Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

Chương 1

Biên tập: Tiểu Vô Lại

“Keng!”

Đi kèm theo một tiếng rơi chói tai, trong phút chốc tiếng sấm liên tục vang lên phía chân trời, mây gió kéo tới, ngọn núi đối diện bị chém ra làm đôi, khắp nơi đều là những nhánh cây đứt gãy, cát thổi đá lăn hoàn toàn che khuất tầm mắt.

“Khụ khụ…”

Cùng với tiếng ho khan suy yếu, từ trong khe hở của ngọn núi bị chém lộ ra một đôi tay, nếu như bỏ qua vết thương đan xen cùng gân xanh trên đó, đôi tay này đủ cho bất luận kẻ nào cũng phải khen một câu xinh đẹp. Đôi tay kia có hơi lung lay chống nhẹ lên tảng đá, ngay sau đó hiện ra thân hình một nam nhân.

Hắn cúi đầu lảo đảo đi tới, dáng vẻ cực kỳ chật vật, tóc dài rối tung che đi ngũ quan, máu tươi đỏ rực nhỏ xuống dưới cằm, nhuộm vạt áo màu xanh trước ngực hắn thành màu nâu.

Cách đó không xa có một thanh kiếm gãy, nó bị chém ngọt ngay chính giữa đứt thành hai đoạn, mũi kiếm vừa vặn bị một đôi giày đen không dính chút bụi lạnh lùng dẫm nát dưới chân.

“Ngươi thua.” Nam nhân khẽ đá văng mẩu kiếm gãy dưới chân, một tay cầm kiếm mà đứng, giọng nói lạnh lùng, ánh mắt rơi vào thân hình thảm hại kia, dường như chỉ đang nhìn một con kiến hôi nhỏ bé tầm thường, “Cho dù là Ma Tôn thì thế nào? Kết quả cuộc tranh đấu này đã được quyết định từ lâu, ngươi cần gì phải tự rước lấy nhục?”

“Ha~” Trong miệng kẻ xưng danh Ma Tôn phát ra một tiếng cười nhạo, chậm rãi ngẩng đầu lên, trên gương mặt đó chi chít những vết sẹo cũ ngang dọc, kết hợp với đôi mắt vô cùng đen tối đúng là giống như lệ quỷ, lúc này trong mắt hắn lại tràn đầy giễu cợt, hừ lạnh một tiếng, “Thất bại chính là thất bại, muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi xử trí, hà tất phải làm bộ làm tịch.”

“Không hổ là Ma Tôn, cũng rất có khí phách.” Nam nhân không thèm để ý đến dáng vẻ như ác quỷ của đối phương, nghiêng người đi đến gần hắn, đưa tay vụt qua trước mắt đối phương, giữa những ngón tay lộ rõ khớp xương là một chiếc vòng đeo tay bằng ngọc mặc sắc (màu mực tàu), “Ngươi lần này một mình tới đây, là muốn lấy lại cái này thôi.” Nhạy bén chú ý đến ánh mắt đối phương hơi chuyển động, nam nhân bỗng dưng cười chói mắt, tiện tay bóp chặt, chỉ thấy chiếc vòng mặc sắc sáng long lanh trong chốc lát hóa thành tro bụi, y nhẹ nhàng giơ bàn tay lên hất những vụn bột phấn cuối cùng đi, dường như không nhìn thấy sự hung ác trong ánh mắt đỏ ngầu của đối phương, tặc lưỡi thở dài hai tiếng, giả vờ tiếc hận nói: “Đáng tiếc.”

“Không hổ là Vô Hoặc tiên quân đệ nhất đệ nhất tiên tông, ngay cả cả đánh bại Ma Tôn cũng không thành vấn đề.”

“Ha ha, ma đầu kia tự nhậm Ma Tôn tới nay, diệt bao nhiêu tông môn chính đạo của ta, rơi vào kết cục hôm nay thực sự khiến người ta sung sướng.”

Nhìn Ma Tôn bị thua, giờ khắc này các đạo tu giả ở xa quan sát trận chiến này đang nhao nhao vỗ tay sảng khoái khen ngợi, nâng kiếm lên muốn chém cho cái tên ma đầu làm nhiều điều ác này một phát cuối cùng. Nhưng đến khi tới gần, rất nhiều lời chém giết trong miệng chưa kịp nói ra, đã thấy Ma Tôn nhún người một cái, bàn tay nắm lấy cổ nam nhân áo đen, khí tức trên người ngưng tụ lại, đúng là tư thế tự bạo, bọn họ nhất thời hoảng hốt, “Hắn muốn tự bạo! Chạy mau!”

“Ầm!”

Một tiếng nổ cực lớn, khói bụi bốc lên cao, uy thế vĩ đại san bằng cả ngọn núi, trong nháy mắt kéo dài đến mấy trăm dặm, các tu giả chưa kịp chạy trốn vô tình bị cuốn vào. Bụi khói tán đi, chỉ còn lại một khoảng đất vắng hoe, trong mấy trăm dặm tìm không thấy vật sống.

Đang là cuối mùa thu, mưa nhỏ tí tách mang theo một chút hơi lạnh thấu xương, người đàn ông trung niên gầy gò trong miệng thấp giọng oán trách vài câu khí trời chết tiệt này, một tay cầm ô một tay mang theo đèn lồng, nhấc chân gõ vài tiếng lên cánh cửa cũ nát, khung cửa có hơi lỏng lẻo phát ra vài tiếng ken két khó nghe.


Chờ giây lát, phát hiện trong phòng không có ai đáp lại, lão không nhịn được nhíu mày, cầm cán dù kẹp vào khe hở ở cổ, vươn tay lại vỗ vài cái lên cửa.

“Thẩm quản gia? Có chuyện gì?”

Hồi lâu, trong phòng rốt cục phát ra một giọng nói non nớt, giống như mới vừa bị đánh thức còn có chút mệt mỏi.

“Trì thiếu gia, giờ Dần rồi.” Người đàn ông trung niên được xưng là Thẩm quản gia ngừng tay, thu lại vẻ buồn bực giữa hai lông mày, thấp giọng nói: “Giờ mão trưởng lão sẽ đến, mấy vị thiếu gia tiểu thư đều đã đến tiền sảnh chuẩn bị nghênh đón, ngài cũng nên dậy thôi.”

Truyền đạt xong tin tức, không muốn lưu lại chỗ tiểu thiếu gia không được sủng ái này, quản gia làm hết phận sự xoay người lần thứ hai đi vào màn mưa.

Bước chân ngoài cửa trong tiếng mưa càng lúc càng xa, cho đến khi không còn nghe thấy, trong phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng cười trào phúng khe khẽ.

Thẩm Trì xốc ra cái chăn ở trên người có hơi cũ nát, trong đôi mắt đen nhánh chẳng còn chút mệt mỏi nào.

Hai tay hắn chống giường ngồi dậy, trên lưng truyền đến cảm giác đau đớn không thích hợp khiến hắn hơi giật mình, đưa tay sờ một cái, ngoại trừ đau đớn bên ngoài cũng không tìm thấy vết thương, rũ đôi hàng mi đem đoạn ký ức này quét qua trong đầu một lần, Thẩm Trì mới chậm rãi dời đến mép giường, duỗi một chân liền chạm đến đôi giày trên mặt đất kia, đối với hắn hiện tại mới bảy tám tuổi mà nói, giày này ước chứng lớn hơn tấc dài, thực sự không vừa chân chút nào.

Không thèm để ý chút nào đưa chân xỏ vào giày, nghĩ đến lời quản gia vừa mới nói, Thẩm Trì đứng dậy cầm lấy chiếc áo khoác cũ treo ở bên mép giường, tùy ý gạt mái tóc dài có hơi xộc xệch trên đầu, nhặt chiếc ô rơi ở cửa lên không nhanh không chậm bước ra ngoài.

Ra đến cửa, Thẩm Trì bung ô mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào trên mặt ô có mấy vết rách, khung giá cũng bị đứt mấy gọng, nhìn dấu vết hiển nhiên là do con người làm.

Trong cổ họng Thẩm Trì vang lên một tiếng cười không rõ hàm ý, thuận tay ném cái ô không thể dùng được sang một bên, bước qua cánh cửa, tiến vào trong màn mưa.

Trong toàn bộ Sơ Linh giới, Thẩm gia cũng xưng là một thế gia tu chân cổ xưa, truyền thừa lâu đời, gốc gác vững vàng, nhưng bây giờ lại chỉ có ba tên kim đan đại tu tọa trấn, thua kém rất nhiều so với hậu thế của thế gia quật khởi, mọi người nhắc đến, ai cũng thở dài thói đời luôn đổi thay.

Khác với đa số tu giả chỉ ưa chuộng tìm một vị đạo lữ trọn đời, Thẩm Liệt gia chủ Thẩm gia thế hệ này tu vi không cao, lại phong lưu thành tính, sau khi chính thê qua đời, ỷ vào địa vị tu chân thế gia cao trọng đã nạp không ít thiếp thất.

Trong đó đại thiếu gia xuất từ chính thê, nhị thiếu tam thiếu cùng hai vị tiểu thư đều xuất thân bất đồng từ các thiếp thất Thẩm Liệt nạp về sau, chỉ có Thẩm Trì, do Thẩm Liệt trước đây ở trên phố cướp đoạt mẹ hắn khi nàng đã có thai, tuy hắn cũng được gọi là thiếu gia, nhưng thực chất lại chẳng có bất kỳ liên quan gì đến người một nhà này.

Chuyện này cũng là sau khi Thẩm gia diệt môn rất lâu, Thẩm Trì mới từ trong miệng Thẩm Vô Hoặc biết được, lúc đó hắn cũng không khiếp sợ, chỉ bừng tỉnh, dù sao từ trước tới nay thái độ của Thẩm gia đối với hắn thực sự quá rõ ràng.

Thẩm Trì nheo mắt ngẩng đầu lên, những hạt mưa không quá lớn lạnh như băng đập lên mặt hắn, ánh đèn yếu ớt từ căn phòng cách đó không xa rọi lên ngũ quan xinh đẹp mặc dù non nớt nhưng tinh tế không thể chê vào đâu được.


Đưa tay đặt lên trên trán, tiếp xúc với ngón tay lạnh như băng khiến hắn cuối cùng cũng có một chút chân thật.

Sau khi mẫu thân qua đời, trước khi hủy dung, cũng tốn mất một khoảng thời gian… Thẩm Trì nhìn về phía ngọn đèn trong cơn mưa rạng sáng, từng tia lệ khí quanh quẩn trên người không tiêu tan dường như biến mất, hoặc đã bị che giấu sâu hơn.

Thẩm Trì từ từ rũ đôi hàng mi, che giấu sắc nhọn trong mắt, lại trở thành tiểu thiếu gia Thẩm phủ đã từng mềm yếu dễ bắt nạt kia.

Tiền sảnh Thẩm phủ đèn đuốc sáng trưng, ngoại trừ Thẩm Trì ở bên ngoài, hai vị thiếu gia hai vị tiểu thư trong Thẩm phủ đều đã đến đông đủ, mấy người mỗi người ngồi tại vị, vừa nói chuyện lại vừa thi thoảng nhìn ra phía trước cửa.

“Tiểu dã chủng kia sao còn chưa tới?” Giọng nói của thiếu niên có hơi khàn khàn vang lên, trong lời nói không hề che giấu sự bén nhọn, “Nhị ca, ngươi nói có phải hôm qua hắn bị đánh hỏng rồi không?! Chẳng qua mới có mấy gậy thôi mà.”

“Thẩm Ích, cẩn thận lời nói.” Thiếu niên tuấn lãng được gọi là nhị ca ngồi thẳng lưng, sắc mặt nghiêm túc, lúc này y đang cau mày lạnh lùng nói: “Bình thường ngươi bắt nạt hắn thế nào ta không quản, nhưng hôm nay hiếm lắm mới gặp mặt trưởng lão một lần, ngươi tốt nhất kiềm chế lại.”

“Hứ, không nói thì không nói, nhị ca từ lúc nào cũng học điệu bộ kia của đại ca rồi.” Nhìn sắc mặt Thẩm Khoát khó coi, Thẩm Ích sờ soạng vùng xương cụt dường như vẫn còn âm ỉ đau, không khỏi sợ run cả người, hừ một tiếng không cam lòng ngậm miệng lại.

Hai người vừa dứt lời, Thẩm Trì đúng lúc bước vào cửa. Hắn đi giày lớn hơn mấy cỡ, mang theo một thân hàn ý giống như vừa mới bị đông cứng, cơ thể hơi rủn rẩy, sắc mặt trắng bệch, một bước in một dấu giày ướt sũng vào căn phòng ấm áp dễ chịu, do quần áo cùng giày cũ nát mà không vừa người, toàn thân lại bị dầm mưa ướt đẫm, hơn nữa bản thân Thẩm Trì vừa gầy vừa bé, hình tượng lúc này ngược lại giống như tên ăn mày đi lạc vào cung đình.

Tiếng cười nói trong phòng đột nhiên ngừng lại một lúc, ánh mắt Thẩm Trì đảo qua ghế trống bên trái vị trí thủ vị, ánh mắt hơi tối sầm lại. Thấy trong mắt mọi người đều là khinh thường hoặc cười nhạo, ngón tay co quắp nắm lấy góc áo ướt đẫm, bước chân di chuyển chậm rãi đi đến một góc, đầu cúi xuống, bóng tối vừa đúng lúc giấu đi âm u trong đôi mắt hắn.

Mấy người trong nhà hờ hững né tránh Thẩm Trì toàn thân nhếch nhác, thấy hắn sau khi đi vào trong góc, lại bắt đầu khao khát kiểm tra linh căn xong, tương lai bước vào cuộc sống tiên môn.

Nhưng Thẩm Ích trong số đó lại cố tình bới móc, bị Thẩm Khoát trừng mắt một cái, liền dừng ngay tâm tư lại, y ném cho Thẩm Trì ánh mắt hãy chờ đấy, lại quay đầu lại chần chừ một chút, hỏi Thẩm Khoát: “Nhị ca, hôm nay đại ca không trở lại sao?”

Nghe thấy câu hỏi như vậy, mọi người trong nhà nhao nhao dựng lỗ tai lên.

Trong mắt Thẩm Khoát lóe lên một tia hâm mộ rồi biến mất, trong lời nói không giấu nổi ghen tị, “Thẩm Vô Hoặc ở Tây Lam quốc xa xôi, vả lại y đã sớm kiểm tra linh căn rồi, năm nay trực tiếp tham tuyển đợt chiêu mộ của Thừa Kiếm tông môn phái.”

“Nhị ca, ngươi gọi thẳng tên đại ca như vậy…”

“Làm sao? Ngươi có ý kiến?”

Thẩm Ích bị lãnh ý trong mắt Thẩm Khoát làm giật mình hoảng sợ, vội vàng che mông phủ nhận, rất lo lại bị Thẩm Khoát đánh cho một trận. Một lúc lâu sau phát hiện Thẩm Khoát cũng không có ý định đánh y, rốt cục buông lỏng tay ra, ánh mắt lơ đãng đảo qua bóng người tầm thường trong góc kia, bốn mắt nhìn nhau, chạm đến con ngươi âm u như mực của đối phương, tim y bỗng nhiên đập mạnh một hồi, vô thức nín thở, mãi đến khi Thẩm Khoát gọi y, mới kinh hoàng mà bình tĩnh lấy lại tinh thần.

Thân làm người nhiều tuổi nhất ở đây, Thẩm Khoát đúng lúc bày tỏ sự lo lắng của mình, “Sắc mặt tam đệ trắng như vậy, có phải thân thể không khỏe?”

Lúc này, Thẩm Ích mới phát hiện trên lưng mình lạnh buốt, quần áo đúng là đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt sũng, nhưng Thẩm Ích từ trước đến nay luôn lấy chuyện bắt nạt Thẩm Trì làm thú vui sao có thể thừa nhận mình bị một ánh mắt tầm thường nhìn cho hù dọa thành như vậy, xốc lại tinh thần, nói với Thẩm Khoát, “Ta không sao, chỉ mới nghĩ đến một lát nữa sẽ kiểm tra linh căn nên có hơi căng thẳng.”

Sau khi nghe xong Thẩm Ích nói vậy, trong lòng Thẩm Trì cười chế nhạo một tiếng, lần thứ hai rũ mắt xuống, nhưng lúc này bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói rõ ràng truyền vào trong lỗ tai.

[Hệ thống nhân vật phản diện đang kích hoạt, 3%… 17%… 56%… 100%, kích hoạt thành công.]

[Xin chào chủ nhân, ta là hệ thống nhân vật phản diện 013, toàn tâm toàn ý phục vụ ngài. Đang truyền tải cốt truyện, mời sau…]