. Khăn thì anh dùng cái đang cầm đó đi, lát nữa em tìm một chiếc khăn khô nữa cho anh.”

Hoàng Ngân nói rồi ra khỏi phòng tắm, để lại một mình Cao Dương Thành ngơ ngác trong bóng tối.

Anh cũng không nghĩ nhiều, vội vàng cởi đống quần áo lạnh đến mức sắp đóng băng trên người xuống. Vừa mở nước ra lại chỉ thấy nước lạnh khiến anh kêu to.

Hoàng Ngân vừa nghe tiếng kêu thì không còn để ý được gì nữa, bật đèn pin trong tay xông thẳng vào: “Sao vậy? Sao vậy?”

Cao Dương Thành vội vàng tắt vòi nước.

Chỉ thấy luồng sáng từ ngoài cửa chiếu thẳng vào cơ thể không mảnh vải che thân...

Đập vào mắt Hoàng Ngân là gương mặt hơi ngơ ngác của Cao Dương Thành.

Không thể phủ nhận, vóc dáng của người đàn ông này... thực sự hoàn hảo hết chỗ chê, hơn nữa còn khiến người ta vừa nhìn đã gần như khó mà dời mắt được.

Da thịt gợi cảm, cơ ngực hoàn hảo mà không hề cục mịch, thêm phần quyến rũ và cuốn hút. Phần bụng do tám múi cơ tạo thành, bằng phẳng mà không chút dư thừa, còn phía dưới thì...

Đầu rồng to lớn ẩn trong rừng rậm đen sì, dưới nữa là đôi chân thon dài thẳng tắp như hai cột chống trời, lông chân xoăn xoăn màu nâu nhạt, không quá dài mà cũng không quá rậm, cứ như được Thượng Đế trau chuốt tỉ mỉ, gợi cảm một cách vừa đủ, quả thực khiến người ta không thể kiềm được mà muốn nhìn mãi.