Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

Chương 60

Biên tập: Tiểu Vô Lại

Thẩm Trì dìu Thẩm Vô Hoặc vào trong phòng rồi đặt lên giường, nhìn y một thoáng, xoay người đi ra cửa phòng, bỗng nhiên hắn dừng bước chân, lần thứ hai trở lại trước giường.

Mặc dù đã nhắm chặt hai mắt nhưng khuôn mặt Thẩm Vô Hoặc vẫn duy trì lãnh túc như trước, chính là dáng vẻ cự tuyệt người ngoài cả ngàn dặm.

Thẩm Trì chỉ nhìn chốc lát, lại đưa tay đặt lên đan điền của Thẩm Vô Hoặc.

Thẩm Vô Hoặc tựa như không hề có bất kỳ phòng bị, năng lượng của Thẩm Trì rất dễ dàng tiến vào trong cơ thể y.

Hồi lâu sau Thẩm Trì mới nhíu mày thu tay về, tình hình hiện tại của Thẩm Vô Hoặc tương đối gay go, kinh mạch hỗn loạn linh lực bạo động đều là chuyện nhỏ, mấu chốt là khu vực kim đan của y lại liên tiếp xuất hiện màu xám tro, nó như đang hấp thu lấy năng lượng kim đan. Lúc này kim đan của Thẩm Vô Hoặc đã rất ảm đạm, nếu không giải quyết nó ngay, e rằng không đến mấy tháng nữa tu vi của Thẩm Vô Hoặc sẽ bị hủy hoại trong chốt lát.

Nhìn vào phạm vi hắn thấy, thời gian tồn tại e rằng không phải mới ngày một ngày hai.

Điều này cũng xác nhận phỏng đoán của Thẩm Trì, vết thương của Thẩm Vô Hoặc sau khi bị hai tấm phù chú bắn trúng ở thành Quảng Lân còn chưa khỏi hẳn, lần này so chiêu với Tần Mạnh lại bị một lực lượng nào đó sở kích, vả lại trong cơ thể Thẩm Vô Hoặc dường như còn có một cỗ năng lượng kỳ lạ khác quấy rối, ba thứ kết hợp lại mới tạo thành cục diện như hiện tại.

Chẳng qua bản thân Thẩm Trì cũng không tinh thông về phương diện phù chú, năng lượng phù chú này lại cực kỳ mơ hồ, trong lúc nhất thời không thể tìm ra nguyên do.

Đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, Thẩm Trì vận khởi năng lượng điểm vài cái lên đan điền của Thẩm Vô Hoặc, lại lấy hai bình đan dược từ trong túi đồ, mỗi bình đổ ra một viên đút cho Thẩm Vô Hoặc.

Một lát sau, sắc mặt Thẩm Vô Hoặc cuối cùng cũng dễ nhìn hơn một chút, Thẩm Trì bước ra cửa lấy một miếng ngọc giản truyền tin, khắc lên mấy dòng chữ rồi chuyển ra ngoài.

Ở bên này sắc mặt Tần Mạnh trắng bệch đứng ngoài cửa một tòa lầu các, tựa hồ chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ té ngã, y chắp tay với thiếu nữ bên cửa: “Xin giúp ta bẩm báo sư tôn, Tần Mạnh cầu kiến.”

Thiếu nữ xinh đẹp khoác áo lụa mỏng cúi người hành lễ, giọng nói dịu dàng: “Dạ, Tần công tử.”

“Tam trưởng lão ở đại sảnh chờ Tần công tử, mời Tần công tử vào.”

Trong đại sảnh cũng không có ai khác, Tam trưởng lão ngồi ở ghế chủ vị, bên cạnh bày một mâm linh quả được xắt thành miếng đều đặn cùng bầu rượu, trong tay lão đang nâng một ly, vẻ mặt nhàn nhã khép hờ mắt.

Tần Mạnh khom người hành lễ: “Tần Mạnh bái kiến sư tôn.”

“Là Mạnh nhi.” Tam trưởng lão chậm rãi mở miệng: “Chuyện làm thế nào rồi?”

“Theo lời dặn của sư tôn, đệ tử đã làm thỏa đáng.”

Tam trưởng lão nghe vậy ánh mắt đang khép hờ chợt lóe lên tinh quang, khẽ gật đầu: “Qua ngày hôm nay, Vô Vọng lão nhi nhất định không kiềm chế được, ngươi nghĩ cách đem tin cảnh giới Độ kiếp của Vô Vọng trưởng lão bất ổn, thọ nguyên sắp hết truyền ra ngoài đi.”

“Dạ, sư tôn.”

Dứt lời Tam trưởng lão ném qua một bình đan dược cho Tần Mạnh, khoát tay nói: “Đi dưỡng thương đi, hai tháng sau chính là ngày Thiên Di bí cảnh mở ra, biểu hiện cho tốt vào.”

“Dạ, đệ tử xin cáo lui.”

“Chờ đã.” Tam trưởng lão dường như nghĩ tới điều gì, vuốt cằm một cái: “Tiểu tử kia không cần giết, đợi sau khi đóng lại bí cảnh, ngươi đưa hắn về cho ta.”

“Ngài nói là… Vô Trì đạo hữu?” Tần Mạnh chần chờ một lát: “Nhưng hắn là một cậu bé.”

“Đúng, chính là tên đó.” Tam trưởng lão đem rượu trong ly rót vào cổ họng, cười lớn một tiếng: “Hiếm thấy được một mỹ nhân như thế, coi như là một thằng nhóc cũng không sao.”

“Ha ha ha, Vô Vọng lão nhi, ngươi cũng có ngày hôm nay…”


Tầm Mạnh mới ra đến chính sảnh liền nghe được sau lưng vang lên tiếng cười to, ánh mắt tối sầm, nắm chặt bình thuốc trong tay tăng nhanh tốc độ đi ra ngoài.

Minh Đường trưởng lão đang uống rượu cùng lão hữu đột nhiên nhận được truyền tin của Thẩm Trì, vội vã chạy đến tiểu viện của hai người: “Tiểu sư điệt! Tiểu sư điệt!”

Mở rộng cửa, Thẩm Trì đứng ở cửa chỉ vào Thẩm Vô Hoặc trong phòng: “Minh Đường trưởng lão, đại ca ở bên trong.”

Trông thấy dáng vẻ Thẩm Trì không gấp gáp, Minh Đường trưởng lão trấn định hơn rất nhiều, gật đầu với hắn: “Ta đi xem.”

Không đến khoảnh khắc, Minh Đường trưởng lão đã bước ra cửa, cau mày.

“Minh Đường trưởng lão, đại ca thế nào?” Thẩm Trì hỏi.

“Không nhìn ra, chân nguyên của ta căn bản không tiến vào được thân thể nó, có điều xem ra trong khoảng thời gian ngắn không thể lành được.” Minh Đường trưởng lão lắc đầu: “Kỳ lạ, ta là hỏa linh căn, chân nguyên phải đồng nguyên với Vô Hoặc đồ nhi mới đúng, sao lại bị bài xích nhỉ? Chẳng lẽ do tiềm thức của Vô Hoặc đồ nhi phòng bị mọi người tới gần?”

Thẩm Trì nghĩ đến ban nãy năng lượng của mình không chút trở ngại tiến vào trong cơ thể Thẩm Vô Hoặc, không nói gì nữa.

Minh Đường trưởng lão cũng nhận định đáp án này, nói rằng: “Như vậy đi, vòng tỷ thí cuối cùng vào ba ngày sau e rằng Vô Hoặc đồ nhi không tham gia được, ta đưa tin về tông trước, để bọn họ phái người tới tiếp ứng, đưa y về tông chữa thương, hy vọng có thể kịp cho hai tháng sau vào Thiên Di bí cảnh.”

Minh Đường trưởng lão cũng không hoài nghi có người mưu hại Thẩm Vô Hoặc, dù sao bị thương trên đài đấu là khó tránh khỏi, lão cũng biết Tần Mạnh, coi như là nhân vật thủ lĩnh trong đám tu giả trẻ tuổi, sẽ không làm ra chuyện bỉ ổi này.

Nghe thấy an bài của Minh Đường trưởng lão, Thẩm Trì đáp lại, trong lòng không khỏi tiếc nuối, hắn vốn tính toán đường đường chính chính so tài một trận với Thẩm Vô Hoặc trong đại hội tu giả giờ đây đã tan thành mây khói.

Chẳng qua về thụ thương của Thẩm Vô Hoặc, mặc dù Thẩm Trì không hiểu rõ nhưng nhìn vào tình trạng hiện tại, trừ khi trọng tố kim đan, bằng không trong vòng hai tháng tuyệt đối không xong.

“Tiểu sư điệt, ngươi theo dõi Vô Hoặc đồ nhi, có gì bất thường cứ gọi ta, những đan dược này ngươi cầm trước, một lát nữa y sẽ tỉnh. Chiều nay tông môn sẽ có người tới đón, đến lúc đó ngươi trở về với y.”

“Được.”

“Ta còn có chút việc phải xử lý, cáo từ trước.” Nói xong Minh Đường lại hùng hùng hổ hổ rời đi.

[Tại sao lại phát sinh nhiều thay đổi hơn cốt truyện?] Vốn trong cốt truyện không có chuyện Thẩm Vô Hoặc bị thương ở đây.

[Thưa chủ nhân, do ngài xuất hiện, cốt truyện hơi biến đổi là bình thường, nam chính là nhân vật cốt yếu, tất nhiên sẽ tìm được đường sống trong cõi chết, xin chớ lo lắng.]

Lo lắng cho Thẩm Vô Hoặc? Thẩm Trì liếc nhìn Thẩm Vô Hoặc trong phòng, vẻ mặt hiện lên sự khác thường, không nói gì thêm.

Cốc cốc.

Cửa viện bị gõ lần thứ hai, sau đó vang lên âm thanh của Vô Vọng trưởng lão: “Vô Hoặc ơi! Thúc phụ tới chúc mừng ngươi này.”

Thẩm Trì hừ một tiếng, ngồi lên ghế đá trong viện, lấy ra một quyển sách.

Người ngoài cửa cũng thật kiên nhẫn, âm thanh lặp lại vô số lần cũng không dừng lại.

Xem xong một quyển sách, tiếng đập cửa rốt cục dừng lại, Thẩm Trì ngẩng đầu đã thấy Thẩm Vô Hoặc chẳng biết từ lúc nào đã vô thanh vô tức đứng ở hành lang, trong lòng kinh ngạc nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, cất đi cuốn sách vừa xem xong trên tay, nói: “Đại ca, ngươi tỉnh rồi. Trên người có chỗ nào không khỏe?”

“Ừ.” Thẩm Vô Hoặc gật đầu: “Không sao.” Bước chân Thẩm Vô Hoặc vững vàng ổn định, không hề giống dáng vẻ bị thương nặng, tiến lên mấy bước ngồi xuống trước mặt Thẩm Trì.

Nếu không phải bãn nãy mình tự nghiệm chứng qua, chỉ nhìn mặt ngoài, đúng là Thẩm Trì không nhìn ra Thẩm Vô Hoặc có gì khác thường, thấy y ngồi xuống, tiếp tục nói: “Ban nãy ta mới đút ngươi kim đan tạm thời ngăn chặn, bây giờ ngươi không nên sử dụng linh lực, bằng không thương thế sẽ nặng thêm. Mặt khác Minh Đường trưởng lão nói rằng buổi chiều tông môn sẽ có người tới đón ngươi.”

“Được, đa tạ Tiểu Trì.”


Thẩm Vô Hoặc bưng chén trà trên bàn uống một ngụm, nói: “Ban nãy Vô Vọng có từng tới.”

Thẩm Trì đưa mắt nhìn chén trà Thẩm Vô Hoặc cầm trong tay, cũng không nói ban nãy hắn đã từng dùng qua: “Đã tới, có điều ta cũng không mở cửa, hiện tại đã đi rồi.”

“Ừ.” Thẩm Vô Hoặc gật đầu, giơ tay lên ra hiệu cho Thẩm Trì.

Thẩm Trì hiểu ý, bày ra một kết giới cách âm xung quanh hai người.

“Hôm nay đại ca bị trọng thương có liên quan gì đến lão không?” Thẩm Trì đột nhiên nghĩ đến câu nói trước đó không lâu lúc Thẩm Vô Hoặc thiêu hủy những túi trữ vật kia, nhất thời hiểu được.

Sống lưng Thẩm Vô Hoặc thẳng tắp, nhìn về phía Thẩm Trì: “Tiểu Trì đã từng nghe qua thiên linh khí?” Nói xong không đợi Thẩm Trì trả lời, lại nói: “Vật ấy có thể xưng là tiên phẩm trong linh bảo, đảm bảo cho tu giả lúc tu hành linh lực vĩnh viễn không khô cạn.”

Đương nhiên Thẩm Trì hiểu về thiên linh khí, vật ấy đang ở trong cơ thể Thẩm Vô Hoặc, có điều Thẩm Vô Hoặc lại đem chuyện quan trọng như vậy cho hắn biết, ngược lại khiến hắn cảm thấy có vài phần kỳ lạ, nhưng trên miệng vẫn giả vờ như không biết: “Ngươi muốn nói bên trong cơ thể ngươi có thiên linh khí?”

“Ừm, hẳn là Vô Vọng trưởng lão đã biết được điều này.” Thẩm Vô Hoặc nói: “Chẳng qua lúc chúng ta mới tới Chấp Phù tông lão vẫn chưa biết được, việc này hẳn là có người đã nhắc nhở lão.”

Sau vòng đấu thứ nhất lúc Vô Vọng tìm được y, Thẩm Vô Hoặc phát hiện đối phương đã hạ trên người mình một lời dẫn, đáng tiếc hiện tại tu vi của y chỉ mới Kim đan, không có cách nào giải trừ, hơn nữa vết thương khi trước vẫn chưa khỏi hắn, hôm nay Tần Mạnh lại cố tình ám toán, mới bị thương nghiêm trọng như vậy.

Thẩm Vô Hoặc nói đến đây liền im lặng, Thẩm Trì cũng đã hiểu, thời gian bọn họ tu hành ngắn ngủi, thậm chí còn chưa từng xuống núi lịch lãm, vừa mới đến chỉ mâu thuẫn duy nhất với Chính Lăng Chấp Phù tông.

“Là Tam trưởng lão.” Chính Lăng là cháu trai duy nhất của Tam trưởng lão, mà Tần Mạnh là đệ tử của lão, nếu nói đằng sau không có Tam trưởng lão thao túng đương nhiên là không có khả năng. Chẳng qua mục đích cuối cùng của lão chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản là báo thù cho Chính Lăng.

Nếu như chỉ báo thù thì có thể trực tiếp ra tay lúc thi đấu, hà tất phải tốn công trắc trở như vậy, tất nhiên lão có ôm mục đích khác, nghĩ thế, thần sắc Thẩm Trì thoáng động, giương mắt nhìn ra phía cửa: “Lão muốn đối phó Vô Vọng trưởng lão?”

Thẩm Vô Hoặc rót đầy trà vào chén, lại rót thêm cho cả Thẩm Trì, mới nói: “Đúng.”

“Thuần linh thể, thiên linh khí, huyết thống, chính là mục tiêu đủ điều kiện đoạt xá nhất.” Giọng nói Thẩm Vô Hoặc dường như mang theo một chút trào phúng: “Vô Vọng trưởng lão tuy miễn cưỡng tiến giai đến Độ kiếp sơ kỳ, nhưng thọ nguyên từ lúc thăng cấp đã sắp hết, tuổi thọ cho mỗi lần tăng đến cảnh giới kế tiếp chỉ có mấy trăm năm, nếu như tiến cấp thất bại chính là thân tử đạo tiêu, tất nhiên lão không cam lòng. Nếu ta đoán không sai, hôm nay chúng ta rời đi, bất luận thế nào lão cũng sẽ động thủ.”

“Mà chỉ cần lão vừa động thủ, Thừa Kiếm tông nhất định sẽ không tha cho lão, thậm chí còn liên lụy đến toàn bộ Chấp Phù tông.” Thẩm Trì nói tiếp.

Thẩm Vô Hoặc gật đầu.

Ánh mắt Thẩm Trì lóe lên hứng thú, kiếp trước hắn cũng đã gặp qua không ít ma tu sát hại thân hữu, lột da nuốt thịt, chẳng qua đây vốn là người ở danh môn chính phái mà ngược lại cũng chẳng kém cạnh chút nào.

Ánh mắt Thẩm Vô Hoặc nhìn vào nước trà trong chén, dường như trong mắt muốn đóng thành băng. Y chỉ nói một mà không nói hai, Tam trưởng lão này từ lâu y đã nghe qua, rất thích mỹ sắc, trước khi Tiểu Trì chưa tháo mặt nạ lão chỉ muốn tính mạng hai người bọn họ, nhưng sau này cũng khó mà nói.

Thẩm Trì đương nhiên không nghĩ đến khả năng thứ hai này, liếc nhìn Thẩm Vô Hoặc dường như có chút suy sụp, dừng một lát, đứng lên đưa tay vỗ vào bả vai Thẩm Vô Hoặc.

Đúng lúc này, đệ tử lệnh của Thẩm Trì bỗng nhiên lóe lên, giọng nói Minh Lệ truyền vào trong đầu hắn: “Đồ nhi, mở cửa.”

Thẩm Trì giật mình, nói: “Là sư tôn, y tới đón ngươi, ta ra mở cửa.”

Sau khi Thẩm Trì xoay người, Thẩm Vô Hoặc mới ngẩng đầu, thu lại thần sắc trong mắt, đưa tay phủ lên vai chỗ Thẩm Trì mới chạm qua, một lát sau mới nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch, sau đó đứng dậy đi theo Thẩm Trì.

Cánh cửa lạch cạch mở ra, đứng ngoài cửa chính là Minh Lệ một thân bạch y, Thẩm Trì hành lễ đệ tử với Minh Lệ: “Đệ tử bái kiến sư tôn.”

“Ừ.” Minh Lệ đưa mắt nhìn Thẩm Trì nói: “Cao hơn rồi.”

Mấy tháng trước lúc Thẩm Trì rời khỏi tông môn còn thiếu chút nữa mới cao đến bả vai Minh Lệ, hiện tại đã đứng đến tai y rồi, quả thực cao hơn rất nhiều.

Thẩm Vô Hoặc đứng bên trong cửa, cũng hành lễ với Minh Lệ: “Bái kiến Minh Lệ sư thúc.”

Ba người trở lại tiểu viện, Minh Lệ đưa mắt quan sát Thẩm Vô Hoặc, nói với Thẩm Trì: “Đồ nhi, ngươi đi thu dọn hành lý, vi sư chữa thương cho sư điệt trước, một canh giờ sau khởi hành về tông.”

“Dạ.”

Đồ đạc của Thẩm Trì từ trước đến nay luôn đặt ở trong túi trữ vật nên không cần thu dọn, nhìn bóng dáng hai người trước sau tiến vào trong phòng, Thẩm Trì một lần nữa ngồi xuống ghế đá, sau đó phát hiện chén trà từng bị hắn uống một ngụm đã trống không, mà trong chén của Thẩm Vô Hoặc vẫn đầy.

Liếc nhìn cái chén rỗng, Thẩm Trì lại tiếp tục cầm chén rót đầy nước trà vào lần nữa.

— ♥ —

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường

Vô Hoặc: Gián tiếp hôn môi với Tiểu Trì! Tiểu Trì còn an ủi ta! Thật là vui~(≧▽≦)//~

Tác giả: Ngươi cố ý?

Vô Hoặc: Ngươi đoán.