Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 30: Nửa vui nửa buồn

Mặc dù A Uyển ngày thường không tiếp xúc nhiều với Hiền phi, nhưng nhìn Hiền phi cũng biết nàng ta không phải là một nhân vật đơn giản, lúc lại lại đi đem Hoàng thượng ra uy hiếp nàng, không phải là bí quá hóa liều đó chứ?

Nhiều lần như vậy, Hiền phi vốn là thẹn quá hóa giận đột nhiên đổi thành bộ dạng tựa tiếu phi tiếu đối với A Uyển thái độ cũng không còn thân thiết như trước: “Uyển tần muội muội nếu đã muốn như vậy, bản cung cũng sẽ không nói thêm nữa, muội muội tự giải quyết cho tốt là được.”

Đã nói đến nước này, A Uyển liền đứng dậy xin cáo lui: “Đa tạ nương nương giáo huấn, thần thiếp xin phép cáo lui.”

Đợi A Uyển rời khỏi Kiến Chương cung, Diệp quý tần nhíu mày nói với Hiền phi: “Nương nương, nếu như Uyển tần không muốn cùng chúng ta hợp tác, không bằng tìm cớ đem nàng. . .”

Hiền phi chính là không nghĩ như vậy, cầm lấy quạt tròn màu tím lắc lắc: “Không nên nóng nảy, hôm nay nàng không vui vẻ mà ly khai với bản cung, chúng ta liền làm như vậy chẳng phải là để cho kẻ khác bắt được nhược điểm? Vả lại Uyển tần cũng không phải một người đơn giản, Bổn cung cũng đã thử thu phục nàng, có thể thấy được là một có chủ kiến, há có thể đơn giản hãm hại nàng ta sao?”

Chuyện của Dư thường tại trước kia, Đức phi không phải là tự đem đá đập chân mình ak?

Hôm nay Hiền phi triệu A Uyển tới là vì muốn dò xét tâm tư của nàng, nếu như chỉ mấy câu nói mà đã có thể thuyết phục được Uyển tần, vậy thì cũng không thể trọng dụng, trải qua lúc này, nàng ngược lại cũng nhìn ra Uyển tần là muốn bảo trì trung lập, chưa từng có ý đứng về phía nào, đã như vậy, không cần phải nóng vội động vào nàng ta.

Diệp quý tần đối với Hiền phi luôn nhất mực nghe theo, nếu Hiền phi đã nói như vậy, Diệp quý tần tất nhiên sẽ không nghĩ tới nữa.

***

Vừa về đến Kinh Hồng điện, A Uyển liền nhìn thấy Lý Phúc Mãn đang đứng chờ bên ngoài, cũng đã lâu rồi nàng không gặp người này, lúc mới vào cung thì Lý Phúc Mãn hướng dẫn nàng, sau đó A Uyển cũng chưa từng gặp lại người này.

Lý Phúc Mãn đợi ở ngoài điện đã đã lâu, thần sắc trên mặt cũng không có vẻ gấp gáp, nhìn A Uyển trở về càng cười đến mắt đều híp thành một đường, liền tiếp lên thỉnh an A Uyển: “Nô tài thỉnh an Uyển tần nương nương, nương nương vạn phúc.”

Lý Phúc Mãn đi theo lão nhân tinh Lý Đắc Nhàn kia, tất nhiên là đã sớm tu luyện thành một tiểu yêu nhân rồi, lời nói hành động luôn tươi cười, A Uyển nhìn Lý Phúc Mãn vui vẻ như vậy làm không khí dịu lại, tâm tình tự nhiên cũng tốt hơn vài phần. Liền khoát tay bảo Lý Phúc Mãn đứng dậy, hướng bên trong điện bước đi, vừa hỏi rõ ý đồ của hắn: “Lý công công đã lâu không gặp, không biết ngọn gió nào thổi ngươi tới chỗ của bản tần?”

Lý Phúc Mãn cười “Hắc hắc” nói: “Nương nương đây không phải là rất oan cho nô tài sao, nô tài nào dám ở trước mặt nương nương mà làm bậy, nếu là nương nương có việc mà phân phó nô tài, nô tài nhất định vừa gọi liền đến.”

Quả nhiên là nói lời hay thì không mất ngân lượng, Lý Phúc Mãn nói năng càng ngày càng giống sư phó của mình, nói đôi ba câu như vậy, thế nhưng lại chọc cho A Uyển cười.

Đợi A Uyển đi vào trong điện ngồi xuống, lúc này mới hỏi chính sự: “Được, biết Lý công công nói ngọt, chẳng hay hôm nay đến đây vì chuyện gì?”

Lý Phúc Mãn liền thay đổi thái độ, thỉnh an A Uyển lần nữa, lúc này mới hớn hở nói rằng: “Nương nương khách khí, gọi nô tài Lý Phúc Mãn là được rồi, nô tài là để báo hỉ với nương nương, nương nương có chỗ không biết, khoa thi đình đã kết thúc, Ôn thiếu gia của quý phủ đã được Hoàng thượng bổ nhiệm làm thám hoa.”

A Uyển nghe thế hai mắt liền sáng lên, vui vẻ ra mặt.


Đây đúng là một tin tức tốt, không uổng công ca ca dụng tâm khổ học như vậy, bực bội chỗ Hiền phi lúc nãy đều được tin vui này thay thế.

A Uyển lập tức sai Bạch Lộ đưa cho Lý Phúc Mãn một bao lỳ xì thật to, hắn ta cũng không chối từ, nhưng A Uyển lại cảm thấy có chút kỳ quái, liền hỏi: “Chỉ là trước đây việc chính sự hậu cung không được nghe ngóng, Lý công công lại thông báo hỉ sự này cho bản tần, sợ là sẽ vi phạm cung quy đi.”

Lý Phúc Mãn trái lại là một bộ dạng bình chân như vại: “Nương nương không cần lo lắng, việc này là sư phụ sai bảo nô tài đến đây thông báo, vả lại còn bảo nô tài truyền khẩu dụ, Hoàng thượng đêm nay lại đến chỗ nương nương.”

Như thế A Uyển liền yên tâm, nếu Lý Đắc Nhàn đã bảo truyền tin tức, tất nhiên Hoàng thượng cũng đã biết, vậy thì không gì có đáng ngại. Mắt thấy tin tức đã nhắn nhủ, khẩu dụ cũng đã thông báo, khen thưởng cũng thu, Lý Phúc Mãn tất nhiên liền thức thời cáo lui, để cho A Uyển tiêu hóa thật tốt tin tức này.

Mọi người trong Kinh Hồng điện cũng biết được tin vui này, liền tụ lại chúc mừng làm tâm tình A Uyển tốt càng thêm tốt, liền vung tay thưởng cho mọi người trên dưới trong cung hai tháng bổng lộc, vui một mình không bằng mọi người đều vui nha.

Ở nước Đại Tề, từ trước đến nay có truyền thống phong tiến sĩ thông qua lựa chọn tuấn nam có học thức cao trong những thám hoa dạo phố. Nghĩ đến ca ca trước nay không thích làm chuyện gây náo động lại sắp phải cưỡi ngựa xuống phố cho mọi người xem, A Uyển liền không nhịn được mà bật cười.

Không phải là A Uyển khoe khoang nhưng, ca ca của nàng tướng mạo chính là không thể chê a, lúc này dạo phố nhất định là sẽ mê hoặc nhiều tiểu cô lắm nha, sợ là ca ca sẽ mệt mỏi thu túi thơm và khăn tay.

Thiếu niên tài đức cưỡi ngựa dạo phố, ngẫm thôi đã cảm thấy là một màn thập phần đẹp mắt rồi, mặc dù là không thể thấy tận mắt, nhưng cũng không ảnh hưởng được tâm tình vui thích lúc này của A Uyển.

“Thanh Sam, phân phó ngự thiện phòng làm vài món mà Hoàng thượng thích, mang hủ rượu ta đã chôn dưới gốc cây đào lên, không không không, ta sẽ tự tay làm.” Mặc dù là chuyện của ca ca làm nàng vui vẻ, A Uyển cũng không quên đêm nay Hoàng thượng sẽ đến.

Phân phó cung nhân chuẩn bị tốt mọi thứ, A Uyển chính là cũng tự mình chuẩn bị thật tốt.

Mặt trời còn chưa khuất bóng mặt trăng đã vội ló dạng, sắc trời đậm nhạt nhè nhẹ chuyển hóa như một bức tranh tuyệt mỹ đến cả nghệ nhân xảo diệu cũng khó mà phác họa nên.

A Uyển tắm rửa xong thì cũng vừa lúc lên đèn, vẫn còn vài giọt nước nương theo tóc mà rơi xuống, Bạch Lộ và Thanh Sam bên cạnh giúp nàng chuẩn bị phục sức, mà khóe miệng A Uyển vẫn luôn tươi cười.

Ánh trăng sang lơ lửng trên không trung, có lẽ là vì tâm tình rất tốt, A Uyển thấy trăng lúc này thật đẹp, mặt dù bây giờ không phải là Trung thu, nhưng bầu trời không một gợn mây, ánh trăng thật sáng cùng với những ngôi sao nhỏ rải rác cũng có thể thu hút ánh nhìn của A Uyển thật lâu.

Tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ Hoàng thượng đến, nhưng trăng đã lên cao mà vẫn chưa thấy bóng dáng Hoàng thượng đâu. Mặc dù biết là Hoàng thượng bận rộn chính sự, nhất thời không thể đến đây, nhưng A Uyển vẫn kiên trì chờ đợi.

Chỉ là lại qua thêm một canh giờ, người vẫn chưa xuất hiện, cũng không phái ai đến thông báo với A Uyển, thực sự là không giống với tác phong của hoàng thượng, lúc này đã là giờ Tuất, thức ăn cũng đã hâm nóng lại mấy lần, rơi vào đường cùng, A Uyển đành để cho Tiểu Đường Tử ra ngoài thám thính tin tức.

Hoàng thượng còn chưa tới, A Uyển cũng không động thức ăn trên bàn, chỉ có thể ăn chút điểm tâm lót dạ, đang lúc A Uyển nhai điểm tâm thì, Tiểu Đường Tử quay lại, nhưng là một bộ dạng ấp úng, ánh mắt cũng né tránh không dám nhìn A Uyển, biểu thị tin tức hắn thăm dò được nhất định là không tốt lắm.


A Uyển ngược lại không suy nghĩ nhiều, nhấp một ngụm trà thấm giọng nói, liền hỏi: “Hoàng thượng thế nhưng còn đang bận chuyện công vụ?”

Tiểu Đường tử vẻ mặt khổ sở, tin tức hắn dò la được đúng là không tốt lắm, cũng không thể không báo cho chủ tử biết được, vả lại chính hắn cũng cảm thấy tức giận: “Bẩm báo chủ tử, nô tài nghe ngóng được, Hoàng thượng vốn là đang trên đường đến Kinh Hồng điện, chỉ là giữa đường thì bị Hoán Liên các Lệ mỹ nhân mời đi rồi.”

Hả?! A Uyển ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, Hoàng thượng có đến đây nhưng giữa đường lại bị người khác dẫn đi? A Uyển thật sự là không biết Lệ mỹ nhân nghĩ như thế nào, mặc dù nàng không có ý nghĩ độc chiếm hoàng thượng, nhưng mà giữa đường nhảy ra cướp người của nàng là lý lẽ gì đây?

Hoán Liên các cùng Kinh Hồng điện của nàng cách nhau một nửa hoàng cung nha, thật là có chút khoa trương đó, Lệ mỹ nhân ngàn dặm xa xôi lại chạy đến trước cửa Kinh Hồng điện của nàng cướp người, nếu không phải khiêu khích nàng, còn có thể là cái gì?

Đối với Lệ mỹ nhân A Uyển cũng có chút ấn tượng, chính là người kinh hách té xỉu trong ngày sinh thần của hoàng hậu. Chỉ là vị Lệ mỹ nhân kia còn hơn cả nàng, thân thể thật là bằng phẳng nha, chẳng lẽ khẩu vị Hoàng thượng lại là như vậy?

Như đã hiểu ra, A Uyển lập tức cúi đầu ngắm tiểu màn thầu của mình, có lẽ là mấy thang thuốc Bạch Lộ dùng tẩm bổ có hiệu quả hoặc là tay nghề xoa bóp của Hoàng thượng thật tốt, tiểu màn thầu của mình cũng dần dần phát triển thành đại màn thầu rồi, chẳng lẽ vì bánh bao nhỏ phát triển, nên Hoàng thượng mới không thích?

Lý do này thật là khiến A Uyển mở rộng tầm mắt, bất quá, Lệ mỹ nhân không biết là ăn gam hùm hay sao mà lại dám đến đây chặn người? Là đang khi dễ nàng có phải không?

A Uyển đang chìm đắm trong thế giới của mình nên không nói câu nào, trong điện Bạch Lô, Thanh Sam cùng Tiểu Đường Tử nhìn nhau, có phải là chủ tử đang tức giận hay không?

Từ ngày chủ tử tiến cung đến nay cũng chưa từng gặp qua loại chuyện như thế này, nhất thời khó có thể tiếp nhận cũng là điều dễ hiểu đi.

Chỉ có Bạch Lộ là bình tĩnh lắc đầu, trên mặt tràn đầy tự tin nói: “Các ngươi đừng đánh giá thấp chủ tử.”

Bạch Lộ nàng từ nhỏ đã theo hầu hạ bên cạnh chủ tử, A Uyển sao có thể dễ dàng biểu hiện tức giận của mình ra ngoài? Sao có thể là người thiếu kiên nhẫn như vậy? Nàng ấy không phải là như vậy.

Mấy người Thanh Sam, Bạch Lộ đứng bên cạnh, nhìn thấy biểu hiện vô cùng bình tĩnh của chủ tử cũng không thể yên tâm, rốt cuộc là Thanh Sam to gan nói, “Chủ tử, Lệ mỹ nhân cũng hơi quá đáng, cư nhiên không tuân theo quy củ như thế, rõ ràng Hoàng thượng đã lật thẻ bài của chủ tử, nàng ta lại. . .”

Thanh Sam đúng là rất giận, chỉ là vừa nói được đến đó đã bị A Uyển ngắt lời: “Được rồi, nếu Hoàng thượng không muốn, sao có thể để nàng ta thỉnh đi?”

Xét cho cùng Hoàng thượng cũng là người nắm quyền chủ động, bất quá Lệ mỹ nhân cũng không phải là người đơn giản, A Uyển tiến cung những này qua, không nể mặt A Uyển cũng chỉ có mỗi Lệ mỹ nhân.

Bất quá hôm nay tâm tình A Uyển rất tốt, tuy việc này làm mất mặt A Uyển, nhưng tất nhiên là không thể sánh với chuyện đỗ đạt của ca ca.

A Uyển liền đứng dậy phân phó cung nhân mang đồ ăn đã nguội lạnh xuống, lại bảo Thanh Sam đến ngự thiện phòng dặn dò làm vài món khác, chờ lâu như vậy bụng nàng đã sớm đói.

Vốn dĩ thứ tự của các phi tần mỗi ngày đều đã được định trước, nhưng làm gì có người nào lại cự tuyệt tiền đã đưa đến tận cửa đâu?

***

Tin tức trong cung thế nhưng lại rất linh thông, chuyện vừa xảy ra chưa được nửa khắc, các phi tần khác đều biết được Kinh Hồng điện Uyển tần luôn luôn được sủng ái, lại bị một mỹ nhân ‘phỏng tay trên’ đoạt mất hoàng thượng, không ít người đang chờ đến lúc thỉnh an ngày mai để được chê cười A Uyển.

Bên trong một cung điện bố trí thanh nhã lịch sự, nữ tử xinh đẹp áo đỏ đang nằm đọc sách trên tháp, cung nữ thuật lại đầu đuôi chuyện Kinh Hồng điện xong liền đứng ở một bên không lên tiếng nữa. Nữ nhân đang chăm chú đọc sách bên tháp trà, như thể chưa từng nghe nói gì, thuận tay chuyển sang một trang khác, mới sâu kín mở miệng: “Như thế thật là thú vị nha, trong cung lâu rồi mới xuất hiện chuyện thú vị như vậy mà.”