Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

Chương 73



Biên tập: Tiểu Vô Lại

Một chưởng của người đá đập xuống mặt đất, lực đạo lớn đến mức khiến cả thung lũng đều rung lên một lượt, vô số đá vụn rơi rào rào xuống từ trên núi, Vân Dục tựa như không hề hay biết, y chỉ nhìn thẳng về phía Vân Vụ vừa đứng, vẻ mặt trống rỗng.

Thần sắc chúng đệ tử cũng tràn ngập bi thương, đồng loạt giơ kiếm quyết tâm muốn cho người đá quái quỷ một đòn tối hậu.

“Rầm!”

Đúng lúc này lại vang lên một tiếng thật lớn, người đá vừa rồi vẫn còn sinh long hoạt hổ đột nhiên nghiêng ngả ngã ngửa ra đằng sau, cơ thể khổng lồ bắn lên tung tóe bụi đá khiến mọi người nhất thời không nhìn rõ.

Một hồi sau, náo loạn dần tan đi, ba thân hình quen thuộc bỗng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Các đệ tử vừa nãy còn đau xót nặng nề nhất thời lấy lại tinh thần.

“Tiểu sư thúc!”

“Vô Hoặc sư thúc!”

“Nhị sư huynh!”

Mọi người kinh sợ thốt lên, vẻ mặt đều là vui sướng sống sót sau hoạn nạn.

Thẩm Trì đưa mắt nhìn Vân Vụ mặt mũi mờ mịt, sau đó liền buông lỏng tay, Vân Vụ vốn được hắn túm lên bằng vạt áo sau bỗng mềm nhũn chân, lúc y sắp ngã úp xuống đất vừa vặn được Vân Dục xông tới ôm vào trong ngực.

Hả?

Nhìn hai người đang ôm nhau thật chặt, trong mắt Thẩm Trì sinh ra một chút ý vị sâu sắc, sau đó quay đầu chuẩn bị xử lý khối đá trên mặt đất lại đột nhiên trông thấy trong mắt Thẩm Vô Hoặc dường như hiện lên một tia hâm mộ, động tác của Thẩm Trì ngưng trệ chốc lát, đang muốn xác nhận lại bị con mèo nhỏ dưới chân kéo ống quần chiếm mất sự chú ý.

Thấy Thẩm Trì nhìn mình, Chấp Ảnh vui sướng vẫy cái đuôi dài, đem khối đá hình thoi trong suốt ngậm trong miệng đặt bên cạnh hắn, sau đó đắc ý meo một tiếng.

Thẩm Trì khom người nhặt hòn đá lên thoáng vận lực, nhất thời nhíu mày, quả thật không hổ là trái tim Sơn thần, linh lực ẩn chứa bên trong e rằng so với linh thạch cực phẩm còn nhiều hơn không chỉ ngàn lần.

Vật ấy tên Thạch khôi, thời kỳ thượng cổ được con người gọi là Sơn thần, tính tình hung bạo, điểm yếu là ba tấc sau thắt lưng.

Trong cốt truyện thứ này do chính Thẩm Vô Hoặc giải quyết, trái tim Sơn thần đương nhiên Thẩm Vô Hoặc cũng lấy được, vật này trực tiếp giúp y từ Kim đan hậu kỳ tăng ba cấp lên Nguyên anh kỳ, không có chút di chứng nào, không thể không nói là đồ tốt.

Chẳng qua hắn không tu tiên, vật ấy cũng chẳng có tác dụng lớn với hắn.

Ánh mắt Thẩm Vô Hoặc lướt qua viên đá trong tay Thẩm Trì: “Cầm lấy, sau này sẽ dành cho nó.”

Thẩm Trì liếc qua con mèo trắng đang nhìn hắn mong chờ, cũng không chối từ, trực tiếp đặt vào túi trữ vật, lúc này hiển nhiên không phải thời điểm để cho nó ăn.

Song Chấp Ảnh lại vì những lời này của Thẩm Vô Hoặc mà thái độ đối với y hiển nhiên đã tốt hơn nhiều.

“Sư huynh, ta có thể đứng vững.” Vân Vụ thấp hơn Vân Dục một chút, y tựa đầu lên vai Vân Dục, giọng nói rầu rĩ nhưng cũng không mất đi vẻ trêu đùa: “Ta biết ngươi hết sức cảm động về việc ta liều mạng cứu giúp, nhưng hiện tại nhiều người như vậy, lấy thân báo đáp vẫn phải chờ lúc hai ta đơn độc một chỗ mới nói thôi, nếu không ta sẽ xấu hổ.”


Vân Dục nghe vậy liền buông Vân Vụ ra, trên mặt lại phủ lên nụ cười ấm áp, gật đầu đáp: “Được.” Sau đó quay sang phía hai người Thẩm Trì, hành đại lễ nói: “Đa tạ nhị vị sư thúc cứu giúp.”

Vân Vụ bỗng run cầm cập, sao y lại cảm giác cái từ “Được” vừa rồi của đại sư huynh có hơi lạnh nhỉ?

Lúc này các đệ tử Thừa Kiếm tông mới hoàn hồn sau sự việc hai vị sư huynh dĩ nhiên thần không biết quỷ không hay trở thành đạo lữ. Là đại sư huynh môn phái, Vân Dục tao nhã, vô cùng được nhóm nữ tu hoan nghênh, mà Vân Vụ phong lưu phóng khoáng, nhân duyên vô cùng tốt cũng không thiếu nữ tu đặt y trong lòng, không ngờ hai người này lại vô thanh vô tức thành một cặp rồi! Sắc mặt của rất nhiều nữ tu đều tỏ vẻ long trời lở đất.

Thẩm Trì liếc mắt qua đám người, hỏi: “Vân Nhiêu đâu?”

Gương mặt Vân Dục vừa nở nụ cười lại lần nữa suy sụp, giọng nói trầm xuống, nghiêm khắc tự trách mình: “Thưa tiểu sư thúc, vào ngày thứ ba chúng ta tới đây gặp phải đàn mãng xà, sư muội bị Xà Vương bắt đi, chỉ sợ là…”

Mấy chữ lành ít dữ nhiều Vân Dục vẫn chưa nói ra, thế nhưng mọi người đều hiểu, sắc mặt vô cùng nặng nề.

Thẩm Trì hơi nhíu mày, lại nhìn về phía Vân Vụ, trong lòng minh bạch vài phần.

Trải qua quãng thời gian trì hoãn không ngắn, lúc đoàn người Thừa Kiếm khôi phục trạng thái đến được tháp truyền thừa, các tu giả Chấp Phù tông cũng đã có mặt, toàn bộ đều nhắm mắt ngồi ngay ngắn tựa như đang điều tức hồi phục linh lực.

Lúc này Chấp Phù tông chỉ còn sót lại hơn năm mươi tu giả, hao tổn gần nửa, đa số trên người các đệ tử đều bị thương mức độ khác nhau, hiển nhiên cũng trải qua một đường ác chiến. Tần Mạnh ngồi đó nhắm chặt hai mắt, sắc mặt hơi trắng bệch, trạng thái vô cùng bất ổn.

“Đại sư huynh, là nhóm đạo hữu Thừa Kiếm tông.” Một đệ tử nhanh mắt thấp giọng nhắc nhở.

Tần Mạnh đột nhiên mở mắt, trong mắt chợt lóe lên hồng quang, sau đó hơi cong khóe môi, gật đầu với tên đệ tử kia.

Thấy Tần Mạnh đứng dậy ra ngoài nghênh đón, sắc mặt tên đệ tử kia vẫn còn kinh sợ, lập tức đưa tay vỗ gò má mình một cái, thấp giọng nói: “Nhất định là ta nhìn nhầm, sao mắt của đại sư huynh lại có thể màu đỏ, đó là dấu hiệu của kẻ nhập ma, đại sư huynh thiên phú dị bẩm sao có thể nhập ma được?”

“Đại đệ tử Chấp Phù tông Tần Mạnh ra mắt chư vị đạo hữu.” Tiếp theo y quay sang chắp tay với Thẩm Vô Hoặc: “Vô Hoặc đạo hữu, đã lâu chưa gặp, biệt lai vô dạng.”

*Câu chào hỏi, ý hỏi từ lúc tạm biệt đến giờ có khỏe không.

“Tốt lắm.” Thẩm Vô Hoặc từ trước đến nay không thích lời khách sáo, đưa mắt quan sát Tần Mạnh một lượt, sau đó không quan tâm nữa.

Bị xem nhẹ như vậy, ngược lại Tần Mạnh cũng không có nửa điểm ảo não, lại quay sang Thẩm Trì: “Đạo hữu, có thể nói chuyện riêng một lúc không?”

“Meo!” Thẩm Trì nghe vậy còn chưa kịp nói gì, con mèo ở dưới chân hắn lại giống như bị giẫm phải đuôi, lớn tiếng kêu gào muốn nhào về  phía Tần Mạnh.

Thẩm Trì giơ tay kéo con mèo trở lại: “Xin lỗi, mèo nhỏ không hiểu chuyện.” Sau đó lại nói: “Nếu như muốn so tài, ngươi cứ hẹn một thời điểm với ta là được, cho dù là ở trong bí cảnh này.”

Sau đó hắn theo đoàn người Thừa Kiếm tông đi qua đám người Chấp Phù tông, hướng về phía tháp truyền thừa.

Trông thấy Thừa Kiếm tông biến mất ở trong tháp, các đệ tử Chấp Phù tông bắt đầu xì xào bàn tán.

“Tiểu tử này thật ngông cuồng, dám cự tuyệt cả đại sư huynh của chúng ta.”

“Vậy mà đại sư huynh cũng không nổi giận, phong thái thật là tốt. Chẳng qua Thừa Kiếm tông cũng không hổ là đệ nhất tông môn, ban nãy ta mới đếm qua, ước chừng bọn họ còn tận hơn một trăm người cơ.” Sau đó y dùng cùi chỏ chọc tu giả bên cạnh: “Nè, số lượng ta nói có đúng không?”

“Ta, ta không để ý.” Khuôn mặt người nọ đỏ bừng, thần sắc có mấy phần rạo rực: “Vừa nãy Vô Trì đạo hữu liếc mắt nhìn ta.”

“…”


Người như tu giả này không phải số ít, sau khi trông thấy Thẩm Trì vào tháp truyền thừa, nhiều người còn đứng dậy ngẩng đầu lên xem.

Tần Mạnh lên tiếng: “Được rồi, đừng nhìn nữa, mọi người cũng điều tức khá ổn rồi, đi vào thôi.”

Sau khi tiến vào tháp truyền thừa, trước mắt Thẩm Trì tối sầm lại.

Thẩm Trì tỉnh lại bởi một giai điệu quen thuộc, đập vào mắt là màn trướng vải thô màu lam giặt nhiều đến nỗi trắng bệch, do mấy ngày liền mưa dầm, tấm chăn đơn bạc có hơi ẩm ướt, nữ nhân ngồi ở mép giường vừa khẽ hát vừa xe chỉ luồn kim, thuần thục thêu lên thanh trúc trông vô cùng sống động trên kiện y phục nho nhỏ.

Thẩm Trì mê mang trong nháy mắt, sau đó nhìn về phía nữ nhân bên mép giường: “Mẹ, con đói rồi.”

“Tiểu Trì đã tỉnh.” Trì Nguyên Gia buông kim chỉ xuống, cầm đến hai kiện y phục đã được gấp cẩn thận ở phía cuối giường, mặt mày mỉm cười, khuyên bảo: “Mặc quần áo trước, mặc xong mẹ lấy đồ ăn ngon cho con.”

Thẩm Trì đáp lại, ngoan ngoãn mặc quần áo vào.

Trì Nguyên Gia ôm Thẩm Trì ngồi lên băng ghế nhỏ ở giữa phòng, thân mật xoa đầu hắn: “Ngồi ở đây chờ mẹ trở về.”

Tiếng cửa đóng lại ken két từ bên ngoài, Thẩm Trì giơ lên đôi tay ngắn có hơi bụ bẫm, lại đá cái chân ngắn ngủn, trong mắt ngập tràn nghi ngờ, tựa hồ dáng vẻ hắn không nên thế này.

Trong lúc Thẩm Trì đang trầm tư suy nghĩ, Trì Nguyên Gia đẩy cửa bước vào, cơn mưa bên ngoài mới tạnh, ánh mặt trời xuyên qua thân hình của Trì Nguyên Gia chiếu vào trong phòng, phút chốc sáng rực lạ thường, Thẩm Trì mở to hai mắt không chớp nhìn nàng.

Trì Nguyên Gia vội vã đóng cửa lại, tiến lên mấy bước đặt cái khay lên bàn, sau đó đưa tay nhẹ nhàng phủ lên đôi mắt Thẩm Trì: “Hôm nay ánh nắng hơi chói mắt, Tiểu Trì mau nhắm mắt lại, nếu không một lát nữa sẽ đau mắt.” Sau đó nàng bỗng sửng sốt: “Sao Tiểu Trì lại khóc? Do ánh nắng làm nhức sau? Đừng sợ, mẹ xoa cho con nhé.”

Ngón tay Trì Nguyên Gia nhẹ nhàng xoa lên sát viền mắt Thẩm Trì, một luồng khí mát mẻ theo ngón tay nàng dung nhập vào trong mắt Thẩm Trì.

Thẩm Trì từ từ nhắm hai mắt, khẽ thở dài.

Lần thứ hai mở mắt ra, hắn đã đứng ở sảnh tròn trong hành lang, nơi này vắng tanh, dường như có một loại cảm giác trống vắng khó hiểu, đứng tại chỗ hồi lâu, Thẩm Trì mới chậm rãi lấy lại tinh thần.

[Chúc mừng chủ nhân là tu giả đầu tiên leo lên tầng tám.]

Tầng tám?

Tháp truyền thừa đích thị là dựa vào tố chất của tu giả ngẫu nhiên bố trí đến một tầng khởi đầu, nhưng rất ít ai có thể trực tiếp leo lên tầng năm, Thẩm Trì cũng chỉ biết mỗi Thẩm Vô Hoặc có được tư chất này.

Chẳng qua kiếp này tư chất của Thẩm Trì cũng không chênh lệch bao nhiêu so với Thẩm Vô Hoặc, cũng không thể coi là kỳ lạ.

Thẩm Trì đưa mắt nhìn xung quanh đại sảnh cũng không thấy bóng dáng Thẩm Vô Hoặc, bèn hỏi hệ thống [Ban nãy ta ở trong ảo cảnh bao lâu?]

[Thưa chủ nhân, ba canh giờ.]

Thẩm Vô Hoặc ở trong cốt truyện chỉ mất một canh giờ liền xuất hiện, tất cả trận pháp đồ vật trong hành lang này cũng chưa bị động qua, chẳng lẽ đã có biến cố gì?

Trong lúc Thẩm Trì dự định rời đi, Thẩm Vô Hoặc bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn, kỳ lạ là sắc mặt y dĩ nhiên có hơi phiếm hồng, ngay cả hô hấp cũng nặng nề hơn vài phần.

“Đại ca?” Thẩm Trì dừng bước chân quay lại nhìn Thẩm Vô Hoặc, ánh mắt dừng trên khuôn mặt y một lát, hỏi: “Ngươi bị thương?”

Nghe vậy, Thẩm Vô Hoặc dường như cuối cùng cũng hoàn hồn, giọng nói không khác ngày thường: “Không, Tiểu Trì đi ra bao lâu rồi?”

“Ta cũng mới ra ngoài.” Thẩm Trì đáp lời, vừa quan sát trận pháp nơi này, vừa ngoảnh lại nói chuyện phiếm: “Đại ca mới nhìn thấy cái gì?”

Bước chân Thẩm Vô Hoặc đang đi về phía Thẩm Trì bỗng dừng một lát, vành tai đỏ ửng mới tan đi lại lan tràn lần nữa, có điều gương mặt vẫn khôi phục vẻ lạnh lẽo: “Ta thấy ta trở thành Tiên Đế.”

Sau khi Thẩm Trì hỏi xong vấn đề này lại đem lực chú ý trở lại trận pháp, cho nên vẫn chưa trông thấy thần sắc Thẩm Vô Hoặc. Hắn nghe vậy chỉ thờ ơ gật đầu, điều này so với trong cốt truyện gốc không có gì khác biệt.



— ♥ —

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường

Tác giả: Thành thật khai báo ngươi đã thấy cái gì! Tại sao lâu như vậy mới ra ngoài!

Vô Hoặc: Khà khà khà.