Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

Chương 21

Biên tập: Tiểu Vô Lại

Thuyền xanh phá mây, biển sao choáng ngợp, nửa vầng trăng khuyết lơ lửng, ban đầu mới thấy cảnh này, tiếng thán phục của mọi người vang lên bên tai không dứt.

Chử Tư Lâm rất nhanh thu hồi ánh mắt khỏi khoảng trời sao, vô thức nhìn về phía Thẩm Trì bên cạnh, gò má tinh xảo nổi bật dưới ánh trăng mờ nhạt khiến y hơi ngẩn ra, lúc này mới ý thức được vừa rồi Thẩm Trì không đội lại mũ áo choàng nữa.

Nhận ra được ánh mắt của Chử Tư Lâm, Thẩm Trì quay đầu nhìn về phía y, “Có chuyện gì?”

Nhìn lén bị phát hiện, mặt Chử Tư Lâm đỏ lên, nhất thời chân tay luống cuống lắp bắp nói: “Ta, ta muốn hỏi ngươi, lúc trước khi kiểm tra ngươi có nói với ta ‘cắt câu lấy nghĩa’ là ý gì?”

Trước lúc kiểm tra Chử Tư Lâm cũng không có thời gian để suy nghĩ vấn đề này, bây giờ đã qua xong xuôi, vấn đề lại dấy lên trong lòng y, chẳng qua ban đầu y dự định tự mình từ từ suy nghĩ, lúc này bị Thẩm Trì làm cả kinh mới buột miệng nói ra.

Mặc dù Chử Tư Lâm hiện tại cũng chỉ mười một mười hai tuổi, nếu so với Thẩm Trì còn cao nhiều hơn một cái đầu, Thẩm Trì chỉ nhìn y một cái rồi thu hồi ánh mắt, nghe được câu hỏi liền trả lời: “Lúc đó ngươi bảo thánh giả từng nói tư thái khiêm nhường, phương khả đắc tiến thị bất giả, nhưng ngươi có từng nghe qua đoạn sau của câu này?”

“Hả?” Chử Tư Lâm có chút mê man, từ nhỏ y đã nghe những lời này mà lớn lên, đúng là chưa bao giờ biết nó còn có đoạn sau.

“Thánh giả nói: đại đạo luôn thay đổi, thánh giả duy nhị tam hĩ, ta như bụi trần, chỉ có tư thái khiêm nhường, mới có thể tiến bộ. Nhưng bụi trần vô cùng nhỏ bé, tất phải giữ nguyên thủ ban đầu, tiến vào tranh đấu, mới có thể đắc đạo.” Lúc đọc lên hai câu này, ánh mắt Thẩm Trì có chút xa xăm, “Lời này trích từ.”

(Ý nói thế sự luôn thay đổi, con người vốn nhỏ bé, luôn cần khiêm tốn, học hỏi, tranh đấu, giữ vững ý chí mới có thể đắc đạo.)

Giọng nói Thẩm Trì cũng không lớn, xen lẫn vào trong tiếng thảo luận của nhóm thanh niên hưng phấn, cũng không gây sự chú ý của người khác.

Chử Tư Lâm tất nhiên là nghe thấy Thẩm Trì nói, mặt y đỏ lên, đột nhiên hối hận đem quyển điển lục thật dày kia ném sang một bên, “ ngươi đã xem xong hết rồi sao?”

Thẩm Trì liếc nhìn Chử Tư Lâm ừ một câu, liền không nói thêm gì nữa.

ghi chép lại phần lớn lịch sử Sơ Linh giới, chừng hơn một nghìn quyển, trăm vạn chữ, trong đó bao gồm rất nhiều nguồn gốc thế gia tiên môn, tuy nói cũng không tường tận nhưng vì nó bao trùm rất rộng, gần như tất cả thế gia tu chân sẽ chuẩn bị làm bộ sách vỡ lòng cho hậu đại.

Mà sống ở Thẩm gia, Thẩm Trì đương nhiên không có loại đãi ngộ này. Nhưng bộ điển tích đó, kiếp trước lúc Thẩm Trì sáu tuổi đã ghi lại toàn bộ, mà mỗi một chữ trong đó đều xuất phát từ miệng Trì Nguyên Gia.

Khoảng cách giữa thành Kính Tiên với Thừa Kiếm tông cũng không xa, hơn nữa tốc độ thuyền xanh cực nhanh, sau gần nửa canh giờ, mọi người liền phát hiện thuyền xanh dừng lại.

Dưới ánh trăng mông lung, mọi người chỉ có thể nhìn rõ đường nét tổng thể tòa núi cách đó không xa, đỉnh núi đồ sộ nguy nga cao chót vót trong mây, chỉ mơ hồ thấy được số ít ánh đèn trên đỉnh núi, gió núi từ dưới chân thổi qua, dạ ưng kêu vang, quả thực khiến cho người ta ca tụng cảm thán.

“Hiện tại trước mắt các ngươi chính là Thừa Kiếm tông.” Vân Dục cao giọng nói với các đệ tử, “Bởi sắc trời đã tối, ta tiện giới thiệu một chút về các phong của Thừa Kiếm tông cho các ngươi, ngày mai sẽ tiến hành kiểm tra linh căn.”

(Phong = đỉnh núi, ngọn núi)

Lúc Vân Dục nói đến kiểm tra linh căn, ánh mắt dừng lại một chút trên người Thẩm Trì, “Ngọn núi cao nhất đối diện các ngươi bây giờ chính là chủ phong Thừa Kiếm tông, tên là Thương Linh phong, bốn tòa núi đông tây nam bắc bên cạnh tên hiệu là Xích Nhạn phong, Linh Nguyên phong, Minh Kiếm phong cùng Bất Quy nhai, Xích Nhạn phong là nơi tu hành của đệ tử ngoại môn, đợi các vị lên đến Kim đan thì có thể được tuyển chọn đồng bạn của mình. Còn về Bất Quy nhai ở phía bắc, chính là cấm địa nội môn, khuyến cáo chư vị không nên tùy ý đặt chân tới chỗ này.”

“Vì sao?” Có người ngờ vực. Cùng lúc với câu hỏi của y, hầu như tất cả mọi người đều đồng loạt hướng ánh mắt về phía Vân Dục.

Vân Dục không trả lời ngay vấn đề của thiếu niên kia, mà hỏi vặn lại: “Vì sao ngươi lựa chọn gia nhập vào Thừa Kiếm tông?”

Thiếu niên kia dường như bị hỏi khó, một lát sau mới đáp, “Vì thành tiên.”

“Vì sao thành tiên?”

“Chỉ có thành tiên mới có thể được trường sinh!”

“Tốt.” Vân Dục cười gật đầu, tiếp theo nói với các đệ tử: “Bất Quy nhai, trọng điểm ở chỗ bất quy, ngươi đã muốn trường sinh, vấn đề này không nên hỏi nữa. Kế tiếp ta giới thiệu với các ngươi một chút về Vệ phong…”

(Bất quy = không trở lại)

Câu trả lời không nhân nhượng của Vân Dục đã khiến cho đám tân đệ tử sắc mặt trắng nhợt, nhất là đám nghé con vừa rồi nghe Vân Dục nói xôn xao muốn thử, lập tức liền bỏ đi ý niệm trong đầu, tỉ mỉ nghe y tiếp tục nói.

Tuy kiếp trước Thẩm Trì biết rất nhiều chuyện về Thừa Kiếm tông, cũng đã từng lẻn vào trong, càng từ chỗ hệ thống biết được không ít địa thế của Thừa Kiếm tông trong cốt truyện, nhưng lại chưa bao giờ quang minh chính đại đứng ở chỗ cao quan sát qua đệ nhất tông này.

Phóng tầm mắt tới, tông môn cổ xưa này vốn khoác lên một chiếc khăn che mặt thần bí, rốt cục ở trước mắt hắn dần dần vén lên một góc.

Cuối cùng Thẩm Trì đem ánh mắt đặt vào đỉnh Xích Nhạn phong, so với ngọn núi cao nhất, Xích Nhạn phong còn thấp hơn một tầng, diện tích cũng tương đối rộng lớn hơn so với chủ phong, mà ở trong đó, chính là mục đích lần này hắn đến Thừa Kiếm tông.


“Không cần phải lo lắng, biểu hiện của ngươi tốt như vậy, linh căn lại tuyệt hảo, nhất định sẽ không để cho ngươi vào ngoại môn.” Thấy Thẩm Trì vẫn nhìn Xích Nhạn phong, Chử Tư Lâm thi thoảng nhìn về phía hắn cho là hắn sợ đi vào ngoại môn, thấp giọng an ủi.

“Đúng vậy, nghĩ đến dáng vẻ kẻ vừa nãy chạy trối chết, liền cảm thấy thật buồn cười.”

“Đúng, ngươi nhất định không có vấn đề, chẳng qua đến tột cùng ngươi đã viết chữ gì vậy, dĩ nhiên lợi hại đến thế.”



Nhìn Chử Tư Lâm đang an ủi Thẩm Trì, các thiếu niên bên cạnh cũng đồng thời nhao nhao thấp giọng an ủi hắn.

Nghe thấy mọi người “an ủi”, Thẩm Trì giật mình, rốt cục bọn họ từ đâu biết được mình sợ vào ngoại môn?

Ngày thứ hai.

Bình minh rạng sáng, một đám tân đệ tử tạm thời an trí ở Xích Nhạn phong liền bị vài tiếng chuông đánh thức.

Thẩm Trì đẩy cửa ra, múc một thùng nước trong giếng giữa sân, sau khi rửa mặt xong liền rời đi.

Lúc Thẩm Trì đến chỗ tập hợp, Vân Dục đang cùng một nam tử dáng vẻ trung niên cười nói trò chuyện, nhìn thấy Thẩm Trì qua đây, liền nói với hắn: “Đêm qua ngủ ngon giấc không?”

“Đa tạ sư huynh, tốt.” Thẩm Trì gật đầu đáp, lập tức quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên, “Vị này là?”

“Đây là chưởng sự ngoại môn, đạo hiệu Thanh Nghiêm.” Vân Dục giới thiệu với Thẩm Trì, vừa nhìn về phía Thanh Nghiêm, “Thẩm Trì, đệ tử khóa này mới thu.”

Coi như y từng gặp qua vô số người cũng chưa từng thấy ai nhìn đẹp như Thẩm Trì, thảo nào Vân Dục sư thúc lại cố ý tới bàn giao mình chăm sóc tốt cho hắn, trong lòng nghĩ như vậy, Thanh Nghiêm mỉm cười hiền lành với Thẩm Trì, lại khách khí vài câu mới rời khỏi.

Rất nhanh các đệ tử đã lục tục đi tới, mỗi người đều mắt nhắm mắt mở ngái ngủ, hiển nhiên đêm qua ngủ không được tốt.

Chử Tư Lâm ngáp một cái, loạng chà loạng choạng mà đứng bên cạnh Thẩm Trì, nhìn trên mặt Thẩm Trì không có nửa điểm nhập nhèm, không khỏi có chút kinh ngạc, “Ngươi không lo lắng sao? Tối qua ta suy nghĩ cả một đêm, đến canh năm mới mơ màng thiếp đi.”

“Vì sao phải lo lắng?” Thẩm Trì quay đầu nhìn về phía đối phương, vẻ mặt hơi nghi ngờ một chút.

Tuyết đầu mùa vừa qua, ánh nắng mặt trời tươi mới rọi trên gò má Thẩm Trì, phủ lên ngũ quan tinh tế của hắn một tầng ánh sáng mỏng manh, bất ngờ hắn ngoảnh đầu lại, đôi mắt đen nhánh trong suốt hơi nghi hoặc.

“Aizz…” Bao gồm cả Chử Tư Lâm, vừa rồi ánh mắt mọi người tụ lại trên người Thẩm Trì đều ngây người một hồi.

Một lát sau, Chử Tư Lâm hắng giọng một cái, sắc mặt đỏ ửng, “Bởi vì, bởi vì sợ bị phân ra ngoại môn.”

Thu hết biểu hiện của mọi người vào trong mắt, Thẩm Trì trả lời, “Ngươi lo lắng, kết quả sẽ thay đổi sao?”

“Không, không thể.”

“Nếu không thể thay đổi, vậy cần gì phải lo lắng? Huống hồ đệ tử ngoại môn chẳng phải cách ba năm đều có cơ hội vào nội môn hay sao? Chỉ cần chăm chỉ tu luyện, tất nhiên sẽ có một ngày lên Trúc cơ kỳ, vào nội môn chẳng qua chỉ là sớm hay muộn, hay là ngươi vào ngoại môn thì không phải tu luyện?”

Nói xong Thẩm Trì cũng không nhiều lời nữa, từ trước đến nay hắn không thích lo sợ không đâu, nói nhiều với Chử Tư Lâm như vậy, cũng xem y từng mấy lần che chở cho mình.

Chử Tư Lâm sau khi nghe xong liền thả lỏng thân thể, thần sắc trấn định hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Trì sinh ra vẻ kính nể, y nói: “Ta biết rồi, cám ơn ngươi.”

Kỳ thực không chỉ riêng Chử Tư Lâm, một đám bên cạnh nghe lời Thẩm Trì đều không khỏi rơi vào trầm tư, thoáng chốc bừng tỉnh. Biết rõ không thể thay đổi, lại cứ lo lắng chẳng qua là tự tìm phiền não, đứa bé nhỏ như vậy còn hiểu được đạo lý, chính mình lại chẳng ngộ ra.

Nghĩ thế, nhận định của bọn họ đối với Thẩm Trì ngoại trừ dung mạo đẹp ra càng thêm xem trọng hơn.

Dưới sự chỉ dẫn của Vân Dục, mọi người ngồi thuyền xanh đi đến Thương Linh phong.

So với Xích Nhạn phong rừng núi ngang dọc, thế núi gồ ghề rối loạn, phòng ốc chỉ xây dựng rải rác, Thương Linh phong thân là chủ phong có vẻ bằng phẳng hơn rất nhiều, lầu gác đình đài trải rộng trên đỉnh núi, theo thế núi trùng điệp chọc thẳng lên mây trời, ở giữa là một quảng trường rộng lớn, bên trên có rất nhiều đệ tử nội môn mặc lam y đang thần luyện, phía cuối quảng trường là mấy trăm bậc thềm bằng ngọc nối liền với một tòa đại điện nguy nga trang trọng.

Lần đầu diện kiến, chúng đệ tử đều thán phục một hồi, mắt nhìn nơi nơi.

Vừa đáp xuống đất, linh khí nồng đậm như tinh hoa tụ lại xung quanh, trong lòng Thẩm Trì có chút kinh ngạc, linh khí ở Xích Nhạn phong có thể xem như chủ phong ở tông môn thông thường đã theo không kịp rồi, không nghĩ tới độ nồng đậm ở Thương Linh phong này còn vượt qua gấp trăm lần.


Dựa vào loại nồng độ này xem ra, bên trong Thương Linh phong chí ít ẩn chứa hai linh mạch hai vạn năm trở lên.

Có căn cơ này, cũng khó trách Thừa Kiếm tông có thể trở thành đệ nhất đại tông tiên tu ở Sơ Linh giới.

Trong lúc Vân Dục dẫn một đám tân đệ tử vào Thương Linh phong, trong điện hơn mười mấy đại tu Thừa Kiếm tông đang tụ lại một chỗ, mà trước mặt bọn họ, cũng chính là bài thi kiểm tra ngộ tính lần này của Thừa Kiếm tông.

“Tốt! Tốt! Chữ này viết tốt! Ha ha, hay cho một chữ đạo!” Vốn khung cảnh đang yên tĩnh bị một tiếng ca ngợi đánh vỡ, chính là Minh Lệ trưởng lão từ trước đến nay luôn ăn nói thận trọng.

“Minh Lệ sư thúc, thực sự có thí sinh hợp ý người?” Có thể thấy Minh Lệ khen ba tiếng tốt, xác thực khiến cho người ta kinh ngạc.

“Ý định ra đề lần này của ta, muốn để cho các tân đệ tử có thể ngộ ra gian nan của kiếm đạo, tốt nhất biết khó mà lui, không ngờ lại có người có thể hoàn toàn lĩnh ngộ, ngược lại đáp trả cho cho ta một cái tát.” Nói đến đây, Minh Lệ chẳng những không có nửa phần ảo não, trong mắt còn tràn đầy cuồng nhiệt, “Đại đạo tuy khó, riêng ta không sợ! Hahaha! Ta ngược lại muốn xem một chút là ai có thể viết ra được chữ này!”

Từng xem qua đáp án bài thi kia, trong lòng chư vị đại tu đều hơi động, xem ra lần này Minh Lệ trưởng lão từ trước đến nay không thu đồ có thể phá lệ.

“Đại sư huynh.”

“Đại sư huynh.”



Lúc Vân Dục dẫn các tân đệ tử đi qua quảng trường, các đệ tử nội môn xôn xao thi nhau hành lễ, Vân Dục gật đầu lại với từng người, liền dẫn mọi người đi tới tận cùng đại điện.

Sau khi đợi mọi người đi qua, các đệ tử nội môn bắt đầu nghị luận.

“Xem ra lần này đại sư huynh chiêu tân rất thuận lợi, vừa vặn tám mươi người, chỉ không biết bao nhiêu có thể vào nội môn. Đúng rồi, các ngươi có thấy đứa bé ở sau lưng đại sư huynh không?”

“Ta cách có hơi xa nên bị che khuất, làm sao vậy?”

“Diện mạo quả thực dễ nhìn.”

“Hừ, có thể đẹp bằng Vân Nhiêu sư tỷ không?”

“Đó là tất nhiên.” Đệ tử mở miệng đầu tiên đáp lại như đinh đóng cột, “Chẳng qua đáng tiếc là một bé trai.”

“Ha ha ha…”

Nghe được câu cuối cùng, chúng đệ tử cười ầm lên, chỉ xem người nọ nói như một chuyện tiếu lâm, tản ra tiếp tục luyện công, ngược lại không phải bọn họ không muốn tin, chỉ là hình tượng đệ nhất mỹ nhân Thừa Kiếm tông của Vân Nhiêu thực sự quá ăn sâu vào lòng người, bây giờ bỗng nhiên có người nói một bé trai còn đẹp hơn nàng, thực sự quá nực cười.

Tên đệ tử kia bị mọi người chế nhạo có chút không cam lòng tức giận cầm kiếm xoay người, bỗng nhiên phát hiện nhân vật chính bọn họ mới đàm luận đang đứng ở cách đó không xa, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu, nghĩ đến khả năng đối phương đã nghe thấy toàn bộ, không khỏi có chút run chân, run rẩy nói: “Vân, Vân Nhiêu sư tỷ.”

Nữ tử hồng y mang mạng che mặt liếc nhìn đệ tử kia, cất bước đi vào trong đại điện.

Đi theo phía sau Vân Dục, mọi người vừa tiến vào trong điện, đập vào mắt là mấy chục cột đá khổng lồ xếp thành hai hàng đâm thẳng lên mái vòm, trên mỗi một trụ đá đều điêu khắc một loạt hoa văn phức tạp, trang nghiêm mà sang trọng, khiến cho một loạt tân đệ tử mới bước vào mở to hai mắt nhìn.

Trong điện đã có mười mấy vị tu giả đang đợi, thấy rõ biểu cảm các thiếu niên, vẻ mặt họ đều mang theo nụ cười thân thiện, chỉ có điều trong đó có một vị tu giả sắc mặt lạnh thấu xương, cực kỳ nghiêm túc, biểu tình không khác gì Thẩm Vô Hoặc, Thẩm Trì không khỏi nhìn thêm một cái.

Chủ vị là một lão giả râu tóc bạc phơ mặc y sam màu nâu thoạt nhìn rất có vẻ tiên phong đạo cốt, Vân Dục dừng trước mặt lão mấy bước, khom người hành lễ, “Bái kiến chưởng môn, đệ tử mới thu đều đã mang về.”

“Bái kiến chưởng môn!”

Nhìn Vân Dục hành lễ, các thiếu niên cũng tự bắt chước hành lễ theo, nhất thời trong đại điện âm thanh liên tục nối tiếp nhau.

Thấy cảnh này, Vô Đàm vuốt râu mỉm cười, “Haha, các vị hữu lễ, Vân Dục sư điệt khổ cực.” Lập tức nói với mọi người, “Hoan nghênh chư vị tới gia nhập Thừa Kiếm tông, mời các vị theo hàng lối thứ tự tiến lên kiểm tra linh căn.”

Cho nên ngay cả mở đầu cũng không nhắc tới một câu, trực tiếp tiến vào chủ đề chính, các thiếu niên mới thả lỏng một chút trong lòng lại dâng trào lần thứ hai.

— ♥ —

Tác giả có lời muốn nói: [Tiểu kịch trường dài vô biên]

Thẩm Vô Hoặc: Ta lên sàn cái nỗi gì?

Tác giả: Ta nhấn mạnh trình bày một chút, là Tiểu Trì đang nhớ ngươi, ngươi mới có cơ hội xuất hiện! Khụ khụ, xin hỏi Minh Lệ, muốn nhận Tiểu Trì làm đồ đệ sao?

Minh Lệ: Nhận.

Tác giả: Nếu như Tiểu Trì không thể tu tiên?

Minh Lệ: Vậy cũng nhận.

Tác giả: Vì sao?

Minh Lệ: Ngươi hỏi quá nhiều.

Thẩm Trì: Hỏi ta đi.

Tác giả: Tiểu Trì này, ngươi nguyện ý làm đại đệ tử đầu tiên của Minh Lệ trưởng lão chứ?

Thẩm Trì: Không muốn.

Tác giả, Minh Lệ: …