Lạc Vương Phi

Chương 114-3: Yến vương phi tương lai (3)

Edit: Hoàng Anh

Beta: Ishtar

Rửa mặt chải đầu xong, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết ngồi xe ngựa tiến vào hoàng cung, nắng đã lên cao, tuyết đọng trên ngã tư đường đã sớm bị rửa sạch sẽ, Nam Cung Quyết lại có ngọc bội trong tay, xe ngựa một đường thông suốt tiến vào cửa hoàng cung.

Cửa hoàng cung, Bắc Đường Diệp đang đứng đợi ở đó, thấy Nam Cung Quyết giúp đỡ Lạc Mộng Khê xuống xe ngựa, Bắc Đường Diệp không ngừng oán thán: “đã là giờ nào rồi, ngọ thiện sắp tới rồi, hai người các ngươi thế nhưng bây giờ mới tới, bổn vương từ sáng sớm đã nói với phụ hoàng các ngươi muốn…”

“Vậy ngươi có hay không nói cho Kì hoàng, Mộng Khê có thai?” Nam Cung Quyết không đáp hỏi lại, Bắc Đường Diệp không rõ cho nên theo bản năng gật gật đầu: “Loại chuyện vui như vậy, bổn vương tự nhiên là sẽ nói cho phụ hoàng biết”.

“Nếu Kì hoàng biết Mộng Khê có thai, tuyệt đối sẽ không giống như ngươi, ngơ ngác đứng ở chỗ này chờ chúng ta đến”. Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê hướng hoàng cung đi đến: “Kì hoàng hiện tại đang ở đâu?”

“Ngự thư phòng, Nam Cung Quyết, lời nói vừa rồi của ngươi là có ý gì?” Vì sao phụ hoàng biết Lạc Mộng Khê có thai, lại sẽ không ngồi một chỗ mà chờ.

“Ngươi còn chưa thành thân, tự nhiên sẽ không hiểu được”. Nam Cung Quyết cũng không quay đầu lại trả lời: “Chờ khi ngươi thành thân, khi vương phi của ngươi có thai, ngươi sẽ biết”.

Vì sao nhất định phải chờ tới thời điểm đó? Bắc Đường Diệp trong lòng khó hiểu, đang muốn hỏi lại đã thấy Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê cách hắn rất xa, bước nhanh đuổi theo: “Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, đợi bổn hoàng…bổn vương một chút”.

Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê vốn định trước đi ngự thư phòng gặp Kì hoàng, nhưng là không biết vì sao, sau khi vào hoàng cung không lâu, Lạc Mộng Khê liền cảm thấy khó chịu, không ngừng nôn mửa, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, tinh thần cũng trở nên không tốt.

“Sao lại thế này? Có phải tối qua ở yến tiệc ăn nhầm thứ gì hay không?” Bắc Đường Diệp sắc mặt lo lắng: Tiệc tối qua là ở Yến vương phủ của hắn, nếu Lạc Mộng Khê vì vậy mà có chuyện gì, Nam Cung Quyết khẳng định sẽ không tha cho hắn: “Người đâu, mau đi mời ngự y…”

“không cần mời ngự y, Mộng Khê đến thời kì nôn nghén, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao, Bắc Đường Diệp, có sương phòng nào hay không? Để cho Mộng Khê nghỉ ngơi một lát”.

“Trong hoàng cung phòng trống còn nhiều mà, theo bổn vương đến đây đi”. Biết được Lạc Mộng Khê nôn mửa cùng Bắc Đường Diệp hắn không có liên quan, Bắc Đường Diệp cũng cảm thấy yên lòng, ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Xem ra các ngươi phải tới buổi chiều mới có thể gặp phụ hoàng rồi”. hiện giờ cũng đến thời gian ngọ thiện.

Bắc Đường Diệp dẫn Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đến tẩm cung của mẫu phi hắn, cũng chính là cung điện của một trong tứ phi đứng đầu, Hiền phi.

Kì hoàng có việc, triệu Hiền phi đi ngự thư phòng, Bắc Đường Diệp liền tự chủ trương đem Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết an bài ở thiên điện: “Hai người các ngươi trước ở trong này nghỉ ngơi, bổn vương đi báo cho phụ hoàng biết…”

“không cần phiền toái như vậy, Nam Cung Quyết, chàng vẫn nên theo Bắc Đường Diệp đi gặp hoàng thượng đi, ta ở lại nơi này nghỉ ngơi, không có việc gì”.

Lạc Mộng Khê đơn giản dùng qua một chút cháo, khuôn mặt nhỏ nhắn đã chậm rãi khôi phục lại hồng nhuận: Kì hoàng dù sao cũng là vua của một nước, chậm trễ hắn như vậy thật không tốt.

Nam Cung Quyết cũng nghĩ đến điểm này, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê đã ấm trở lại: “Nàng ở đây nghỉ ngơi cho thật tốt, ta đi một chút sẽ trở lại”.

Cẩn thận vì Lạc Mộng Khê kéo lại chăn, Bắc Đường Diệp lại dặn vài cung nữ chiếu cố Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết lúc này mới yên tâm cùng Bắc Đường Diệp ra khỏi tẩm cung đến ngự thư phòng gặp Kì hoàng.

Nam Cung Quyết và Bắc Đường Diệp đi rồi, Lạc Mộng Khê vốn muốn ngủ một chút, nhưng không hiểu vì sao, mới vừa rồi còn rất buồn ngủ, thế nhưng bây giờ một chút buồn ngủ cũng không có, lăn qua lộn lại vẫn không thể ngủ được.

“Nô tỳ tham kiến Thanh Nguyệt quận chúa”. Ngoài cửa truyền đến thanh âm hành lễ cung kính của cung nữ, Lạc Mộng Khê trong lòng nghi hoặc: Thanh Nguyệt quận chúa là ai?

“Diệp ca ca có ở đây không…” giọng nữ trong trẻo lại lộ ra một chút trẻ con, xem ra mới khoảng mười bốn, mười lăm tuổi.

“Hồi quận chúa, Yến vương gia cùng Lạc vương gia đã đi ngự thư phòng…”

“Quyết ca ca cũng đến Kì Thiên?” Giọng nữ trong trẻo lại vang lên, trong thanh âm lại nén không được mang theo một chút sợ hãi: “Ai ở bên trong…”

“Hồi quận chúa, là Lạc vương phi…”

“Rất xinh đẹp sao?” Lại một giọng nữ khác hoàn toàn xa lạ, mang theo một chút nghi hoặc vang lên, lập tức liền bị giọng nói trong trẻo đánh gãy: “Bản quận chúa còn chưa lên tiếng, ngươi ồn ào cái gì, Lạc vương phi xinh đẹp sao?”

Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ thở dài: Vị quận chúa này cũng thật là…

Bên ngoài ầm ỹ như vậy, Lạc Mộng Khê cho dù có buồn ngủ cũng không thể ngủ được, liền xốc chăn lên xoay người xuống giường, lấy áo khoác trên đầu giường mặc vào, đứng dậy đi ra bên ngoài.

“Xem ra Lạc vương phi so với Tử quý phi còn xinh đẹp hơn…” Giọng nữ xa lạ lại vang lên.

“không được nhắc tới hồ ly tinh kia, thật chán ghét…” Thanh Nguyệt quận chúa dứt lời Lạc Mộng Khê đã ra tới cửa phòng.

Ánh vào mi mắt là khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ tức giận, giống như thanh âm của nàng, hoạt bát, xinh đẹp, lại mang theo đáng yêu: “Ngươi là Thanh Nguyệt quận chúa, Quyết thường ở trước mặt ta nhắc tới ngươi”.

Thanh Nguyệt quận chúa ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Mộng Khê, nhất thởi mở to hai mắt mà nhìn: Đây là vương phi của Quyết ca ca, thật sự là, rất đẹp.

Quần áo trắng phiêu phiêu giống như tiên nữ, tóc đen buông xuống lại không mang thêm vật trang sức nào nhẹ nhàng thả ở phía sau, đôi mắt trong trẻo, đúng là khuynh thế dung nhan, khí chất xuất trần, làm cho Thanh Nguyệt luôn quen nhìn mỹ nữ, thậm chí nhìn đến quên mệt mỏi nhịn không được mà tán thưởng: “Vương phi tỷ tỷ thật đẹp”.

“So vơi Tử quý phi đẹp hơn gấp ngàn lần”. Nha hoàn phía sau Thanh Nguyệt cũng là si ngốc nhìn Lạc Mộng Khê, trong mắt lại lóe lên khiếp sợ.

Nghe được ba chữ Tử quý phi, vẻ mặt khiếp sợ của Thanh Nguyệt nháy mắt trở nên tức giận: “Cái hồ ly tinh kia, một thân toàn là mùi hôi, làm sao có thể so sánh với vương phi tỷ tỷ, vương phi tỷ tỷ nhưng là người trong lòng của Quyết đại ca…”

Bị Thanh Nguyệt giáo huấn một chút, tiểu nha hoàn lấy lại tinh thần, liên tục gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, đúng vậy, Lạc vương gia là một người lợi hại, đối với nữ tử yêu cầu rất cao, khó trách lúc trước người lại trướng mắt một vị danh môn thiên kim, thì ra là trong lòng đã có vương phi xinh đẹp…”

“Vương phi tỷ tỷ, người tên là gì?” Khi nói chuyện, Thanh Nguyệt đã đi lên phía trước, trên mặt tràn đầy ý cười cầm lấy tay Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê thở dài: thật sự là từ trước tới nay cũng chưa từng gặp qua.

Bàn tay nhỏ bé của Thanh Nguyệt ấm áp, mập mạp, xúc cảm quả thực rất tốt, Lạc Mộng Khê đang lo tìm không thấy người sưởi ấm, liền không có cự tuyệt: “Lạc Mộng Khê”.

“Mộng Khê tỷ tỷ…”

“Khụ khụ khụ, quận chúa a, hẳn người nên gọi vương phi là tẩu tử mới đúng”. Tiểu nha hoàn theo sau nhắc nhở: Người ta là Lạc vương phi, người kêu vương gia là ca ca, tất nhiên cũng nên gọi vương phi là tẩu tử.

Thanh Nguyệt không cho là đúng: “Kêu tỷ tỷ nghe thân thiết hơn, kêu tẩu tử nghe thật xa lạ”.

“Mộng Khê tỷ tỷ, Quyết ca ca cùng người nói chuyện gì về ta?” Rốt cuộc cũng chỉ là tiểu cô nương, đối với việc người khác bình luận về mình luôn thập phần để ý.

“hắn nói ngươi thật nghịch ngợm, cũng rất đáng yêu, đối với người khác giống như hung dữ, kì thật tâm địa lại rất tốt…”