Hai ngày sau
Tôi chải những lọn tóc cuối cùng và buộc gọn gàng chúng lại bằng một chiếc dây chun. Tôi hầu như không nhận ra chính mình trong gương. Tôi xanh xao, nhợt nhạt như một con ma với quầng mắt thâm đen. Tôi liếc nhìn mình một lần nữa qua lớp kính phản chiếu, xanh xao như màu sắc của bầu trời, và trống rỗng. “Nell?”, giọng mẹ đến từ phía sau, mềm mại, và do dự. Tay bà ôm lấy cánh tay tôi. Tôi không đẩy ra. “Đến lúc phải đi rồi, con yêu.”
Tôi khó khăn chớp mắt, chớp mắt, nhưng chẳng có gì. Tôi vô cảm. Không có nước mắt. Tôi trống rỗng, vì trống rỗng còn tốt hơn nhiều so với đau đớn. Tôi gật đầu và quay gót lướt qua mẹ, phớt lờ cơn đau đang dội lên khi tôi đụng vào khung cửa. Cha đang mở cửa xe chờ sẵn, ánh mắt cẩn thận quan sát tôi như thể tôi có thể phát tiết hoặc sụp đổ bất cứ lúc nào.
Cả hai đều có thể. Nhưng nó sẽ không diễn ra, vì bạn phải cảm thấy điều đó thì nó mới diễn ra được. Nhưng tôi thì không, tôi chẳng cảm thấy gì cả. Trống rỗng. Trống rỗng. Trống rỗng là tốt nhất.
Tôi bước xuống cầu thang, tiến đến chiếc SUV Mercedes màu đen của cha. Tôi trượt vào ghế sau, thắt dây an toàn và chờ trong im lặng. Tôi thấy mẹ dừng lại ở cửa, đối mặt với cha, tôi quan sát họ trao cho nhau những cái liếc mắt đầy lo lắng dành cho tôi. Sau một lúc, cha đóng cửa trước và họ cùng bước vào xe. Chúng tôi ra về trong im lặng.
Ánh mắt cha bắt gặp ánh mắt tôi qua gương chiếu hậu. “Con có muốn ba mở chút nhạc không?” Tôi lắc đầu, nhưng không thể nào tìm được một chút giọng để nói. Ông quay đi và tiếp tục lái xe. Mẹ tôi xoay người ngoái lại ghế sau nhìn tôi, mở miệng định nói điều gì.
“Đừng, Rachel”, cha nói, chạm vào tay mẹ, “cứ kệ con bé”.
Tôi lại bắt gặp ánh mắt ba qua gương chiếu hậu, tôi cố thể hiện lòng biết ơn của mình dành cho ông một cách âm thầm, với đôi mắt vô hồn như đã chết.
Mưa trút xuống. Chậm chạp, từng giọt, từng giọt xuyên qua không khí ấm áp. Chẳng có gì giống với cơn bão đã cướp đi Kyle của tôi. Những đám mây ùn ùn kéo về màu xám, thấp so với mặt đất, ùn ùn kéo đến trên bầu trời, giống như một mái nhà bị vỡ. Những lớp xi măng ẩm ướt, những ngọn cỏ lấp lánh, những vũng nước trên vỉa hè.
Tôi nắm chặt một mảnh giấy nhàu nát trong tay. Lá thư của anh. Tôi đã nhớ nó từng câu, từng chữ. Tôi đã đọc nó, đọc đi đọc lại, cả ngàn lần.
Căn phòng quan sát nhỏ bé chật kín người. Tôi đứng cạnh quan tài, từ chối nhìn vào bên trong. Tôi đứng cạnh bức ảnh Kyle được đặt trong khung trang nhã, những bức ảnh của Kyle, của chúng tôi. Những người lạ trong những bức ảnh, tôi nghĩ họ đều thấy tôi hạnh phúc, hạnh phúc khi được sống cùng anh. Người ta bắt đầu những lời chia buồn rỗng tuếch. Những bàn tay siết chặt lấy tay tôi, những đôi môi áp lên má tôi. Những người bạn đang khóc. Những anh chị em họ hàng. Becca đang ôm tôi. Jason đứng trước mặt tôi, im lặng không nói gì, không ôm tôi, sự im lặng của anh ấy là điều tốt nhất anh ấy có thể làm để dành cho tôi. Và... Ôi... lạy Chúa tôi... Bác trai và bác gái, họ đang đứng trước tôi. Họ đã ở đây từ đầu đến cuối, nhưng tôi đã không thể nhìn thấy họ. Không thể chịu đựng nổi khi bắt gặp ánh mắt của họ. Nhưng giờ họ đang đứng đây, bàn tay họ đang siết chặt và lồng vào tay nhau, hai cặp mắt màu nâu giống Kyle y hệt, đang ghim vào tôi, tìm kiếm tôi. Tôi nói một chút về những gì đã xảy ra. Chúng tôi gặp một cơn bão, một cái cây đã đổ. Kyle đã cứu tôi.
Tôi không hé nửa lời về lời cầu hôn đó, về chiếc nhẫn trên tay tôi, chiếc nhẫn đã bị đeo sai ngón. Không nói bất cứ điều gì về sự thật rằng chúng tôi đã cãi nhau. Rằng lẽ ra tôi mới là người phải nằm ở đó.
Rằng nếu tôi không... Chúa ơi, quá nhiều thứ lẽ ra sẽ phải khác, con trai họ lẽ ra vẫn còn sống. Tôi không dám nói bất cứ điều gì với họ rằng cái chết của anh ấy chính là lỗi của tôi.
Giá mà tôi nói đồng ý lấy anh, có lẽ anh sẽ vẫn còn sống. Chúng tôi sẽ cùng nhau vào phòng ngủ. Có lẽ chúng tôi đã làm tình. Tôi nhìn chằm chằm vào mắt họ, cố tìm điều gì đó để nói.
“Con xin lỗi.” Đó là tất cả những gì tôi thốt ra được, và thậm chí là nó chỉ vừa to đủ để nghe, những từ ngữ phát ra từ họng tôi như rơi xuống vỡ vụn.
“Ôi Nell... ta cũng thế.” Bác gái ôm lấy tôi, khóc òa trên vai tôi. Tôi cứng đơ người, bác gái ôm tôi quá chặt. Tôi phải dùng mũi hít thở từng ngụm không khí rồi dùng miệng thở nó ra qua mái tóc đen của bà, những hơi thở run rẩy và căng thẳng. Tôi không thể để chính mình lấy lại cảm giác. Nếu tôi cảm thấy điều gì đó, tôi sẽ gục ngã.
Tôi không nghĩ rằng bà sẽ hiểu việc tôi đang cầu xin sự tha thứ của bà chỉ vì chính tôi là người đã giết chết anh ấy. “Xin lỗi” là tất cả những từ tôi có thể nạo vét từ tâm trí trống rỗng của mình ra để biện hộ cho bản thân. Cuối cùng, bác trai kéo bà ra khỏi tôi, ấn bà vào lòng ông trong khi bà vẫn còn run lên trong cơn nức nở.
Mọi người đến rồi lại đi, họ nói những lời chia buồn rồi thông cảm. Những gương mặt lướt qua tôi trong mờ ảo. Tôi liên tục gật đầu, lẩm bẩm những lời trên môi. Chỉ để họ biết rằng tôi vẫn còn ý thức, rằng tôi là một thực thể vẫn còn sống.
Nhưng sự thực không hề tốt đẹp như thế. Tôi không đang sống. Dù tôi vẫn thở. Tất cả mọi dây thần kinh của tôi đều vẫn hoạt động, máu vẫn được tuần hoàn trong người. Nhưng tôi đã chết, tôi đã chết cùng Kyle.
Cha tiến đến bên tôi, ôm tôi vào bờ vai ông bằng một tay. “Đến lúc rồi, Nell”.
Tôi không biết ý của ba là gì, đến lúc làm gì cơ? Tôi xoay người trong vòng tay ba, ngước lên nhìn ông, mặt nhăn lại.
Ba nhìn thấy câu hỏi hiện trên khuôn mặt tôi. Ông trả lời: “Đến lúc tiến hành thủ tục. Người ta sẽ đóng nắp quan tài và... thiêu xác cậu ấy”.
Tôi gật đầu. Ông kéo tôi đến một chiếc ghế và ấn tôi ngồi xuống. Bác trai đứng quay lưng về phía chiếc quan tài, bắt đầu bài phát biểu. Tôi nghe thấy những lời của ông, nhưng chúng chẳng có ý nghĩa gì cả. Những lời cuối cùng về Kyle, về sự tuyệt vời của anh ấy, về sự vĩ đại của anh ấy, về những hứa hẹn trong tương lai của anh ấy, ngắn gọn. Ngắn gọn những lời về sự thật, nhưng trống rỗng lúc này. Chẳng điều gì có ý nghĩa lúc này cả. Kyle đã chết rồi, từ ngữ chỉ là thứ vô hồn rỗng tuếch mà thôi.
Bác gái không thể mở lời được câu nào. Tiếp đến là Jason, anh ấy đứng lên và nói về Kyle, rằng Kyle là một người bạn tuyệt vời ra sao. Tất nhiên, những lời đó đều là sự thật.
Rồi đến lượt tôi. Mọi người đều nhìn tôi. Chờ đợi. Tôi đứng dậy, tiến về phía mọi người đã đứng, sau cái bục với một chiếc micro đã ngắt kết nối. Tôi chạm tay vào gỗ, với những móng tay màu mận chín mẹ chọn cho tôi.
Sau đó tôi biết rằng mình đã thay đổi. Nell ngày xưa biết cô ấy phải nói gì, cô ấy sẽ tìm được những lời lẽ đầy ý nghĩa và lịch sự để nói, cô ấy sẽ cho mọi người biết rằng Kyle tuyệt vời và khó tin đến mức nào, anh ấy sâu sắc và đầy quan tâm, yêu tôi biết bao nhiêu, rằng chúng tôi đã vẽ ra một tương lai tươi đẹp thế nào bên nhau. Nhưng chẳng có một lời nào được thốt ra, vì tôi đã chẳng còn là Nell của ngày xưa.
“Tôi yêu Kyle.” Tôi nhìn xoáy vào lớp gỗ vàng của căn phòng, vì những cặp mắt của tất cả mọi người đang ngồi phía dưới có thể sẽ xuyên thủng lớp áo giáp và khiến tôi tê tái, sẽ nhúng chìm tôi trong lớp dung nham cảm xúc được giấu kín phía dưới vẻ ngoài vô cảm, bên trong con tim đang cố tỏ ra bình thường của tôi.
“Tôi yêu anh ấy rất nhiều. Tôi vẫn yêu anh ấy... nhưng... anh ấy đi rồi. Tôi không biết phải nói gì nữa.” Tôi tháo chiếc nhẫn khỏi tay phải và giơ nó lên cao. Một vài người thở gấp. “Anh ấy đã cầu hôn tôi. Tôi nói với anh ấy rằng chúng tôi còn quá trẻ. Tôi đã nói với anh ấy rằng... tôi sẽ đến California cùng anh ấy. Kyle muốn học ở Stanford và chơi bóng đá. Nhưng tôi đã nói không, tôi đã từ chối, chưa đến lúc chúng tôi cưới nhau... và giờ anh đã đi rồi.”
Tôi không thể giữ nổi nữa, nhưng tôi phải làm thế. Tôi nén cơn nghẹn ngào vào trong, dồn nó lại, ép nó xuống. Tôi đeo lại chiếc nhẫn vào tay phải và bước ra khỏi phòng mà không một lần nhìn vào quan tài. Tôi biết, từ khi bà nội của Kyle qua đời, rằng người đang nằm trong đó không phải là Kyle. Đó chỉ là một cái vỏ, một bầu đất sét rỗng. Tôi không muốn thấy điều đó. Tôi muốn gặp Kyle trong tâm trí mình, mạnh mẽ, tuyệt đẹp, và vinh quang như thần Adonis, với những cơ bắp cuồn cuộn gợn sóng, với cái cách bàn tay anh chạm vào tôi, với mùi mồ hôi của anh trộn lẫn mùi mồ hôi của tôi.
Chỉ là, mỗi khi nhắm mắt lại và nghĩ đến anh, thứ duy nhất xuất hiện lại là một chiếc giày, ánh mắt anh săn lùng tôi khi sự sống tuột khỏi tay anh, là bàn tay anh đang nắm lấy những ngón tay tôi và rơi xuống, đong đưa, đong đưa như khi tôi được họ mang đi.
Tôi rời khỏi nhà tang lễ, chạy trốn bằng lối ra đằng sau, tạo một lối đi thẳng xuyên qua lớp cỏ ướt đến chỗ cây sồi lớn đứng sừng sững sau tòa nhà. Trước khi tôi tựa vào lớp vỏ thô ráp của nó, chiếc váy màu đen vấy nước ướt sũng và dính vào người tôi. Tóc tôi ẩm ướt quấn lên vai. Tôi rùng mình, vật lộn để giữ nó lại. Tôi thở, tiếng nghẹn ngào chực chờ òa vỡ khi cố gắng nén xuống tiếng nức nở của chính mình.
Tôi quay người lại, tựa trán lên thân cây sồi, nghiến chặt răng và thở hổn hển, tiếng rên rỉ bật qua môi tôi. Không khóc, không được khóc. Vì tôi không thể khóc. Tôi không thể cho phép mình được khóc.
Bỗng tôi thấy một luồng ấm áp phủ lên vai từ lớp vải mềm mại của chiếc áo vest. Tôi đẩy người khỏi cây sồi, quay lại và nhìn thấy một đôi mắt màu saphia tuyệt đẹp đang nhìn chằm chằm vào tôi, một đôi mắt màu xanh thăm thẳm, tuyệt đẹp. Khuôn mặt quen thuộc đã ám ảnh lấy tôi, đục ngầu và đau đớn, y hệt như Kyle, nhưng trưởng thành hơn. Già hơn, chín chắn hơn. Nghiêm khắc hơn. Ít hoàn hảo hơn, ít oai nghiêm hơn. Một mái tóc hơi dài, đen và xù xì, lộn xộn, dày và bóng như lông của một con quạ đen.
Colton. Anh trai của Kyle, lớn hơn Kyle khoảng năm tuổi.
Tôi đã không gặp Colton trong một khoảng thời gian rất dài. Anh rời xa nhà kể từ khi tôi và Kyle mới chỉ là những đứa trẻ, và từ đó không thấy anh trở lại. Tôi thậm chí còn chẳng biết anh đã ở đâu và làm gì. Tôi không cho rằng anh và bác Calloway không hòa thuận với nhau cho lắm, nhưng tôi không chắc vậy.
Colton chẳng nói câu gì, chỉ chỉnh lại chiếc áo khoác trên vai tôi rồi bắt chước tôi dựa lưng vào thân cây, chiếc cúc áo màu trắng trên cổ anh bung ra để lộ làn da và hình xăm trên cánh tay cũng như vai anh. Một biểu tượng thuộc về bộ lạc nào đó, hoặc đại loại thế.
Tôi nhìn anh chằm chằm, anh nhìn lại tôi, bình tĩnh và chững chạc nhưng chứa đầy những nỗi đau không nói thành lời. Anh hiểu tôi muốn được im lặng, tôi cần sự im lặng.
Tôi nhận ra trong túi áo của anh có một vật gì đó cứng, tay tôi mắc kẹt ở đó, và rút ra một chiếc bật lửa Zippo và một bao Malboro. Colton nhướng mày, lấy chúng khỏi tay tôi. Anh lật nó lại rồi lôi ra một điếu xì gà, hất nắp chiếc Zippo và bật lửa. Tôi nhìn anh, vì khi làm thế tôi sẽ giữ được những suy nghĩ tránh xa khỏi tâm trí mình.
Anh kẹp điếu thuốc giữa hai môi và bắt đầu hút, tôi cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ sẽ xảy ra trong tôi, khi má anh hóp vào. Một cảm giác giống như tôi biết anh, dù tôi không thực sự biết. Như thể tôi đã luôn xem anh rít thuốc và nhả ra từng hơi, chậm rãi, qua đôi môi bĩu lại. Như thể tôi đã luôn nhìn anh như thế, bất mãn, nhưng không bao giờ nói ra suy nghĩ của mình.
“Tôi biết, tôi biết. Những thứ này sẽ giết tôi”, giọng anh thô và sắc sảo, sâu lắng, nhưng vẫn có một chút giai điệu theo một cách nào đó.
“Em sẽ không nói gì hết.” Đó là những điều cực kỳ nhất mà tôi đã thốt ra trong 48 tiếng đồng hồ vừa qua.
“Em không cần phải nói. Tôi có thể đọc được điều đó trong mắt em. Em không thích và bất mãn với nó.”
“Em chỉ đoán là, hút thuốc sẽ có hại cho sức khỏe. Có lẽ đó là một thứ bị ghét bỏ mà em được răn dạy.” Tôi nhún vai. “Em chưa từng quen ai hút thuốc như anh”.
“Giờ thì em quen rồi đấy”, Colton nói, “Tôi không hút nhiều. Thường thì là xã giao. Hoặc khi tôi mệt mỏi”.
“Lần này được tính là mệt mỏi chăng? Em cho là thế.”
“Cái chết của em trai tôi sao? À, ừ, đây là một dịp để tôi hút thuốc liên tục đấy.” Anh buông những lời gần như tình cờ, gần như hờ hững, nhưng tôi có thể nhận ra nỗi đau đớn trong mắt anh, loại đau đớn nghiền nát con tim anh khi anh nhìn đi nơi khác, chằm chằm vào màu cam đào rực rỡ trên điếu thuốc lá đang cháy trên tay.
“Em có thể thử không?”
Anh nhìn tôi, nhướng lông mày, như ngầm hỏi tôi có chắc không. Anh giữ đầu lọc giữa hai ngón tay. Tôi để ý thấy dưới móng tay anh có một lớp bọng mỡ, đầu ngón tay có những vết chai, dấu hiệu cho thấy anh từng chơi guitar, hoặc vẫn đang chơi.
Tôi nhận điếu thuốc lá, rụt rè đưa lên môi, giữ nó ở đấy một lúc, sau đó hít vào. Tôi thưởng thức thứ khói khắc nghiệt đó trong cổ họng, môt vị như bạc hà, rồi tôi lại hít. Phổi tôi như bị đốt cháy, tự động đào thải khói thuốc, tôi nhả ra và ho sặc sụa. Colton phá lên cười vẻ thích thú.
Đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng chóng mặt, cảm giác như sắp ngã đến nơi. Tôi đưa tay bám vào thân cây để giữ thăng bằng. Colton giơ bàn tay khổng lồ ra nắm lấy khuỷu tay tôi.
“Hơi thuốc đầu tiên sẽ khiến em chóng mặt. Thậm chí ngay cả tôi bây giờ, nếu giữ nó một lúc trong phổi thì cũng sẽ bị như em mà thôi.” Anh lấy lại điếu xì gà và lại kéo một hơi nữa, sau đó nhả ra bằng mũi. “Đừng có nghiện nhé cô bé? Tôi không cần cái thứ chết tiệt này, biết là tôi làm cầu nối cho em đến với thuốc lá, nhưng đây là một thói quen xấu. Tôi nên từ bỏ nó nhỉ.” Anh lại rít một hơi, khiến cho những lời nói của anh cứ như một lời nói dối.
Bỗng nhiên lưng anh bị đập mạnh vào thân cây. Colton gập người xuống, như thể đau đến mức không đứng dậy nổi. Tôi biết cảm giác đó. Tôi lấy điếu xì gà khỏi tay anh, phớt lờ những luồng điện lạ lẫm và không được đón chào cho lắm xẹt qua cánh tay và những ngón tay tôi khi tôi chạm vào anh.
Tôi học anh kéo một hơi nữa, nếm vị khói của điếu xì gà, nhả nó ra, tôi vẫn ho, nhưng ít hơn lần trước. Cảm thấy trong đầu như lâng lâng một cảm giác khó tả. Tôi thích cảm giác này. Tôi lại rít một hơi nữa, sau đó trả nó lại cho anh. Tôi thấy mẹ đang đứng trước cánh cửa nơi tôi đã chạy qua nhìn tôi.
Colton dõi theo ánh mắt tôi, kêu lên, “Mẹ kiếp. Chắc đến giờ phải đi rồi”.
“Em có thể đi cùng anh không?”
Anh đang đẩy người ra khỏi thân cây thì ngưng lại giữa chừng. Anh đứng thẳng lên, lúc này anh cao hơn tôi khoảng một cái đầu. Bờ vai anh mạnh mẽ như một cầu thủ đá bóng, với cánh tay đầy đặn. Tôi nhận ra Colton trông thật khổng lồ. Kyle của tôi săn chắc và cơ bắp. Nhưng Colton thì khác. Trông anh khỏe mạnh hơn một cách rõ rệt. Anh cứng cáp. Anh hoang sơ.
“Đi cùng tôi á?” Anh dường như bị bối rối với câu hỏi của tôi.
“Đến nghĩa trang. Họ sẽ... muốn nói. Họ sẽ hỏi em cả đống câu hỏi. Em không thể... Chỉ là em không thể.”
Anh rít một hơi cuối cùng rồi bóp nát quả anh đào, giẫm lên nó, rồi nhét đầu lọc vào trong túi. “Được. Đi thôi.”
Tôi đi theo anh tới chỗ chiếc Ford F-250 với những cái bánh khổng lồ và ống xả động cơ Diesel phía sau khoang lái đang đậu. Nó dính đầy bùn đất và chiếc giường đằng sau đã bị khóa lại. Anh tiến đến gần tôi, không phải để chạm vào tôi, mà chỉ đứng đó. Tôi nghe tiếng mẹ gọi từ xa nhưng cố lờ bà đi. Tôi không thể tiếp nhận nổi hàng tá những câu hỏi mà tôi biết chắc là kiểu gì bà cũng phải tuôn ra một tràng.
Colton mở cửa xe ghế trước, chìa tay ra với nhã ý đỡ tôi lên. Một lần nữa luồng điện xẹt mạnh mẽ và kinh khủng đó lại trùm lên tôi khi anh chạm vào tôi. Chúa tha tội cho tôi.
Tôi lướt qua anh thật gần khi bước lên khoang lái. Người anh thoang thoảng mùi xì gà và nước hoa, và một mùi khác tôi không thể xác định nổi. Tôi thấy anh nuốt xuống một cách khó khăn và đưa ánh mắt sang nơi khác, rồi buông tay tôi ra một cách nhanh nhất có thể. Anh lau lòng bàn tay lên quần, như thể làm thế sẽ xua tan được ký ức về những rung động đến từ sự đụng chạm này.
Chỉ một lúc sau, anh đã có mặt trong khoang lái cạnh tôi, xoay chìa khóa để khởi động chiếc xe tải với một cú rung ầm ầm khàn khàn của động cơ. Chiếc ghế da rung lên dưới đùi tôi, không được thoải mái cho lắm. Tôi bỏ chiếc áo khoác của anh ra rồi xếp gọn gàng xuống chỗ ngồi giữa hai người. Khi chiếc xe bắt đầu khởi động, nhạc vang lên om sòm từ loa, giọng nam và nữ xướng lên, hòa vào nhau đến ám ảnh: “... Nếu anh chết trước khi bình minh thức dậy... anh biết tâm hồn mình Chúa chẳng thể mang nổi anh đi... Anh là vị khách lãng du trong thế giới của người chết... Anh là hồn ma lang thang lãng du...”.
Một điều gì đó đang vỡ ra trong lồng ngực khiến tôi phải nghiến chặt răng, đến khi hai hàm đau nhức, để giữ cho mình không sụp đổ. “Cái gì... ai thế này?”, tôi hỏi giọng thô và gay gắt.
“Của The Civil Wars. Bài này là ‘Barton Hollow’.”
“Thật đáng ngạc nhiên.”
“Em mới nghe chưa đầy ba mươi giây đâu.”
Tôi nhún vai, “... Cứ như hát cho em.”.
Anh chạm vào một nút trên bảng điều khiển và bài hát bắt đầu lại từ đầu. Tôi lắng nghe chăm chú, say mê. Bài hát tiếp theo dường như cũng đang hát cho tôi. Colton chỉ lái xe, không nói một lời, để mặc cho tôi nghe nhạc. Nhưng cơn đau thắt trong lồng ngực giảm dần khi tôi hòa mình theo những bài hát.
Và, từ lúc lên xe, không lúc nào tôi không cảm nhận được sự hiện diện của Colton, nó như thiêu đốt nhận thức của tôi. Anh đóng kín bốn cửa kính trên xe cho đến khi tôi cảm thấy ngột ngạt. Chỉ là, suỵt... ngoại trừ việc... sự tồn tại của anh... một cách nào đó... như làm lành đi những vết thương trong trái tim tan nát vì bị tổn thương của tôi.
Chỉ mỗi một thực tế đó đã đủ khiến tôi tràn ngập tội lỗi. Tôi không nên cảm thấy điều đó. Không nên cảm nhận bất cứ thứ gì quanh mình nữa. Không nên cảm thấy được an ủi, không nên cảm thấy thoải mái.
Tôi không xứng đáng với những điều đó.
Người ta dựng một mái che trên ngôi mộ chưa lấp và đặt hai dãy ghế ở hai bên. Mưa khiến trời trở lạnh. Tôi rùng mình khi bước khỏi khoang lái. Colton lại xuất hiện ở đó, mở cửa và cũng là mở rộng bàn tay anh.
Anh dường như quá to lớn, quá thô cứng để có thể trở thành một người lịch thiệp. Quanh anh là những mâu thuẫn dày đặc. Dưới móng tay anh có mỡ. Da tay cứng và chai, như một khối bê tông gai góc nhưng đang đặt dưới lòng bàn tay mềm mại của tôi khi tôi bước xuống xe. Mắt anh trượt lên người tôi, giữ ở đó trong khoảnh khắc ngắn ngủi, dao động như thể anh đang tìm kiếm, như thể anh đang ghi nhớ điều gì. Quả táo Adam của anh động đậy khi anh nuốt xuống. Đôi mắt anh nheo lại khi anh liếm môi, buông tay tôi ra sau khi giữ nó trong một nhịp quá dài.
Anh hít một hơi thật sâu, nhét tay trở lại trong túi quần và nghịch chùm chìa khóa làm nó kêu leng keng. “Đi thôi”, anh nói trong một tiếng thở dài.
Tôi theo sau Colton. Không hề muốn đến nơi đó. Tôi muốn bỏ chạy. Tôi không muốn phải chứng kiến cái cảnh chiếc quan tài gỗ, cái thứ mà trong đó có mối tình đầu của tôi đang nằm, được hạ dần xuống đất. Tôi gần như quay người lại và bỏ chạy.
Colton ngăn tôi lại, đôi mắt xanh lấp lánh của anh nhìn xuyên qua tôi. Anh chỉ gật đầu, một cái gật đầu nhẹ bằng việc hạ hơi thấp cằm xuống một chút, nhưng cũng đủ để tôi có thể bước một chân còn lại về phía trước, đưa tôi tiến về phía ngôi mộ. Như thể anh đang đi guốc trong bụng tôi. Anh biết tôi muốn bỏ chạy, nhưng anh không thể nào biết được điều đó, không nên biết điều đó. Anh đã không thể, và không hề biết gì về tôi. Tôi đã từng gặp anh nhưng chỉ có hai lần trong suốt cuộc đời. Anh là anh trai của Kyle, chỉ có thế, không còn gì hơn nữa.
Tôi cảm thấy cặp mắt của mẹ đang dõi theo tôi khi tôi dừng lại trước cỗ quan tài màu anh đào sẫm. Tôi đặt những ngón tay lên môi để ngăn mình không thốt ra những âm thanh, những cảm xúc được chôn kỹ. Tôi cảm thấy ánh mắt của bố đang đặt lên người tôi. Tôi cảm thấy ánh mắt của bác trai và bác gái Calloway. Tôi cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người, đặt lên tôi. Tôi đặt tay lên lớp gỗ lạnh ngắt của quan tài vì tất cả mọi người đều mong chờ điều đó. Tôi chẳng muốn gì khác hơn việc trèo vào trong đó với anh và ngừng thở, tìm ra anh ở bất cứ nơi nào tại thế giới bên kia.
Khi tôi quay người lại, đôi giày cao gót vướng vào cỏ khiến tôi bị vấp. Colton vươn tay ra bắt được tôi và giữ cho tôi đứng vững. Dòng điện tê rần lại một lần nữa chạy qua người. Anh lập tức buông tôi ra. Tôi ngồi sụp xuống. Vị mục sư trong bộ đồ đen, áo sơ mi của ông cũng màu đen, với viền cổ áo màu trắng, đứng trên ngôi mộ, nghiến lạo xạo vài câu kinh thánh trong miệng được phát ra một cách dễ dàng như ông đã từng học thuộc.
Tôi như ngừng thở. Tôi nghẹn ngào trong mớ cảm xúc đã được đóng kín lại của mình. Bằng một cách nào đó tay tôi đang cầm một bông hoa, quan tài của Kyle được hạ dần xuống vực sâu đen thẳm khủng khiếp đó. Tôi đứng bên miệng hố, ném hoa vào trong, như mọi người mong đợi.
“Em xin lỗi”, tôi thì thầm với anh. Chẳng có ai nghe thấy tiếng thì thầm đó ngoài Kyle, và tôi cũng chẳng định nói cho ai nghe thấy cả. “Tạm biệt Kyle. Em yêu anh.”
Tôi quay người bước đi, rồi bắt đầu chạy. Tôi giẫm mạnh lên đôi giày cao gót, khiến nó văng khỏi chân. Tôi mặc kệ và để chân trần trên cỏ, chạy băng qua bãi đậu xe rải đầy sỏi đá, kệ những âm thanh đang gọi với theo mình.
Nghĩa trang nơi Kyle nằm chỉ cách nhà bố mẹ tôi có vài dặm. Cách nhà tôi, cách nhà Kyle vài dặm. Tôi chạy dọc theo con đường lầy lội bùn đất, không quan tâm đến những cơn đau nhói khi đá dăm đâm vào chân. Tôi muốn những cơn đau, tôi cần những cơn đau thuộc về thể xác đó. Tôi chỉ quan tâm đến việc chạy. Ừ, chạy. Dù tôi loạng choạng với cái tay bị bó bột. Mỗi bước chân có thể khiến cánh tay bị gãy xô lệch đi, tăng thêm cơn đau dữ dội. Tôi chạy một mạch sang con đường dẫn về nhà và tăng tốc thật nhanh. Tôi nghe thấy một chiếc xe ô tô phanh gấp lại cạnh mình, nghe thấy tiếng cha đang cầu xin tôi. Mưa như trút nước đập mạnh lên đầu tôi, mưa không ngừng nghỉ kể từ ngày anh ra đi. Tôi mặc kệ điều đó, tôi không quan tâm đến cha, tôi lắc mạnh đầu khiến mái tóc ướt đập mạnh lên cằm. Tôi nghĩ rằng mình đang khóc, nhưng mưa dường như đã hòa lẫn nước mắt, tan đi vị mặn của nó.
Một chiếc xe khác, một giọng nói khác vang lên, tôi cũng mặc kệ. Chạy đi, chạy nhanh nữa lên nào. Chiếc váy ướt sũng dính lấy người, bám rịt vào da và hai đùi tôi. Bàn chân tôi đau đớn, bỏng rát, và bị đâm tả tơi. Cánh tay nhói lên những cơn đau dữ dội, giật từng cơn với mỗi bước tôi đi. Rồi tiếng chân người bắp kịp khoảng cách phía sau tôi, nhịp nhàng, thong thả, như tốc độ của một vận động viên chạy đường dài. Tôi biết chỉ có thể là người đó. Anh không cố bắt kịp tôi. Trong một khoảnh khắc, tôi đã cố vờ như đó là Kyle đang chạy phía sau tôi, nhường tôi chạy trước để anh có thể nhìn chằm chằm chiêm ngưỡng mông tôi. Ý nghĩ đó, hình ảnh đó, ký ức đó về Kyle ập đên, dễ dàng đưa tôi rơi vào trạng thái thở một cách khó khăn. Tôi lại vật lộn để chiến đấu chống lại đôi mắt đang sưng lên vì chực chờ bật khóc.
Tôi chạy nhanh hơn, sải chân anh phía sau tôi cũng tăng dần. Tôi lắc đầu thật mạnh khiến tóc đập vào miệng tôi, ướt nhoẹt. Chỉ với vài sải chân, anh đã chạy cạnh tôi, áo sơ mi ướt sũng và dính lấy người, trong suốt, chiếc cà vạt không còn trên cổ, vài nút áo mở ra để lộ đến giữa ngực. Anh theo kịp tôi một cách dễ dàng. Anh im lặng, thậm chí còn chẳng thèm nhìn tôi. Anh chỉ lặng yên chạy bên cạnh tôi. Hơi thở của chúng tôi bắt đầu vào chung một nhịp, hòa vào trong hai bước, tan ra trong hai bước, một nhịp điệu quá đỗi quen thuộc của tôi và Kyle.
Cuối cùng khi chỉ còn cách nhà có một dặm, tôi vấp phải một viên đá lớn trên đường khiến hai mắt cá chân bị trẹo, tôi ngã người về phía trước. Trước khi kịp chạm xuống đất thì tôi nhận ra mình đã nằm trong vòng tay Colton. Anh giảm tốc độ để đi chậm lại, bế tôi trong vòng tay anh, trong tư thế của một người lính cứu hỏa đang thực hiện nhiệm vụ của mình, một cánh tay anh đặt dưới hai đầu gối tôi, một cánh tay khác ôm lấy vai tôi. Anh thở một cách nặng nề, bước như chậm lại.
“Em có thể tự đi được”, tôi nói.
Colton dừng lại và thả tôi xuống. Nhưng ngay khi tôi có thể đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể lên mắt cá chân thì cơn nhói đau lại ập đến khiến tôi nhảy dựng lên.
“Để tôi giúp em.”
“Không.” Tôi dùng một tay bấu chặt lấy bắp tay còn lại, nghiến chặt răng bước lên trước một bước. Đau, nhưng tôi có thể làm được.
Không, sẽ không để anh bế tôi một lần nữa. Sẽ có quá nhiều câu hỏi được đặt ra nếu như tôi xuất hiện ở nhà trong vòng tay của Colton. Tôi quá hiểu rằng chắc chắn sẽ có một chướng ngại nào đó.
Nhưng lý do thực sự của việc tôi không muốn nằm trong vòng tay anh nữa vì cảm giác được anh ôm trong lòng tại sao lại quá yên bình như thế, nép mình trong vòng tay anh, quá thoải mái. Quá tự nhiên... giống như... ở nhà.
Cảm giác tội lỗi lại vây lấy tôi một lần nữa, tôi ép mình buộc phải dồn lực xuống hai mắt cá chân đang bị trẹo của mình. Cơn đau nhói thông lên chân. Cơn đau đã làm tốt nhiệm vụ của nó. Nó khiến tôi bị phân tâm. Nó cho tôi một lý do để rít lên tiếng rên rỉ qua kẽ răng, nó để những giọt nước mắt được tự do tuôn rơi. Tôi đang khóc chỉ vì cơn đau từ mắt cá chân bị trẹo, và rồi nó sẽ qua thôi. Không, sẽ không khóc vì nỗi đau trong trái tim mình lúc này, vì nó sẽ không bao giờ phai nhạt đi. Nó chỉ ngày càng lớn hơn, nặng hơn, đau hơn, và sắc bén hơn với từng phút trôi qua, từng giờ trôi qua, từng ngày trôi qua.
Tôi lại vấp. Tay anh lại vươn ra giữ tôi lại. “Ít nhất hãy dựa vào tôi, Nell”, anh nói. “Đừng bướng bỉnh nữa.”
Tôi dừng lại, bước chân được nâng lên khe khẽ. Rồi do dự. Cân nhắc.
“Không.” Tôi kiên quyết lắc đầu đẩy tay anh ra, hạ bước chân xuống và bước một bước trông có vẻ tự nhiên. Không khập khiễng, không cà nhắc.
Nhưng cơn đau tồi tệ đến mức tôi không thể thở nổi, nhưng tôi thích cơn đau này. Nó xua tan đi những cảm giác tội lỗi. Nó đẩy lùi nỗi đau trong tâm hồn tôi. Nó cuốn đi những cơn ác mộng của hiện thực, nó xóa nhòa nhận thức của tôi rằng Kyle đã ra đi mãi mãi. Anh không còn nữa. Anh chết rồi. Anh thực sự đã đi rồi.
Anh đã chết, chỉ vì cứu tôi.
Tôi lại tiến thêm một bước và để nỗi thống khổ rửa sạch tâm hồn mình. Tôi cúi đầu xuống để tóc có thể che đi khuôn mặt, che khuất cả tầm nhìn về hai phía của mình. Tôi nghe tiếng bước chân của Colton đang sánh bước bên cạnh tôi, nghe thấy hơi thở của anh, ngửi thấy mùi hương cay, mờ dần của khói thuốc, nhạt hơn mùi nước hoa và mùi mồ hôi rịn ra từ những cơn gắng gượng tôi đang cố thực hiện này. Mùi đàn ông. Mùi của Colton độc nhất, an ủi một cách hoàn hào, và quá ư quen thuộc.
Quãng đường một dặm trở về nhà quả là một chặng đường dài, rất dài. Mắt cá chân của tôi bắt đầu sưng lên đau nhói, cơn đau tăng vọt lên đến tận chân và chạm đến hông. Tôi đẩy cửa bước vào nhà, vờ như không thấy ba mẹ đang ở trong phòng làm việc, những người đã bật đứng dậy và gọi tên tôi. Colton theo sau tôi bước vào nhà.
“Mắt cá chân của con bé bị trẹo”, anh tóm tắt câu chuyện với họ. “Tôi cho là con bé bị bong gân.”
“Cám ơn cậu đã đi cùng con bé”, cha nói. Nghe giọng ông có chút nghi ngờ.
“Không có gì.” Tôi đứng trên gác, nghe giọng Colton trả lời. Rồi tiếng bước chân anh ken két trên nền đá cẩm thạch. Cuối cùng là tiếng cửa được mở ra.
“Cô rất tiếc vì mất mát của con, Colton”, mẹ nói.
“Vâng.” Giọng anh trả lời, chỉ một từ, rồi cánh cửa được đóng lại, anh đã rời đi. Tôi khập khiễng bước vào phòng, để bản thân được yếu đuối khi chỉ còn lại một mình. Tôi đóng cửa, trượt người khỏi chiếc váy, quần lót của tôi đã ướt đẫm nước mưa, tôi lấy miếng vải chụp đầu chụp lên tóc và bước và bồn tắm. Nước nóng chạm lên người tôi khiến lưng tôi bỏng rát, như cọ rửa đi những đau đớn, nhưng không rửa nổi những tội lỗi.
Khi nước giảm nhiệt độ chỉ còn hơi âm ấm, tôi bước khỏi bồn rồi quấn mình trong chiếc áo choàng lớn. Tôi cuộn tròn người trên chiếc giường, dưới một đống chăn. Sự im lặng trong căn phòng khiến tôi rơi vào suy nghĩ. Nhắm mắt lại, tôi lại nhìn thấy Kyle, thấy hình ảnh anh bị nghiền nát dưới thân cây, đâm xuyên người anh, tôi thấy máu chảy, thấy hơi thở của anh thì thào. Tôi nghe giọng anh đang thầm thì bên tai tôi, “Anh yêu em... Anh yêu em...” lặp đi lặp lại, cho đến khi anh không còn thở nữa và tiếng còi báo động vang lên từ rất xa trong khoảnh khắc anh qua đời.
Tôi nghe tiếng cửa mở, cảm thấy giường như lún xuống khi mẹ ngồi sát cạnh tôi. Tôi nhắm nghiền mắt cảm thấy có thứ gì đó nóng và ướt chảy lên má. Không phải là nước mắt. Tôi sẽ không khóc. Không thể khóc. Nếu tôi để những giọt nước mắt rơi xuống, tâm hồn tôi sẽ không thể giữ nổi nữa. Tôi sẽ chẳng thể ngừng khóc được. Tôi sẽ vụn vỡ... tan thành từng mảnh. Chất lỏng trên má tôi là máu, chảy ra từ khóe mắt và trái tim rách nát của tôi.
“Nell... con yêu”, giọng mẹ êm ái và mềm mại. Tôi thấy mẹ lật chăn ra và dò dẫm mắt cá chân của tôi bằng những ngón tay của bà. “Ôi Chúa ơi, Nell. Con cần gặp bác sỹ ngay. Mắt cá chân con sưng vù và tím hết cả lên rồi.”
Tôi lắc đầu phản đối, “Chỉ cần băng nó lại rồi chườm lạnh thôi mẹ. Nó không bị gãy đâu.”
Mẹ thở dài, ngồi im lặng một lúc lâu, rồi trở lại với một túi đá và miếng băng ACE. Khi tôi đã được chườm lạnh và băng bó, bà lại ngồi lại bên tôi.
“Mẹ không biết là con lại quen Colton.”
“Con không quen anh ta.”
“Con đã hút thuốc.” Tôi không trả lời. Tôi không có lý do gì biện hộ cho việc đấy để nói với bà. “Nói chuyện với mẹ nào bé con.”
Tôi lại lắc đầu. “Nói cái gì mới được cơ chứ?”, vừa nói tôi vừa kéo chăn trùm lên đầu phủ kín mặt.
Mẹ kéo nó xuống và vén mái tóc ẩm ướt khỏi mắt tôi. “Mẹ không thể nói rằng nó sẽ ngừng khiến con bị tổn thương. Nhưng nếu con chấp nhận, nó sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Anh trai của mẹ tôi đã qua đời trong một tai nạn ô tô khi mẹ còn học đại học. Giọng bà vẫn còn nghẹn ngào mỗi khi nhắc về ông. Tôi đoán là họ rất thân với nhau, rất gần gũi.
“Con không muốn nó trở nên dễ dàng.”
“Tại sao?” Bà lấy chiếc lược từ bàn trang điểm và kéo mạnh cho đến khi tôi chịu ngồi dậy. Bà chải tóc cho tôi với những bước chải dài và dịu dàng, khiến tôi nhớ lại khi tôi còn là một cô bé con. Bà thường hát cho tôi nghe và chải tóc cho tôi trước giờ đi ngủ.
“Vì nếu nó trở nên dễ dàng hơn... con... con sẽ quên anh ấy.” Tôi vẫn còn giữ tờ giấy anh ấy viết cho tôi nhiều năm trước đó trong bàn tay đã bị bó bột của mình. Tôi cầm nó bằng bàn tay lành lặn và mở ra, đọc đi đọc lại. Tờ giấy hơi ẩm vết mực xanh nhòa đi nhưng vẫn còn đọc được.
Tôi nghe tiếng mẹ thở dài, một thứ gì đó nghe như tiếng nấc. “Ôi, con yêu. Không đâu. Ta hứa với con, con sẽ không bao giờ quên cậu ấy. Nhưng phải để cho chính mình được lành lặn. Sẽ không có bất cứ sự phản bội nào dành cho những ký ức về Kyle khi con để nỗi đau đó được xóa đi. Kyle sẽ muốn con được bình an, thằng bé sẽ muốn thế đấy.”
Tôi đưa tay ôm lấy cổ mình, thấy thứ gì đó dày và nóng trong cổ họng. Tôi không biết chính xác đó là cái gì. Nếu tôi ngừng nhớ, nếu tôi cố xóa đi nỗi đau này, đó sẽ là một sự phản bội với anh. Với chúng tôi.
“Đây không phải lỗi của con, Nell.”
Tôi rùng mình, hơi thở phản bội lại chính mình. “Hát cho con nghe đi? Giống như mẹ từng làm ấy.”
Tôi phải đánh lạc hướng mẹ. Tôi không thể nói cho mẹ biết tội lỗi của tôi lớn như thế nào. Mẹ sẽ tiếp tục thuyết phục tôi rằng không phải như vậy.
Mẹ thở dài như thể đọc vị được ý định của tôi. Bà hít một hơi, chải một đường dài trên tóc tôi bằng lược, và hát. Bà hát bài “Danny’s Song” của Kenny Loggins. Đó là bài hát yêu thích của bà, và tôi nhớ từng từ từng chữ một trong bài hát đó khi mà tối nào cũng lắng nghe bà hát trong suốt những năm tháng trưởng thành. Khi những nốt cuối cùng kết thúc, tôi lại rùng mình lần nữa, cảm thấy những giọt máu từ tim đang rỉ ra nhiều hơn trên khóe mắt. Tôi không lau đi mà để mặc chúng rơi xuống, chạm vào môi tôi, rớt xuống cằm tôi.
Mẹ bỏ lược xuống rồi đứng lên, nhẹ nhàng dặn tôi, “Ngủ đi, Nell”.
Tôi gật đầu rồi nằm xuống. Cuối cùng tôi cũng ngủ thiếp đi, và mơ. Những giấc mơ ám ảnh tôi, những giấc mơ tra tấn tôi. Ánh mắt Kyle đang nhìn tôi, chết dần. Ánh mắt Colton đang nhìn tôi, thấu hiểu tôi.
Tôi lại mở bức thư Kyle viết ra, đọc đến bảy lần. Đọc từng lời trong hơi thở như đọc một bài thơ. Tôi tỉnh dậy khi đồng hồ chỉ 3 giờ 38 phút sáng. Tôi không thể thở nổi khi cơn đau từ sự ra đi của Kyle đè lên ngực. Bốn bức tường trong phòng như nhốt tôi lại trong không gian chật hẹp, đè nặng lên tâm trí tôi. Tôi cởi chiếc túi chườm đá đã tan khỏi chân và băng lại mắt cá, mặc lên người chiếc quần thể thao rộng mà tôi rất thích vào. Sau đó tôi khoác lên người chiếc áo tập chạy - áo của Kyle. Tôi vẫn còn ngửi thấy mùi của anh, và chỉ điều đó thôi đã khiến ngực tôi như nặng ngàn cân, nhưng cũng khiến tâm hồn tôi được thanh thản đi phần nào. Mùi của anh xuyên qua tôi, khiến tôi tê liệt, khiến tim tôi thổn thức. Tôi lặng lẽ bước xuống nhà, chậm rãi, từ từ, lúng túng, để không phải dùng đến chân quá nhiều. Tôi bước ra ngoài bằng phía cửa sau, bước xuống những bậc cầu thang, bước lên con đường sỏi đá dẫn đến bến tàu.
Tiếng đàn guitar lặng lẽ trôi đến tai tôi từ hướng cầu tàu nhà Calloway. Tôi biết người đó là ai. Bãi cỏ ướt đẫm sương từ cơn mưa vừa dứt dưới chân tôi lạnh và cứng. Không khí ban đêm mát mẻ và trong lành, bầu trời như một tấm chăn đen rải những đốm nhỏ màu bạc. Tôi đi chân trần nhẹ nhàng lướt trên sàn gỗ trơn mòn của bến tàu. Hợp âm guitar không chút ngập ngừng, nhưng tôi chắc anh biết rằng đó là tôi. Anh đang dựa lưng lên chiếc ghế Adirondack, chân duỗi dài trước mặt, ôm cây đàn trong lòng. Một chai rượu đặt bên cạnh.
“Em nên có một đôi giày”, anh nói, chọn một giai điệu chậm và du dương.
Tôi không trả lời. Một chiếc ghế thứ hai đặt sát cạnh chiếc ghế của Colton, anh giữ cây đàn bằng tôi khi vươn tay ra để kéo nó lại gần hơn. Tôi thả lỏng mình trong chiếc ghế, nhận thức được vẻ căng thẳng của anh, bàn tay anh đang chờ được vươn ra giúp tôi.
“Chân em sao rồi?” Anh nhấc chai rượu đặt lên môi, nhấp một ngụm dài, rồi đưa nó cho tôi.
“Đau.” Tôi do dự nhấp một ngụm. Whiskey như đốt cháy cổ họng tôi. “Ôi Chúa ơi, cái gì thế này?”, tôi rít lên, thở giãy giụa và ho cật lực.
Colton cười khúc khích. “Jameson Irish Whiskey, bé con ạ. Loại Whiskey tốt nhất ở đây đấy.” Anh vươn tay xuống phía bên kia của chiếc ghế, rồi đưa cho tôi một chai bia. “Đây. Dùng tạm cái này đi.”
Tôi cầm chai bia và bật nắp, nhấm nháp. “Anh cố khiến em say đấy à?”
Anh nhún vai, “Em thích từ chối lúc nào chẳng được”.
“Có được không?”, tôi hỏi.
Anh nhấp một ngụm bia rồi trả lời: “Tôi không biết. Tôi vẫn chưa đủ say”. Anh lại nhấp một ngụm Jameson. “Nếu đủ tôi sẽ trả lời cho em.”
“Biết đâu tự em sẽ tìm được câu trả lời.”
“Có thể. Nhưng đừng có về kể với bố mẹ em rằng tôi cho em dùng cồn đấy. Em vẫn chưa đủ tuổi.”
“Cồn gì cơ?” Tôi lại nhấp một ngụm Whiskey bỏng như lửa nữa và rơi vào trạng thái choáng váng, mất cân bằng, Nhưng cảm giấc tội lỗi vẫn không biến mất, nỗi buồn chẳng thể tiêu tan, mà ngược lại dường như còn nhiều hơn dưới do tác động của rượu.
“Nếu em uống ít thì tôi sẽ không cản em. Nó sẽ ngấm nhanh đấy.”
Tôi đưa chai rượu trả lại cho Colton và nắm chặt chai bia trong tay. “Làm sao mà anh biết được em không phải một đứa nghiện rượu chứ?”
Colton bật cười thoải mái. “Tốt, tôi cho là tôi không biết chắc chắn điều đó. Nhưng mà em không phải đứa có thể uống được nhiều đâu.”
“Làm sao anh biết chứ?”
“Em là một cô gái tốt. Kyle sẽ không hẹn hò với mấy đứa con gái thích tiệc tùng đâu.” Anh hơi nhỏm người dậy, nhét tay vào túi quần lấy bật lửa và thuốc lá. “Ngoài ra thì phản ứng của em khi uống ngụm rượu đầu tiên đã đủ để nói lên tất cả rồi.”
“Anh nói đúng. Em không uống được rượu. Kyle và em từng bị đau đầu như búa bổ một lần rồi. Thật kinh khủng.”
“Nếu em uống có chừng mực thì rượu sẽ mang lại nhiều thứ hay ho. Nhưng tụ tập lúc nào cũng mang lại những hành động quá đà.” Anh phả ra một làn khói màu xám tan dần trong bầu trời đêm đầy sao.
Chúng tôi ngồi lặng lẽ bên nhau thêm một lúc nữa. Colton liên tục uống. Tôi lại bắt đầu câu chuyện với anh và mở chai bia thứ hai để nó có thể được tiếp tục.
“Em không thể giữ mọi chuyện trong lòng mãi được”, Colton nói, nhưng không khiển trách.
“Tại sao không chứ. Em làm được.” Tôi phải làm được.
“Em sẽ phát điên lên thôi. Dù sao thì rồi sẽ có lúc em bộc phát nó ra ngoài, bằng cách này hay cách khác.”
“Điên còn hơn là bị tàn phá.” Tôi không chắc rằng nó sẽ đến từ đâu, thậm chí còn chẳng nghĩ hoặc có ý nói về điều đó.
“Em không bị tàn phá. Em đang đau.” Anh loạng choạng đứng lên và đi chầm chậm về phía cầu tàu. Tôi nghe tiếng kéo khóa quần, rồi tiếng xè xè “trút nỗi buồn” của anh.
Tôi đỏ mặt dù là trong bóng tối. “Anh có cần phải làm điều đó trước mặt em không?”, tôi hỏi, giọng run rẩy vì bị kích thích và muốn phá lên cười.
Anh kéo khóa lên rồi quay người lai đối diện với tôi, lắc lư tại chỗ. “Xin thứ lỗi. Có vẻ như tôi thô lỗ quá hả? Tôi không nghĩ thế đâu.”
“Chết tiệt là nó lại quá thô lỗ.”
“Tôi đã nói lời xin lỗi rồi nhé. Dù thế thì tôi không nghĩ em lại thuộc dạng khó tính đâu.”
“Em không khó tính. Em cũng cần phải đi tè bây giờ, nhưng em không thể làm như anh làm, ngay ở cầu tàu đâu.”
Anh mỉm cười. “Ồ... Ôi... tôi không biết phải nói gì với em đâu. Em có thể thử ngồi xổm ra phía rìa xem sao?”
Tôi khịt mũi. “X...xì, vâng. Ý kiến hay đó. Em có thể ngã xuống sông hoặc tự tiểu lên chân mình. Hoặc có thể là cả hai chăng.”
“Tôi sẽ không để em ngã đâu.”
“Em không nghi ngờ điều đó.” Tôi tự tỳ vào người để đứng thẳng lên, đấu tranh bằng mọi cách để lấy thăng bằng mà không đặt quá nhiều trọng lực lên mắt cá chân. Tay Colton đã cố định trên vai tôi từ lúc nào, giữ cho tôi không lảo đảo.
“Giờ thì, em sẽ tiến về phía trước?”. Colton hỏi. Tôi gật đầu. “Hay lùi lại phía sau?”
Tôi nhún vai, “Có lẽ. Em cũng chẳng thể ngủ thêm được nữa kể cả có cố đến thế nào”.
Colton rời khỏi tôi để vít lại cổ chai Jameson. Tôi chờ cho đến khi anh quay trở lại, sau đó chúng tôi cùng bước về phía con đường. Khi tôi bắt đầu rẽ trái hướng về phía nhà mình. Colton kéo mạnh cánh tay tôi.
“Bố mẹ tôi có một phòng tắm ở tầng trệt. Nó thông ra sân, vì thế em sẽ không cần phải đi lên bất cứ bậc thang nào cả.”
Tôi biết điều này từ nhiều năm nay khi thường xuyên qua lại nhà Kyle. Nhưng tôi không nói ra. Anh đi trước tôi để bật công tắc đèn. Anh chờ đến khi tôi bước ra, rồi lại giúp tôi trở xuống bến tàu. Anh hiện diện bên tôi im lặng và vững vàng khi chân tôi trượt dài trên cỏ.
Chúng tôi trở lại những chiếc ghế, anh lại cầm cây đàn lên, gảy vài hợp âm, và bắt đầu chơi một bản nhạc. Tôi biết bản nhạc này chỉ sau vài nốt. Bản “Reminder” của Mumford & Sons. Tôi cứ tưởng anh chỉ biết đánh đàn, vì thế tôi đã sững sờ khi anh hít một hơi và bắt đầu hát từng câu bằng giọng khàn khàn, trầm thấp đầy giai điệu. Không những thế anh thậm chí còn biến tấu bản nhạc. Anh đảo nó đi, thay đổi nó, biến nó thành bản nhạc của anh. Khiến nó thực sự trở thành một bài hát ám ảnh, đẹp đẽ. Phiên bản của Colton đã chạm đến một điều gì đó trong tâm hồn tôi.
Tôi nhắm mắt lại và lắng nghe, tôi cảm nhận được sức nặng trong lồng ngực như giảm dần đi, nhưng chỉ một ít. Khi anh chấm dứt bản nhạc, tôi từ chối mở mắt ra. “Anh có thể chơi thêm bản nào khác không? Làm ơn?”
“Được. Em muốn nghe bài gì?”
Tôi nhún vai, dựa đầu vào thành ghế. Colton gảy một vài nốt vài lần rồi hắng giọng. Tôi nghe tiếng chất lỏng ừng ực khi anh hớp một ngụm rượu. Tôi cảm nhận chất thủy tinh lạnh chạm vào tay, và tôi cầm lấy nó, uống mà không hề mở mắt. Giờ thì tôi mong chờ sự đốt cháy trong cổ họng. Tôi cảm thấy thanh thản trong cái ngà ngà lâng lâng. Cảm giác tội lỗi và nỗi đau vẫn còn đó, như những viên than trong lò đang bốc cháy dưới những tầng mây của chất kích thích.
Colton bắt đầu một bài hát khác, và tôi cũng nhận ra nó. “Đây là bản ‘Like a Bridge Over Trouble Waters’ của Simon và Garfunkel.” Cách Colton giới thiệu bài hát và ca sĩ khiến tôi nghĩ rằng anh đã từng làm điều này cả trăm lần trước đây, rằng anh đang thực hiện nó như một thói quen. Liệu anh có phải một người biểu diễn hay không? Nhưng dường như anh quá to lớn, quá thô kệch, quá hoang dã, quá khó để có thể trở thành một anh chàng ngồi trong quán café, sau một chiếc microphone và chơi các bài hát dân gian một mình. Nhưng... nghe anh chơi đàn và ngân giọng hát trong những nốt nhạc cao, lại có vẻ gì đó rất tự nhiên. Tôi như chết lặng với giọng hát thô kệch đẹp đẽ của anh. Anh đã biến bài hát thành một bài thơ. Thời điểm đó, tôi đã ước một cách tuyệt vọng, rằng mình có thể tìm thấy cây cầu để vượt qua cơn lũ khó khăn nhất, con nước đau buồn nhất trong cuộc đời của riêng mình.
Nhưng chẳng có cây cầu nào cả. Chỉ có cơn lũ dữ dội từ những giọt nước mắt tuôn rơi không thể ngừng lại được.
Khi bài hát kết thúc. Colton chuyển qua một bài hát khác, một bài tôi không biết và anh cũng chẳng nói cho tôi biết tên của nó. Nó nhẹ nhàng, trầm thấp, và mềm mại, một giai điệu tròn trịa được trình diễn với tiết tấu lên và xuống liên tục. Anh ngân nga theo những nốt nhạc, với những nốt bass rung lên sâu trong cổ họng. Một thứ gì đó trong bài hát xuyên qua cồn và lớp áo giáp tê dại quanh nỗi đau của tôi, ấn tượng và ám ảnh. Bài hát không có lời, nhưng nó lại giống như một bài điếu văn. Tôi chắc đã không thể giải thích được điều đó, nhưng bài hát toát ra một vẻ đau buồn, như tang tóc, chia ly.
Cổ họng tôi bắt đầu nóng rát, tôi biết lần này mình không thể uống thêm được nữa. Tôi cố, cố nuốt nó xuống cổ, như nôn mửa, nhưng thất bại, dạ dày tôi từ chối nhận thêm bất cứ ngụm rượu nào khác, tôi phun thứ chất lỏng đó ra khỏi miệng. Tôi thấy mình thở hổn hển, rồi một tràng rên rỉ buột ra từ cổ họng.
Colton vỗ tay lên dây đàn để ngăn nó phát ra tiếng. “Nell? Em ổn chứ?”
Giọng anh trở thành giọt nước tràn ly, đẩy tôi đến bờ vực. Tôi nhảy bắn ra khỏi ghế, nhảy lò cò ra bến tàu, bước khập khiễng. Tôi chạy trong tuyệt vọng. Chân giẫm mạnh lên cỏ và tiếp tục tiến về phía trước. Không phải đi về phía ngôi nhà. Không phải đi về phía con đường. Chỉ đơn giản là đi. Tôi muốn đi xa khỏi đây. Đến bất cứ nơi nào. Tôi dừng lại trên bãi cát, nơi bàn chân bắt đầu chìm sâu xuống và trượt. Tôi té ngã, đầu gối khuỵu xuống, những tiếng nức nở chết nghẹn trong cổ họng, run rẩy trong miệng tôi.
Tôi bò trên cát, kéo lê người đến sát mép nước. Cơn đau bắt đầu rít lên đến cánh tay từ lực ma sát với cát. Chất lỏng lạnh cóng liếm lấy những ngón tay. Nước mắt bắt đầu rơi lã chã xuống hai má, nhưng tôi vẫn im lặng. Tôi nghe tiếng chân của Colton lạo xạo trên cát, tôi thấy đôi chân trần của anh chỉ còn cách mình có một bước, những ngón chân anh cong lại bấu vào cát, đu lại trên gót giày cao của anh, rồi lùi xuống khi anh cúi xuống.
“Để tôi một mình”, tôi cuối cùng cũng bật được một vài từ ngữ qua hàm răng đang nghiến chặt.
Anh không trả lời, nhưng cũng không di chuyển. Tôi rít những hơi thở thật sâu theo nhịp, ra rồi vào, chiến đấu, vật lộn để giữ nỗi đau lại bên trong.
“Thôi nào, Nell. Hãy cứ xả hết ra đi.”
“Em không thể.”
“Không ai biết chuyện này cả. Đây sẽ là bí mật của hai chúng ta.”
Tôi chỉ có thể lắc đầu, nếm vị của cát đang nằm trên bờ môi. Hơi thở của tôi trở nên tuyệt vọng, rời rạc, phả vào cát sỏi của biển. Tay anh chạm lên xương bả vai của tôi. Tôi vùng vẫy trượt nó ra nhưng tay anh vẫn ở yên đó như thể nó đã trở thành một phần của vai tôi. Sự đụng chạm đơn giản và trong sáng đó giống như ngọn lửa thiêu đốt da thịt tôi, xuyên qua tôi và phá vỡ cánh cổng rào kín tâm hồn tôi. Sau đó, đầu tiên chỉ là một tiếng nấc, rồi một cơn thút thít cuồng loạn và nhanh chóng ập đến. Chỉ sau đó một giây, và rồi, tôi không thể ngừng lại được nữa. Những giọt lệ như một cơn lũ trào ra khỏi khóe mắt, cát chuyển lạnh và hóa thành bùn dưới khuôn mặt tôi, toàn thân tôi run lên từng cơn không thể kiểm soát. Anh không nói với tôi một lời an ủi nào. Anh không cố ghì chặt lấy tôi hay ôm tôi vào lòng. Anh chỉ đặt tay lên vai tôi và im lặng ngồi cạnh tôi.
Tôi biết mình không thể ngừng lại được nữa. Tôi phải thả nó ra thôi, nước tràn bờ đê rồi làm sao có thể ngăn đập được nữa.
Không được, không được. Tôi lắc mạnh đầu, nghiến chặt răng, tôi gượng dậy và rồi lại đổ sụp xuống một cách khổ sở, cánh tay đập xuống cát mang theo trọng lượng cơ thể tạo ra một cơn đau buốt tận xương tủy. Cơn đau giống như một viên thuốc an thần và tôi tham lam chấp nhận nó. Như thể nó là một cú va đập ngăn nỗi đau trong trái tim tôi lại, ngăn nước mắt khỏi rơi lã chã lên môi. Tôi thở hổn hển, cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ nhẹ. Tôi buộc mình phải ngẩng lên, đầu tóc rối bù và lấm tấm cát như một kẻ điên, từng lọn tóc rối bù và tơi tả. Colton đứng dậy, nắm lấy cánh tay và đỡ tôi đứng dậy. Tôi lại đổ sụp xuống đất rất mạnh, quá mạnh, và tôi không thể ngừng khóc khi cơn đau dấy lên từ mắt cá chân sưng tấy. Tôi ngã về phía trước, ngã vào lòng Colton.
Anh tóm được tôi, dĩ nhiên.
Người anh có mùi rượu, mùi nước hoa, mùi thuốc lá. Cánh tay anh ôm lấy bờ vai tôi và giữ tôi ở đó. Tiếng nức nở vang lên rồi lại chìm vào trong tôi, càng ngày càng lớn vì cảm giác tội lỗi khi chính bản thân tôi đang tìm kiếm niềm vui và sự thanh thản ở đó, nhưng cũng bị dập tắt bởi cùng một nguyên nhân.
Tôi để mặc cho mình được nghỉ ngơi trên cằm anh, tựa trán vào đó, nhưng chỉ trong một lát. Chỉ một lát thôi. Cho đến khi tôi có thể thở đều trở lại. Nó không có bất cứ ý nghĩa nào khác.
Nó chỉ đơn giản là một khoảnh khắc được thanh thản thôi, Kyle. Tôi phát hiện ra mình đang nói chuyện với anh, cứ như anh có thể nghe thấy những lời tôi nói. Nó chẳng có ý nghĩa gì hết. Em yêu anh. Kyle. Em chỉ yêu một mình anh thôi.
Nhưng ngay sau đó, Colton đẩy tôi ra và nhìn xuống tôi. Vì thế, đương nhiên tôi phải ngẩng lên và bắt gặp ánh mắt anh. Chết tiệt, đôi mắt đó, nó quá dịu dàng, quá tươi sáng, quá xanh, và quá đẹp. Đôi mắt của anh... Chúng nhấn chìm tôi. Chúng hút tôi vào trong màu ngọc Saphia sẫm với màu xanh của hoa ngô và bầu trời, màu xanh dương của băng với quá nhiều những hình dạng màu xanh da trời.
Tôi ngã về phía trước, về phía anh. Tôi thưởng thức mùi rượu Jameson trong hơi thở của anh, cảm nhận hơi nóng từ làn môi anh, hơi nóng mềm mại và ẩm ướt với sức mạnh tẩy trần của đôi môi anh. Nó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi khi chúng tôi tiếp xúc với nhau. Một nụ hôn, một khoảnh khắc của sự yếu đuối giống như lực đẩy không thể kháng cự của trọng lực.
Nhận thức về điều đó thụi mạnh vào tôi, tát lên tôi, đâm vào tôi như một con dao găm đang đâm vào tim.
Tôi đẩy mạnh người ra khỏi anh, khỏi vòng tay anh, khỏi cái cảm giác thoải mái lâng lâng chết dẫm của anh, của đôi môi anh.
“Tôi đang làm cái gì thế này?”, tôi lắp bắp và bước giật lùi tránh xa anh. “Tôi đang làm cái gì thế này? Tôi đang làm cái chuyện khốn kiếp gì thế này?” Tôi quay người lại và khập khiễng bỏ chạy, dốc hết lực để có thể chạy nhanh nhất, tôi không đếm xỉa gì đến sự tỉnh táo của mình, không giữ nổi cảm giác day dứt đang ngày càng tồi tệ, đang ăn dần ăn mòn sự sống của chính tôi.
Colton đuổi theo tôi, vượt qua và chắn trước mặt tôi, ngăn tôi lại bằng cách đưa tay giữ chặt vai tôi. “Chờ đã, Nell. Chờ đã.”
Tôi giật người ra khỏi bàn tay anh. “Đừng chạm vào tôi. Chuyện này... Chuyện này là sai trái. Tôi xin lỗi... Tôi rất tiếc.”
Anh lắc đầu, đôi mắt long lên đầy cảm xúc. “Không, Nell. Chỉ là vô ý thôi. Tôi cũng xin lỗi. Chỉ là một sự vô tình thôi. Nó ổn mà.”
“Nó không hề ổn chút nào”, tôi gần như hét lên. “Làm sao tôi có thể hôn anh khi anh ấy đã chết? Khi người tôi yêu đã rời bỏ tôi mà ra đi? Làm sao tôi có thể hôn anh khi... khi... khi mà Kyle đã...”.
“Đây không phải lỗi của em. Tôi đã gây ra mọi chuyện, tôi cũng đã để nó diễn ra. Không phải lỗi của em. Nó chỉ là vô tình thôi.” Anh không ngừng nhắc lại điều đó, như thể có thể nhìn thấy tội lỗi, nhìn thấy gánh nặng vô hình của nhận thức khủng khiếp này.
“Thôi đi!”, những từ ngữ rời khỏi tôi trước khi tôi có thể ngăn nó lại. “Anh thì biết gì chứ! Anh không ở đó! Anh ấy đã chết và tôi...”. Tôi cắt đi hai từ cuối cùng.
Nghĩ đến chúng, biết rằng chúng là sự thật là một chuyện, nhưng nói nó ra lại là chuyện khác, nhất là nói với anh trai của Kyle, người mà tôi mới hôn, lại là chuyện khác.
Bằng cách nào đó anh lại tiến đến gần tôi. Không chạm vào tôi, nhưng chúng tôi chỉ cách nhau có một inch nhỏ bé.
“Chúng ta sẽ không nói về cái hôn đó nữa, được chứ?”, giọng anh nhấn mạnh, kéo dài với niềm tin và sự thấu hiểu.
Tôi lắc đầu, đây là câu trả lời duy nhất của tôi cho rất nhiều việc, “Tôi không thể... tôi không thể... tôi không thể...”.
Tôi chỉ có thể quay người bỏ đi, và lần này Colton để tôi rời đi không hề ngăn lại. Anh dõi theo tôi, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt anh đang dán chặt lên người mình. Tôi có thể cảm nhận rằng anh đọc được suy nghĩ của tôi, anh có thể đào sâu vào tâm hồn bí mật của tôi, nơi tội lỗi và đau khổ đang tàn phá tôi từng giây từng phút.
Tôi tự mình đi về phòng, vào chiếc giường của tôi. Nhắm mắt lại và tất cả những gì hiện ra chỉ là Kyle đang chết dần, hình ảnh đó lặp đi lặp lại như một cuốn phim. Giữa những hình ảnh về hơi thở cuối cùng của Kyle đang dần rời bỏ anh, tôi nhìn thấy Colton. Khuôn mặt anh ngày càng gần hơn, miệng anh đặt lên miệng tôi.
Tôi muốn khóc, muốn hét lên, muốn nức nở. Nhưng tôi không thể. Vì nếu tôi làm thế, tôi sẽ không ngừng lại được nữa. Không bao giờ. Rồi sẽ chỉ có những giọt nước mắt, sẽ là cả một biển nước mắt, tôi sẽ chết trong nước mắt.
Đây chỉ là những giọt máu nóng và mặn rơi ra từ khóe mắt mà thôi. Những giọt máu mặn rơi lên mắt, lên mũi, lên miệng tôi. Không phải nước mắt, vì nếu là nước mắt nó sẽ không thể ngừng được nữa. Đây chỉ là những giọt chất lỏng từ trái tim vụn vỡ của tôi, thoát ra từ những lỗ chân lông trên người thôi mà.
Một núi áp lực, gánh nặng của nỗi đau và tội lỗi... Đó là tất cả những gì tôi có thể cảm thấy. Đó là tất cả những gì tôi có thể cảm nhận lúc này. Tôi biết điều ấy, rằng một ngày nào đó tôi sẽ học được cách trở lại bình thường, một ngày nào đó... để sống, để tồn tại, để có thể xem như tôi vẫn ổn.
Nhưng đó sẽ chỉ là cái ổn ở bên ngoài, ở vẻ bề ngoài da thịt.
Mảnh giấy anh viết vẫn nằm dưới gối. Tôi mở nó ra, nhìn chằm chằm vào đó.
... Từ bây giờ chúng ta sẽ cũng học cách yêu nhau. Anh không quan tâm đến những gì người khác nói. Anh yêu em. Anh sẽ luôn yêu em, dù có chuyện gì xảy ra với chúng mình sau này đi chăng nữa. Anh yêu em bây giờ và trọn đời.
Tôi nhìn thấy giọt nước mắt của mình rơi trên đó, nhuộm màu xanh của nét bút, một hình elip thật đẹp. Một giọt khác trải lên trang giấy, ngay dưới những dòng chữ của anh. Tôi để nó chìm xuống giấy tạo thành một vết bẩn. Những nét xuống của chữ Y trong chữ ký của Kyle được viết nguệch ngoạc bỗng chốc mờ đi và bị xóa nhòa.
Cuối cùng, những giọt nước mắt rơi chậm lại và dừng hẳn, tôi chìm vào giấc ngủ. Tôi mơ thấy một đôi mắt màu nâu pha xanh da trời, mơ thấy một con ma đang ở cạnh tôi, yêu thương tôi, mơ thấy một người đàn ông đầy máu đang ngồi trên cầu tàu, uống whiskey và chơi đàn guitar, mơ về nụ hôn vụng trộm đó. Trong giấc mơ, anh tự hỏi nó có ý nghĩa là gì. Trong giấc mơ, anh trốn vào trong phòng tôi và hôn tôi một lần nữa. Tôi giật mình tỉnh dậy, thấy mồ hôi ướt đẫm người. Tôi run rẩy, tôi buồn nôn vì tội lỗi.