Nell
Mỗi sợi dây thần kinh tồn tại trong từng tế bào đang gào thét trong tôi. Tôi nhũn như bún trong vòng tay anh. Cổ họng bỏng rát trong tuyệt vọng. Cảm giác tội lỗi lẫn bình an dấy lên cơn giận dữ và chiến tranh như hai thái cực trong đầu tôi.
Tôi đã kể cho anh ấy, tôi đã kể cho Colton tội lỗi được giữ kín đó của mình. Tôi khóc. Tôi thút thít hàng giờ liền. Hết giờ này đến giờ khác. Tôi thậm chí còn không biết mình đã khóc mất bao nhiêu lâu. Và Chúa lòng lành ơi, cảm giác đó đối với tôi thật dễ chịu. Nhưng cảm giác tội lỗi thì vẫn còn. Tôi biết rằng điều đó thật nực cười. Tôi biết, nhưng khốn nạn cái là, tôi không thể xua tan được cảm giác đó ra khỏi mình.
Thế nên giờ đây, cảm giác đó bị nhân lên hàng triệu lần chỉ bởi vì cánh tay rắn chắc của Colton đang dang ra và ôm trọn tôi vào lòng. Thề có Chúa, tôi vẫn không thể ôm chặt lấy người đàn ông thô kệch, nguyên thủy và đầy nam tính này. Tôi đã không gặp anh trong hai năm trời, rồi tôi bất chợt thấy anh trong băng ghế công viên, hát những ca khúc về mọi thứ, và rồi anh trở nên to lớn biết bao vào lúc đó. Anh thật tuyệt vời. Khi ở đám tang, trông anh như một con dã thú với tay áo dài thả xuống cài cẩn thận theo bộ lễ phục. Còn giờ đây? Thánh thần ơi. Miệng tôi khô không khốc khi bắt gặp hình ảnh anh ngồi hát ngoài công viên. Tóc anh đen tuyền rủ xuống quanh mắt và cong trên cổ áo, nó lộn xộn, xù xì, và hoàn hảo. Đôi mắt anh - thứ chưa bao giờ thay đổi, có màu xanh ngọc bích và là một đôi mắt có hồn. Nhưng thân hình anh? Lạy Chúa… Lạy Chúa… Lạy Chúa lòng lành của tôi ơi.
Những hình xăm biến thân hình anh trở thành một bức tranh tường sống động với bài thơ chạy dọc trên xương sườn; Con rồng trên vai phải đang phun lửa lên những dòng chữ tiếng Nhật, lửa lan ra thành ngọn lửa hoang dã chạy xuống lưng và biến mất trong mặt trời vàng chói lọi trên cột sống; Một thứ gì đó cổ xưa, trông gần giống như bông hoa hồng định hướng; Một cô gái đứng trong bóng đen trên cánh tay trái; Những dòng chữ khác trên dải sườn phía bên kia, trông có vẻ như là chữ Latin; Những nốt nhạc trải dài trên cả hai cánh tay; Các ngôi sao, mặt trời, đầu lâu xương chéo hợp lại với nhau, tất cả hòa quyện thành một khối. Anh quả thực là một kiệt tác của nghệ thuật trên làn da. Một kiệt tác của những cơ bắp nam tính cuồn cuộn, chắc nịch và khổng lồ.
Anh thật đáng sợ. Anh mang trong mình một sức mạnh tàn bạo và uy lực. Anh đã đánh bại Dan. Hắn đã nhận một đấm nặng ký và dường như hoàn toàn bối rối khi chiếc mũi bị gãy, hắn cũng nhận đủ những cú đánh vào sườn, vào ngực, thêm cả những vết cắt trên khuôn mặt mình. Dan là một con quái vật, và Colton đã xé tan hắn một cách dễ dàng.
Đó là điều kinh khủng nhất mà tôi từng được chứng kiến; Cảnh tượng rùng rợn nhất tôi từng xem. Cơn thịnh nộ của Colton là một điều gì đó hoang sơ, dày đặc và sôi sục đến mức tôi có thể cảm nhận được trong không khí. Đôi mắt anh lúc đó là đôi mắt lạnh lẽo và tính toán của một chiến binh, một đôi mắt đáng sợ trong cơn thịnh nộ băng giá.
Tôi hoàn toàn không có khả năng chống lại anh.
Anh muốn tôi, nhưng lại không muốn dấn thân vào điều đó. Điều mà tôi đang thật sự đang nhấn chìm vào.
Anh là anh trai người yêu đã chết của tôi. Điều này thực sự… sai trái.
Làm thế nào mà hai người có thể gặp nhau nhỉ? Ồ, chúng tôi gặp nhau trong đám tang của em trai anh ấy. Người em trai bé nhỏ của anh ấy, người tình đầu tiên của tôi.
Thật kinh khủng.
Nhưng Colton thì… Khi ở bên anh, tôi được an toàn. Anh lôi sự thật ra khỏi con người tôi. Anh kéo nỗi đau ra khỏi tâm hồn tôi. Colton hiểu những nỗi đau. Anh ấy quen thuộc với nó. Anh ấy sống cùng nó. Anh ấy cũng có những cảm giác tội lỗi như tôi.
Colton cũng có những bí mật, và tôi muốn biết tất cả những bí mật đó.
Tôi muốn miệng anh áp lên miệng tôi. Muốn bàn tay anh đặt lên tôi. Tôi cần chúng. Chúng khiến tôi cảm thấy mình như được sống. Được an toàn. Được bảo vệ. Được trân trọng. Colton sẽ… theo nghĩa đen… giết bất cứ ai có thể làm tổn thương đến tôi. Anh đã suýt làm điều đó với Dan. Thực sự thì, có thể là đã làm vậy rồi cũng nên.
Tôi không muốn biết thêm về điều đó.
Tôi muốn biết tại sao Colton lại cô độc giữa New York khi cha anh là một thượng nghị sĩ; Tại sao anh lại phải bước chân vào những trận đánh trong thế giới ngầm để chiếm lấy những món giải thưởng hòng sống sót như thế; Tại sao anh lại chấm dứt mối liên hệ với băng nhóm của mình. Tôi muốn biết tại sao Colton không tiếp tục hôn tôi; Tại sao anh luôn dứt ra khỏi tôi; Tại sao anh nghĩ rằng mình không tốt trong khi với tôi, anh là người đáng tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp, một tài năng xuất chúng với giọng nói khàn khàn, sâu lắng và rắn rỏi, một thiên tài với kỹ năng đánh guitar điên rồ cùng niềm đam mê bất tận khi biểu diễn.
Bài ca anh hát cho tôi nghe là một bản capella? Một bản nhạc xinh đẹp nhất tôi từng được nghe. Nó quá buồn, quá sầu não. Sự cô đơn và khao khát chứa đựng trong đó đau đớn biết bao. Tôi không nghĩ rằng bài hát ấy có một cái tên, tôi cũng chẳng cho rằng có ai đó ngoài mình đã từng nghe anh hát nó.
Còn giờ đây thì sao? Ôi, cánh tay anh đang bao bọc lấy tôi, ôm tôi thật chặt. Thật gần. Tôi muốn được vùi mình vào vòng tay anh biết bao, chôn mình vào đó, nép trong lòng anh và để sự mạnh mẽ ấm áp của cơ thể anh gột rửa tôi. Giống như thế này, anh ôm tôi, tay anh đặt trên thắt lưng tôi, không động chạm một cách quá thân mật. Giống như thế này, gần như là thuần khiết.
Gần như là thế.
Tôi muốn nhiều hơn thế nữa. Tôi dám sao?
Tôi dám.
Tôi xoay người tại chỗ khiến Colton bị khuấy động, anh nới lỏng vòng tay, bật ra một âm thanh trầm thấp trong cổ họng đầy ngái ngủ. Nó khiến tôi mỉm cười nhưng lại biến thành tiếng rên nhỏ. Anh đang nằm nghiêng, không xoay người khi tôi luồn vào và rúc sâu trong lòng anh. Tôi áp mắt lên chỗ hõm dưới cằm anh, trượt lòng bàn tay lên những chiếc xương sườn để áp lên lưng anh. Tôi hít thật sâu mùi hương của anh, để hơi nóng từ cơ thể ấy sưởi ấm mình. Chúa ơi. Hành động của tôi có lẽ thực sự là một sai lầm khi cảm giác ở bên anh quá ư hoàn hảo. Tôi sẽ không bao giờ muốn chìm vào giấc ngủ theo bất cứ một cách nào khác nữa. Tôi cuộn tròn một bên cánh tay đặt dưới chiếc gối đầu, cơ thể anh chính là nơi trú ẩn, là pháo đài mà tôi có thể đánh mất chính mình trong đó. Tôi có thể cảm nhận tim anh đang đập mạnh, truyền lên cổ họng, áp vào mũi mình. Tôi có thể đếm từng nhịp đập đó và chờ đợi giấc ngủ ập đến.
Nó đã đến một cách thật ngọt ngào. Không mơ mộng. Không một chiếc giày rỗng, không bùn đỏ trơn hay những bọt máu. Chỉ có giấc ngủ cùng bàn tay của Colton đặt trên hông tôi. Có thể chính tôi đã để nó lên. Đúng, tôi đã chủ động kéo tay anh lên hông mình. Và tôi yêu điều đó. Tôi không nên thế, nhưng tôi đã làm vậy.
Tôi bắt đầu chìm sâu vào chuyện này. Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, đúng không? Ồ, có lẽ tôi đã có đủ thời gian rồi, và giờ là lúc tôi nên tiếp tục bước về phía trước, để cho mọi chuyện được trôi đi. Có điều gì đó đã khiến tôi hạnh phúc, sau rất nhiều, rất nhiều ngày sống trong nỗi đau.
***
Tôi dần dần tỉnh giấc, cảm giác như đang bồng bềnh trên mặt hồ sau một hớp lặn thật sâu. Điều đầu tiên tôi nhận biết được chính là những tiếng đập thình thịch… thình thịch… từ lồng ngực Colton, ngay dưới tai tôi. Lạy Chúa, tôi yêu âm thanh này biết bao. Tôi tôi bắt đầu ý thức được cơ thể anh, cứng cáp nhưng cũng thật mềm mại bên dưới mình. Tôi cơ bản đang nằm đè lên người anh, một nửa thân trên đặt trên ngực và bụng anh, chân đè lên chân anh, bàn chân nằm giữa hai bàn chân của anh. Rồi tôi bắt đầu ý thức được bàn tay mình.
Nó đang nằm trên bụng anh. Đúng vậy… À, thực sự thì… nó không phải nằm trên bụng anh. Nó đang nằm thấp hơn một chút nữa. À, thấp hơn rất nhiều. Tôi đang úp tay lên một phần cơ thể anh, cái thứ mà rõ ràng đang tỉnh táo nhất. Rất, rất tỉnh táo. Và khổng lồ. Tay tôi đang đặt lên trên nó. Nắm lấy nó.
Ôi lạy Chúa. Khốn thật. Lạy Chúa.
Dù vậy, anh vẫn đang ngủ. Hơi thở của anh thậm chí còn rất sâu nữa.
Vấn đề lớn nhất trong tình huống này là tôi không muốn bỏ tay ra khỏi đó. Tôi muốn chạm vào anh. Đã quá lâu rồi, và những suy nghĩ về anh, về cái mà tay tôi đang chạm vào… Tôi cảm nhận một thứ gì đó bị siết chặt từ sâu bên trong mình, một ham muốn bị đè nén đang chực chờ phun trào.
Thực sự tôi không thể cưỡng lại được hành động của mình. Tôi bắt đầu trượt tay xuống dưới rồi lại vuốt ngược lên. Anh trở mình, nhấc hông lên rồi bắt đầu thư giãn. Tôi làm lại việc đó, từ từ, nhẹ nhàng, đầy tội lỗi. Tôi nhìn ngấu nghiến trong cơn đói khát khi cơ bụng anh bắt đầu gợn lên, căng cứng lại khi anh bắt đầu nhấc hông lên lần nữa. Anh rên rỉ, ngậm trong cổ họng những tiếng gầm thấp phát ra từ lồng ngực. Hơi thở của anh bắt đầu gấp gáp, rồi anh như chìm trong một hơi thở thật sâu.
Tôi liếc nhanh lên khuôn mặt góc cạnh của anh, một khuôn mặt đẹp trai, thư giãn và vô tội trong giấc ngủ.
Cánh tay anh vẫn đang ôm tôi, cúp vào lưng tôi để tôi áp sát vào anh, bàn tay còn lại anh đặt lên ngực mình, Giờ tay anh đã trượt xuống dưới lưng tôi, rơi khập khiễng một chút trên lưng và trên vùng mông. Đúng thế. Tôi thích nó. Tôi dịch người lên một chút để lòng bàn tay và các ngón tay của anh cúp lại như đang nắm chặt lấy bờ mông trái của mình.
Tôi đang làm cái gì thế này? Tôi đang rơi vào một mớ hỗn độn chết tiệt vì thèm khát. Tôi đã thấy thất vọng khi anh ngừng hôn để tránh lợi dụng, và giờ thì tôi đang mơn trớn anh trong giấc ngủ, ăn cắp những cảm giác rẻ tiền từ bàn tay anh đang chạm vào mông mình, trong khi anh đang ngáy ngủ một cách ngây thơ và vô tội.
Tôi cắn mạnh môi mình hơn, chỉ để chắc chắn rằng tôi đang không nằm mơ. Sự bứt rứt nhói đau nói cho tôi biết rằng tôi đang tỉnh. Tỉnh táo, và rõ ràng là một con khốn không có đạo đức. Ý tôi là, tôi đã không chạm vào bất cứ ai như thế này trừ Kyle. Tôi đã hôn vài gã trai trong nỗ lực ép buộc chính mình phải bước tiếp, nỗ lực xóa đi cơn đau và nhu cầu tình dục mà mình đã giữ gìn bao lâu nay. Nhưng chưa một ai có thể đốt cháy lên bất kỳ một ngọn lửa khát khao nào trong tôi. Chỉ có cái chết, ngoài ra chẳng còn gì hết. Dan đã thử đi thử lại, hết lần này đến lần khác, tôi cũng đã thực sự cố gắng để quên mình trong gã. Nhưng chưa bao giờ thành công.
Tôi không thể nói chính xác rằng đây là một tia lửa, với Colton. Không, nó là một cách khác với tia lửa. Chỉ cần nhìn anh thôi cũng đã đốt cháy trong tôi nỗi khát khao đó rồi. Chạm vào anh, được anh chạm vào, thậm chí là những cái đụng chạm trong sáng như khi anh nắm lấy tay tôi cũng tạo ra được những ngọn lửa từ địa ngục.
Điều này là sao? Chạm vào anh một cách thân thiết, một cách vô liêm sỉ? Bạn có thể đốt cháy một que diêm từ những làn sóng nóng bỏng đang tỏa ra từ tôi, ngọn lửa của sự khát khao, đê mê cháy bùng lên mỗi giây, mỗi phút.
Tôi không thể ngừng lại việc vuốt ve cái của anh. Lên, rồi lại xuống, vuốt ve dọc theo chiều dài của anh, khám phá sự to lớn của anh qua lớp vải quần. Giờ thì, anh đã di chuyển cùng với những chuyển động của tôi, anh đang tỉnh giấc. Anh đang rên rỉ, quằn quại dưới mỗi cái vuốt của tôi. Tôi không thể dừng lại, tôi nghĩ rằng anh đã rất gần, rất gần tới đỉnh.
“Việc quái gì thế này?”, giọng anh khù khờ, bối rối và chậm chạp.
Mắt anh bắt được ánh mắt của tôi, tôi có thể đọc được trong đó rằng anh đang tự hỏi liệu mình đang tỉnh hay mơ, đọc được cảm giác của anh, bối rối của anh.
“Em xin lỗi”, tôi thì thầm. “Em thức dậy và thấy mình đang chạm vào anh, một cách tình cờ. Sau đó thì em không thể dừng lại được nữa.”
“Anh đang mơ sao?”, anh hỏi một cách thận trọng.
Tôi lắc đầu. “Không.”
Anh nhìn xuống chính mình, xuống đống hỗn độn trên bụng anh. “Nghĩa là em vừa mới…”
Tôi gật đầu, “Vâng”.
“Trong khi anh đang ngủ ư?”
Tôi lại gật đầu, và tôi không thể chịu đựng được ánh mắt của anh thêm được nữa. “Vâng. Em không biết là… Em xin lỗi. Em… Em đã không thể ngừng được. Em biết là mình không nên, nhưng chỉ là…”, tôi bắt đầu nói luyên thuyên, mất kiểm soát đến mức không hoàn thành được câu nói. Tôi hít một hơi thật sâu va nói lại, “Anh quá cứng cáp và to lớn, đã rất lâu rồi, và em…”
“Nell”, anh cắt lời tôi, “Im đi”.
Tôi im.
“Nhìn anh này”, anh ra lệnh. Tôi buộc phải nhìn vào mắt anh.
“Em xin lỗi”, tôi thì thầm.
“Anh bảo em im đi.”
Tôi nhăn mặt trước giọng điệu khắc nghiệt của anh, nhưng tôi ngậm miệng lại chờ anh tiếp tục.
“Anh thậm chí còn không biết phải nói gì. Anh đã nghĩ là anh đang mơ.” Mắt anh chìm vào mắt tôi, xanh và rực lên như một ngọn lửa bunsen đang cháy. “Em muốn biết anh đã mơ thấy gì không?”
Tôi gật đầu.
“Trả lời anh. Thành tiếng.”
Đây là một Colton mới mẻ. Một người hách dịch và thẳng thắn. Tôi không chắc rằng liệu tôi có nên nổi giận với cái cách anh đang quát tháo ra lệnh cho tôi hay không, hoặc là bật lại anh. Tôi sẽ chọn cả hai.
“Vâng. Em muốn biết anh đã mơ thấy điều gì”, giọng tôi mềm mại và đầy phục tùng, nhưng tôi biết ánh mắt mình đã phản bội lại cơn giận dữ.
Khuôn mặt anh trông bình thản. “Em. Anh đã mơ thấy em.” Ánh mắt anh nheo lại, “Anh đã mơ thấy em đang làm những gì mà em dường như đã thực sự làm”.
“Đó có phải là một giấc mơ đẹp không?”, tôi hỏi một cách liều lĩnh. “Anh có thích giấc mơ đó không?” Tôi trườn những ngón tay dọc theo cơ bắp trên bụng anh, nhìn vào anh từ phía dưới những lông mi cụp xuống.
Anh hít một hơi thật sâu, dõi theo những ngón tay đang vẽ thành từng đường trên bụng mình của tôi, rồi ánh mắt anh trở lại nhìn tôi một lần nữa. “Đó là một giấc mơ đầy mâu thuẫn. Lẽ ra anh không nên muốn nó không phải là một giấc mơ. Lẽ ra anh không nên muốn nó trở thành sự thật. Nhưng anh đã…”
Tôi cố lờ đi những tiếng sấm sét đang nổ đùng đùng bên tai. “Tại sao anh lại không nên chứ?”
Anh cau mày, “Vì…vì tất cả mọi thứ”.
“Nói rõ ra đi. Tất cả mọi thứ”. Tôi cũng có thể trở nên hách dịch.
“Vì em đã yêu Kyle.”
“Anh ấy không còn nữa. Đây không phải là một sự lừa dối với anh ấy.” Tôi nuốt nước bọt đầy khó khăn, bởi vì một phần trong tôi nói rằng đó là một lý do rất, rất hợp lý. Tại sao không? Bởi vì nó sẽ… Tôi có lẽ đang lừa dối anh ấy.
“Đến lượt em nói.”
“Nói cái gì cơ?”
“Em đang nghĩ gì.”
Tôi bắt đầu truy tìm những Hán tự trên ngực anh, truy tìm những ngọn lửa màu vàng cam, những con mắt của rồng. “Em là một đứa dối trá. Rõ ràng là đây sẽ là sự lừa dối với anh ấy. Là sự lừa dối trong những ký ức về anh ấy. Nhưng… nó thật vớ vẩn.”
Đầu anh ngả trở lại xuống gối, anh quay sang nhìn chăm chăm lên bức tường. Tôi thấy anh siết chặt hàm rồi lại thả lỏng, quan sát bộ râu đen rậm rạp thay đổi trên khuôn mặt rám nắng của anh.
“Việc này là thế quái nào cơ chứ?” anh lẩm bẩm. Tôi gần như không nghe được rõ.
Anh bước khỏi giường, tiến thêm vài bước ngang qua căn phòng rồi đi vào phòng tắm. Tôi nhìn anh nhúng khăn vào nước và lau sạch bụng. Sau đó anh trở lại, trượt vào giường bên cạnh tôi, nghiêng người, đối mặt với tôi.
“Nhưng, đó cũng là những điều anh đang nghĩ đến”, anh nói. “Nó ngu ngốc, nhưng anh không thể xua tan được cảm giác đó. Anh và em sẽ… nó sẽ là một sự sỉ nhục dù là với ký ức về Kyle. Nhưng nó chẳng có nghĩa lý gì vì cậu ấy đã chết, và cậu ấy muốn cả hai chúng ta được hạnh phúc.”
“Ôi, điều đó cũng ngu ngốc không kém đâu. Nếu Kyle còn sống, anh ấy sẽ muốn em.”
“Nhưng cậu ấy không còn trên đời này nữa.”
“Mình đang thảo luận hay tranh luận đấy?”, tôi hỏi.
Anh nén một điệu cười lớn. “Đến anh còn chẳng biết.” Anh quay lại nhìn tôi. “Em vừa mới làm gì? Điều đã thay đổi tình cảnh này đây?”
“Em biết.” Tôi nói từng từ nhưng thậm chí còn chẳng thành một lời thì thầm nữa, nhỏ hơn rất nhiều, “Anh đang giận em?”.
Anh gật gù, “Giận á? Không. Không giận. Chỉ là bối rối. Anh không định nói dối, chuyện này rất mù mờ. Anh không thể nói với em rằng anh muốn nó, hoặc đã không muốn nó”.
Tôi nghẹt thở. “Em biết. Em biết. Em xin lỗi. Em… Em cảm thấy chán ghét bản thân mình.”
“Không. Đừng như thế. Anh cũng không tốt hơn em chút nào. Anh đã cởi quần áo của em khi em đang ngủ…”.
“Anh chỉ cố gắng khiến em cảm thấy thoải mái thôi”, tôi ngắt lời.
Anh nói át tiếng tôi, “Anh muốn được nhìn thấy em một lần nữa. Anh muốn được chiêm ngưỡng lại cặp mông ngọt ngào và tròn lẳn của em. Anh đã chạm lên đùi em”.
“Nhưng anh đã không… Anh đã không muốn làm những gì em mong đợi.”
Anh đưa tay lên vuốt mặt.
“Đây có phải là một cuộc cạnh tranh hay không thế? Ai trong hai đứa mình khốn kiếp hơn người còn lại?”, tôi hỏi.
Dù thế, tâm trí tôi đã choáng váng đến mức khó thở bởi những gì anh nói. Anh muốn được chiêm ngưỡng “cặp mông ngọt ngào và tròn lẳn” của tôi. Tôi đã luôn nghĩ rằng mông mình to quá. Nó trở thành một nỗi bất an. Tôi biết nó phổ biến, nhưng tôi không thể nào xua tan được ý nghĩ đó. Tôi vẫn thường chạy như một con quỷ, bởi vì dường như trong một vài lần, tôi có thể được giải thoát khỏi những giấc mơ, ký ức, ác mộng và cảm giác tội lỗi. Rồi cả khi tôi say xỉn hay lúc chơi nhạc. Nhưng dù tôi có chạy nhiều đến thế nào, mông tôi vẫn to và ngực tôi vẫn nặng.
“Anh sẽ thắng trong cuộc đấu này thôi, đầu hàng đi. Không hỏi thêm gì nữa”, Colton nói. “Em chỉ từng có giây phút yếu đuối, hay đại loại thế. Còn anh thì luôn luôn là một thằng khốn chưa ngơi phút nào.”
“Anh sai rồi”. Tôi đè lên người anh và bắt được ánh mắt anh chỉ cách tôi vài milimet. Khoảng cách khi đang hôn. “Đó không phải giây phút em cảm thấy yếu đuối. Đó là rất nhiều khoảnh khắc em thấy thèm muốn. Và anh không phải một tên khốn.”
“Em muốn gì, Nell?”
“Em đã hỏi anh câu hỏi đó, nhớ không?”
“Vậy chẳng ai trong số hai chúng ta biết câu trả lời?” Mắt anh tìm kiếm mắt tôi, và tay anh vẽ những vòng tròn nhỏ trên lưng tôi.
“Không. Đúng thế. Em biết mình muốn gì, nhưng em không chắc điều đó đúng hay sai. Em biết rằng cái cách em đã dấn mình vào nó là sai. Vì thế, em xin lỗi.”
“Vậy ý em là lẽ ra em không nên làm những điều đó, vậy còn nếu như anh đang thức thì sao?” Lòng bàn tay anh tiếp tục xoa trên lưng tôi thành những vòng tròn, nhưng di chuyển xuống thấp hơn.
Tôi cong lưng một cách đầy tinh tế và vừa đủ. Anh chú ý đến hành động đó, mắt anh mở lớn, lỗ mũi phập phồng, môi mím lại mỏng hơn, và hơi thở của anh trở nên sâu hơn.
“Vâng”, tôi nói.
Tôi phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm, những gì mình muốn. Anh quá đúng khi nói rằng những gì tôi đã làm sẽ thay đổi mọi thứ. Tôi không thể quay trở lại được nữa. Tôi biết anh cảm thấy thế nào trong bàn tay tôi. Tôi muốn biết cơ thể anh cảm thấy thế nào bên dưới cơ thể tôi, và tôi muốn nhiều hơn nữa những cảm xúc đó. Tôi cũng biết bàn tay anh cảm thấy ra sao khi đặt trên cặp mông tôi. Và tôi biết thừa anh muốn điều này cũng nhiều như tôi muốn, và cả hai chúng tôi đều đã mâu thuẫn với những cảm giác đó.
Tôi bắt gặp mắt anh và giữ chặt ánh nhìn của anh khi tay anh bắt đầu khám phá khu vực thấp hơn. Tôi cắn môi khi tay anh bắt đầu chạy lên đỉnh một bên mông tôi. Khi nằm xuống giường, tôi đã cởi quần jean, vì thế tất cả những gì tôi đang mặc bây giờ chỉ là một chiếc quần lót nhỏ màu vàng. Tôi cũng đã cởi áo ngực, vì thế trên người tôi cũng chỉ còn lại một chiếc áo phông nhỏ xíu, một thứ vừa vặn, bằng vải cotton màu xanh với một chiếc túi ở ngực bên phải có đính hình trái tim lấp lánh.
Tay anh mơn trớn lần theo sợi dây trên quần lót của tôi, mắt anh dán vào tôi, rồi anh chậm rãi, một cách cố ý, áp tay lên mông trái của tôi. Tôi tìm kiếm ánh mắt anh, thấy chính mình đầy ham muốn được phản chiếu trong đôi mắt đó: Một cơn thèm muốn đầy mâu thuẫn.
“Anh tha thứ cho em”, anh nói trong điệu cười nhếch mép đầy tinh tế. “Sau cùng thì, đó là một giấc mơ thật sự tuyệt vời.”
Tay anh đã khám phá đến chiếc dây giữa hai mông tôi. Tôi đang nín thở, dường như không thể bắt được một hơi nào. Tay anh trượt tiếp lên bờ mông còn lại, rồi trượt xuống dưới, vuốt ve từ đùi bên này sang đùi bên kia. Chúa ơi, lạy Chúa tôi. Giờ thì tay anh đang chạy lên cột sống của tôi, lên bờ lưng trần trụi, phía dưới áo. Những ngón tay và lòng bàn tay anh đang áp lên da thịt tôi, như đốt lên những ngọn lửa đam mê.
Những ngón tay anh đi đến phần giữa cánh tay và xương sườn tôi, tìm kiếm đường đi về phía trước. Tôi dịch cánh tay lên, trượt lòng bàn tay lên ngực anh, do dự ở vai anh. Tôi sẽ làm những gì mà mình muốn từ rất, rất lâu rồi. Tôi cào tay lên bộ râu trên cằm anh, hành động này đã cho anh một con đường để tiến tới. Tay anh di chuyển quanh sườn tôi, lướt trên những đường cong nơi ngực tôi đang áp lên ngực anh.
“Chúng ta đang làm gì thế này, Nell?”, anh hỏi. Giọng anh như một lời thì thầm khàn đặc.
Tôi lắc đầu và nhấc một bên vai lên, “Em không biết. Nhưng em thích nó”.
“Anh cũng thế.” Anh kéo tôi lại gần anh hơn, cao hơn. Tôi đi cùng anh, dịch người để có thể hoàn toàn nằm nghiêng trên người anh, đầu gác lên một bàn tay, chân gác lên đùi anh, một tay còn lại đặt thoải mái lên xương ức của anh.
Giờ thì tôi đã mạo hiểm. Áo tôi bị đẩy lên cao đến mức phần phía dưới bộ ngực lộ hẳn ra dưới tầm mắt anh. Tôi thách thức anh trong im lặng, khuyến khích anh bằng sự bất động của mình, ánh mắt kiên định dán chặt lấy đôi mắt màu xanh cũng đầy kiên định của anh.
Lạy Chúa. Anh chấp nhận lời thách thức đó. Bàn tay anh, đầu tiên, đặt lên bụng tôi, tôi nghĩ anh có thể sẽ đi xuống phía dưới, và đoán chắc anh đã cân nhắc đến điều đó. Rồi tay anh dịch chuyển lên trên, về phía viền áo đã bị kéo cao. Tôi hoàn toàn nín thở, nhưng cổ họng như thắt lại chặt hơn, phổi như bị thiêu đốt, trái tim dường như cũng ngừng đập hoặc là đập điên cuồng, tôi không thể quyết định cái nào mới đúng.
Rồi bàn tay khổng lồ, dịu dàng và thô ráp của anh đáp lên ngực tôi, bên dưới lớp áo vải. Tôi đã không thở một hơi nào trong ít nhất ba mươi giây. Ôi, ôi, Chúa ơi. Tay anh thật tuyệt vời, thật cứng cáp, thật hỗn loạn. Ngực tôi rất lớn, cỡ C, mà cũng gần như cỡ D, nhưng anh có thể ôm trọn một bên thật dễ dàng. Lòng bàn tay đó đang mơn man trên nhũ hoa của tôi, hơi thở của tôi òa vỡ như một vụ nổ, vội vã chạy qua, khiến tôi quay cuồng.
“Colton…” Tôi cúi đầu, vùi trán mình vào vai anh.
“Nhìn anh, Nell”, anh ra lệnh, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. Tôi làm theo lời anh. Đôi mắt anh mờ đi và đầy nghiêm túc. “Bước ngoặt này, ngay bây giờ. Nếu không muốn, em phải nói với anh ngay lúc này. Hãy đứng dậy và ra khỏi đây. Tất cả những điều này sẽ chìm vào trong quên lãng. Anh vẫn sẽ là bạn em. Nhưng hãy nói điều đó ngay bây giờ. Vì chỉ cần tiến xa thêm một phút thôi, chúng ta sẽ không thể dừng lại được nữa.”
Tôi nuốt xuống. Gật đầu. Cắn môi và nhìn đi chỗ khác.
“Chúa ơi. Khốn nạn thật, đừng làm thế”, anh nói, giọng anh đứt quãng.
Tôi bối rối, “Làm gì?”.
“Cắn môi em. Nó khiến anh phát điên lên được. Miệng em là của anh.” Giọng anh giờ đây đã hoàn toàn đứt quãng, thô ráp và khàn đặc đầy rung động, khơi gợi một dòng nóng ấm vào ra từ phía dưới bụng tôi.
“Thật tốt khi biết được điều đó”, tôi thì thầm.
Tay anh di chuyển khỏi tôi. “Quyết định lúc này đi, Nell. Đặt cược tất cả, em là của anh, hay chúng ta sẽ phải vờ như chuyện này chưa từng xảy ra.”
“Em là của anh ư?”, giọng tôi mềm mại và run rẩy.
“Em đang hỏi ư? Hay đang nói với anh điều đó?”
“Em… Colton, em không thể quên… nhưng chúng ta…”. Tôi tự ngắt lời, biết rằng mình đang mất kiểm soát. Trong vô thức tôi lại cắn môi, điều đó khiến Colton gầm gừ.
“Anh đã nói với em rồi. Đừng… làm… điều đó. Anh không thể kiểm soát được. Khả năng kiềm chế của anh thực sự rất mỏng manh với nó, và em lại đang cắn môi.”
“Tại sao anh lại nổi điên lên với em vì chuyện đó?”, tôi hỏi chỉ để câu thêm giờ.
Câu thêm giờ để làm gì thì tôi không biết. Tôi biết mình muốn gì. Nhưng bây giờ… với Colton trong vai trò một người chỉ huy thẳng thắn, tôi trở nên xấu hổ, do dự, yếu đuối và sợ hãi. Tôi đã rơi vào một tình thế chết tiệt. Tôi lạm dụng tình dục trong khi anh ngủ, sau đó lại không thể nhảy vào cuộc khi anh muốn mọi chuyện rõ ràng rằng anh muốn tôi giống như tôi muốn anh. Rõ ràng tôi là một đứa mất trí mất rồi.
“Anh không biết”, anh nói, “Đó chỉ là một thứ gì đó. Khi em cắn môi, anh muốn chiếm lấy đôi môi đó bằng miệng mình và mút nó như mút một que kem. Anh muốn liếm môi em và cắn chúng, hôn em cho đến khi em quên mất mình là ai, thở hổn hển và khuấy động trên sàn nhà”.
Ôi… Khốn thật. Tôi muốn điều đó.
Lo lắng ư? Nó biến mất rồi.
Tôi cảm thấy tim mình đang làm thứ kỳ lạ này, nó sưng lên, đập thình thịch, đau thắt lại rồi lắp bắp. Và tôi biết mình đã quyết định xong.
Tôi cắn môi, cuộc chơi kết thúc.
“Mẹ kiếp. Em điên thật đấy, bé cưng”, giọng anh gầm gừ và hoang dã qua hàm răng đang nghiến chặt.
Tôi thậm chí còn không thấy anh di chuyển. Một giây sau anh đã ở trên tôi, rồi anh lao vào tôi, dùng miệng nghiền nát môi tôi, đúng như lời nói lúc trước, anh chiếm lấy môi dưới của tôi trong miệng mình, mút ngấu nghiến, liếm điên cuồng nó. Tôi gai người và choáng váng bởi sự thô lỗ đột ngột trong nụ hôn của anh, rồi tan chảy khi anh mút lấy môi tôi. Sau đó tôi hoàn toàn nhũn như con chi chi phía dưới anh khi anh đột nhiên dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt tôi đầy dịu dàng, ngắm tôi say đắm, đôi môi của chúng tôi vẫn dính vào nhau, sau đó anh chậm rãi hôn tôi, từ từ, triệt để, sâu lắng, và tôi… đánh mất mình. Miệng anh di chuyển trên miệng tôi, tuyên bố chiếm đoạt tôi, đánh cắp trái tim tôi bằng đôi môi anh, chiếm lấy cơ thể tôi bằng miệng anh.
Chúng tôi đã từng hôn nhau trước đó, và lần này… so với tất cả mọi lần… là nụ hôn tuyệt nhất mà tôi đã từng nhận được. Tim tôi thắt lại khi nhận ra rằng điều đó, bao gồm cả, trước vụ lở đất, bao gồm cả mỗi nụ hôn mà Kyle từng trao cho tôi. Tôi không có bất cứ sự so sánh nào ở đây. Điều đó thật đau đớn, nhưng đúng là như thế. Nỗi đau này quá ngọt ngào, quá sâu sắc, quá lạ lẫm, tôi chỉ không biết rằng mình nên làm gì với nó.
Nỗi đau này… tôi đã chết. Chết. Tôi biết, trong khoảnh khắc này, rằng tôi đã thuộc về anh. Đó là những gì anh nói với tôi: Tôi là của anh. Làm sao điều đó lại xảy ra, tôi không biết. Tôi thực sự ước rằng mình biết được điều đó.
“Cơ hội cuối cùng, bé Nelly”, giọng anh thầm thì trong tai tôi. Thậm chí không phải là một lời nói thầm, chỉ là hơi thở mang lời nói đến tôi mà tôi có thể cảm thấy bên tai. “Nói với anh rằng em không muốn điều này.”
Tôi đẩy anh lên và thấy nỗi đau trong mắt anh trước khi tôi có thể sửa lại lời nói của anh cho đúng. Anh bắt đầu nhận ra, nhưng tôi đã bắt được phản ứng của anh và giữ anh lại. Tôi cúp những ngón tay của mình dưới viền áo và cởi nó ra. Mắt Colton mở lớn, rồi anh liếm môi.
“Em muốn anh”, tôi nói to như có thể, câu nói như một hơi thở hổn hển, gần như thế, “Em cần điều này”.
Ánh mắt anh sau câu nói đó lập tức thay đổi. Chúng trở nên hoang dã.
Ôi chàng trai, chúng ta cùng bước tới thôi.
“Cởi quần của em và giang chân ra.”
“Nói làm ơn đi.” Tôi tìm thấy sức mạnh trong trò chơi này. Tìm thấy quyền lực, lòng biết ơn, và cả sự tổn thương đã được dịu bớt đi của mình.
Anh chỉ nhìn tôi không chớp mắt. Tôi không hành động theo lời anh. Anh lắc đầu và hơi nhấp nháy mắt tỏ vẻ hoài nghi. Sau đó anh chỉ đơn giản là kéo chiếc quần của tôi ra. Anh không giật nó, anh cũng không phải dùng đến bất cứ nỗ lực nào. Anh chỉ đặt hai ngón tay dưới chiếc dây quanh hông và kéo mạnh. Đứt phựt, biến mất. Giờ thì tôi hoàn toàn trần trụi. Điều đó thật dễ.
“Em đã rất thích cái quần đó”, tôi phản đối.
“Anh không nên nghe thấy điều đó.” Những ngón tay của anh bắt đầu tìm đến bụng dưới của tôi, nơi đang co thắt lại từng cơn, chạy dọc qua chỗ đó xuống đến cặp đùi đang kẹp chặt. “Giạng chân ra và tự do gào thét đi cô bé. Không ai có thể nghe thấy đâu.”
Tôi đỏ mặt khi nghe lời anh nói, và sau đó trong đầu chẳng còn bất cứ khoảng trống nào để nghĩ đến bất kỳ điều gì khác, ngoại trừ tiếng rên đang cào xé trong cổ họng. Vì Chúa… Tôi chưa từng cảm thấy bất cứ điều gì như thế này. Chưa bao giờ. Tôi quằn quại trên giường, cong mông lên, phối hợp cùng anh đúng lúc khi lưỡi anh liếm, vỗ lên nó. Sau đó…oh… đúng thế… mọi thứ bắt đầu trở nên tuyệt vời hơn. Anh đưa một ngón tay vào trong tôi và hơi cuộn nó lại, và tôi chỉ là… chỉ là… đánh mất mình. Tôi bùng cháy. Tôi hét to đến mức tai tôi đau nhức, để rồi phải nghiến chặt răng và hai hàm với nhau.
“Em tin anh chứ?”, giọng anh lúc này biểu thị một sự ngạc nhiên, nhưng vì tôi đã chìm đắm trong dục vọng đến mức không hiểu nổi anh đang nói gì.
“G… gì cơ?”
“Em… có… tin… anh… không?” Những ngón tay anh không ngừng chuyển động.
“Vâng.”
“Em có lẽ muốn cắn một cái gối.”
“Tại sao…?”, tôi bắt đầu câu hỏi, nhưng không bao giờ có thể hoàn tất được nó. “Ôi…ôi!”
Tôi bắt đầu cắn vào gối. Toàn bộ sự tồn tại của tôi lúc này chỉ giống như đang bồng bềnh trong cơn khoái cảm. Tôi thấy những ngón tay của mình đang đan vào tóc anh, dí mặt anh một cách bừa bãi vào chỗ đó của tôi, thậm chí là tôi còn đang rên rỉ cầu xin anh.
“Colton... Colton… Làm ơn… Ôi trời đất ơi… Chúa ơi…”
“Anh đang… Anh đang làm gì với em thế này?”, tôi hỏi.
“Anh đang làm em sẵn sàng.”
“Sẵn sàng cho cái gì?” Tôi muốn biết. Chúa ơi. Tôi thực sự muốn biết. Còn điều gì nữa nhiều hơn sao?
“Lên đỉnh đi. Rồi anh sẽ cho em thấy.”
“Em nghĩ là em đang lên?”
Anh cười. “Ôi không.” Bàn tay còn lại của anh vươn lên, và đột nhiên anh ở khắp mọi nơi. Anh kẹp nhũ hoa của tôi vào giữa ngón trỏ và ngón cái, se se chúng. Anh làm tình với tôi bằng những ngón tay, chạm vào tôi, cong lên bên trong tôi, đẩy thật sâu… “Ra đi nào cưng. Ngay bây giờ.”
Đó là một mệnh lệnh, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo anh. Tôi bùng nổ thành từng mảnh li ti, nước và lửa, gào thét và nức nở. Thực sự nức nở. Giống như, cùng những giọt nước mắt.
Và sau đó… sau đó… anh trườn lên người tôi giống như một loài động vật ăn thịt mà anh thực sự là thế. Bộ râu xung quanh miệng anh ẩm ướt. Từ tôi. Tôi đỏ bừng mặt.
Rồi tôi liếc xuống, và nhìn thấy cái… cái của anh. Tôi chưa từng dùng đến nó sau khi Kyle mất. Tôi chỉ là không quan tâm đến điều đó nữa. Nhưng tình dục thì sao? Quên nó đi. Không có phần nào trong cuộc đời tôi dính dáng đến nó, từ sau khi anh mất. Tôi chửi thề, tôi nguyền rủa, tôi say xỉn, nhưng tôi không đụng đến sex. Tôi chôn mình trong những lớp học ở một trường đại học và làm việc cho bố trong văn phòng của ông, từ chối gặp gỡ mọi người, không làm bất cứ điều gì, và chẳng là ai cả. Tôi đã làm việc. Tôi đã học. Tôi đã chơi nhạc. Tôi đã sống một cuộc sống với lớp vỏ bọc nhưng tâm hồn bị cảm giác ray rứt tội lỗi tàn phá và chẳng bằng một người đã chết.
Giờ thì… tôi đã sống lại. Thực sự sống. Và tôi thích cảm giác đó.
Tôi không còn biết xấu hổ nữa. Tôi thích nó. Một phần vì cảm giác tội lỗi về những gì mà chúng tôi đang làm, một kiểu mới của sự đau đớn, và nỗi đau chính là con người tôi.
“Đừng lo lắng. Anh sẽ cẩn thận.” Giọng anh rất, rất dịu dàng.
Anh nghĩ rằng tôi đang sợ, tôi cho là thế. Và đột nhiên, nhận thức đó… sự thật đúng là như thế. Tôi đang sợ hãi. Một sự sợ hãi ngọt ngào. Một nhận thức khác bao trùm lên tôi và rửa trôi tôi, nó mang đến từng cơn sóng của nỗi đau đớn, sự xấu hổ, tội lỗi, và cả những giọt nước mắt.
“Nell? Cái gì thế? Tại sao em khóc?”. Anh ngã xuống một bên cạnh tôi, dùng mũi cọ lên mặt tôi. “Mẹ kiếp. Mẹ kiếp. Anh đã làm điều đó. Quá nhiều. Chúa ơi. Khốn kiếp thật”. Anh ép tay lên trán.
“Không…”, tôi nghẹn ngào phát ra âm thanh khiến chúng trở thành những tiếng nức nở. “Không. Không phải anh…”
“Vậy thì là cái gì?”
“Ôi… vâng.” Tôi thở sâu và vuốt những móng tay xuống cánh tay mình. Cơn đau lập tức thực hiện công việc của nó và khiến tôi trở nên bình tĩnh. “Là anh, nhưng không phải… không phải như những gì anh đang nghĩ.”
“Là thế đó, mẹ kiếp”, anh lẩm bẩm.
“Xin lỗi. Em xin lỗi.” Tôi hớp một hơi và kéo tóc mình đến khi cảm thấy đau. “Anh chỉ… quá nhiều. Quá nhiều… hơn bất cứ một người nào khác. Quá nhiều đến mức… hơn cả… Kyle”, và với những từ cuối cùng đó, tôi lại bắt đầu nức nở.
“Mẹ kiếp”, anh át giọng tôi, chống một khuỷu tay lên và nhìn xuống tôi, nhưng tôi hầu như không nhìn thấy anh qua làn nước đang đốt cháy đôi mắt mình. “Nell, anh chỉ là… Anh biết anh đã nói về cơ hội cuối cùng, nhưng… nó đã xong. Được chưa? Đừng… Đừng sợ hãi. Đừng… Chúa ơi. Anh đúng là một tên khốn nạn nhất trên đời. Nhìn này, điều này là về em, được chứ? Anh xin lỗi vì đã đẩy em vào cảnh này.”
Tôi bật cười sau cơn nức nở. “Anh đúng là một tên ngốc.” Tôi thành công khi nói ra những lời đó.
Anh lập tức đông cứng người lại, ngơ ngác.
“Gì cơ? Em vừa mới gọi anh là gì?”, giọng anh lạnh lẽo đầy chết chóc.
Tôi xoay người lại và trong thấy anh đang tái mét, hàm răng anh căng cứng, các cơ bắp siết chặt hiện rõ gân guốc. “Colton, em… em chỉ có ý là em không sợ, không phải vì anh. Và em nói anh ngốc là do cách anh cư xử như thể chính anh đã đẩy em vào chuyện này. Anh không làm thế. Em mới là người đẩy anh vào mới đúng.” Anh lắc đầu, anh đang quá điên, và tôi cảm thấy hoang mang lẫn sợ hãi. “Em xin lỗi… Em… Em đã không có ý như thế… Làm ơn.. Em…”
“Im lặng vài giây và để anh bình tĩnh lại, được chứ?” Tôi gật đầu và hoàn toàn nằm bất động một chỗ. Sau vài phút, anh nói với giọng bình tĩnh hơn rất nhiều. “Anh có vấn đề với từ đó. Với việc bị gọi là thằng ngốc, đồ ngốc, hoặc đồ ngu. Hay bất cứ thứ gì tương tự. Đồ chậm chạp, rùa bò, tên đần độn, những thứ khốn kiếp kiểu như thế… Đó là một cái nút mà em không nên đụng vào. Đừng bao giờ nói kiểu đó. Không được, kể cả là nói đùa. Hiểu chưa?”
Tôi gật đầu, “Vâng. Em hiểu. Em xin lỗi. Anh không phải đồ ngốc. Anh quá tuyệt vời. Anh… hơn thế nhiều. Đó là ý của em. Nó…”
“Không cần phải quá nhiệt tình để lấn át điều đó đâu Nell”, Colton ngắt lời.
Tôi không thể ngừng bao trùm ánh mắt mình lên anh, tìm kiếm anh, tự hỏi điều gì đã xảy ra khiến anh gặp phải vấn đề này. Rõ ràng là ai đó thường xuyên sử dụng nó để xúc phạm trí thông minh của anh. Để trở thành một vấn đề lớn đối với Colton thì hẳn nhiên nó phải bắt nguồn từ một điều gì đó thực sự nghiêm trọng. Tôi chỉ không thể gặp hai bác nhà Calloways để hỏi về điều đó. Họ luôn luôn ủng hộ Kyle, họ quá nhân từ, quá tốt bụng. Một vài lần họ cũng nghiêm khắc, đặc biệt là trong trường hợp phải như thế để đảm bảo rằng bất cứ việc gì được đưa ra công chúng đều tích cực. Điều này là hoàn toàn có thể hiểu được.
“Em đã không…”, tôi lặng lẽ nói, “Em đang giải thích tại sao em đột nhiên lại bắt đầu khóc lóc như một cô gái”.
“Em thực sự là một cô gái”, anh chỉ ra cho tôi thấy.
“Vâng”, tôi nói, “Nhưng cho đến khi anh quấy rầy em và đẩy em vào việc nói về điều này, em đã không khóc nữa. Ý em là… không một chút nào”.
Colton xoay người trên giường để nhìn tôi. “Em chưa từng khóc về những điều đã xảy ra với Kyle ư?”
“Không.”
“Em không hề đau buồn ư?”, giọng anh gần như ngờ vực.
“Đau buồn?”. Khái niệm này có vẻ dị thường. Anh nói như thể đây là điều đã được mong đợi.
Anh nhấc đầu dậy để khóa chặt ánh mắt lên tôi. “Đúng thế. Là ‘đau buồn’. Xuyên suốt quãng thời gian sau này.” Anh thả đầu trở lại gối, dùng những ngón tay xoa lên ấn đường. “Dĩ nhiên là em đã không như thế. Có lẽ đó là lý do tại sao em lại cư xử một cách tồi tệ về chuyện này đến thế.”
Tôi gác tay lên trán để giấu đi cơn giận dữ cùng nỗi đau đớn của mình, và để giấu đi cảm giác cay cay nơi khóe mắt. “Anh ấy đã chết. Em chấp nhận điều đó.”
Colton khịt mũi. “Không. Em không hề chấp nhận sự thật tồi tệ đó. Em đã trở thành một đứa bị emo, tự cắt vào tay chân mình, Nell.”
“Em đã không làm điều đó trong nhiều tuần nay.” Tôi nhận thức được rằng mình đang mân mê những vết sẹo trên tay mà không thể ngừng lại được.
Anh nắm lấy hai bàn tay tôi và tách chúng ra khỏi nhau, dùng móng tay trượt theo những vết sẹo dài đã mờ thành những vệt trắng. Cử chỉ đó dịu dàng đến mức khiến tim tôi dịu lại, miệng tôi run rẩy. Ánh mắt anh trông thê lương biết bao.
“Tốt”, anh nói. Ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt tôi và trở nên kiên quyết lẫn cứng rắn. “Nếu em còn tự cắt vào người mình lần nữa, anh sẽ nổi điên lên đấy. Giống như… thực sự, thực sự rất tức giận. Em sẽ không muốn nhìn thấy điều đó đâu.”
Không, tôi chắc như đinh đóng cột rằng tôi chẳng muốn chứng kiến điều đó tẹo nào. Nhưng tôi không trả lời anh. Tôi không thể hứa với anh điều đó. Tôi đã thành công trong việc không cắt tay chân mình trong một thời gian, chỉ đơn giản vì trong đầu tôi có sự tồn tại của Colton, và điều đó đã khiến tâm trí tôi đủ hoang mang để không còn chú ý đến những thôi thúc được chìm trong cơn tê dại của da thịt khi chảy máu.
Colton không để mình bị tôi đánh lừa. Anh dùng hai ngón tay nâng cằm tôi lên, đẩy tôi quay lại đối diện với anh. “Hứa với anh, Nell”. Đôi mắt anh xanh đến da diết. “Hứa với anh đi, Nell. Không được hành hạ mình nữa. Gọi anh khi em cảm thấy bị thôi thúc phải làm điều gì đó. Em sẽ có anh bên cạnh. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua nó, được không?”
Tôi ước gì mình có thể cho anh một lời hứa. Nhưng tôi không làm vậy. Anh không hiểu rằng tôi cần điều đó nhiều đến mức nào. Tôi ghét nó, thực sự rất ghét. Thậm chí ngay sau khi cắt bất cứ phần nào trên cơ thể mình, tôi đều cảm thấy tồi tệ hơn rất nhiều, điều này khiến vấn đề trở nên nghiêm trọng. Nó giống như một thói quen mà tôi không thể bỏ, nhưng không đơn thuần là thói quen, nó giống như một cơn nghiện mà tôi cảm thấy xấu hổ - hút thuốc, dùng chất kích thích, chơi thuốc lắc, bất cứ thứ gì. Tôi biết anh nhận ra nhu cầu hành xác đó của tôi, nhưng lại không hiểu rằng sự thôi thúc đó trong tôi lớn và ăn sâu vào máu thịt đến nhường nào.
Tôi đã không cho anh một câu trả lời. Tôi chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà và lắc đầu. Tôi muốn hứa với anh điều đó lắm chứ. Tôi muốn được hàn gắn những vết thương của mình, muốn không bao giờ phải ghi dấu thêm bất cứ một đường cắt nào trên cổ tay, cánh tay nữa.
Colton ngồi dậy, anh ôm trọn tôi vào lòng, bế tôi đặt lên đùi anh, buộc tôi phải đối diện với ánh nhìn giận dữ anh đang gửi đến.
“Hứa đi, Nell.”
“Không!” Tôi giãy người để thoát khỏi vòng tay anh, trườn xuống và bước ra khỏi giường, thoát khỏi da thịt nóng bỏng với những cơ bắp săn chắc cùng ánh mắt giận dữ đến nổ đom đóm đó của anh. “Không! Anh không thể nói như thế với em, anh không thể ra lệnh cho em điều đó. Anh không hiểu! Anh không thể nào chỉ mới xuất hiện trong cuộc đời em rồi lại cố thay đổi em theo cái cách như thế này.”
“Có, anh có thể.” Giọng anh bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự kiên quyết.
Anh vẫn ở trên giường, quan sát tôi. Tôi nhặt nhanh những mảnh quần áo trên sàn, nhưng không tài nào tìm nổi dù là áo hay quần của mình, vì thế tôi đành phải lấy áo phông của Colton và trùm lên người mình. Nó dài đến giữa hai đùi tôi, mềm mại và có mùi của anh, thứ mùi khiến tôi trở nên bối rối và thoải mái biết chừng nào.
“Không. Anh không thể. Anh không hiểu em. Anh đâu biết những gì em đã trải qua. Anh không biết em cảm thấy như thế nào.”
“Em nói đúng. Nhưng anh đang thử cố gắng để hiểu những điều đó.”
“Tại sao?”
“Vì lẽ ra em không nên bị bỏ rơi một mình để chịu đựng những điều này mới phải. Lẽ ra em không bao giờ được phép chôn giấu tất cả mọi chuyện để rồi nó mưng mủ như thế này. Cái chết của Kyle là một vết thương vẫn còn hở miệng trong em. Nó sẽ không bao giờ lành, không bao giờ ngừng chảy máu. Nó khó chịu đến chết tiệt và sẽ khiến em bị hoại tử. Nell. Nó đang thối rữa. Em cần phải để ai đó bước vào và chữa lành vết thương trong em. Em cần anh làm điều đó cho em.”
“Em không thể… Em không thể…” Tôi bắt đầu chạy. Chạy ra khỏi phòng anh, chạy vào trong bếp.
Đó là sự lựa chọn để say xỉn hoặc là cắt tay mình.
Anh đang khơi mào tất cả mọi chuyện, buộc tôi phải trưng những thứ xấu xa mà tôi đã chôn sâu xuống lòng mình từ hai năm trước đó. Anh biết về nó và đang làm điều này một cách có mục đích.
Tôi đã giữ những nỗi đau này chìm sâu trong lòng mình một thời gian quá lâu. Bất cứ khi nào nó đe dọa sẽ xuất hiện trở lại, phá tan lồng ngực tôi và nhảy ra ngoài, tôi đều uống cho đến khi nào cơn đau đó nguôi ngoai và ngoan ngoãn nằm im, hoặc tôi sẽ cắt cho đến khi chảy máu còn hơn là phải cảm thấy nó, khóc lóc, kêu gào hay trở nên giận dữ.
Tôi biết anh có whiskey ở đâu đó trong nhà, nhưng tôi không thể tìm thấy. Nó không ở trong tủ lạnh, tôi cũng không đủ cao để với lên chiếc tủ phía trên, tôi biết chỗ đó chắc chắn có rượu. Tôi trèo lên kệ bếp, với tay và mất thằng bằng. Tôi ngã, đập mạnh người xuống sàn, hơi thở như bị đánh bật khỏi người.
Nó đang đến. Nó đã đến khi anh buộc tôi phải bật khóc, khi anh khiến cho tôi phải thú nhận rằng mình chính là người đã giết Kyle. Cảm giác tội lỗi đến rồi lại đi, nhưng nó rất đau, giống như những con dao đang cứa từng nhát lên trái tim tội nghiệp của tôi.
Là thứ này sao?
Đây chính là nỗi đau sao? Sự mất mát khi nhận thức rằng Kyle đã chết. Dĩ nhiên anh đã chết, tôi biết điều đó. Đây chính là nỗi đau buồn, sự tổn thương, sự cô đơn. Nó còn tệ hơn là cảm giác tội lỗi. Tôi luôn luôn tin rằng cảm giác tội lỗi này không đúng, và nó bị đặt sai chỗ. Cảm giác tội lỗi mà tôi không thể biện minh để nó chấm dứt, không thể thay đổi hay giải thích, hoặc chôn vùi được nữa.
Tôi cố ngăn mình thôi không nức nở, cố chống lại cơn co thắt ở dạ dày và phần ngực trái, nơi trái tim tôi đang đập.
Không được.
Không được.
Tôi sẽ không để nó được tự do.
Anh đã buộc tôi phải giải phóng cho cảm giác tội lỗi đang mang trong mình. Nhưng anh không thể buộc tôi giải phóng cho nỗi đau này. Tôi không muốn làm như thế. Nó quá nhiều đối với tôi. Nó đang cứa vào tôi.
Một cái ngăn kéo mở sầm ra, một chiếc dây bạc lúc lắc. Tôi không nhận thức được những chuyển động đó, tôi đang đào sâu xuống để tìm một con dao. Mặc kệ anh nổi điên thế nào. Tôi không quan tâm nữa. Tôi bỗng nghe thấy tiếng giậm chân của anh lúc này. Anh đang cho tôi một không gian để bình tĩnh lại, tôi đoán thế, nhưng giờ anh biết tôi đang định làm gì.
Anh đã bước vào quá muộn.
Cơn đau giống như một sự giải thoát đầy hạnh phúc. Tôi dõi theo nó trong sự thỏa mãn đầy tội lỗi khi một vệt máu dài và đỏ chảy xuống cánh tay thành đường dài. Con dao không quá sắc nên tôi đã phải ấn thật mạnh. Nó là một vết cắt rất sâu.
“Cái quái gì thế này?” Colton, giờ đang mặc chiếc quần soóc, lao về phía tôi, giân dữ xen lẫn sợ hãi. “Nell… cái khốn kiếp gì đây?”
Tôi chẳng buồn trả lời anh. Tôi quay cuồng. Máu đang chảy. Tôi nhìn xuống và thấy máu loang ra, rất nhiều, quá nhiều. Tôi đã cắt rất sâu. Quá sâu. Tốt lắm. Nỗi đau khổ cũng đã bị chẻ làm đôi, trượt đi, loang ra trên sàn gỗ trầy xước.
Tôi nằm trong vòng tay anh, cảm nhận được một lực ép xuống cánh tay mình. Một chiếc khăn tắm màu trắng đang chuyển dần sang hồng vì thẫm máu. Anh ép cánh tay tôi chặt đến nỗi nó còn đau hơn cả cơn đau từ vết cắt. Chiếc khăn đã được cột lại xung quanh cánh tay tôi, sau đó được kẹp và cố định lại một chỗ.
Tôi nằm kẹp giữa hai đầu gối anh, lưng dựa vào ngực anh. Tôi cảm thấy lồng ngực săn chắc và hơi thở hổn hển điên cuồng của anh phả ra, vòng tay anh ôm chặt lấy vai tôi. Anh giữ chiếc đai bằng một tay, tay còn lại nắm lấy cổ tay tôi. Mặt anh đang áp lên đỉnh đầu tôi. Hơi thở của anh hổn hển thật to bên tai tôi, trên tóc tôi.
“Chết tiệt, Nell. Tại sao chứ?”
Tôi tìm thấy giọng mình. Nỗi đau trong từng từ của anh gần như có thể sờ thấy được, như thể tôi đã cắt vào da thịt của anh thay vì da thịt của chính mình, và tôi muốn làm dịu đi nỗi đau đó. Thật kỳ lạ. Tôi muốn làm dịu đi nỗi đau của anh, nỗi đau bắt nguồn từ vết cắt của tôi.
“Em không thể chịu được”, tôi thì thầm, vì lời thì thầm là tất cả những gì tôi có thể kiểm soát được. “Nó quá nhiều. Anh ấy đã chết, anh ấy sẽ không trở lại nữa. Là lỗi của em hay không… thì anh ấy cũng đã đi rồi. Anh ấy đã chết. Xương của anh ấy đã nằm trong quan tài, trở thành một ký ức đang dần mờ nhạt. Không gì có thể ngăn được nỗi đau đó. Dù là thời gian.”
“Anh biết.”
“Anh không biết đâu.” Những từ cuối cùng bị tôi gầm gừ trong cơn điên dại. “Anh đã không có ở đó. Anh không ở trong đầu em. Anh làm sao biết được.”
“Nó là em trai anh, Nell.” Giọng anh nghe vụn vỡ gần như giọng của tôi.
“Nhưng… anh đã bỏ đi khi chúng em mới mười một tuổi. Anh thậm chí còn chẳng bao giờ quay trở lại để thăm bọn em.” Đó là thứ mà tôi và Kyle chưa từng nói về, nhưng tôi biết nó khiến anh rối bời, khiến anh đau khổ. Bố mẹ anh sẽ không bao giờ nói bất cứ điều gì về Colton.
“Đúng thế, à… anh đã không có nhiều lựa chọn. Anh đã gần như không còn tồn tại. Mỗi ngày qua đi anh đều nhớ nó. Anh đã viết cho nó hàng ngàn bức thư trong đầu khi cố ép mình phải chìm trong giấc ngủ trên những chiếc ghế đá ngoài công viên, và trong những cái hộp bẩn thỉu sau các con hẻm, với những tờ báo phủ lên người. Cả ngàn những lá thư anh chưa bao giờ có thể viết, anh không thể viết. Anh không có tiền mua thức ăn hay chi trả cho một nơi trú ẩn, không nhiều hơn một cái vé xe buýt hai chiều đến Detroit.”
Một điều gì đó trong những thứ anh vừa nói đã tác động lên tôi một cách kỳ lạ. Nhưng tôi bị chóng mặt và yếu dần, mọi vật trước mắt mờ ảo đến nỗi tôi không thể định nghĩa nổi thứ gì.
Anh tạm thời bỏ tay ra khỏi miếng gạc garo, thận trọng nâng chiếc khăn ra khỏi tay tôi. Máu bắt đầu rỉ ra từ từ, nhưng chầm chậm. Anh bế nhấc tôi lên, tôi thả lỏng đầu mình dựa vào lồng ngực to lớn của anh. Anh đặt tôi lên giường, biến mất, rồi quay lại với một cuộn gạc, băng y tế và tuýp Neosporin.
“Lẽ ra vết thương này phải được khâu lại”, anh nói. Anh gấp một miếng gạc lại rồi đặt nó lên vết cắt, sau đó cán và cố định chặt vào quanh cánh tay tôi. “Nhưng anh biết em sẽ không có nó. Vì thế đây là những gì anh sẽ phải làm cho em.”
“Sao anh biết em sẽ không có chứ?”, tôi hỏi.
“Em sẽ sao?”
“Không đời nào. Nhưng sao anh lại biết?” Tôi quan sát khi anh bắt đầu dán các cạnh lại.
“Có lẽ anh sẽ không muốn, nếu như đó là anh. Sẽ có cả tá câu hỏi cùng cả tá dịch vụ cộng đồng, rồi tâm lý học và cả trại tâm thần xuất hiện trong vụ này. Tệ nhất là họ sẽ gọi về cho bố mẹ em.” Anh đặt hai ngón tay dưới cằm tôi, một ngón trỏ dọc theo hàm.
“Đó là những gì mà em sẽ nhận được nếu cái thứ khốn kiếp đó xảy ra một lần nữa. Anh sẽ đẩy em vào phòng cấp cứu và gọi về cho hai vị phụ huynh của em, như cái cách anh nên hành động lúc này, nhưng anh sẽ không làm vậy.”
“Tại sao lại không?”, tôi thì thầm.
“Vì họ sẽ hiểu sai tất cả mọi chuyện. Đây không đơn giản chỉ là vài câu khóc lóc để gây sự chú ý hay bất cứ thứ gì thuộc về tâm lý nhảm nhí cả.” Anh cọ trán mình lên trán tôi. “Vì anh có thể giúp em, nếu em để cho anh làm như thế. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua chuyện này.”
Chúng tôi ư? Chết tiệt. Chết tiệt. Mắt môi tôi vẫn đang run rẩy, ngực còn nặng trĩu. Bản năng trong tôi là gây ra những cơn đau để lấn át đi những giọt nước mắt, ngăn không cho chúng tuôn rơi nữa. Colton biết điều đó, anh đang giữ tôi thật chặt và thật sát trong ngực mình. Anh quyết tâm sẽ ủng hộ và yêu thương tôi. Đây chính xác là những gì tôi luôn luôn lo sợ, rằng sẽ phải thừa nhận việc mình thực sự rất muốn nó. Ngoại trừ việc anh kiên quyết không để cho tôi trốn chạy hay nói dối, rút lui hay giả vờ, và anh biết mọi mánh khóe của tôi.
“Để… nó… qua… đi”, anh thì thầm, giọng anh vẫn khốc liệt phả lên mái tóc tôi.
“Không. Không!”, tôi hét lên với từ cuối cùng.
“Em phải làm thế. Em không thể cứ lấy máu mình như vậy. Em không thể tiếp tục giả vờ, tiếp tục say xỉn như thế này.”
Một cái rùng mình, một cơn run rẩy, răng tôi va vào nhau lập cập và bập xuống môi dưới. Những ngón tay cào lên bộ ngực cứng như thép và săn chắc của anh. Tôi không nức nở. Tôi không…
Mẹ kiếp, đúng là tôi đang nức nở thật.
“Nó tệ chết đi được ấy. Colton…”, giọng tôi như lạc đi trong cơn nức nở nghẹn ngào và run rẩy. Cơ thể đang hấp hối của tôi như hớp lấy từng hơi thở. “Em muốn anh ấy quay trở lại! Em không muốn chứng kiến cảnh anh ấy chết thêm chút nào nữa.”
Tôi khóc và khóc, còn anh chỉ giữ tôi trong tay. Cuối cùng tôi cũng kéo mình ra và tuôn hết những gì muốn nói. “Hết lần này đến lần khác em nhìn thấy nó. Mỗi khi nhắm mắt lại, em thấy cảnh anh ấy chết. Em biết đó không phải là lỗi của mình, em luôn biết điều đó. Em đã tự thuyết phục rằng đó là lỗi của mình vì điều đó còn tốt hơn nhiều so với nỗi đau khi ý thức rằng anh ấy đã chết.”
“Thằng bé chết rồi. Em phải chấp nhận điều đó.”
“Em biết. Chỉ là nó rất đau.” Giờ đã đến lúc phải thú nhận những lời khó khăn nhất trong tất cả. “Em phát hiện ra rằng em đang dần quên mất anh ấy. Em thấy anh ấy đang chết dần hết lần này qua lần khác, nhưng em không thể nhớ nổi mùi của anh ấy như thế nào nữa. Cảm giác vòng tay của anh ấy ôm em như thế nào. Ngủ với anh ấy cảm giác như thế nào. Hôn anh ấy cảm giác ra sao. Em không thể nhớ được anh ấy nữa. Đôi khi em tự hỏi liệu em có thực sự yêu anh ấy hay không. Liệu đó có phải chỉ là rung động của tuổi mới lớn hay không. Em nghĩ đến việc em yêu anh ấy chỉ vì anh ấy là người đầu tiên của em. Bởi vì bọn em đã làm tình với nhau. Em không biết nữa. Em không nhớ nữa. Và giờ thì đến lượt anh, anh xuất hiện và anh… còn hơn cả anh ấy. Anh mạnh mẽ hơn anh ấy. Anh thay đổi em theo cái cách khiến em cảm thấy những điều mà anh ấy chưa bao giờ có thể. Cách anh hôn em, nó tuyệt vời hơn tất cả những gì em nhớ về những nụ hôn mà anh ấy dành cho em. Khi anh khiến em lên đỉnh, em nhận ra một điều rằng mình chưa bao giờ cảm thấy tương tự như thế, chưa bao giờ. Kể cả những lần em cùng với Kyle trong suốt hai năm yêu nhau.”
Một tiếng thét đau đớn và bất lực, tự ghê tởm chính mình, giận dữ, cùng với những giọt nước mắt trong đau khổ thoát ra khỏi cổ họng tôi. Colton giữ chặt tôi trong lòng, để cho tôi gào thét. Anh không giục giã tôi, hay dỗ tôi im lặng, không thì thầm bất cứ điều gì và cũng chẳng hề nói rằng mọi chuyện sẽ ổn.
“Em đã quên anh ấy mất rồi, Colton! Em thậm chí còn chưa từng một lần yêu anh ấy, còn anh ấy thì đã chết! Và em sẽ không bao giờ có được lại anh ấy, em sẽ không bao giờ bình thường trở lại được nữa!”
“Lãng quên là cách riêng của tâm trí em để giúp em bình ổn lại. Giúp em tiếp tục cuộc sống. Em đã yêu thằng bé, Nell. Thằng bé là người đầu tiên của em. Là người bạn tốt nhất của em trước khi việc đó xảy ra. Anh biết về hai em còn nhiều hơn thế. Bọn em ngay từ khi sinh ra đã không thể tách rời. Em đã thực sự yêu thằng bé. Đúng thế, Kyle đã chết, và chuyện đó tồi tệ hơn bất cứ chuyện quái gì khác. Nó đã bị mang đi khỏi em quá sớm, mang khỏi tất cả chúng ta quá sớm. Anh không thể nói với em rằng chuyện đó không sao. Nhưng em phải bình phục lại. Em phải để chính mình được chữa lành nỗi đau đó và tiếp tục cuộc sống. Em đang mắc kẹt trong khoảnh khắc về cái chết của Kyle, ngay lúc này. Em bị trói buộc trong một vòng luẩn quẩn không có lối ra. Em phải phá cái vòng đó thôi.”
“Em không biết phải làm thế nào.”
“Cảm nhận nó. Đau đớn vì nó. Để chính mình cảm nhận mọi cơn giận dữ đến từ sự thật rằng Kyle đã bị mang đi khỏi em. Cảm nhận nỗi mất mát này. Cảm nhận nỗi buồn đau và nhớ nhung thằng bé. Đừng khóa nó lại, đừng cắt chính bản thân mình để ngăn lại điều đó, đừng uống đến khi say mèm nữa. Chỉ cần em ngồi xuống, để cho tất cả mọi thứ mình cam chịu được bùng phát. Sau đó đứng dậy và tiếp tục cuộc sống. Thở một hơi một lần. Sống thêm một ngày một lần. Tỉnh dậy và thấy mình vụn vỡ. Khóc thật to cho thỏa thích. Sau đó ngừng lại và tiếp tục sống nốt thời gian còn lại trong ngày. Em không ổn một chút nào, nhưng em sẽ vẫn đang sống, và rồi bình yên sẽ trở lại với em, một ngày nào đó.”
“Anh nói nghe thật dễ làm sao.”
“Mẹ kiếp là không một chút nào, nó không hề dễ chút nào. Đó là điều khó khăn nhất trên đời. Nhưng đó là cách duy nhất. Những gì em đang làm sẽ giết chết chính em.”
Tôi cảm thấy anh đang nói về chính những gì từng trải qua trong cuộc sống của mình. “Anh đã làm điều đó ư?”
Anh thở dài. “Đúng thế. Nhiều hơn một lần.”
“Kyle thì sao?”
“Nó cũng thế.”
“Còn ai khác nữa sao?”
Anh lại thở ra một hơi dài lần nữa, một hơi thật dài và thất vọng. “Những người bạn. Những người anh em. Một cô gái mà anh… người mà anh đã yêu.”
“Kể cho em.”
“Mẹ kiếp. Thật chứ? Em muốn nghe điều đó bây giờ sao?” Tôi gật đầu khi anh gầm gừ trong lồng ngực. “Tốt thôi. Người đầu tiên là một trong những người bạn tốt nhất của anh và Split. T-Shawn. Split đã lớn lên bên cạnh cậu ấy. T-Shawn và Split đã bắt đầu với 5 - 1 Bisshop cùng nhau. Ở trên sàn bóng rổ, bọn họ chơi một ván bài. Chủ yếu là một vài ván đầu tiên, có một gã đã chơi bẩn. Sự việc vỡ lở. Một trong số những gã còn lại bắt đầu rút dao ra. Đâm vào cổ họng T. Anh đã chứng kiến… chứng kiến máu của cậu ấy chảy ướt đẫm bàn tay và cánh tay anh. Anh đã chứng kiến T chết, ôm cậu ấy bằng đôi tay vô dụng của mình khi cậu ấy chảy máu không ngừng… Sau đó, anh đã giết thằng khốn ấy. Anh đã nghiền nát đầu nó xuống sàn cho đến khi não nó chảy ra. Lúc đó, anh đã không thể ngăn lại hành động của mình. T là một chàng trai tốt. Một người bạn tốt. Một người hiền lành thực sự. Nhưng cậu ấy đã gặp vận xui khi sinh ra tại một khu ổ chuột. Em chẳng thể làm được gì ngoài việc giữ cho hơi thở của mình tồn tại. Mọi thứ thậm chí không hẳn là một sự lựa chọn. Nó đơn giản chỉ là cuộc sống. Một cuộc sống như luôn phải đứng trước mui xe. Làm sao nó có thể như thế chứ. T là một người đàn ông thông minh và lanh lợi. Cậu ấy lẽ ra đã được đến trường đại học, viết lách vài thứ lãng nhách thông thái nào đó, lẽ ra cậu ấy phải là một ai đó nếu như cậu ấy biết nắm lấy cơ hội. Nhưng không. Giờ thì cậu ấy đã không còn trên cõi đời này nữa.”
“Em rất tiếc.”
“Sau đó, một người anh em nữa của anh bị bắn. Là Lil Shady. Ban đầu bọn anh không phải bạn bè gì cho cam. Gái của cậu ấy từng có vài thứ dành cho anh, cậu ta không thích điều đó tẹo nào. Anh chưa từng làm gì với cô ấy, nhưng… cậu ấy không thích anh chỉ vì điều đó. Cuối cùng, khi mà bọn anh đã vượt qua được định kiến vớ vẩn này và tựa lưng chống đỡ nhau có điều gì đó tồi tệ xảy ra. Shady nhận một phát đạn vào đầu. Tạ ơn Chúa là anh đã không nhìn thấy điều đó. Nhưng cậu ấy cũng ra đi, và nó thật tồi tệ. Chỉ là… ra đi. Anh đã hút cần sa với cậu ấy một tiếng trước khi cậu ấy chết, em biết không. Sau đó Split và Mo gõ cửa phòng anh, mang Shady đến, la hét về một vài băng đảng khác đang lái xe đi.” Anh ấy đã chết, đôi mắt anh ấy trống rỗng hồi tưởng lại quá khứ. “Hai người khác cũng ra đi vào hai năm khác nữa, cùng một nguyên nhân trong những ngày khác nhau. Không một ai gần gũi với anh như T và Shady.” Anh thở dài, tôi nhận ra rằng anh đang chìm đắm vào những ký ức của mình.
Tôi đan những ngón tay mình vào tay anh. “Anh cũng đã nhắc đến một cô gái? Một người nào đó anh từng yêu?”
“Đó là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời anh. Lý do anh quyết định rời bỏ quãng đời ở các băng nhóm mà sống tử tế, mua một cửa hàng và cố tránh xa tất cả những thứ xấu xa đó.” Anh gục đầu xuống, vùi mặt vào mái tóc xoăn của tôi, hít một hơi thở thật sâu. “Tên cô ấy là India. Cô ấy xinh đẹp khủng khiếp. Mẹ cô ấy là người da den, bố là người Hàn Quốc. India có đôi mắt hình quả hạnh nhân, mái tóc đen dài óng ả đến tận thắt lưng, thân hình cô ấy giống như… ừ, giống như một ngọn lửa. Một cô gái ngọt ngào biết bao nhiêu. Quá ngọt ngào để phải sống trong một khu ổ chuột và đối mặt với những thứ khốn nạn. Cô ấy là một trong những người bạn của bạn gái Split. Cô ấy quanh quẩn ở đó rất nhiều lần và anh đã chú ý đến cô ấy. Dõi theo cô ấy, phải lòng cô ấy. Anh đã nhận ra rằng cô ấy cũng để mắt tới anh. Cuối cùng, bọn anh cũng đi đến một mối quan hệ chính thức sau một đêm tiệc tùng, lang thang nơi cửa thoát hiểm và tâm sự với nhau cho đến khi trời sáng. India muốn được học trong một ngôi trường xinh đẹp hoặc một ngôi trường hiện đại, cô ấy cũng không chắc mình muốn cái nào. Có thể sẽ thật tuyệt vời nếu như cô ấy được chọn cả hai.”
Rồi một đoạn dừng rất dài. Quá dài. Nhưng tôi cũng không thể lấp đầy nó. Tôi chỉ chờ đợi anh nói tiếp.
“Bọn anh đã hẹn hò với nhau khoảng một năm. Hẹn hò có lẽ là một từ không thực sự chính xác cho lắm vì nó không giống như là anh đang đưa cô ấy đến Broadway và Little Italy hoặc thứ gì đó vớ vẩn như thế, em hiểu chứ? Bọn anh đã ở bên nhau cả năm trời, đó là những gì anh muốn nói. Mẹ kiếp. Anh không thể nói về điều này.” Giọng anh vỡ òa, anh hít một hơi thật sâu, rồi thở ra, và lại tiếp tục, “Có vài thứ khốn nạn xảy ra với một băng đảng đối đầu với bọn anh, hai trận đối đầu. Một vòng quay khốn khiếp. Nó trở nên tồi tệ. Anh bị tách khỏi Split, mọi người bị một đám gangster với số lượng nhiều hơn anh có thể ‘cân’ được đuổi theo suốt hàng chục dặm. Anh không cố ý, nhưng anh đã dẫn chúng tới chỗ India. Cô ấy đang tụ tập với mấy người bạn. Khi nhìn thấy anh chạy xuống đường cô ấy lập tức hiểu rằng anh đang gặp rắc rối. Cô ấy gọi đám bạn ra giúp anh. Vì thế họ và anh đã hợp sức để giải quyết mọi việc, anh bị một cú vào vai, nhưng dù thế nào thì nó cũng không quá tồi tệ. Tên cuối cùng chửi rủa, bọn anh thấy hắn đã sẵn sàng bỏ chạy và để hắn làm vậy. Mẹ kiếp… Hắn chạy đi, sau đó dừng lại cách đó vài mét, nổ một phát súng, giống như câu chửi thề ‘Mẹ kiếp’ cuối cùng. India đứng ngay đầu mũi súng, viên đạn bay thẳng xuyên qua trán cô ấy. Một tai nạn quái đản. Anh có thể nhìn thấy khuôn mặt của gã đó. Hắn như thể đang muốn thốt lên rằng ‘Ôi khốn kiếp’, vì tất cả mọi người đều biết India. Không quan trọng việc em thuộc về nhóm nào, nếu em biết India, em sẽ phải yêu cô ấy, sẽ phải kính trọng cặp mông của cô ấy. Cô ấy là kiểu ngọt ngào như thế đấy. Gã bị tóm vào ngày hôm sau, không phải anh, nhưng nó đã xảy ra. Dù thế, nó không phải là vấn đề. Cô ấy đã chết. Tất cả mọi sự xinh đẹp của cô ấy, những ngọt ngào dó, tình yêu dành cho tất cả mọi người, không kể là ai… đều đã chết.”
Tôi cảm thấy tóc mình ẩm ướt, thấy những giọt nước mắt trong giọng anh. Tôi dịch chuyển, xoay người lại và kéo anh về phía mình. Tôi ôm khuôn mặt anh vào lồng ngực, và cuối cùng, tôi đã hiểu những gì anh muốn nói, rằng hãy để bản thân mình bị giày xéo. Colton là một gã cứng đầu, mạnh mẽ, kiên cường và cứng rắn. Nhưng anh ấy… đã tổn thương, đã bị vụn vỡ bởi những ký ức. Những ký ức dù là nhiều năm sau đó.
“Cô ấy là người đầu tiên anh từng yêu. Ý anh là, anh đã có rất nhiều bạn gái trước đó, em hiểu chứ? Anh thậm chí đã nghĩ rằng mình từng yêu một vài người, nhưng đó không phải là tình yêu. Đó chỉ là thứ gì giống như tình yêu, gần như là tình yêu. Nhưng khi em thấy cần phải ở bên một người nào đó, người khiến em có thể làm bất cứ điều khốn kiếp nào cho họ, bất kể là gì. Họ tồn tại trong da thịt, trong tâm hồn em, giống như chính em. Họ khắc sâu lên người em đến nỗi mỗi tấc không khí xung quanh khi em thở, mỗi sợi thần kinh trên người khi em tồn tại, đan xen vào nhau. Đó chính là tình yêu. Anh đã yêu cô ấy bằng một tình yêu như thế đấy.” Giọng Colton giống như… bị xé nát. “Và giờ thì cô ấy đã chết. Đó là lý do tại sao anh lại có những thứ này trên ngực, những vết sẹo. Anh không thỏa hiệp với nó. Anh cũng không thể chấp nhận được sự thật rằng cô ấy đã chết trong một thời gian dài tưởng chừng như bất tận. Nó rất đau, đau chết đi được ấy. Nó sâu đến mức anh phải dừng lại theo một cách nào đó, anh cảm thấy một thứ gì đó ngoài những đau đớn về tình cảm. Split là người đã cứu anh. Split đã khiến anh phải đối mặt với những gì xảy ra, bắt anh phải đối diện với tâm trạng thực của mình và để cho nó được bộc phát ra ngoài.”
Anh cười chua chát, thô tục. “Nhưng em lại chưa bao giờ để cho cảm xúc của mình được tự do. Em không dừng lại. Em cứ tiếp tục tổn thương, cứ tiếp tục yêu như thế đi. Nó không biến mất, em sẽ tiếp tục sống, và cuối cùng, cuộc sống của em sẽ tràn ngập những thứ rác rưởi cho đến tận cuối đời, nó sẽ ăn dần ăn mòn em. Để rồi một ngày nào đó, khi em biết rằng mọi chuyện đã qua. Nó vẫn sẽ đau, em vẫn sẽ nhớ về con người đó. Và, em quên mất những chi tiết. Quên mất mùi hương của cô ấy, quên mất cảm giác môi cô ấy hương vị như thế nào, làn da cô ấy ra sao, quên mất giọng nói của cô ấy bên tai mỗi ngày. Nó gần giống như một cuộc sống hoàn toàn khác, một người hoàn toàn khác đã từng yêu cô ấy. Nhưng đến mức ngày qua ngày, em biết là em đã ổn. Kiểu như thế.”
“Anh đã học cách yêu người khác?”, tôi hỏi, vì tôi cần phải biết.
Anh ngồi dậy, giờ thì chúng tôi mặt đối mặt, chân vắt lên chân. “Anh không biết gì về điều này.” Mắt anh đầy yếu đuối, để tôi nhìn vào nó. “Nhưng anh đang làm điều này. Anh sẽ cho em biết.” Anh ám chỉ tôi.
“Làm sao anh có thể dứt bỏ được bóng ma ấy, Colton?”, câu hỏi được thầm thì trong một khoảng im lặng kéo dài.
Anh nhún vai. “Anh không biết. Em không biết. Em chỉ nên hiểu rằng đó là một phần của bản thân mà em không thể rũ bỏ, vì nó thuộc về một người đã chết. Anh không biết nữa.”
“Chúng ta có thể làm điều đó không? Em và anh? Anh với bóng ma về India, còn em với bóng ma của Kyle?”
Anh nắm lấy tay tôi, mân mê những đốt ngón tay bằng ngón trỏ. “Tất cả những gì chúng ta có thể làm là cố gắng, làm hết sức mình. Cho đi tất cả, mỗi ngày một lần. Mỗi hơi thở một lần.”
“Em không biết làm cách nào để thực hiện được điều này. Em sợ.” Tôi có thể nhìn vào mắt anh, nhưng không có khả năng nhìn thấy những gì ẩn chứa trong đó.
Anh lại đưa tay ra để nâng cằm tôi lên, ép tôi phải đối diện với anh. Ngoại trừ việc lần này, anh cúi xuống đến khi môi anh miết lên môi tôi. “Anh cũng không biết cách, và anh cũng sợ. Nhưng nếu chúng ta muốn sống, không phải là để trở thành những người có nửa con ma cùng tồn tại, bế tắc trong những ký ức yêu đương mờ nhạt về ai đó đã chết, thì chúng ta phải cố thôi.” Anh lại hôn tôi. “Mình thấu hiểu nhau, Nelly. Anh và em, chúng ta đều đã mất đi những người chúng ta yêu nhất. Chúng ta có những vết sẹo và những nỗi nuối tiếc cùng với sự giận dữ. Chúng ta có thể làm điều đó cùng nhau.”
Tôi thở trong nỗi sợ hãi, cơn run rẩy, niềm khao khát được thoát ra. “Em thích anh gọi em là Nelly. Từ trước đến giờ chưa từng có người nào gọi em như thế.”
Anh chỉ cười và ôm tôi chặt hơn.