Làm Thầy Một Ngày, Cả Đời Làm Chồng

Chương 4: Cho em một đời hạnh phúc!

Edit: ღ Linh Nhiღ

Beta: ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy

Tô Nhược Tuyết nằm ở trong chăn ngẩn người, cô cảm thấy bản thân đang phát sốt, đầu chóang váng miệng đắng lưỡi khô, nước mũi chảy hoài. Trong phòng ngủ hiện tại không có ai, cô sờ soạng đứng dậy rót cốc nước ấm. Lúc trước không để ý, trong cốc nước vẫn còn lá trà chưa vứt, trước đây cảm thấy bạc hà thanh mát giúp nâng cao tinh thần, mà lúc này cô chỉ cảm thấy đắng trát, không nhịn được nước mắt liền rơi xuống.

“Tô Nhược Tuyết, Tô Nhược Tuyết!”

Cô mơ hồ nghe thấy có người gọi, bất quá toàn thân cô giờ rét run, không có sức mà trả lời nên lại nằm bẹp xuống, kết quả vừa mới nằm không lâu, liền nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra, lão đại thét chói tai chạy vào: “Tiểu Tuyết, bên ngoài có người tìm cậu.”  

Cô vươn đầu từ trong chăn ra: “Tớ không thoải mái, cậu bảo hắn lần sau rồi đến!”

“Là Tần Mộc …”

Trong lòng Tô Nhược Tuyết run lên, sau đó xoay người lại, quay mặt vào phía tường, “Đầu tớ rất đau, tớ ngủ trước.”  

Cô nghe thấy lão đại kéo rèm cửa sổ ra, nói xuống phía dưới: “Tiểu Tuyết bị ốm, đang nghỉ ngơi, ngày mai anh hãy đến!”

“Này, làm sao mà cậu biết Tần Mộc? “

“Trời ạ, nhìn thấy Tần Mộc đứng ở dưới kỹ túc xá nữ, tớ liền chấn kinh. “

“Tiểu Tuyết!” Lão đại lải nhải truy vấn, Tô Nhược Tuyết vẫn không hé răng, cô cảm thấy bản thân sắp không chống đỡ được, mí mắt cũng không nâng lên được.

“Haiz, cậu nghỉ ngơi đi!” Lão đại nói.

Thế giới rốt cục im lặng.

Nhưng thế giới chỉ im lặng trong nháy mắt.

Ngay sau đó, phòng ngủ lại vang lên tiếng thét chói tai của lão đại, suýt nữa phá hỏng màng nhĩ của cô.  

“Anh… Tại sao anh lên được đây?”

Tô Nhược Tuyết chỉ cảm thấy có một bàn tay to đang đặt lên trán của mình, cô còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác được bản thân mình bị ôm lấy, sau đó bọn họ chạy ra khỏi phòng ngủ, dọc đường đi liên tục vang lên tiếng thét chói tai, cô còn nghe được có người kêu lên: “Oa, rất đẹp trai!”   

Đây là xảy ra chuyện gì vậy?

Tô Nhược Tuyết cảm thấy bản thân hỗn loạn, cô cố gắng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mơ hồ trước mắt, lại cảm thấy thân thể không có sức.

“A a a! Chảy máu!”

Lão đại lo lắng chạy theo sau, cuối cùng lại hét lên: “Chẳng lẽ sảy thai sao?”

Hai ngày nay Tô Nhược Tuyết vẫn cảm thấy bụng đau âm ỉ, nhưng cô chưa từng nghĩ đến vào lúc này, dì cả của cô đến…

Trời ạ, cô trực tiếp ngất đi.

Lúc tỉnh lại, cô phát hiện ra mình đang ở trong bệnh viện. Bên cạnh giường là Tần Mộc, thấy cô tỉnh lại, anh lập tức tiến lên rót cho cô một ly nước ấm.

“Ngày hôm qua em sốt 39,7 độ.”

Tô Nhược Tuyết không trả lời, đầu hơi hơi cúi, ánh mắt nhìn chằm chằm túi bóng màu trắng của bệnh viện, cô cảm thấy bản thân mình giống như đã quên mất chuyện quan trọng gì đó.  

“Thời điểm đến ngày (ở đây là chỉ những ngày mà con gái hàng tháng đều có ấy nhé^^) sức đề kháng sẽ kém, thân thể em lại yếu, cần bồi bổ cho tốt. Anh đút em uống canh gà…”

Mặt Tô Nhược Tuyết đỏ bừng.

Còn nữa nhưng cô đều không nghe rõ, chỉ cảm thấy đầu trống rỗng, cô đưa tay muốn kéo chăn, động tác đột nhiên dừng lại, tay kia vụng trộm sờ soạn dưới mông.  

Mặt Tần Mộc cũng khẽ đỏ, hắn nhẹ giọng nói: “ Bạn cùng phòng em vẫn luôn ở đây, vừa mới trở về, cô ấy làm giúp em.”

Tô Nhược Tuyết cảm thấy mặt của mình đã nóng cháy, chắc là do sốt, khẳng định là vậy, nhất định là do còn sốt, đúng!  

“Lúc nãy anh có đi siêu thị mua mấy gói, em xem loại nào em thích thì dùng.” Nói xong, Tần Mộc liền lấy một túi lớn băng vệ sinh ra để trước mặt cô, Tô Nhược Tuyết cảm thấy tốt nhất là nên tiếp tục mê man đi.  

“Đầu em còn hơi choáng váng!” Nói xong, cô liền nhắm mắt lại, đơn giản là giả chết.  

Đúng rồi, thích khách cũng có kỹ năng giả chết để bảo vệ mạng! Đương nhiên, kỹ năng đó chỉ có thể lừa được NPC …

“Tiểu Tuyết, em còn nhớ rõ lần đầu chúng ta gặp mặt không?”

Tô Nhược Tuyết không dám mở mắt, nhưng lông mi của cô lại rung rung vài cái.

“Tiểu Phong xảy ra tai nạn xe cộ, cố gắng điều trị ba tháng cuối cũng cũng không qua khỏi, hôm đó anh say rượu là do cử hành nghi thức tiễn đưa cậu ấy…”

Tô Nhược Tuyết mở to mắt ra, trừng mắt to nhìn Tần Mộc: “Anh là…”

Khó trách vì sao cô lại cảm thấy quen thuộc, không phải bởi vì do anh nổi danh trong đại học C, mà là vì tối hôm đó dưới đèn đường mờ ảo, người say đến bất tỉnh nhân sự đó chính là anh. Anh lôi kéo cô nói rất nhiều, nói anh say rượu sau đó lái xe, kết quả xảy ra sự cố,  làm bạn của anh chết, anh tự trách áy náy, hận không thể để bản thân chết theo luôn.

Tối hôm đó, Tô Nhược Tuyết còn an ủi anh, cốc nước của mình cũng đưa cho anh luôn, sau đó đi đến siêu thị mua cốc khác. Ở sân thể dục ít ánh sáng, anh lại say dưới gốc cây đại thụ, nếu không phải anh đưa di động cho cô xem ảnh chụp của bạn, cô cũng sẽ không thấy rõ mặt của anh.  

Người tiều tụy, cằm nhọn, mắt thâm.  

“Là em nói với anh, phải thay cậu ấy sống tốt.”

“Anh xử lý xong hết mọi chuyện, đột nhiên nhớ ra trong trò chơi cậu ấy còn có một đồ đệ, mà đồ đệ kia vẫn chơi, cho nên anh mới login vào xem, ít nhất là ở trong trò chơi vẫn có người nghĩ cậu ấy còn sống, nghĩ cậu ấy đang sống tốt ở nơi nào đó. Chỉ là anh không ngờ được, Tuyết Lý Hương lại chính là em.” Khóe môi Tần Mộc khẽ cong, nụ cười kia có chút đau khổ, làm cho trái tim Tô Nhược Tuyết run lên.  

“Thực xin lỗi.”

Tần Mộc không nói gì nữa, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ vẻ mặt cô đơn.  

Tô Nhược Tuyết chậm rãi ngồi dậy, nơi này là bệnh viện, mấy cái cây bên ngoài cửa sổ đã trang trí đầy đèn màu, cô mới nhớ ra hôm nay là Noel.

Đột nhiên, Tần Mộc quay đầu đến: “Tiểu Tuyết, anh sẽ thay cậu ấy chiếu cố (chăm sóc, lo lắng) em.”

Tuy rằng trong lòng đau, nhưng khóe miệng Tô Nhược Tuyết vẫn nở nụ cười: “Vâng…Không cần. Từ trước đến giờ sư phụ chưa từng để em dựa vào, tuy rằng đối xử với em rất tốt, thường xuyên cho em tiền và trang bị, nhưng mà không có kéo em đi theo, càng không thể theo em một tấc cũng không rời, anh đã làm cho em quá nhiều rồi.”  

Tần Mộc đối với cô tốt như vậy, đơn giản chỉ vì cô là đồ đệ của sư phụ thôi sao? Đột nhiên cô cảm thấy trong lòng có chút chua sót.

Tô Nhược Tuyết cúi đầu nhẹ giọng nói: “Kì thật quan hệ sư đồ trên Internet chính là như vậy, anh không cần làm quá nhiều.”

Tô Nhược Tuyết kéo góc chăn, cảm thấy hai mắt của mình có chút đau nhức, nước mắt không khống chế được khẽ rơi xuống, cô không muốn để anh thấy, cho nên cúi đầu sâu xuống, cho đến khi cằm bị một bàn tay nâng lên.   

Này…

Đây không phải là cách mà lưu manh đùa giơn tiểu cô nương kinh điển trên truyền hình sao?

Trong nháy mắt Tô Nhược Tuyết ngẩn người, sau đó nức nở nói: “Anh… Đây là … Lưu manh, đùa giỡn?”

Vẻ mặt vốn buồn bã cô đơn của Tần Mộc giờ lại giống như gió xuân hòa tan băng tuyết, trên mặt nở nụ cười nhợt nhạt, giống như hoa đào chậm rãi lan ra: “Tiểu Tuyết, anh thích em. Không liên quan gì đến sư phụ của em, anh – Tần Mộc thật tâm thích em.”

Vốn dĩ anh vẫn sợ hãi Tô Nhược Tuyết thích Tiểu Phong, nhưng mà hiện giờ anh mới biết, kì thật trước đó quan hệ của bọn họ cũng không tốt như trong tưởng tượng.

“Anh chỉ là lưu manh đùa giỡn với một mình em.” Tần Mộc nhẹ giọng nói.

Anh ấy đang nói cái gì? Tô Nhược Tuyết sợ ngây người, cô lẳng lặng nhìn anh, nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, nhìn anh hạ thấp trọng tâm thân thể, chậm rãi hướng về phía cô, chỉ cần một chút nữa là hôn lên môi cô.

“Tiểu Tuyết, chúng ta cùng ở bên nhau đi.”

Cô còn chưa tới kịp trả lời, môi liền bị ngậm lấy, mùi bạc hà thơm ngát làm cho cô rơi vào những đám mây, cả người mềm nhũn, trong lòng lại tràn đầy xúc cảm ngọt ngào.

[Hệ thông] Đại hôn lễ, chúc mừng [Tuyết Lý Hương] và [Phần Cầm Chử Hạc] kết thành cặp phu thê thứ 520 trong [Thiên Hạ Vô Song]. 

Trên màn hình, hai dáng người đỏ rực của Tuyết Lý Hương và Phần Cầm Chử Hạc đang bái đường thành thân, mà người chủ hôn đang mặc quần áo hắc y, chính là Phong Lăng Vân.

Hắc y lưu manh, kia mới là diện mạo vốn có của sư phụ. Tuy rằng vẫn như cũ là Tần Mộc login, nhưng ở trò chơi, Phong Lăng Vân luôn luôn tồn tại.

Hai người ở trong game kết hôn, đồng thời cũng nói chuyện trên QQ.  

“Chờ em tốt nghiệp đại học chúng ta liền kết hôn đi! Còn hơn một năm nữa, chờ thật lâu.”

“Được, lúc tổ chức hôn lễ, cũng sẽ mặc giá y màu đỏ.” Tô Nhược Tuyết không cần nghĩ ngợi liền đáp.

“Đều nghe nương tử.”

Cùng nắm chặt tay, hứa cho em một đời hạnh phúc!

Hoàn