Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 142: Bữa cơm đoàn tụ đầy gượng gạo

Cao Dương Thành bắt được nét hoảng loạn và sự sợ hãi hiện lên trong mắt cô, anh cười với vẻ bất đắc dĩ, sau đó tắt loa ngoài, đeo tai nghe bluetooth lên, rồi mới nghe điện thoại của mẹ.

“Mẹ ạ?”

“Sao cơ ạ?”

Một lúc sau, đầu dây bên kìa hình như nói gì đó khiến hàng lông mày của Cao Dương Thành thoáng nhướng lên, “Mẹ, mẹ bình tĩnh đã, rốt cuộc bố làm sao? Mẹ nói từ từ thôi.”

Hoàng Ngân nghe anh nói chuyện, không kìm được quay sang nhìn anh, thấy anh nghe điện thoại mà vẻ mặt mỗi lúc một nặng nề.

“Được, con biết rồi, con sẽ về ngay đây.” Cao Dương Thành cúp máy.

“Sao vậy anh?” Hoàng Ngân nhìn thấy nét mặt của anh không được tốt cho lắm, bèn hỏi.

“Nhà anh xảy ra chút việc rồi.” Vẻ mặt Cao Dương Thành vẫn nặng nề như cũ, nhưng lại nói với giọng rất nhẹ nhàng.

Hoàng Ngân nghĩ thầm trong lòng, chuyện của gia đình anh chắc có lẽ anh không muốn nói, thế nên cô cũng không hỏi nhiều nữa.

Nào ngờ Cao Dương Thành lại nói tiếp: “Là ba anh bị người vu oan, tố cáo tham ô nhận hối lộ, bị bắt rồi.”

“Hả?”

Hoàng Ngân sững ra, không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến vậy.

Cô vội vàng ngồi dậy, “Không phải chứ? Vậy… bây giờ làm thế nào?”

Cao Dương Thành lắc đầu, hàng lông mày của anh chưa từng giãn ra, “Thời điểm này, cấp trên đang thay người, hơn nữa lại đang làm nghiêm vụ tham nhũng, cho dù chẳng tham được bao nhiêu nhưng cũng sợ khó mà thoát ra dễ dàng, dù gì thời điểm này không ai dám mang tương lai của mình ra đùa chỉ vì chút tiền ấy cả.”

Hoàng Ngân không nói gì, không biết mình nên nói gì mới an ủi anh được.

“Được rồi, em đừng lo chuyện của ba anh nữa! Ngủ một giấc đi đã, đến nơi anh sẽ gọi em dậy.”

Anh vỗ nhẹ lên đầu Hoàng Ngân, trấn an cô, bảo cô nhanh nghỉ ngơi. Hoàng Ngân nhắm mắt lại mà không tài nào ngủ nổi.

Trong đầu đều là chuyện của anh và cô, tất cả những chuyện phiền lòng đó quấn lấy cô, cuối cùng thì cô cũng mơ mơ màng màng thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, Hoàng Ngân bị cảm giác lành lạnh sau lưng đánh thức. Miếng bông lành lạnh lướt trên lưng cô, sau đó đến lòng bàn tay, mùi cồn gay mũi lan tỏa trong không khí.

Giờ Hoàng Ngân mới nhận mình đang ở trần, hơn đang có người dùng rượu lau người hạ nhiệt độ cho mình, ngoại trừ bác sĩ Cao ra thì còn ai vào đây nữa?

Hoàng Ngân xấu hổ siết chặt cái chăn, đắp lên ngực, cố gắng để da thịt mình không bị lộ ra quá nhiều.

“Tỉnh rồi à?”

Giọng nói trầm ấm của anh vang lên đằng sau lưng Hoàng Ngân.

“Vâng.”

Hoàng Ngân đáp, không quay đầu lại nhìn anh, chỉ hỏi, “Em sốt cao lắm à?”

“Ừ, mãi không hạ.”

Hoàng Ngân nhìn đồng hồ để ở tủ đầu giường, kim đồng hồ chỉ vào số hai, giờ đã là hai giờ sáng.

“Anh không đi ngủ à?” Hoàng Ngân quay lại hỏi anh, liền nhìn thấy anh đang mặc áo choàng tắm cổ chữ V màu nhạt, để lộ vòm ngực chắc khỏe với những đường cong cơ bắp, trông rất gợi cảm. Hình như anh vừa gội đầu xong nên tóc có vẻ lộn xộn, thơm mùi dầu gội sạch sẽ.

Hoàng Ngân thấy anh như vậy thì ngẩn người si mê nhìn anh. Cao Dương Thành vén chăn lên nằm xuống, ôm cô đang trong trạng thái ở trần vào lòng, nhưng lại chẳng hề có chút ý nghĩ đi quá ranh giới nào, “Ngủ đi em, sáng mai anh đưa em về.”

“Anh có quay về thành phố S không?”

Hoàng Ngân kinh ngạc nhìn anh.

“Có.”

Cao Dương Thành luồn tay vào vuốt mái tóc dài của cô, “Ngày mai anh không đi, chiều có một ca phẫu thuật rất quan trọng. Chậm nhất cũng phải đợi đến ngày kia.”

“Được.”

Hoàng Ngân tựa đầu vào lồng ngực anh.

“Sau khi anh về rồi nhớ phải chăm sóc bản thân cho tốt, ngày nào cũng phải gọi cho anh vài cuộc, báo cáo tình hình của em cho anh biết, nghe không! Nói thật, anh đi mà không yên tâm về em chút nào, nếu như có thể anh cũng muốn em đi với anh, nhưng em còn phải làm việc, còn phải chăm sóc người nhà, anh cũng không ép em được.”

Hoàng Ngân mỉm cười, “Em là người trưởng thành rồi, sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mà.”

“Hy vọng là thế. Anh sẽ nhanh chóng quay về, ngoài ra anh nghĩ anh sẽ tìm cơ hội để nói với mẹ anh về chuyện của chúng ta.”

Nhắc đến Ôn Thuần Như, tim Hoàng Ngân lại run lên.

Cô vẫn có chút sợ hãi, “Để qua một thời gian nữa đi, đợi đến khi tất cả mọi chuyện đều thuận lợi đã rồi nói với mẹ anh cũng không muộn.”

Hoàng Ngân rúc vào lòng anh, cô thật sự quá mệt, không muốn lại phải trải qua một trận cuồng phong vũ bão nữa…

Hoàng Ngân nghĩ, chuyện giữa bọn họ bao giờ mới có kết thúc thật sự đây?

- --

Buổi sáng hôm sau, Cao Dương Thành đưa Hoàng Ngân về nhà.

Trần Lan giữ Cao Dương Thành ở lại ăn cơm. Người vui vẻ nhất trong nhà chắc chắn là Dương Dương, lần đầu tiên nhìn thấy ba xuất hiện trong nhà mình, cậu bé hưng phấn cực kỳ, cả một buổi sáng đều bám dính lấy Cao Dương Thành đòi bế.

Đỗ Thanh Nga nhốt mình trong phòng cả sáng, mãi cho đến lúc ăn cơm, Trần Lan gọi cô ta ra ăn cơm, cô ta mới chậm chạp tự lăn xe lăn ra khỏi phòng.

Lúc ra ngoài cũng không chào hỏi Hoàng Ngân và Cao Dương Thành, chỉ dám liếc qua bọn họ rồi tránh không nhìn.

Hoàng Ngân chỉ cần nhìn thấy Thanh Nga là nghĩ đến đứa bé đã mất, trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng đành ép mình mau chóng quên chuyện này đi.

Trên bàn ăn, Trần Lan không ngừng gắp đồ ăn cho Cao Dương Thành.

“Dì ơi, không cần gắp nữa đâu ạ, cháu thế này là đủ rồi ạ, dì cứ ăn đi ạ.”

Thấy Trần Lan nhiệt tình quá, Cao Dương Thành vội lên tiếng lễ phép ngăn lại.

Nghe Cao Dương Thành nói thế, Trần Lan mới thôi, bà lại thở dài, nhìn Cao Dương Thành với ánh mắt xin lỗi: “Dương Thành, trước đây là dì không tốt, cháu đừng để ý…”

Đỗ Thanh Nga nghe thấy câu đó, có vẻ không được vui.

Cô ta ngẩng lên liếc nhìn Trần Lan, một lúc sau mới cúi xuống ăn cơm tiếp.

Hoàng Ngân cũng hơi ngạc nhiên nhìn mẹ mình.

“Chẳng phải hai đứa định kết hôn sao?”

Trần Lan đột nhiên hỏi.

“Cốp…” Một âm thanh trầm đục vang lên, tiếng Đỗ Thanh Nga tức tối quăng đôi đũa xuống bàn, tiếng vang rất lớn khiến tất cả mọi người đều quay lại nhìn cô ta.

Trần Lan không vui lườm cô ta, “Thanh Nga, con một vừa hai phải thôi.”

“Con không cho phép hai người đó kết hôn!!” Sự cố chấp của Đỗ Thanh Nga khiến người ta tức tối.

“Muốn con gọi anh ấy là anh rể à? Nằm mơ đi!!” Câu này của cô ta chĩa thẳng mũi dùi vào Cao Dương Thành.

Ánh mắt Đỗ Thanh Nga nhìn anh tràn đầy đau đớn.

“Đỗ Thanh Nga!!” Trần Lan hét lên, “Con hại hai đứa nó còn chưa đủ sao? Nếu như hai đứa nó nợ con một đôi chân, vậy còn con thì sao? Con nợ hai đứa nó cái gì? Chính tay con đã hại chết con của chị con đấy!! Đến bây giờ con vẫn còn tư cách bắt hai đứa rời xa nhau sao?!”

Gương mặt Hoàng Ngân tái nhợt, “Mẹ, con và Dương Dương muốn chuyển ra ngoài sống một thời gian.”

Đôi mắt Trần Lan thoáng lóe lên, một lúc sau bà đứng dậy, không nói gì cả, đi vào phòng mình, lúc đi ra trong tay bà đang cầm quyển sổ hộ khẩu.

“Dương Thành, cháu cầm lấy.”

Trần Lan đưa quyển sổ hộ khẩu cho Cao Dương Thành.

Cao Dương Thành thoáng ngẩn ra, “Dì Trần, thế là sao ạ?”

“Lần trước hai đứa chẳng định lén đăng ký kết hôn còn gì? Thiếu sổ hộ khẩu đâu có được.”

Trần Lan không quan tâm đến vẻ mặt khó chịu của Đỗ Thanh Nga, thở dài rồi nói tiếp: “Cháu tranh thủ hôm nào đấy đưa Hoàng Ngân đến thành phố S đăng ký kết hôn đi! Dương Dương cũng nên có một gia đình đàng hoàng rồi.”

Nghe mẹ mình nói vậy tâm trạng của Hoàng Ngân có chút kích động, cô không ngờ đứa trẻ đã mất lại đổi lấy sự tác thành của mẹ cô.

Trên gương mặt Cao Dương Thành hiện lên vẻ vui mừng, “Mẹ, con cám ơn mẹ đã tác thành! Cũng vừa hay, hai ngày nữa con sẽ quay về thành phố S một chuyến, lúc đó con sẽ đưa cả Hoàng Ngân đi theo.”

Hoàng Ngân ngẩn ra, không ngờ được là mọi chuyện đột nhiên tiến triển thuận lợi như vậy.

Cô quay sang cẩn thận quan sát Thanh Nga từ nãy đến giờ vẫn đang giữ im lặng, trong lòng vẫn luôn cảm giác có gì đó sai sai.

Đúng rồi! Từ đầu đến cuối Đỗ Thanh Nga không nói thêm một câu nào nữa.

Cô ta vẫn luôn cúi gằm mặt ăn cơm, gắp cho cái gì thì ăn cái đấy, cũng không kén chọn, thậm chí ngay cả những món trước kia cô ta không thích, cô ta vẫn cứ ăn.

“Mẹ, trước khi con kết hôn với Hoàng Ngân, con còn một chuyện cần nói rõ với mẹ, chuyện này có liên quan đến ba con.”

Nhắc đến ba anh, vẻ mặt của Trần Lan hơi tái đi, môi run run mấp máy, cố gượng cười, “Có… có vấn đề gì vậy?”

“Là như thế này ạ. Ba con… hai hôm trước đã xảy ra chuyện, bị người ta vu cáo, đang bị tạm giam. Con nghĩ nếu như chúng ta đã thành người một nhà, thì không nên giấu giếm nhau.”

“Vào tù??”

Gương mặt Trần Lan càng tái mét, bàn tay siết chặt đôi đũa run lẩy bẩy, cuối cùng bà gác đũa xuống bàn, nhìn về phía Cao Dương Thành với vẻ căng thẳng, “Sao lại như thế? Chuyện có nghiêm trọng không? Chẳng lẽ cuộc đời còn lại của ông ấy phải ở trong tù sao? Dương Thành, mẹ con … chẳng phải mẹ con cực kỳ có quyền thế sao? Chuyện này cũng không giúp được ba con à?”

Hoàng Ngân kinh ngạc nhìn vẻ kích động của mẹ, cô cũng giật mình trước phản ứng của bà.

Ba Cao Dương Thành vào tù cơ mà, sao mẹ cô lại kích động như thế? Thậm chí ngay đến tình huống của mẹ anh mà hình như bà cũng hiểu rất rõ? Chuyện này là sao?

Nhưng dường như Cao Dương Thành đã lường trước được việc này, anh cũng không tỏ ra kinh ngạc trước phản ứng của Trần Lan, “Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, lần này con quay về thành phố S là để chứng thực chuyện này, tình hình như thế nào con sẽ thông báo ngay cho mẹ.”

“Mẹ làm cái gì thế! Ba người ta vào tù, sao mẹ phải căng thẳng thế? Mẹ nghĩ đấy là ba của chúng con à? Chẳng phải mẹ bảo người ta giàu có nên coi thường chúng ta sao? Ha! Lần này vào tù là đáng đời.”

Đỗ Thanh Nga thẳng thừng đổ thêm dầu vào lửa.

“Thanh Nga!! Con ăn nói cái kiểu gì thế hả!!”

Gương mặt của Trần Lan thoắt cái đã thay đổi, tâm trạng càng lúc càng kích động, “Mẹ không cho phép con nói ba người khác như thế!”

Đỗ Thanh Nga lạnh lùng nhìn mẹ mình, cô ta bĩu môi cười châm biếm, “Mẹ, hai người đó còn chưa kết hôn đâu, mẹ coi mình là người nhà thật đấy à? Mẹ kích động như thế, người khác nhìn vào còn tưởng mẹ với ông ta gian díu với nhau đấy!”

Đỗ Thanh Nga thấy mẹ mình về phe chị gái liền xù lông lên như một con nhím, nhìn thấy ai là châm chọc đả kích người đó, cứ như thể không muốn để bất kỳ ai có cuộc sống tốt đẹp hơn cô ta.

Kết quả lại không ngờ, cô ta vừa mới nói xong, Trần Lan không hề do dự mà giáng cho cô ta một cái tát.

Một tiếng ‘chát’ vang dội, tất cả mọi người đều sững ra, mà Dương Dương ngồi trên bàn đã sợ đến mức khóc toáng lên.

Hoàng Ngân vội bế con trai vào lòng, an ủi mẹ mình, “Mẹ đừng thế mà, Thanh Nga chỉ đùa thôi, mẹ đừng coi là thật.”

Đôi mắt vằn máu đỏ của Đỗ Thanh Nga nhìn chằm chằm vào mẹ mình, Trần Lan cũng rưng rưng nhìn con gái, cuối cùng không kiềm nổi liền bật khóc, bà phẩy tay đi ra khỏi phòng ăn, về thẳng phòng ngủ của mình, đóng sập cửa lại, ở ngoài vẫn nghe thấy tiếng bà lẩm bẩm nói, “Tại sao tôi lại sinh ra một đứa con gái nghiệp chướng thế này!”