Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 54: Trẫm

Bầu không khí trong đình vốn đang vui vẻ nhàn hạ, nhưng từ lúc Tể Vương gia tham gia, A Uyển cũng không biết có phải mình suy nghĩ nhiều hay không, ba người ngồi uống trà cùng nhau bầu không khí cứ kỳ quái như thế nào đấy?

Tể Vương gia ngồi xuống đối diện A Uyển, sau khi được Hoàng thượng cho phép “Tự mình rót”, bắt đầu quay sang nháy mắt ra hiệu với A Uyển, A Uyển nhìn hành động của vị đối diện này, thật sự là không nhịn được muốn cười.

Tể Vương gia và Hoàng thượng vốn là huynh đệ cùng một mẹ sinh ra, tướng mạo vốn là có nhiều phần tương tự, chỉ là khí chất bất đồng mà thôi. Lúc này vừa nhìn khuôn mặt có vài phần giống với Hoàng thượng nháy mắt với mình, vừa liên tưởng đến dáng vẻ luôn luôn nghiêm túc của hoàng thượng, đặt hai người này cùng một chỗ rồi so sánh, A Uyển có thể không muốn cười được sao?

Chỉ là mình dù sao cũng là phi tần của hoàng thượng, Tể Vương gia không hề có lý do để nháy mắt với mình, hành động này chỉ sợ không đúng cho lắm? Tể Vương gia này nhìn tuấn tú lịch sự, dáng vẻ hiên ngang, ở bên ngoài còn có thêm hình tượng đại tướng quân cao to thần võ, nhưng khi Tể Vương gia hài hước trêu đùa, làm thế nào cũng không liên tưởng được tới những miêu tả trước đó, đây không phải là Tể Vương gia có tật xấu không muốn người khác biết à?

A Uyển nghĩ như vậy, nên lúc thưởng thức trà cũng liền thỉnh thoảng ngắm vị Vương gia đối diện này vài lần, mà Tể Vương gia cũng phát hiện A Uyển liếc trộm mình, câu môi cười.

“Trà này là Uyển quý tần tự tay pha?” Hỏi như vậy, ngược lại cũng không đợi A Uyển trả lời, lại giơ lên tách trà ở dưới mũi nhẹ nhàng ngửi, “Trà vị mùi thơm ngát, trà thang trong suốt, có thể thấy được thủ nghệ pha trà của Uyển quý tần thật ra cực tốt.”

Nghe Tể Vương gia đột như kỳ lai tán thưởng như vậy, A Uyển cũng chỉ khẽ mỉm cười đáp, “Đa tạ vương gia khích lệ.” Liền không cần phải nhiều lời nữa, trong lòng lại càng ngày càng không hiểu.

“Uyển quý tần sợ là mới tới biệt uyển, cảm thấy biệt uyển này cảnh vật như thế nào?”

Tể Vương gia thưởng thức hương trà lại hỏi, A Uyển nhịn không được hơi nghiêng đi nhìn thoáng qua hoàng thượng, thật sự không giải thích được vì sao Tể Vương gia cứ cùng mình nói chuyện, hắn không phải tới tìm Hoàng thượng sao?

Tuy là kỳ quái, nhưng Tể Vương gia đã hỏi ra lời, A Uyển tuyệt đối không thể giả vờ như không có nghe thấy, “Biệt uyển của hoàng thượng, cảnh sắc tự nhiên là tốt.”

Nói xong cùng Hoàng thượng nở nụ cười, trong thần sắc nỗ lực đem nghi vấn của mình truyền lại cho hoàng thượng, đệ đệ của ngài không ngừng truy vấn phi tần của ngài, như vậy thực sự thích hợp sao? Ngài không thấy đệ đệ của ngài rất lạ lùng sao?

Hoàng thượng lúc này cũng là nghiêng đầu liếc nhìn Tể Vương gia, Tể Vương gia cũng không phát hiện, tiếp tục cùng A Uyển nói chuyện phiếm, mà A Uyển trước kia không hiểu thái độ này của Tể Vương gia là gì, nhưng lúc nói chuyện với nhau thật ra phát hiện Tể Vương gia kiến thức rất rộng, rỗi rãnh trò chuyện cũng dùng hàng loạt diệu ngữ, bấy giờ hai người này càng trò chuyện với nhau thật vui, đặt Hoàng thượng ở một bên.

Tuy là không được cùng ngoại nam nói chuyện, nhưng Tể Vương gia vẫn ra câu hỏi, khiến Hoàng thượng không thể chen vào, A Uyển dĩ nhiên chính là hữu vấn tất đáp .

Ngồi một bên nhìn hai người trò chuyện, tâm tình Hoàng thượng thoáng khó chịu.

Nhìn hai người là càng trò chuyện càng vui, trong nháy mắt nghĩ đệ đệ của mình có chút chướng mắt, Hoàng thượng cuối cùng nhịn không được ho nhẹ một tiếng, gọi Lý Đắc Nhàn đang đứng gần đó đến, “Bên ngoài gió lớn, đưa Uyển chủ tử vào lầu các đi.” Ngược lại cùng A Uyển nói rằng, “Ngươi đến lầu các ngắm cảnh, trẫm cho đầu bếp nữ làm một ít điểm tâm thời thịnh đưa đến cho ngươi.”

Hai người đang trò chuyện rất là khoái trá liền bị cắt đứt, A Uyển nghe Hoàng thượng an bài như vậy, vẫn chưa suy nghĩ nhiều, chỉ coi là Hoàng thượng và Tể Vương gia có chuyện quan trọng thương lượng, mình ở bên cạnh sợ là bất tiện, lập tức liền đứng dậy cùng hoàng thượng, Tể Vương gia xin cáo lui, theo Lý Đắc Nhàn đến chỗ lầu các.

Nhìn bóng lưng mảnh khảnh xinh đẹp đã đi xa, dần dần khuất trong cơn mưa hoa lê trắng, Hoàng thượng vừa quay đầu lại liền thấy đệ đệ nhà mình lầu bầu “Vẫn chưa trò chuyện xong mà sao lại đi rồi?” biểu tình tiếc nuối, tâm tình thì càng khó chịu.

“Có thời gian rảnh rỗi đến tìm đến trẫm, chẳng lẽ mọi việc đều làm xong?”


Tể Vương gia nhưng thật ra thay đổi thành vẻ mặt nhẹ nhỏm, “Tất nhiên là làm xong mới đến tìm hoàng huynh bẩm báo, không nghĩ tới đệ đệ ta một ngày một đêm dốc hết tâm huyết làm việc, hoàng huynh cư nhiên dắt giai nhân ngắm hoa, còn không cho ta cùng với giai nhân hảo hảo tán gẫu, thật là làm cho đệ đệ ta quá thương tâm.”

Hoàng thượng nghe vậy thì nhẹ nhàng liếc Tể Vương gia, không có mở miệng. (Lei: liếc mắt đưa tình a a a, hai anh này càng ngày càng lộ liễu…)

Mà Tể Vương gia tựa hồ như là có chiếm được sự cổ vũ của hoàng huynh hay không đều như nhau, không ngừng cố gắng nói, “Uyển quý tần này ngược lại thật là rất thú vị, thảo nào hoàng huynh thật là thích, trong lòng nhớ mong.”

Không nhìn sắc mặt càng ngày càng đen của hoàng thượng, Tể Vương gia lại nói thật, “Cũng không biết Uyển quý tần có tỷ muội hay không, nếu là hoàng huynh lại tứ hôn cho thần đệ, cũng phải tìm một người thú vị giống Uyển quý tần như vậy mới tốt.”

Nghe xong lời này của đệ đệ, Hoàng thượng khinh thường cười lạnh một tiếng, “Mơ tưởng, Uyển quý tần chỉ có ba người ca ca, ngươi muốn người nào?”

Nghe vậy Tể Vương gia Tề Hành Chi liền trưng vẻ mặt thập phần đáng tiếc, lại lưu luyến nhìn theo phương hướng mà A Uyển vừa mới rời đi mấy lần, trong giọng nói tràn đầy vẻ tiếc hận, “Vậy thì thật là đáng tiếc, Uyển quý tần lớn lên hảo, tính tình cũng rất thú vị, thật là khó có được. A! Sao lại không có một tỷ muội chứ?”

Hoàng thượng cầm lấy chiết phiến trên bàn đá gõ lên đầu Tể Vương gia, nhìn đệ đệ ôm đầu kêu lên đau đớn, tâm tình thoáng khá hơn một chút, “Ngươi đây là đang mơ ước nữ nhân của trẫm?”

“Thần đệ nào dám mơ ước nữ nhân của hoàng huynh.” Tề Hành Chi liền xua tay phủ nhận, trên mặt vẫn còn vẻ tiếc hận, “Chỉ là đang đáng tiếc giai nhân có chủ thôi.” Cuối cùng còn thở dài thật sâu, rất sợ vẻ tiếc hận của mình thiếu rõ ràng.

Nhìn thấy mây đen trên mặt của Hoàng thượng đã dần tụ lại, Tể Vương gia thấy thế, biết mình cũng nên bẩm báo chính sự, “Thần đệ lần này đến đây, là có chuyện quan trọng bẩm báo.”

Lúc này Tể Vương gia đã không còn bộ dáng cà lơ phất phơ như vừa rồi nữa, nghiêm trang nói.

Tể Vương gia vốn là có ác ý muốn trêu đùa hoàng huynh một phen như vậy, muốn nhìn xem đến tột cùng là hoàng huynh có dụng ý gì với A Uyển, hiện tại xem ra ý đồ đã không thể thực hiện được rồi, nếu như mình mà còn nói thêm gì nữa, sợ là sẽ lập tức chạy trở về điền bắc đi trấn thủ biên cương mất thôi.

Hoàng thượng trên mặt thoáng trì hoãn, lực chú ý liền chuyển đến chính sự, “Phía nam có tin tức?”

“Lúc này người vừa rời kinh thành chưa tới nửa tháng, Trịnh khâm sai, trên đường bị ám sát cũng không dưới mười lần đã trở về, bất quá có hắn ở bên ngoài giả vờ như vậy, Ôn Tuân thế nhưng thật ra đã bước vào địa phận phía nam rồi.” Tể Vương gia liền đem tin tức mình có được nhất nhất bẩm báo cho hoàng thượng.

Biết được tin tức này, Hoàng thượng gật đầu, tách trà đang cầm trên tay càng bị siết chặt hơn, “Trẫm đã sớm ngờ tới những lão hồ ly này trước mặt không dám phản bác với trẫm, nhưng sau lưng chắc chắn đã làm không ít chuyện.”

Hoàng thượng lúc vừa đăng cơ thì căn cơ chưa ổn, đúng là đã đáp ứng tâm ý của đám cựu thần này, hận không thể đem quyền to vững vàng nắm ở trong tay mình mới tốt, hiện tại Hoàng thượng vây cánh đã cứng cáp, đã có thể một mình đảm đương một phía, muốn bọn thần tử này nhổ ra quyền hành trong tay họ, bọn họ sao có thể cam tâm?

Lúc trước Hoàng thượng ra sức dẹp yên nghị luận của mọi người, hạ chỉ phái viên quan trẻ tuổi họ Trịnh làm khâm sai, xuôi nam điều tra chuyện muối, cũng đã làm xong công tác chuẩn bị, bên ngoài mà giả vờ cho quan viên họ Trịnh mang theo thánh chỉ từ trên quan đạo một đường xuôi nam, hấp dẫn chú ý của mấy lão cáo già này.

Mà bí mật cử Ôn Tuân đi làm khâm sai, ngoài mặt cho Ôn Tuân xin nghỉ tại gia dưỡng bệnh, trên thực tế đã mang theo kim bài và mật chỉ hoả tốc chạy tới phía nam rồi.


“Tin tức mới nhất nói là sự tình đã có tiến triển, ít ngày nữa là có thể đem chứng cứ truyền về kinh.” Tể Vương gia lại nói.

Lực đạo trên tay Hoàng thượng cuối cùng cũng thả lỏng, “Như vậy rất tốt.”

Thám hoa lang Ôn Tuân này, Hoàng thượng vốn là đã muốn đưa ra ngoài tôi luyện vài năm, chuẩn bị thành người của mình. Lúc này Ôn Tuân chủ động xin đi giết giặc thì Hoàng thượng vẫn cảm thấy hắn quá mức trẻ tuổi không yên tâm lắm, nhưng hiện tại xem ra quyết định của chính mình thế nhưng thật ra chính xác, Ôn Tuân tuy là trẻ tuổi, nhưng tính tình trầm ổn, năng lực làm việc cũng là cực tốt.

Sau khi bẩm báo xong chuyện chính, Tể Vương gia tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, trong lòng liền nổi lên ý định muốn trêu đùa hoàng huynh, vẻ mặt thành thật lại đem trọng tâm câu chuyện quải trở về A Uyển.

“Lại nói tiếp Ôn Tuân này còn là ca ca của Uyển quý tần, người nói Uyển quý tần thế nào chỉ có ca ca không có một tỷ muội nào đây? Thật là rất không hợp lẽ thường!”

Hoàng thượng lúc này thật sự là không khống chế được ý nghĩ muốn một cước đá bay em trai mình ra khỏi biệt uyển này, “Nói cho cùng ngươi là đang nhớ nữ nhân của trẫm hay sao?”

Tể Vương gia chính là đang mặc kệ hoàng huynh đang sa sầm sắc mặt, nghiêm trang đáp, “Vậy làm sao nói là nhớ thương? Nếu là Uyển quý tần vẫn khuê nữ, đệ đệ chưa chắc sẽ bại bởi hoàng huynh!”

Ý tứ này chính là người có thể thú được A Uyển phải nói khác, anh minh như hoàng thượng, tự nhiên biết mình đệ đệ thực đang nói đùa mà thôi, mặc dù là biết mình đệ đệ không có khả năng mơ ước nữ nhân của mình, thế nhưng lời này Hoàng thượng nghe trong lòng vẫn là không thoải mái. Nhưng nghe nam nhân khác khen A Uyển như vậy, Hoàng thượng trong lòng mặc dù đúng cùng có vinh yên nhưng càng nhiều hơn chính là muốn đem vật nhỏ này cất giấu cho kỹ, không cho để cho người khác tơ tưởng đến nàng.

Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng: “Thật ra ngươi một chút cũng đâu so được với trẫm?”

Tể Vương gia bắt tay vào đếm ngón tay, văn, đúng, là hoàng huynh khai thông tư tưởng giúp, võ, là hoàng huynh đánh, oh không, là hoàng huynh truyền thụ cho, địa vị của mình cũng không có cao như hoàng huynh. . . Như vậy nhất nhất cân nhắc Tể Vương gia phát hiện mình phần thắng tựa hồ thật đúng là không lớn chút nào.

Đột nhiên, Tể Vương gia linh quang lóe lên, như là bắt được cái gì đó, hai tay một kích, “Đệ đệ tuy rằng văn võ thua hoàng huynh, thế nhưng đệ đệ thắng ở tuổi tác còn trẻ, mà đệ đệ lớn lên hoàn hảo, lại chưa từng cưới vợ, chưa kể đến lúc ta dạo phố thì các cô nương điều không phải hương nang tú khăn liền cho ta nhưng, này đây Uyển quý tần còn là tiểu cô nương thì tự nhiên là càng thích đệ đệ như vậy.”

Vừa nói Tể Vương gia vừa kiêu ngạo nhìn thoáng qua hoàng thượng, “Uyển quý tần nhìn bất quá mười lăm mười sáu tuổi, lại nói tiếp hoàng huynh lớn Uyển quý tần khoảng mười tuổi đó chứ! Chênh lệch này quá lớn, còn là đệ đệ niên kỉ kỷ hợp.”

Nghe xong chuyện phiếm lần này của Tể Vương gia, Hoàng thượng tuy là khinh thường cái gọi là “Chuyện phiếm”, nhưng trong lòng lại sôi trào. Cũng thật đúng là vì vật nhỏ tuổi còn bé, có thể hay không vật nhỏ không thích tuổi tác của hắn? Ngại tuổi của hắn lớn một chút?

Nhiều lần Hoàng thượng còn sờ sờ cằm, lại nói tiếp hậu cung của mình quy mô mặc dù so ra kém hơn các tổ tiên, nhưng oanh oanh yến yến cộng lại cũng là không ít, so với đệ đệ cái này hậu viện không ai, sức cạnh tranh tựa hồ thực sự không lớn?

Lại nghĩ đến đệ đệ tính tình hào hiệp, miệng mồm lanh lợi, còn mình tính tình lại không được như vậy, khó có cô nương thích, coi mới vừa rồi hai người bọn họ trò chuyện với nhau thật vui vẻ, vật nhỏ là càng thích đệ đệ như vậy?

Càng nghĩ càng bực bội, Hoàng thượng nhìn chung quanh tựa hồ cảm giác sức cạnh tranh của mình tựa hồ thực sự không bằng đệ đệ, có chút không hiểu thẹn quá thành giận đứng lên, “Nếu bẩm báo xong, ngươi liền trở về đi!”

Hoàng thượng giọng điệu này không hề không tốt lắm, nói xong cũng đem Tể Vương gia bỏ lại trong đình, chính mình cũng không quay đầu lại đi đến hướng lầu các, mà trong đình Tể Vương gia nhìn bóng lưng hoàng huynh cũng có thâm ý khác nở nụ cười.

Dọc theo đường đi Tề Diễn Chi nổi giận đùng đùng nghĩ, trẫm là hoàng đế, mặc dù là hậu cung ba nghìn người đẹp thì như thế nào! Độ tuổi hiện nay của trẫm cũng là độ tuổi tốt, chính trực trầm ổn tinh lực dồi dào! Tính tình của trẫm tiên hoàng cũng từng khen qua là bình tĩnh ổn trọng, là người được chọn để kế thừa giang sơn! Về phần hời hợt hay như thế nào đó, không phải là trọng yếu!

Nói tóm lại, trẫm là một đức lang quân tốt hiếm thấy!

Nghĩ như vậy, Hoàng thượng liền đẩy cửa lầu các ra, lên đài xem quan cảnh ở lầu hai, liền thấy vật nhỏ đang chán đến chết ghé vào trên cái bàn tròn, điểm tâm tinh xảo bày trước mặt đều đã động tới một chút.

Nhìn thấy thấy mình tới, trong lúc nhất thời đó là thay đổi cười tươi biểu tình tràn đầy sức sống chạy tới, giống như bộ dáng kiều kiều nhu nhu cũng mình nói chuyện, tất cả đều được thu vào tầm mắt của hoàng thượng, tâm tình phiền não khó hiểu vốn có của Hoàng thượng đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Đúng rồi, hiện tại vật nhỏ này đã là nữ nhân của hắn, mặc kệ lúc trước làm sao, có nguyện ý hay không, hiện tại vật nhỏ này đã là của hắn, không ai có thể giành được.

Chính mới vừa rồi là đang miên man suy nghĩ cái gì vậy nhỉ? Vật nhỏ này đã là của hắn a! Nghĩ như vậy, vẻ mặt luôn luôn nghiêm nghị của Hoàng thượng chợt nở nụ cười, nụ cười xán lạn như ánh mặt trời trước đây chưa từng này đọng lại thật lâu trong đáy mắt A Uyển.