Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 119: Cảm giác này thật tốt

Đỗ Hoàng Ngân liên tục lắc đầu, cô nắm lấy bàn tay rắn rỏi của anh, vội vàng bác bỏ sự nghi vấn do anh đặt ra.

“Em không coi nhẹ chuyện bốn năm trước mà hoàn toàn ngược lại. Bốn năm trước, tất cả đều như một giấc mơ tuyệt vời đối với em, thậm chí, trong mấy tháng mang thai Dương Dương, ngày nào em cũng mơ đi mơ lại giấc mộng đẹp đẽ ấy. Em mơ thấy chúng ta của năm đó, trở lại khoảng thời gian Đỗ Hoàng Ngân kia đang theo đuổi Cao Dương Thành, khi ấy, em thật sự rất nhớ, rất nhớ anh.

Mỗi ngày em đều cầm điện thoại, nhấn đi nhấn lại số của anh nhưng cuối cùng em không dám gọi. Vì thế anh sẽ mãi mãi không biết khoảng thời gian đó em đau khổ thế nào đâu… Em nhớ anh điên cuồng, nhớ nụ cười của anh, giọng nói của anh, thậm chí em còn bị rối loạn thần kinh trong thời gian ngắn nữa. Em cứ tới buồng điện thoại công cộng, nhét một đồng xu vào rồi lại lặng lẽ bấm số anh, khi nghe tới tiếng ‘A lô’ quen thuộc kia, bản thân em lại như phát điên, rất muốn, rất muốn nghe thêm chút nữa, muốn nghe thật rõ ràng lời anh nói nhưng em không dám. Em như một con rùa đen chui rúc vào mai, nhát gan cúp điện thoại…

Suốt một thời gian dài lặp đi lặp lại thế đó, em đến những buồng điện thoại công cộng khác nhau để bấm số của anh ròng rã nửa tháng chỉ để nghe một chữ đơn giản, một tiếng ngắn ngủi vậy thôi. Cao Dương Thành, anh cảm thấy một Đỗ Hoàng Ngân như thế sẽ đùa giỡn tình cảm của anh vào bốn năm trước sao? Nếu em thật sự chỉ chơi qua đường thì em cần gì phải chịu đựng nỗi cô đơn kia để sinh ra đứa bé của anh chứ… Em tội gì phải cô đơn một thân một mình cho tới bây giờ…”

Hoàng Ngân nói xong câu cuối cùng thì bật khóc thành tiếng.

Nước mắt như châu sa mạnh mẽ tuôn rơi. Từng giọt từng giọt rớt xuống lòng bàn tay Cao Dương Thành, nóng hổi bỏng rẫy thấm vào lòng anh.

Nơi đó của anh đau, đau quá…

Vành mắt anh nóng rực đỏ ửng, một tầng hơi nước che phủ con ngươi màu khói thâm trầm. Cao Dương Thành sắp không nhìn rõ người con gái trước mặt mình nữa rồi.

“Hoàng Ngân…”

Anh nỉ non gọi tên cô.

Từng nụ hôn nóng bỏng chứa đựng vô vàn tình cảm dịu dàng rơi trên trán Đỗ Hoàng Ngân, điểm lên mí mắt ướt át của cô…

“Vì sao, vì sao em không nói cho anh biết mọi chuyện sớm hơn? Em có biết, lần đầu tiên anh nhận được cuộc gọi xa lạ kia, anh cũng đã hi vọng đó là cuộc gọi từ em biết bao nhiêu, nhưng mỗi lần anh gọi lại thì tất cả đều chỉ là âm thanh báo máy bận, càng về sau, anh không thể không tin đó chỉ là những cuộc gọi lừa đảo như trên mạng đã nói. Trong suốt bốn năm, anh vẫn luôn chờ đợi cuộc gọi từ em, trong suốt bốn năm, anh chưa bao giờ đổi số điện thoại, chưa từng đặt chế độ máy bay cho điện thoại hay để nó tắt máy, em có biết tại sao không?”

Đôi mắt anh đỏ lựng, anh thương xót nhìn cô gái khóc tới mức sắp lịm đi dưới thân mình: “Bởi vì anh sợ, anh sợ một ngày nào đó, Đỗ Hoàng Ngân đã rời đi kia sẽ hối hận, muốn quay về nhưng vì anh không nhận cuộc gọi mà hoàn toàn mất liên lạc.”

“Ai cũng bảo Cao Dương Thành anh là người không có tình cảm. Nhưng sau khi quen em, anh mới biết đó không phải gọi là vô cảm mà rõ ràng anh chưa tìm được người phù hợp. Em nói tình yêu của anh là cao ngạo, là tự kiêu nhưng khi em thật sự rời khỏi anh, anh mới nhận ra… Hóa ra, anh cũng có lúc hèn mọn muốn cầu xin em quay lại như vậy, hèn mọn tới mức không muốn so đo tính toán gì nữa, chỉ muốn làm Đỗ Hoàng Ngân khờ khạo kia quay về bên cạnh mình thôi…”

Hoàng Ngân đã khóc tới độ không thể đáp lại một câu nào của anh.

Cô ngẩng đầu, tay nâng gương mặt cực kỳ anh tuấn của Cao Dương Thành lên rồi để cánh môi sưng đỏ của mình chạm vào đôi môi cương nghị ấy.

Khi môi hôn quyện thắm, những giọt nước mắt xúc động của họ giao hòa giữa hai đôi môi, đắng là vậy, chua chát là vậy…

Đau đớn tưởng không thở nổi!

Nhưng cuối cùng vẫn hạnh phúc vô vàn!

Quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, hợp rồi lại tan, trong chớp mắt cô mới phát hiện, hóa ra anh vẫn luôn ở đây.

Nụ hôn sâu lắng triền miên như kéo dài cả một thế kỷ…

Cho đến khi Hoàng Ngân thở dốc liên tục, Cao Dương Thành mới luyến tiếc tách ra khỏi môi cô.

Khóe miệng của anh vẫn luôn cong lên, anh dịu dàng nhìn gương mặt đỏ bừng của cô gái dưới thân. Anh mới phát hiện, giờ phút này, cô đáng yêu đến thế, còn tình yêu của anh dành cho cô lại nóng bỏng như vậy.

Hoàng Ngân cảm thấy ánh mắt Cao Dương Thành như một mồi lửa đang thiêu đốt toàn thân cô, mãnh liệt và vô cùng bạo dạn.

Bị anh nhìn như thế, Hoàng Ngân cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Cô thẹn thùng rũ mi mắt xuống, tay đánh vào ngực anh, kháng nghị: “Anh đừng nhìn em như thế!”

“Anh thích!”

Cao Dương Thành nâng mặt cô lên, để cô đối diện với ánh mắt của mình rồi cười khẽ: “Em đã làm mẹ rồi mà còn thẹn thùng gì nữa chứ!”

Hoàng Ngân hờn giận liếc anh: “Vậy anh cũng không được nhìn em như thế!”

Cao Dương Thành hôn nhanh lên đôi môi đỏ căng mọng của cô, phần eo của anh ưỡn thẳng rồi bắt đầu chiếm giữ cô lần nữa.

“Ưm ưm….”

Cao Dương Thành đột ngột chạy nước rút khiến Hoàng Ngân không thoải mái. Trong lúc nhất thời, cô không thể nhịn nữa, xấu hổ thở gấp thành tiếng.

Mà nụ hôn của Cao Dương Thành chạy dọc theo cánh môi Hoàng Ngân, đi thẳng một đường sang bên vành tai cô. Phút chốc, anh lại nỉ non: “Mẹ nó ơi, cảm ơn em đã sinh cho anh một đứa con đáng yêu như vậy. Anh không biết nên dùng từ nào để diễn tả tình yêu và sự áy náy của anh đối với em, cũng không biết nên diễn tả tình yêu của anh dành cho con như thế nào. Nhưng anh biết rằng, chỉ có em và con mới có thể khiến anh xúc động đến vậy! Nhiều năm qua, em đã vất vả rồi! Sau này, tất cả áp lực và đau khổ hãy giao hết cho anh, anh sẽ gánh vác tất cả thay cho hai mẹ con.”

Hoàng Ngân òa khóc nức nở.

Cô thừa nhận, trong những ngày không có anh, cuộc sống của cô rất khó khăn.

Hơn nữa, khi biết Dương Dương mắc bệnh, cô tưởng mình cũng không sống nổi nữa. Bất kể là tinh thần hay áp lực cuộc sống, nhiều khi khiến cô chỉ muốn giơ tay đầu hàng. Sau đó cô thay đổi, mất đi rất nhiều, rất nhiều… Có một số chuyện mà cô không chấp nhận nổi nhưng lúc đó bản thân chẳng còn sức để chống lại nữa. Việc duy nhất cô có thể làm chỉ là khóc, khóc xong thì lau nước mắt, tiếp tục đứng lên, kiên trì tiến về phía trước…

Khi đó, trừ kiên cường ra cô không còn lựa chọn nào khác.

Cô tưởng rằng mình sẽ cô đơn như thế tới cuối đời, tiếp tục mạnh mẽ, chịu đựng nhưng khi cô vừa quay đầu, lại nhận ra mình còn có anh…

“Đừng khóc nữa!”

Cao Dương Thành đau lòng lau nước mắt cho cô.

Động tác rút ra đẩy vào chiếm hữu của anh vô cùng dịu dàng và đầy yêu thương. Anh cười nhìn gương mặt ửng hồng vì kích động của Hoàng Ngân, cố tình nói mấy câu gợi tình để trêu ghẹo: “Làm những chuyện sung sướng như thế này mà em cứ rơi nước mắt thì mất hứng lắm ha?”

Hoàng Ngân nín khóc, mỉm cười, tức giận lên án anh: “Cao Dương Thành, anh chính là động vật ăn thịt! Anh nói xem sao trước đây anh không như vậy?”

Cao Dương Thành thoải mái cười tươi, động tác càng mãnh liệt hơn: “Em yêu à, trước đây không như vậy thì sao anh lại gieo được Dương Dương vào trong bụng em được chứ?”

“Ưm ưm…”

Hoàng Ngân rên rỉ, cô vẫn không quên mắng anh: “Trước đây anh còn chưa phải là người không biết xấu hổ thế này.”

Kết quả là cô lại bị chiếm hữu mạnh mẽ hơn, sâu hơn…

Trời ạ!

Bàn tay nhỏ bé của Hoàng Ngân nắm lấy khăn trải giường, cô bị kích thích đột ngột khiến điên đảo tâm hồn, ý thức trong đầu dần dần mơ hồ. Cuối cùng, cô chỉ có thể phối hợp với tiết tấu mạnh bạo đầy mãnh liệt của anh, tận tình đón ý hùa theo và cùng anh chìm đắm vào trong thế giới triền miên ấy…

Nếu có thể… Cô hi vọng thời gian tuyệt vời này có thể kéo dài cả đời.

Ngoài cửa sổ, hoa tuyết tung bay.

Dưới ánh đèn đường mơ hồ hắt lên từng bông tuyết lất phất, tạo nên một sắc màu rực rỡ khiến tuyết trắng vô ngần trở thành những sợi bông ấm áp. Len qua cửa sổ thủy tinh chỉ mở một nửa, bông tuyết bay vào trong phòng, tan chảy trên thảm Ba Tư màu trắng, cũng lặng lẽ tiến vào trong lòng hai người trên giường…

Tất cả đều trở nên đẹp đẽ, vô cùng đẹp…



Sau khi cơn hoan ái qua đi...

Ngón tay thon dài của Cao Dương Thành nhẹ nhàng quấn lọn tóc dài ẩm ướt của Hoàng Ngân. Thỉnh thoảng anh lại trêu ghẹo cô, mỗi một động tác đều chan chứa sự dịu dàng không thể tan đi.

Nhìn ngắm cô gái dưới thân, trong đôi mắt thâm trầm có thêm một chút tia sáng màu sắc rực rỡ, sóng biếc dập dờn lan tỏa.

“Chân tướng chuyện bốn năm trước, em có thể nói cho anh biết một chút không.”

Anh biết cô đang cố gắng giấu giếm chuyện gì đó, sau khi nghe thấy lời bộc bạch chân thành của cô đối với mình, những uất giận trong lòng anh đều hóa thành tình yêu, còn có cả sự áy náy và biết ơn.

Anh di ngón tay dọc theo cần cổ trắng nõn của cô xuống bờ vai mịn màng, rồi vẽ những vòng tròn nhỏ bên trên như đang chơi đùa.

Động tác tùy ý như thế lại trêu chọc Hoàng Ngân, khiến trong lòng cô dâng lên từng cơn ngứa ngáy, sự nóng bỏng trên da thịt kích thích cô không thôi.

Cô than đau một tiếng: “Để em nghĩ đã, được không?”

“Được!” Cao Dương Thành cũng không làm khó cô, anh gật đầu, hôn lên vành tai rồi đứng dậy, xuống giường mặc quần áo: “Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh qua phòng Dương Dương trước. Tí nữa anh sẽ gọi điện tới phòng cấp cứu hỏi thăm tình huống, em đừng lo lắng quá!”

“Vâng!”

Hoàng Ngân gật đầu.

truyện có bản quyền up trên

Hoàng Ngân vừa nghĩ tới em gái mình, nước mắt lại dâng lên trong mắt cô.

Con bé phải chịu khổ sở bên trong mà bản thân cô lại nói chuyện tình yêu trai gái ở nơi này. Trong lòng Hoàng Ngân xấu hổ vô cùng nhưng khó khăn lắm, cô mới có cơ hội mở rộng cánh cửa trái tim...

Không ai hiểu tình yêu bị đè nặng trong lòng suốt bốn năm sẽ có cảm giác gì. Cho đến ngày hôm nay, anh đã cho cô can đảm để nói ra tất cả tình yêu của mình, với cô, đây thật sự là thách thức, mà trong lòng cô chưa bao giờ được thoải mái như hiện tại.

Cảm giác này giống như đã dỡ bỏ gánh nặng nặng nề nhất đời người xuống, cô vùi đầu trên chiếc gối mềm mại, để mặc nước mắt chảy dài…

Cô không biết mai sau, cuộc đời mình sẽ phải gánh chịu bao nhiêu sóng gió nhưng ít nhất, ngay lúc này, cô biết sẽ có người bằng lòng đồng hành cùng cô.

Cô không cần coi bản thân như siêu nhân vô địch nữa rồi.

Cảm giác này thật tốt.

...

Cuối cùng Hoàng Ngân cũng không ngủ, Cao Dương Thành vừa đi ra ngoài là cô đã lập tức rời khỏi phòng ngủ của anh.

Nhưng khi vừa ra ngoài, cô lại hối hận vô cùng.

Trong phòng bệnh, không biết Dương Dương đã tỉnh từ lúc nào, hiếm khi cậu bé có tinh thần tốt đến vậy, đâu còn giống đứa nhỏ bệnh tật quấn thân mới xuống khỏi bàn mổ?

“Hoàng Ngân…” Cậu bé vừa nhìn thấy Hoàng Ngân bước ra, vội vã gọi cô dù mình vẫn còn đang nằm trên giường. Đôi mắt to tròn chớp chớp, lo lắng nhìn Hoàng Ngân rồi lại trừng mắt với Cao Dương Thành đầy phòng bị. Cậu bé nhỏ giọng hỏi mẹ: “Vừa rồi có phải chú đã bắt nạt mẹ ở bên trong không? Dương Dương nghe thấy mẹ rên rỉ vô cùng tội nghiệp ở bên trong đó…”

“...”

Hoàng Ngân chợt có cảm giác xấu hổ muốn độn thổ cho xong.

Gương mặt cô bỗng chốc đỏ bừng, cô trừng mắt liếc Cao Dương Thành – tên đầu sỏ đã gây nên mọi chuyện. Tạm thời, cô không biết mình nên giải thích cho con thế nào cả.

Thật ra những chuyện kiểu này làm gì có cách giải thích!