Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 85: Tiếc nuối

“Thôn trang ôn truyền hoa mai nở vô cùng đẹp.”

Đợi Hoàng thượng nói xong câu đó, A Uyển nghiêng đầu tỉ mỉ nhìn, muốn hỏi xem lời này của Hoàng thượng có ý gì thì Hoàng thượng lại nhắm mắt dưỡng thần, không nói thêm một câu, A Uyển cũng không tiện hỏi lại, chỉ để cung nhân làm chậu than cháy mạnh hơn một chút.

Xe ngựa lung lay cuối cùng cũng ngừng, xuống xe ngựa A Uyển mới phát hiện thôn trang này rất đặc biệt, không thấy cửa lớn, chỉ thấy trong mảng rừng hoa mai lộ ra một con đường nhỏ uốn lượn, xuyên qua cánh rừng mai có thể thấy loáng thoáng mái hiên của tòa nhà thôn trang.

Lúc này cảnh đã nở đầy hoa mai, trắng noãn như tuyết, tư thái khác nhau, xen lẫn trong tiếng gió rét lạnh có thể ngửi thấy mùi hoa thanh nhã tịch mịch, khung cảnh này, rốt cuộc A Uyển cũng hiểu được câu nói kia của Hoàng thượng “Thôn trang ôn tuyền hoa mai nở vô cùng đẹp.” là có ý gì.

Có điều khí trời thật quá lạnh, không thấy ánh nắng nên sắc trời có vẻ âm trầm, đón lấy từng trận từng trận cuồng phong đến tàn sát bừa bãi, thật sự khó có tâm tình tốt thưởng mai. A Uyển chỉ đỡ Hoàng thượng, muốn mau chóng vào trong phòng, đừng làm cho Hoàng thượng bị lạnh.

Nhưng tâm tình Hoàng thượng cực tốt, kéo tay nhỏ của A Uyển, rất hăng hái tiến lên trên đường nhỏ, sau cùng còn cười với A Uyển: “Còn nhớ rõ nàng ở biệt uyển đào rượu của trẫm dưới gốc cây lê hoa uống, chớp mắt một cái đã qua nửa năm.”

A Uyển vào đông chân tay hay bị lạnh, lúc này tay nhỏ hơi lạnh được bàn tay to dày của Hoàng thượng bao lấy, từng đợt ấm áp truyền từ tay đến tận đáy lòng: “Lẽ nào trong rừng này Hoàng thượng cũng chôn rượu sao? Cẩn thận thần thiếp lập tức cầm cuốc đến.”

Điểm cái mũi nhỏ của A Uyển, giọng nói của Hoàng thượng ghét bỏ: “Trẫm khi nào thì keo kiệt đồ vật này nọ với nàng? Không có tiền đồ.”

Nhưng dù sao a Uyển cũng lo lắng cho thân thể của Hoàng thượng, không có lòng dạ ở đây ngắm cảnh tâm sự, chỉ ngước mặt lên nhìn sắc mặt Hoàng thượng vẫn không được tốt: “Gió chỗ này thật quá lớn, thổi đến nỗi thần thiếp không mở mắt nổi, chi bằng chúng ta vào trong nhà rồi hãy nói.”

Nhìn vật nhỏ đúng là đã không mở nổi mắt, Hoàng thượng liền gật đầu, nắm tay A Uyển bước nhanh qua rừng mai, tòa nhà thôn trang ôn tuyền cuối cùng hoàn toàn hiện ra trước mắt A Uyển. Bề ngoài thôn trang ôn tuyền này thoạt nhìn không quá tráng lệ, trái lại, nhìn tường trắng ngói xanh, góc mái cong lên, mang theo ý vị lâm viên phía nam.

Bây giờ Hoàng thượng muốn điều dưỡng ở đây, người phục vụ đều mang từ trong cung ra, đi theo còn có vài thái y, càng miễn bàn đến đồ mang từ trong cung ra, quần áo dược liệu vân vân nhiều không kể xiết, chẳng qua những việc vặt này đương nhiên không cần A Uyển phí tâm, Đại tổng quản Lý Đắc Nhàn tất nhiên đã sớm chuẩn bị tốt rồi.

Lúc này Lý Đắc Nhàn đang dẫn Hoàng thượng cùng A Uyển tới chính viện, cảnh trí trong thôn trang thanh nhã, khắp nơi dụng tâm có thể thấy được, tùy tiện lựa ra một chỗ cũng là cảnh, còn có hồ ôn tuyền, thảo nào Thái hậu nói đây là nơi dưỡng bệnh tốt.

Bài trí trong chính điện càng dụng tâm hơn, nhìn qua một cảnh trí có thể làm cho người ta buông lỏng tâm tình, không biết tại sao, A Uyển còn chưa bước vào trong phòng, đã nghĩ nhiệt độ trong viện này so với chỗ bên cạnh còn ấm áp hơn nhiều.

A Uyển còn chưa kịp nghiên cứu cẩn thận vấn đề này, đã bị Hoàng thượng dắt vội vào trong nhà, bố trí trong phòng tuy kém xa hoa lộng lẫy trong cung, nhưng từ giấy dầu trên cửa sổ được đổi mới có thể nhìn ra, nhà này bởi Hoàng thượng muốn tới cũng đã một phen dày công sắp xếp, A Uyển còn ngạc nhiên khí thấy trong phòng trưng bày hoa đẹp đang nở, vào trong mùa đông rất hiếm thấy.

Trong phòng dĩ nhiên là rất ấm áp, so với bên ngoài khí thành sương thì đơn giản là khác nhau một trời một vực, vào trong phòng, không chờ A Uyển cởi đại huy* của Hoàng thượng xuống, bàn tay to của Hoàng thượng đã thay A Uyển nhanh chóng cởi áo choàng xuống, vừa nắm tay A Uyển bắt đầu xoa nắn.

“Trẫm nói muốn ôm nàng vào, cứ không nghe, lúc này tay rất lạnh, lò sưởi cũng không mang theo, bây giờ khá hơn chút chưa?”

A Uyển cười yếu ớt, nhẹ nhàng tránh thoát khỏi tay to của Hoàng thượng, cởi đại huy trên người Hoàng thượng giao cho Lý Đắc Nhàn, ấn Hoàng thượng ngồi xuống ghế: “Thần thiếp không ngại, Hoàng thượng như vậy có vẻ thần thiếp mới giống bệnh nhân, mới vừa rồi chẳng phải Hoàng thượng kéo tay của thần thiếp sao, người ta đâu còn cầm được lò sưởi chứ?”


Vừa nói vừa đặt tay nhỏ trắng nộn ở trước mặt Hoàng thượng quơ quơ, bàn tay của A Uyển cực nhỏ, một tay cầm lò sưởi tinh xảo khéo léo cũng không thể vững.

Vừa rồi A Uyển nói mình bị gió thổi đến không mở nổi mắt, Hoàng thượng liền định ôm nàng tiến vào, nếu là ngày thường A Uyển sẽ đồng ý, nhưng bây giờ Hoàng thượng còn bệnh, A Uyển sao dám để cho Hoàng thượng tiểu hao khí lực như vậy, quả vậy, Hoàng thượng vừa mới ngồi xuống liền ho khan.

A Uyển vội rót cốc nước ấm, hầu hạ Hoàng thượng uống xong, lại vuốt vuốt ngực Hoàng thượng: “Hoàng thượng chậm đã.” Lúc trước Hoàng thượng lâu ngày thành bệnh ngất xỉu, bệnh còn chưa đỡ, sau khi vào đông còn ho khan, thật sự là một bệnh chưa tốt một bệnh lại đến.

Nhìn Hoàng thượng càng ngày càng gầy, A Uyển chỉ có thể mong tại trong thôn trang ôn tuyền này có thể điều dưỡng Hoàng thượng thật tốt.

Bởi vì lên đường sớm, lúc này mới là giữa trưa mà thôi, Hoàng thượng trì hoãn một hồi liền muốn dẫn A Uyển đi dạo trong thôn trang một chút, nhưng bên ngoài sắc trời âm trầm gió to giận dữ gào rít không ngừng, A Uyển thực sự không nhấc lên nổi hăng hái ra cửa, hơn nữa lần này thân thể Hoàng thượng không chịu nổi mệt nhọc, A Uyển trước cứ khuyên Hoàng thượng nghỉ ngợi một hồi, lời khuyên này chỉ là mình lấy cớ.

“Hoàng thượng, hôm nay lên đường sớm, thần thiếp thật mệt mỏi, chi bằng chúng ta nghỉ ngơi một hồi lại ra ngoài, nha?”

Một chiêu này đối với Hoàng thượng luôn hiệu quả, hai người dĩ nhiên liền nằm lên giường.

Lại nói tiếp, từ khi Hoàng thượng bị bệnh, A Uyển nói là thị tật, nhưng phần lớn thời gian đều cùng Hoàng thượng nằm trên giường đắp chăn bông thuần khiết nói chuyện phiếm, nói líu ríu không ngừng là A Uyển, mà Hoàng thượng chỉ khẽ mỉm cười lắng nghe.

Được Hoàng thượng ôm vào trong ngực A Uyển hỏi: “Hoàng thượng, thần thiếp thấy trong phòng này không nhiều chậu than, nhưng vẫn rất ấm áp đấy.”

Giống như dỗ trẻ con, Hoàng thượng vỗ lưng của A Uyển có quy luật: “Ừm, sau nhà chính có ao ôn tuyền, khi xây gian nhà liền đem ao đặt ở trong phòng, do đó nhà này quanh năm đều rất ấm áp, chờ nàng dậy liền đi xem?”

A Uyển gật đầu: “Thảo nào, thần thiếp vừa vào sân liền thấy chỗ này so với những nơi khác ấm hơn nhiều.” Nói rồi, lại nghĩ đến hoa: “Hoàng thượng nhìn hoa trong bình, nở trái lại rất đẹp, thật hiếm thấy.”

“Ừ.” Liếc nhìn hoa cắm trong bình sứ trắng, Hoàng thượng lên tiếng: “Trong thôn trang có một nhà ấm, nở không ít hoa, nghỉ ngơi tốt trẫm sẽ dẫn nàng đi nhìn.”

Đợi bé con lải nhải trong lòng rốt cuộc đã ngủ, Tề Diễn Chi mới không khống chế được ho khan vài tiếng, lấy tay của vật nhỏ đang đặt trên lưng mình ra, đứng lên còn không quên dùng chăn gấm bọc A Uyển thật tốt.

Lúc này Lý Đắc Nhàn đang đợi trong phòng vội vã tiến đến, hầu hạ Hoàng thượng thay y phục, còn phủ thêm đại huy da lông sắc đen, có màu đen làm nổi bật, sắc mặt lúc này của Hoàng thượng có thể nói là trắng bệch như tờ giấy, Lý Đắc Nhàn đang thắt nút đại huy cho Hoàng thượng cũng không khỏi khuyên nhủ: “Hoàng thượng nên nghỉ ngơi thêm một hồi, thân thể quan trọng hơn a.”

Hạ giọng ho nhẹ một trận, Hoàng thượng lắc đầu: “Đi thôi.” Trong lòng Hoàng thượng chỉ muốn đi nhanh về nhanh, đỡ cho vật nhỏ tỉnh không thấy người sẽ muốn bắt đầu làm ầm ĩ, nói rồi liền bước dài ra khỏi phòng, Lý Đắc Nhàn theo sau lưng chỉ có thể nhìn thấy sắc vân rồng vàng sậm trên đại huy mày đen tinh khiết trên người Hoàng thượng lúc ẩn lúc hiện.

***

Khi A Uyển tỉnh lại, còn buồn ngủ xoa xoa con mắt, phát hiện mình vẫn đang được Hoàng thượng ôm vào trong ngực, nhất thời an lòng rất nhiều, nhìn chằm chằm sườn mặt tuấn tú của Hoàng thượng một hồi, A Uyển mới hoạt động chậm rãi đứng dậy xuống giường, khoác đại huy ra ngoài.


Tự cho là động tác thận trọng không đánh thức Hoàng thượng, kỳ thực lại không biết Hoàng thượng đã sớm tỉnh lại, một đôi con ngươi sáng ngời chăm chú nhìn thân ảnh của nàng, thấy nàng đi ra ngoài, khóe môi cong lên ý cười.

Từ khi Hoàng thượng bị bệnh, ăn uống thuốc thang tất cả đều là A Uyển tự mình trông coi, không để người ngoài nhúng tay, đều tự mình làm mong muốn Hoàng thượng có thể sớm khỏi, thế nhưng đến nay một điểm khởi sắc cũng không có, A Uyển nhìn bếp lò sắc thuốc trước mắt mà không khỏi thở dài.

Đúng lúc này, Thanh Sam vội vã đi đến, sau khi hành lễ nói ra một tin không biết là xấu hay tốt với A Uyển: “Chủ tử, trong cung đến báo, hôm nay không lâu sau khi Hoàng thượng và ngài ra cung, sáng sớm thân thể Trầm phi nương nương không khỏe, bắt mạch xong phát hiện có tin vui hơn hai tháng.”

A Uyển giương mắt nhìn Thanh Sam, nét mặt không biến hóa, gật đầu: “Ừ, là một chuyện tốt.”

Thái độ của Trầm phi với A Uyển luôn không tệ, cũng chưa từng nhắm vào A Uyển, hơn nữa, hiện giờ mình đang ở ngoài cung, Trầm phi có thai đối với mình mà nói không có ảnh hưởng gì, vả lại lúc này A Uyển để Bạch Lộ cùng Lý Phúc Mãn ở trong cung canh chừng, cho bọn họ trông coi, không cần lo lắng việc tranh đấu gay gắt kéo đến trên người mình.

Thanh Sam không nghĩ sâu về việc này, chủ tử nói cái gì chính là cái đó, gật đầu xong, giúp đỡ chủ tử đổ nước thuốc vào trong bát, lại chuẩn bị đồ ăn thật tốt, đi theo sau A Uyển, vào trong phòng.

A Uyển vào trong phòng thì Hoàng thượng đã thức dậy, đang mặc ngoại sam, A Uyển thấy thì tự mình tiến đến, tỉ mỉ buộc chặt quần áo cho Hoàng thượng: “Hoàng thượng tỉnh sao không gọi một cung nhân đến hầu hạ, đỡ phải mệt mỏi thân thể.”

Lúc này vật nhỏ trước người đang thắt nút áo cho mình, hơi khom người, Hoàng thượng chỉ có thể nhìn thấy trên búi tóc A Uyển có một trâm hoa mai mộc mạc, không có vật phẩm trang sức khác: “Không đáng ngại, trẫm đã đỡ, chẳng qua là mặc quần áo mà thôi, không quá mệt.”

Nói rồi vuốt ve cây trâm trên đầu A Uyển, nghĩ đến A Uyển gần đây ở bên cạnh mình đều là trang phục đơn giản như vậy, không khỏi hỏi: “Trẫm nhớ rõ cho nàng không ít đồ tốt, sao chỉ mang theo một cái làm cây trâm?”

Hầu hạ Hoàng thượng mặc ngoại sam xong, A Uyển mới ngước mặt lên cười hì hì: “Hoàng thượng còn bệnh, thần thiếp ăn mặc dễ nhìn cho ai ngắm, Hoàng thượng cam lòng cho người khác tiện nghi?” Vốn là thị tật mà đến, vật phẩm trang sức nhiều hơn trái lại là trói buộc.

Vừa nói vừa cùng Hoàng thượng đi tới bàn tròn ngồi xuống: “Trước tiên Hoàng thượng dùng chút đồ ăn rồi uống thuốc, thuốc vừa sắc xong, nguội một chút có vừa vặn uống vào.”

Biết những thứ này đều là tự tay A Uyển chuẩn bị, thân thể A Uyển vốn cũng không tốt, tuy trải qua một năm điều dưỡng, nhưng Hoàng thượng vẫn không muốn A Uyển mệt nhọc như vậy, có điều sau khi Hoàng thượng khuyên, A Uyển chỉ nói một câu: “Tài cán cúa thần thiếp vì Hoàng thượng chỉ được vậy, Hoàng thượng hãy để cho thần thiếp hầu hạ ngài, như vậy thần thiếp mới có thể an tâm.” Không lay chuyển được A Uyển, Hoàng thượng chỉ có thể vô cùng phối hợp dùng thiện uống thuốc, không muốn uổng phí tâm tư của A Uyển.

Dùng thiện xong, Hoàng thượng đang nằm nghiêng trên tháp thưởng trà thơm thì A Uyển mới nói: “Trong cung truyền tin tới, nói là Trầm phi nương nương có thai, Hoàng thượng đã biết chưa?”

Vẻ mặt thưởng thức hương trà của Hoàng thượng thay đổi, không nhìn ra vui hay không, chỉ gật đầu.

“Thần thiếp chúc mừng Hoàng thượng.”

Lúc này Hoàng thượng mới nâng mắt nhìn A Uyển thần sắc như thường, chậm rãi mở miệng: “Sao trẫm cảm thấy lời của Tiểu Uyển Nhi có chút vị chua?”

A Uyển vội vàng phủ nhận: “Tất nhiên là không có, thần thiếp là người hẹp hòi như vậy sao?”

Xoa xoa đầu A Uyển: “Ừ, vật nhỏ của trẫm cực kì rộng lượng, vừa không cho trẫm đi tìm Lệ quý nhân còn không không được tìm Nhu tiểu nghi, hửm?”

“Hoàng thượng lại lôi chuyện cũ, thần thiếp chính là không cho!” A Uyển còn là dáng vẻ “ngươi không làm khó dễ được ta”, xoay chuyển nói: “Thật ra trong lòng thần thiếp ít ít nhiều nhiều có chút tư vị không phải, lại nói tiếp thần thiếp được thị tẩm nhiều ngày nhất, Hoàng thượng cũng không hay đi đến chõ người khác, nhưng bây giờ Trầm phi cũng có bầu, thần thiếp có chút tiếc nuối.”

Thân thể mình điều dưỡng không tệ, vào đông cũng không giống như trước bị bệnh một hồi, tuy chân tay vẫn lạnh lẽo, nhưng so với trước đã đỡ hơn rất nhiều, phi tần khác từng người có bầu, trong lòng mình ít nhiều cũng có chút chờ đợi thôi.

“Tiếc nuối cái gì, lúc nên có hài tử dĩ nhiên sẽ có.” Có lẽ vẫn còn sợ chuyện tình lần trước của Đại hoàng tử, lúc này Trầm phi có thai trong lòng Hoàng thượng không quá chờ mong, thuận theo tự nhiên thôi.

Liếc mắt nhìn Hoàng thượng, suy nghĩ trong lòng A Uyển không nói ra với Hoàng thượng, mình cùng Hoàng thượng đắp chăn bông thuần khiết nói chuyện phiếm được hai tháng, nghi ngờ có thai mới là chuyện lạ.

Tuy A Uyển không muốn nói, nhưng nét mặt nuối tiếc thực sự rõ ràng, Hoàng thượng không chịu đựng được A Uyển rầu rĩ như vậy, nói đề nghị: “Chi bằng thừa dịp lúc này chúng ta cố gắng một chút, để cho Tiểu Uyển Nhi khỏi tiếc nuối?”