Thứ Sáu
Ngày 31 tháng 8 năm 2012
11:20 sáng.
Mấy ngày tiếp theo ở trường cũng giống hai ngày đầu tiên. Tràn đầy kịch tính. Tủ đồ của tôi dường như đã trở thành trung tâm tiếp nhận những lời nhắn và những mẩu thư kinh tởm, mà tôi chưa bao giờ bắt quả tang được đứa nào làm chuyện đó. Tôi thực sự không hiểu nổi chúng được gì khi làm chuyện này, khi bọn nó thậm chí còn không thừa nhận đã làm như thế. Ví như mẩu giấy nhắn được gài vào tủ đồ của tôi sáng nay. Nó chỉ ghi độc một từ, “Đồ điếm.”
Thật thế sao? Óc sáng tạo trong hành động này nằm ở đâu nhỉ? Bọn nó không thể thêm thắt một câu chuyện cho thú vị sao? Có thể là vài chi tiết về sự hớ hênh của tôi chẳng hạn? Nếu tôi phải đọc những thứ rác rưởi này mỗi ngày, ít nhất bọn nó cũng nên làm cho chúng thú vị hơn chứ. Nếu tôi phải hạ mình thấp đến mức để lại một lời nhắn vô căn cứ vào tủ đồ một ai đó, ít nhất tôi cũng sẽ lịch sự mà khiến cho bất cứ ai đọc được nó trải qua những giây phút vui vẻ. Tôi sẽ viết điều gì đó hay ho kiểu như, “Tối qua tao nhìn thấy mày ngủ với giai nhà tao đấy nhé. Tao thực sự không đánh giá cao cái cách mày mát-xa dầu lên dưa chuột của tao đâu. Đồ điếm ạ.”
Tôi bật cười và cảm thấy hơi kỳ cục khi cười thành tiếng trước những ý nghĩ sâu kín trong đầu. Tôi nhìn quanh, chẳng còn ai ở hành lang ngoài mình cả. Thay vì giật hết những mẩu giấy nhắn bẩn thỉu ra khỏi tủ đồ, tôi lôi bút ra và làm cho chúng trở nên sáng tạo hơn. Hoan nghênh chúng mày, lũ khách qua đường ạ.
Breckin đặt khay đồ ăn xuống đối diện với tôi. Bây giờ chúng tôi tự đi lấy đồ ăn cho mình, kể từ lúc cậu ta có vẻ nghĩ rằng tôi chẳng muốn ăn gì ngoài salad. Cậu ta mỉm cười với tôi như thể có một bí mật mà cậu ta biết là tôi muốn biết. Nếu đó là một lời đồn đoán khác, tôi sẽ bỏ qua.
“Buổi thi tuyển vào đội điền kinh hôm qua thế nào?” Cậu ta hỏi.
Tôi nhún vai. “Mình không đi.”
“Ừ, mình biết rồi.”
“Thế sao còn hỏi?”
Cậu ta cười. “Vì mình muốn làm rõ mọi chuyện với cậu trước khi tin lời bọn họ. Sao cậu không đi?”
Tôi lại nhún vai.
“Có chuyện gì với vụ nhún vai thế? Cậu bị tật giật người khi căng thẳng à?”
Tôi nhún vai. “Mình chỉ không thích trở thành thành viên cùng đội với bất cứ ai ở đây. Việc đó không còn hấp dẫn nữa.”
Breckin nhíu mày. “Thứ nhất, điền kinh là một trong những môn thể thao cá nhân nhất mà cậu có thể tham gia. Thứ hai, mình nghĩ cậu từng nói những hoạt động ngoại khóa chính là lý do cậu xin học ở đây mà?”
“Mình không biết vì sao mình lại ở đây nữa,” tôi nói. “Có lẽ mình cần phải chứng kiến một lượng kha khá những bản chất tệ hại nhất của con người trước khi bước ra đời thực. Thế sẽ đỡ sốc hơn.”
Cậu ta chĩa một cọng cần tây về phía tôi và nhướng mày. “Đúng đấy. Được dẫn dắt từ từ vào những hiểm họa của xã hội sẽ làm cậu đỡ choáng hơn. Không thể đùng một cái thả cậu vào thiên nhiên hoang dã khi mà cậu đã được cưng chiều trong vườn thú cả đời.”
“So sánh hay đấy.”
Breckin nháy mắt với tôi và cắn cọng cần tây. “Nói về chuyện so sánh. Có chuyện gì với cái tủ đồ của cậu vậy? Hôm nay nó tràn ngập những lời so sánh và ẩn dụ rất dâm ô.”
Tôi cười vang. “Cậu thích không? Mất thời gian một tí, nhưng mình thấy thế rất chi là sáng tạo.”
Cậu chàng gật đầu. “Mình đặc biệt khoái tờ ghi là ‘Mày đúng là đồ đàng điếm, mày lại còn ngủ với thằng Breckin người Mormon nữa’.”
Tôi lắc đầu. “Câu này thì mình không thể khẳng định chủ quyền rồi. Nó là câu gốc đấy. Nhưng chúng rất vui, đúng không? Nhất là khi đã được làm cho bẩn thỉu lên bội phần như thế.”
“Ờ,” cậu ta nói. “Đã từng vui thôi. Chúng không còn ở đấy nữa. Mình vừa thấy Holder giật hết chúng ra khỏi tủ đồ của cậu.”
Tôi ngẩng phắt lên nhìn Breckin. Cậu ta lại cười tinh quái. Tôi đoán đây là bí mật mà nãy giờ cậu ta nỗ lực che giấu.
“Lạ nhỉ.” Tôi không hiểu vì sao Holder phải cất công làm một việc như thế. Chúng tôi đã không chạy cùng nhau kể từ lần cuối nói chuyện với nhau. Thực ra, chúng tôi thậm chí còn không liên can đến nhau chút nào nữa. Giờ cậu ta ngồi tít bên kia lớp ngay từ tiết đầu và tôi chẳng nhìn thấy mặt mũi cậu ta đâu suốt thời gian còn lại trong ngày, trừ bữa trưa. Mà ngay cả lúc ấy, cậu ta cũng ngồi ở phía bên kia quán ăn với bạn bè. Sau khi lâm vào ngõ cụt này, tôi tưởng chúng tôi đã thành công trong việc nghỉ chơi với nhau, nhưng có lẽ tôi nhầm.
“Mình có thể hỏi cậu một điều không?” Breckin nói.
Tôi lại nhún vai, hầu như chỉ để chọc tức cậu ta.
“Những lời đồn đại về cậu ta có đúng không? Về tính khí của cậu ta ấy? Về em gái của cậu ta nữa?”
Tôi cố không tỏ ra kinh ngạc trước câu hỏi của Breckin, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe về em gái của Holder. “Mình không biết. Mình chỉ biết mình đã dành đủ thời gian với cậu ta để thấy rằng cậu ta làm mình sợ chết khiếp và mình không muốn ở cạnh cậu ta chút nào nữa.”
Tôi thực sự muốn hỏi Breckin về chuyện cô em gái kia, nhưng có những tình huống mà cái tính ngoan cố bướng bỉnh của tôi cứ thò đầu vào. Vì một lý do nào đó, tìm kiếm thông tin về Dean Holder là một trong những tình huống ấy.
“Này,” một giọng nói vang lên sau lưng tôi. Ngay lập tức tôi biết đó không phải Holder, vì tôi chẳng cảm thấy gì với giọng nói này. Trong lúc tôi quay lại, Grayson quàng chân qua chiếc ghế bên cạnh tôi rồi ngồi xuống. “Học xong cậu có bận gì không?”
Tôi nhúng cọng cần tây của mình vào nước sốt salad, rồi cắn một miếng. “Chắc là bận.”
Grayson lắc đầu. “Câu trả lời chưa thỏa đáng. Mình sẽ gặp cậu ở bãi đậu xe sau tiết cuối.”
Rồi cậu ta đứng lên và đi khỏi trước khi tôi kịp phản đối. Breckin cười khẩy với tôi.
Tôi chỉ nhún vai.
Tôi không biết Grayson muốn nói về chuyện gì, nhưng nếu cậu ta nghĩ có thể mò đến nhà tôi vào tối mai, thì cậu ta cần phải phẫu thuật lại não. Tôi đã sẵn sàng “cai” giai tuyệt đối đến hết năm nay. Đặc biệt là khi không có Six cùng ăn kem sau khi bọn họ rời khỏi. Kem là phần hấp dẫn duy nhất của việc hẹn hò âu yếm bọn chúng.
Ít nhất Grayson cũng đến như đã hẹn. Cậu ta đang đợi cạnh xe tôi, tựa mình vào cửa bên ghế lái khi tôi ra bãi đỗ. “Chào công chúa,” cậu ta nói. Tôi không biết do âm thanh giọng nói của cậu ta, hay sự thật là cậu ta vừa tặng cho tôi một biệt danh, mà lời cậu ta khiến tôi thấy rợn người. Tôi bước tới và đứng dựa vào xe cạnh cậu ta.
“Đừng có gọi tôi là công chúa nữa. Đừng bao giờ.”
Cậu ta cười vang rồi lướt ra đằng trước mặt tôi, ôm ghì lấy eo tôi trong tay mình. “Tốt thôi. Thế còn người đẹp thì sao?”
“Chỉ gọi tôi là Sky thôi thì chết à?”
“Sao cậu lúc nào cũng nổi khùng lên thế?” Cậu ta với tay ra và ôm lấy má tôi, sau đó hôn tôi. Buồn thay, tôi để cậu ta làm thế. Phần lớn vì tôi cảm thấy như thể cậu ta đang giành lấy nụ hôn đó cho cả tháng bứt rứt vì tôi. Dù gì thì cậu ta cũng không xứng đáng được nhận nhiều ơn huệ lắm, nên tôi lùi lại chỉ sau ít giây.
“Cậu muốn gì?”
Grayson quàng tay quanh eo tôi rồi kéo tôi về phía mình. “Muốn cậu.” Cậu ta bắt đầu hôn lên cổ tôi, tôi bèn đẩy cậu ta ra. “Sao thế?”
“Cậu không hiểu à? Tôi đã nói sẽ không ngủ với cậu, Grayson. Tôi không cố chơi đùa với cậu hay khiến cậu phải đeo đuổi như những đứa con gái lươn lẹo, điên khùng khác vẫn làm. Cậu muốn hơn nữa còn tôi thì không, nên tôi nghĩ chúng ta chỉ cần chấp nhận rằng quan hệ của chúng ta đã lâm vào ngõ cụt, đường ai nấy đi.”
Grayson chằm chằm nhìn tôi, sau đó thở dài và lại kéo tôi vào vòng tay. “Mình không muốn thêm nữa, Sky. Để thế cũng tốt rồi. Mình sẽ không đòi hỏi nữa. Mình chỉ muốn đến nhà cậu thôi, mình muốn đến ngay tối mai.” Cậu ta cố chiếu nụ cười chói lọi vào tôi. “Giờ thì đừng nổi điên với mình nữa, lại đây nào.” Cậu ta kéo mặt tôi đến gần và lại hôn tôi lần nữa.
Vừa cáu tiết vừa giận dữ, nhưng tôi không thể làm gì ngoài việc thả lỏng khi môi cậu ta chạm vào môi tôi, sự cáu giận trong tôi lắng xuống, nhờ tình trạng tê liệt bắt đầu tràn đến. Chỉ vì lý do ấy, tôi tiếp tục để cậu ta hôn mình. Cậu ta đẩy tôi tựa lưng vào xe và lùa ngón tay vào tóc tôi, sau đó hôn xuống hàm và cổ. Tôi ngả đầu vào xe, giơ cổ tay lên sau lưng cậu ta để xem giờ. Mẹ Karen sắp đi công tác ở ngoại thành, vì thế tôi phải đến cửa hàng tạp hóa mua đủ lượng đường để sống sót qua cuối tuần. Tôi không biết Grayson định mơn trớn tôi bao lâu, nhưng món kem thực sự đang bắt đầu trở nên đầy lôi cuốn và cám dỗ. Tôi đảo mắt, buông tay xuống. Thình lình, nhịp tim tôi tăng gấp ba lần, dạ dày tôi cuộn lên và tôi có tất cả cảm giác của một cô gái nên có khi được một chàng trai nóng bỏng hôn khắp thân mình. Chỉ có điều, không phải tôi có phản ứng với gã nóng bỏng đang hôn khắp người mình. Tôi có phản ứng ấy với gã nóng bỏng đang trừng trừng nhìn tôi từ phía bên kia của bãi đỗ xe.
Holder đang đứng cạnh xe mình, khuỷu tay tì vào khung cửa, mắt hướng về phía chúng tôi. Ngay lập tức tôi đẩy Grayson ra và quay lại để chui vào xe.
“Vậy chúng mình gặp nhau tối mai nhé?” Cậu ta hỏi.
Tôi chui vào trong xe, ngẩng lên nhìn cậu ta. “Không. Chúng ta kết thúc rồi.”
Tôi kéo cửa xe đóng lại và lùi ra khỏi bãi đỗ, không chắc rằng mình đang tức giận, xấu hổ hay ngây ngất. Sao Holder làm được điều đó? Làm thế quái nào cậu ta có thể khơi lên trong tôi những cảm xúc ấy từ khoảng cách cả một bãi đỗ xe? Tôi nghĩ mình cần một sự thỏa hiệp.