Lạc Mất Một Người Thương

Chương 7: Qúa khứ thất bại

Thịnh Khải Luân bắt lấy cổ tay của Diệp Mộ Tây lại “ Được nhà em ở đâu anh đưa em về”.

“Điều khoản ly hôn của tôi và anh là dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra anh cũng không được phép can thiệp vào cuộc sống của tôi anh nhớ chứ…vậy nên anh làm ơn làm theo đúng điều khoản trên đơn ly hôn đi”.

Thịnh Khải Luân thay đổi thái độ anh nhếch môi cười đễu một cái lấy lại thần sắc lạnh lùng cao ngạo thường ngày “ Được thôi…nếu em đã không thích mật ngọt thì đành phải chuốc rượu cay rồi”.

Trong khi Diệp Mộ Tây còn đứng nhíu mày suy nghĩ câu nói của Thịnh Khải Luân thì anh đã nhanh chóng bước đến khóa cửa chính trong nhà lại rồi các cửa phụ cũng lần lượt được đóng chốt an toàn. 

Diệp Mộ Tây lúc này mới biết Thịnh Khải Luân là muốn nhốt mình ở lại Tiệp Tương Trang liền chạy đến cửa nhấn mật mã mở cửa nhưng không được cô quay lại nhìn Thịnh Khải Luân rồi hỏi “ Mọi thứ trong nhà đều không thay đổi vậy tại sao mật khẩu cửa nhà lại không mở được chứ??”.

Thịnh Khải Luân mỉm cười nhàn nhã rồi nói “ Bởi vì anh đã đổi lại mật khẩu lâu rồi hihi thấy anh thông minh chưa?!”.

Thấy vẻ mặt hoang mang khó chịu của Diệp Mộ Tây Thịnh Khải Luân lại cảm thấy rất thỏa mãn liền nói “ Không cho anh đưa em về thì cứ ngủ lại với anh đêm nay đi là được rồi, anh cũng không muốn ép buộc em thấy anh tốt chưa?! Hihihi”.

Diệp Mộ Tây nổi khùng lên bảo “ Tốt cái đầu nhà anh đó, sao lúc nào anh cũng thích làm theo ý của mình hết vậy?? có bao giờ anh nghĩ đến cảm nhận của người khác chưa?”.

Thịnh Khải Luân gật đầu “ Rồi, anh đã hỏi qua ý kiến của em rồi mà nhưng em không chịu để anh đưa em về thì tức là muốn ở lại đây”.

Diệp Mộ Tây cũng đành bó tay với Thịnh Khải Luân nên ngồi bệch xuống ngay cửa rồi nói “ Tôi sẽ ngồi chờ ở đây cho đến lúc anh chịu mở cửa để tôi về nhà”.

Thịnh Khải Luân gật đầu tỏ vẻ đồng ý “ Ừ miễn sao em ở lại đây thì dù là đứng, ngồi, nằm, quỳ gì thì cũng tùy em quyết định hết hihihi”.

Thịnh Khải Luân nhìn dáng vẻ giận hờn của Diệp Mộ Tây mà cười khổ, năm năm trước anh bảo cô đi hướng Đông thì chắc chắn cô không dám đi hướng Tây, vậy mà bây giờ anh nói một câu cô cãi lại một câu, đúng thật là đau đầu mà cũng tại anh có lỗi trước nên đành chịu trừng phạt thôi.

Thịnh Khải Tề về nhà người nồng nặc mùi rượu, ba mẹ của anh lo lắng đỡ anh về phòng, mẹ của Thịnh Khải Tề lấy nước nóng lau mặt cho anh rồi hỏi “ Khải Tề làm sao con lại uống nhiều tới như vậy rõ ràng là con rời tiệc từ sớm cơ mà”.

Thịnh Khải Tề say nhưng tâm lại rất tỉnh anh cười nhạt rồi nói “ Không có gì đâu mẹ đừng lo, lúc nãy con gặp mấy người bạn cũ nên đi uống vài ly xã giao thôi…cũng trễ rồi mẹ về phòng nghỉ đi con tự lo được mà”.

Thịnh Khải Đông lắc đầu bỏ đi ra ngoài trước, Lý Huệ Nhi đắp chăn lại Thịnh Khải Tề rồi mới đi về phòng của mình.

Thịnh Khải Đông thở dài nói với Lý Huệ Nhi “ Chúng ta chỉ có một đứa con này vậy mà nó lại không thích kinh doanh suốt ngày mơ mộng làm họa sĩ… đúng là thất bại mà, phải chi nó được một phần của Khải Luân thôi thì tốt biết mấy”.

Lý Huệ Nhi liền cau mày khó chịu “ Ông đừng nói như vậy Khải Tề từ nhỏ rất hiền lành nó vốn không thích hợp tranh đấu trên thương trường như hai người anh họ của mình, ông đừng có suốt ngày so sánh con mình với người khác như thế tôi không thích đâu”.

“ Số trời định tôi mệnh bạc thì đành chịu vậy…haiz”.

Thịnh Khải Tề xuống lầu lấy ly nước uống nhưng lúc quay về lại vô tình nghe được ba mẹ mình nói chuyện với nhau anh bất chợt nở một nụ cười tự giễu rồi quay về phòng anh thầm nghĩ “ Nếu có một điều ước mình cũng nhất định sẽ ước mình trở thành Thịnh Khải Luân”.

Nhắm mắt lại Thịnh Khải Tề bất chợt thấy hình ảnh của mình trong quá khứ…

Năm anh sáu tuổi trong một buổi học ở trường nói về ước mơ của mình anh đã nói tương lai muốn trở thành một họa sĩ và còn vẽ rất nhiều tranh nhưng sau đó đều bị các bạn trong lớp trêu ghẹo chẳng những vậy còn xé nát những bài vẽ của anh, trong lúc Thịnh Khải Tề đang khóc lóc và tuyệt vọng thì có một cô bé chạy tới đuổi mấy bạn trêu ghẹo Thịnh Khải Tề đi và an ủi anh “ Tranh của anh vẽ rất đẹp em tin là sau này anh nhất định sẽ trở thành một họa sĩ nổi tiếng”, chính vì câu nói đó mà Thịnh Khải Tề luôn cố gắng để thực hiện ước mơ của mình và không phụ lòng tin của cô bé đó.

Năm Thịnh Khải Tề 18 tuổi, anh bước vào vào giảng đường đại học ôm theo biết bao hoài bão ước mơ sau bao nhiêu nỗ lực cuối cùng gia đình cũng cho anh đi theo ước mơ của mình.

Năm Thịnh Khải Tề 19 tuổi, trong ngày khai giảng năm học và lễ chào đón tân sinh viên khóa mới, anh gặp lại cô bé năm xưa, bây giờ cô bé đó đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, anh ôm mộng cùng cô có những ngày tháng làm đồng học vui vẻ bên cạnh nhau chẳng những thế anh còn vẽ ra viễn cảnh anh và cô gái trong lòng anh bao năm cùng dắt tay nhau vào lễ đường thành hôn.