Lạc Lối (Led Astray)

Chương 5

Tang lễ của Hal thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Tất cả những người tham dự đều nghĩ anh là một tử sĩ – kẻ chết vì đạo. Những kẻ đã giễu cợt sự cuồng tín của Hal trước lúc anh ra đi, giờ đây đang cúi đầu tôn kính trước quan tài. Những nhóm phóng viên truyền hình từ các thành phố lớn của Texas và nhiều kênh truyền hình quốc gia đang tụ tập như một bầy kiến xung quanh nghĩa trang và chuẩn bị ống kính máy quay.

Ngồi bên cạnh Bob và Sarah trong một cái lều dựng tạm, Jenny vẫn không thể nào tin được sứ mệnh của Hal lại có kết cuộc thế này. Anh không thể chết như thế được. Cô mong cô có thể tỉnh dậy và nhận ra đây chỉ là một cơn ác mộng.

Từ khi cô và Cage quay về từ Mêhicô, căn nhà mục sư thật sự trong tình trạng hỗn loạn. Điện thoại reo liên tục. Những đoàn người rồng rắn liên tục viếng thăm. Những đại diện của nhà cầm quyền đến gặp cô và Cage tìm hiểu về những ấn tượng của họ về đất nước Trung Mỹ đó. Với sự tham gia nhiệt tình của các thành viên ban hội nhà thờ, toàn bộ sự kiện này được diễn ra trong một bầu không khí trọng thể linh đình.

Jenny khó lòng chợp mắt kể từ lúc cô thức giấc trong vòng tay Cage ở căn phòng khách sạn tại Mêxicô. Cô mơ màng thức dậy và khi cô nhận ra cô nằm ườn vắt vẻo qua thân hình bán khỏa thân của anh, chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, cô đã tạo cơ hội cho anh no mắt.

“Xi...in lỗi” cô lắp bắp khi cô bò ra khỏi giường và chạy vội vào phòng tắm.

Tình trạng của họ căng thẳng như sợi dây đàn khi họ mặc quần áo. Họ giống như đã nhảy bổ vào nhau trong một tai nạn ngẫu nhiên và lắp bắp những câu xin lỗi vụng về.

Mỗi lần cô liều lĩnh nhìn thẳng vào anh, ánh mắt anh sắc như dao cau đang chăm chú nhìn cô như tìm hiều, nghiền ngẫm thái độ của cô. Vì thế cô tránh nhìn vào anh, và dường như điều đó chọc tức anh.

Họ đã lái xe đến sân bay trong một chiếc xe cà tàng khác và vào chiếc máy bay chở áo quan của Hal. Ở thành phố Mêxicô, Whithers chạy lăng quăng như một con gián, để dàn xếp chuyến bay của họ đến El Paso, nơi chiếc xe đòn limousine chạy từ La Bota đến gặp họ để mang cơ thể Hal về nhà.

Cage đã đứng ở cửa sổ sân bay nhìn vô hồn, hai vai thõng xuống, mặt căng cứng, và đốt thuốc liên tục. Khi anh bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn anh và thấy được nét ngạc nhiên trên mặt cô – cô chưa từng thấy anh hút thuốc kể từ cái đêm Hal ra đi – anh thấy mình đáng ghê tởm và anh dí điếu thuốc vào cái gạt tàn gần nhất.

Họ hầu như không nói với nhau điều gì trên chuyến bay trở về El Paso. Chuyến trở về La Bota lặng lẽ dường như kéo dài vô tận khi họ lái sau chiếc xe đòn màu trắng với cái thứ khủng khiếp trong lòng nó.

Họ cũng hầu như không nói chuyện kể từ đó.

Tình bạn được phát triển giữa họ ở Mêxicô đã không còn nữa. Vì nhiều điều mà chính cô cũng không hiều nổi, Jenny cảm thấy không thoải mái khi anh ở quanh cô. Khi Anh vào phòng, cô ra ngoài. Khi anh nhìn cô, cô ngoảnh mặt đi. Cô không thể nói lý do tại sao cô phải hết sức né tránh anh như thế, nhưng cô biết có điều gì đó đã xảy ra trong đêm ở khách sạn Mêxicô.

Tại sao anh lại ôm cô như thế. Vì sao?

Vì sao anh ôm chặt cô trên giường cả đêm. Vì sao?

Vì sao anh ôm chặt cô trên giường cả đêm khi cô chỉ mặc mỗi quần lót và anh chỉ mặc mỗi quần ngắn. Vì sao?

Họ đột nhiên bị bao vây bởi nguy hiểm. Họ là những kẻ xa lạ không bè bạn ở một nơi lạ lẫm. trong những tình huống tương tự thế, mọi người sẽ hành xử không giống cách thông thường. Và họ sẽ không chịu trách nhiệm cho những cách cư xử bất thường đó.

Và hiển nhiên khi cô bị khuấy động và bị đánh thức khi một tay anh đang xòe ra mơn man bờ mông tròn trĩnh của cô, tay kia đang ôm kín lỏng lẻo nhưng đầy vẻ chiếm hữu quanh cổ cô trong khi những ngón tay cô đang xoắn chặt lấy đám lông ngực của anh, và môi cô đang ở gần núm vú anh một cách đáng báo động.

Giờ đây, Jenny nhìn chăm chú vào những vòng hoa trang trí quan tài và cố quên đi những kỉ niệm về sáng hôm ấy. Cô không muốn nhớ lại cái khoảng khắc nhỏ nhoi sau khi thức dậy, khi cô cảm thấy ấm áp, an toàn và yên ả trước khi cô điếng người nhận ra sự thanh bình này là thế nào.

Cô không muốn liều lĩnh ở bên Cage lần nữa. Sức mạnh và sự nhẫn nại của anh như một thanh nam châm hút chặt lấy cô. Cô còn không có cả can đảm nhờ anh giúp bất cứ việc gì nếu anh không ngồi trong tầm mắt của Bob, nếu ba mẹ anh không ở gần họ.

Đức giám mục kết thúc buổi cầu nguyện bằng một câu thật dài. Trong chiếc limousine đưa họ về nhà hôm đó, Sarah nức nở trên vai chồng. Cage nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ đăm chiêu. Anh đã nới lỏng cà vạt và mở nút áo cổ. Jenny chỉ mân mê, xoắn chặt chiếc khăn tay mà không nói dù chỉ một lời.

Rất nhiều quí bà, quí cô từ giáo hội đang ở trong nhà vị mục sư, pha cà phê, rót rượu ngâm, cắt bánh mì và bánh ngọt chuẩn bị mời những người sẽ ghé qua nhà từ biệt sau tang lễ. Quá nhiều người và Jenny có cảm tưởng dòng người viếng thăm này dường như không thể kết thúc. Mệt lử và kiệt sức với những lời chia buồn, tiếc thương, cô rời phòng khách và vào bếp, nơi cô có thể kiếm vài việc để làm cho chân tay bận rộn, đỡ phải nghĩ vẫn vơ.

“Để con làm.” Cô nói với người phụ nữ đang rửa bát đĩa, “Con muốn làm gì đó.”

"Con thật đáng thương."

"Hal tuyệt vời của con đã ra đi."

"Nhưng con vẫn còn quá trẻ Jenny ạ."

"Cuộc sống của con phải tiếp tục. Chỉ một thời gian sau...”

"Con sẽ ổn thôi."

"Mọi người đều nói thế."

"Chuyến đi của con đến đất nước kinh khủng đó chắc hẳn là một cơn ác mộng."

"Nhất là đi với Cage."

Người phụ nữ nói câu cuối cùng với một cái bĩu môi và lắc đầu buồn rầu như muốn nói rằng, đối với bà ta, phải đi cùng Cage là điều còn tệ hơn nhận lấy cái chết.

Jenny muốn hét vào mặt tất cả bọn họ, nói với họ rằng nếu không có Cage, cô chắn chắn đã bị lột trần từng mảnh. Nhưng cô biết những lời tán gẫu của họ hoàn toàn chân thật và họ không biết gì về chuyện đó. Khi họ lần lượt rời đi, cô cảm ơn họ, tha thứ cho những lời vụng về thiếu hiểu biết của họ bởi những lo lắng quan tâm của họ đến với cô xuất phát từ sự chân thành.

Cô xếp những cái đĩa rửa xong lên giá và tìm những cái khác đang nằm đâu đó trong nhà. Khi cô bước vào phòng khách, cô thấy bớt căng thẳng khi chỉ có gia đình Hendren ở đó. Cuối cùng mọi người cũng đã về nhà. Cảm thấy dễ chịu hơn, cô ngồi vào chiếc ghế bành và dựa đầu ra sau thư giãn.

Cô mở bừng mắt khi nghe tiếng bật lửa lách tách của Cage. Ngọn lửa của nó cháy bùng lên mẩu thuốc cụt ngủn đang vắt vẻo giữa đôi môi của anh. Anh cất cái bật lửa vào túi và rút điếu thuốc.

"Mẹ đã bảo con đừng có hút thuốc trong cái nhà này," Sarah bật dậy từ chiếc ghế của bà. Ánh mắt bà lạnh lùng nhưng vẫn còn lẫn vẫn những bóng ma và sự ám ảnh đau đớn. Bà trông già xọm đi. Thái độ của bà đầy vẻ cay đắng, nghiệt ngã.

"Con xin lỗi," Cage chân thành xin lỗi. Anh bước ra cửa trước và búng điếu thuốc vào bóng tối, nó rơi xuống chỗ nào đó chẳng ai còn thấy nữa, “Chỉ là thói quen thôi.”

“Tại sao con cứ mang những thói quen xấu về nhà? Sao con chẳng tôn trọng mẹ con chút nào vậy?” Bob hỏi.

Cage khựng lại, choáng váng bởi sự gay gắt và bất bình trong giọng nói của Bob, “Con luôn tôn trọng bố mẹ,” giọng anh mềm mỏng, dù cả cơ thể anh căng như sợi dây đàn.

“Con không tôn trọng tí xíu nào,” Sarah nói cộc lốc, “Con chưa từng nói với mẹ một lời nào thương tiếc cho cái chết của em con. Mẹ không thấy con đau đớn chút nào.”

"Mẹ, con—"

Bà bỏ khi anh chẳng nói được gì. "Nhưng tại sao mẹ lại chờ đợi điều đó ở con nhỉ. Con chẳng mang gì cho mẹ ngoài những rắc rối kể từ khi con chào đời. Con chẳng bao giờ có thể chu đáo và tinh tế như Hal.”

Jenny đứng thẳng dậy, muốn nhắc lại cho Sarah nhớ về những gì Cage đã lo lắng và làm cho họ trong những ngày qua đảm bảo mọi thứ liên quan đến pháp lý xung quanh cái chết của Hal. Nhưng cô không có một cơ hội nào trước khi Sarah tiếp tục.

"Hal sẽ luôn ở bên mẹ những lúc thế này."

"Con không phải Hal, Mẹ ạ."

"Con nghĩ con cần nói với mẹ điều đó uh? Con còn không cầm một cây nến cầu nguyện cho em con."

"Sarah, làm ơn đừng nói thế," Jenny kêu lên, đẩy ghế ra sau.

"Hal quá hoàn hảo, quá tốt và tuyệt vời. Con trai của mẹ." Bờ vai Sarah bắt đầu run rẩy và mặt bà đầm đìa nước mắt. "Nếu Chúa phải lấy một đứa con trai của con, tại sao lại lấy Hal đi và để lại nó chứ?"

Jenny ôm tay lấy mặt “Ôi, Chúa ơi”

Bob khụy xuống một chân trước ghế bà và vỗ về bà. Trong khoảng khắc, Cage nhìn chăm chăm bố mẹ mình trong sự hoài nghi, sau đó mặt anh chai điếng lại. Anh quay gót và đi về phía cửa. Tiếng tấm cửa bị đẩy thô bạo và va đánh sầm vào bức tường ở bên ngoài. Anh băng qua hiên trước và xuống bậc thang.

Không kịp suy nghĩ, Jenny chạy ào theo anh. Cô chạy vội qua sân và bắt kịp anh ở lề đường nơi anh đậu chiếc Corvette. Anh nhón lấy cái áo khoác đen như thể phải bỏng và bứt mạnh những hạt nút khỏi áo anh.

"Quay lại chỗ của cô đi," anh hét về phía cô.

Anh trườn vào chiếc ghế thấp của chiếc xe hơi thể thao và mở khóa khởi động xe. Jenny ngạc nhiên vì chiếc khóa không bị gãy, ghì chặt vô lăng, anh vọt xe tới từ tiếng nổ máy đầu tiên. Cô giật mạnh cánh cửa bên cạnh và bò vào xe ngay khi anh bắt đầu tăng tốc.

Chiếc xe lao như tên bắn. nó đánh võng trên đường và gần như nghiêng hẳn một bên khi xe vòng qua góc cua kế tiếp mà không thèm hãm phanh chút nào. Jenny nắm được tay nắm xe hơi và bằng một cách thần kì nào đó, cô đã đóng sập cửa xe an toàn thay vì rơi tõm xuống đường hay bị vặn trẹo tay.

Cage đã chuyển máy qua số 4 vào lúc họ nhìn thấy bảng hiệu chỉ dấu hiệu ngoại thành. Khi anh dậm số, anh nghiến chặt răng như thể điều đó có thể giúp xe anh chạy nhanh hơn nữa. Jenny không muốn liều mạng nhìn vào đồng hồ đo tốc độ của xe. Cảnh vật bên đường trở nên lờ mờ. Ánh sáng từ đèn đường đang xuyên qua màn đêm vô tận trước mặt.

Anh lần tay đến nút bấm đài, điều khiển xe hơi bằng một tay cho đến khi anh tìm được kênh nhạc rock mà anh muốn. Anh vặn nhạc to hết cỡ, cả chiếc xe lấp đầy những âm thanh đinh tai nhức óc nặng nề.

"Cô chọn sai rồi," Cage hét át tiếng nhạc chói tai. "Cô nên ở nhà tối nay."

Thò tay về phía kia xe, anh rờ rẫm sờ soạng phía gần đầu gối cô và mở cái ngăn đựng đồ lặt vặt ra và lôi ra một bình đựng rượu nhỏ màu bạc. Kẹp nó giữa 2 đùi, anh xoay nắp và đổ chúng vào họng. Anh nốc một hơi dài. Vẻ mặt anh khi anh nuốt ngụm rượu này khiến Jenny chắc rằng nó phải rất mạnh. Anh uống liên tục và dùng một tay điều khiển xe tăng tốc trên làn đường cao tốc chính giữa.

Cánh cửa sổ được hạ xuống và gió thổi phần phật hất tung mái tóc cô, kéo chúng bung ra khỏi búi tóc kiểu giản dị phù hợp với lễ tang hôm nay. Gió kéo mạnh những làn hơi được thở ra từ mũi cô. Cô không biết làm thế nào Cage vẫn giữ được điếu thuốc cháy trên môi anh, nhưng nó vẫn cháy sáng rực trên khuôn mặt mờ tối mà ánh sáng duy nhất thấy được là ánh sáng từ bảng chỉ dẫn của xe hơi.

"Vui chứ?" Anh nhạo báng cô với một cái nhìn đểu cáng.

Không bị tác động bởi những lời châm chích của anh, cô quay đầu nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Cô chẳng thèm trả lời anh. Chiếc xe đang chạy với tốc độ khiến cô sợ chết khiếp. Cô không đồng ý tất cả mọi thứ anh đang làm, mặc khác cô vẫn im lặng cho đến khi chúng cướp đi mạng sống của cô. Và cô nghĩ cũng tốt khi anh lướt xe ra khỏi đường cao tốc vào một đường nhỏ xíu mà không có một dấu hiệu nào cho thấy cô biết nó ở đó. Làm thế nào anh biết nó ở đó nhỉ, cô không hiểu được.

Anh thật quá đáng khi dùng chiếc xe Corvette cổ để đi trên con đường lầy lội khúc khủy này. Jenny nghiến răng và bám níu thật chặt vào xe. Cô níu chặt lấy tấm nệm dưới ghế trong nỗ lực giữ cô không văng lên va đầu vào trần xe khi chiếc xe nẩy lên khi lăn qua con đường la liệt ổ gà.

Họ đang tiến lên dốc. Cô có thể cảm nhận được họ đang thay đổi độ cao, mặc dù cô chẳng thể nhìn thấy gì ở bên ngoài, chỉ một màn đêm dày đặc bao bọc quanh họ. Đèn pha nhảy nhót không ngừng với mỗi cái nẩy lên của xe hơi. Ngay cả mặt trăng cũng núp sau một đám mây như muốn khẳng định rằng chẳng có ai trên đời muốn chứng kiến những trò chơi liều lĩnh của Cage Hendren.

Anh dừng xe đột ngột khiến hầu như cả người Jenny văng về phía tấm kính chắn gió và má phanh rít lên khi xe trượt thêm một đoạn 15 feet trước khi dừng hẳn.

Cage tắt máy, âm thanh hỗn loạn tắt cùng với tiếng động cơ tạo nên một khoảng không tĩnh lặng. Anh thò cánh tay ra khe cửa sổ, ném điếu thuốc ra và thay vào đó là cái miệng của chai rượu. Anh cạn một hơi và chép môi thỏa mãn sau đó.

Anh quay qua Jenny, cô đang nhìn anh trách móc. "Xin lỗi. Cách của tôi là thế mà. Uống nhé?" Anh chìa chai rượu về phía cô. Cô không nhúc nhích và thái độ dịu dàng của cô không hề thay đổi. “Không à,” anh nhún vai, “Tệ quá” Anh lại uống, rồi chìa gói thuốc mời cô “Hút nhé? Không, không dĩ nhiên không rồi”

Anh lại nốc ừng ực, “Cô là một quí cô thanh cao chứ gì? Quí cô hoàn hảo. Thanh khiết. Không thể với tới được. Chỉ thích hợp dành cho những vị thánh sống giống như Hal Hendren quá cố yêu dấu của chúng ta” Anh rít một hơi dài cái chất nicotin độc hại ấy vào phổi và thở ra một vòng khói cùng lúc cơn giận dữ nở bùng trên mặt anh.

Cô vẫn không một chút phản ứng.

Và như thể sự điềm tĩnh của cô chọc giận anh, anh ném điếu thuốc ra phía ngoài cửa sổ. “Nào, thứ gì sẽ phá vỡ được cái vỏ ngoài của cô? Cách nào có thể khiến cô thét lên hoảng sợ? Và làm cách nào có thể đẩy cô biến mất khỏi xe tôi, khỏi tầm mắt tôi, khỏi cuộc đời chết tiệt của tôi hả?”

Anh đang la hét. Tiếng anh nặng nề và khàn khàn. Jenny thấy anh rõ ràng đang kiểm soát tâm tính của bản thân. Khi anh nói tiếp, giọng anh đau đớn run rẩy và giận dữ nhưng anh vẫn trầm tĩnh.

“Tôi phải làm cái gì để cô phải bỏ chạy khỏi tôi để bảo vệ cái đức hạnh hoàn mỹ của cô? Chửi thề nhé? Có lẽ đúng đấy. Tôi e cô chẳng hiểu từ nào trong số chúng nhưng có lẽ chúng ta cũng nên thử vậy. Tôi nên chửi thề theo thứ tự chữ cái hay chửi bằng bất kì từ nào xuất hiện trong đầu tôi trước đây”

"Anh không thể căm ghét tôi, Cage."

"Đánh cược nhé?"

"Và anh không thể nói hay làm điều gì khiến tôi phải bỏ đi bây giờ được.”

"Thật thế ư? Cô đang cố bảo vệ tôi đấy à?" Anh cười rầu rĩ. "Đừng lãng phí thời gian nữa."

"Tôi không rời bỏ anh đâu," cô nói dịu dàng.

"Ồ, thế ư?" Một cái nhếch mép mỉa mai hằn lên khóe môi anh. "Để xem."

Anh bất ngờ nghiêng về phía cô. Một tay giữ lấy sau đầu cô và kéo lại gần anh. Môi anh ngấu nghiến mạnh bạo và làm cô thâm tím. Anh cắn hung bạo lên đôi môi mềm mại của cô. Cô không chống lại anh. Ngay cả khi lưỡi anh tách môi cô và xâm nhập thô bạo tàn nhẫn, cô chịu đựng sự cưỡng bức thô bạo ấy mà không hề kháng cự.

Trang phục cô mặc trong tang lễ của Hal là một bộ áo váy đen. Cage luồn tay vào dưới áo cô, lần lên trên sờ soạng.

"Chắc chắn cô đã nghe đồn về tính lăng nhăng của tôi rồi.” Anh mơn trớn cổ cô,"Tôi tàn nhẫn vô lương tâm. Cưỡng đoạt trinh tiết, quyến rũ những người vợ nhẹ dạ, là kẻ khát tình. Họ nói tôi luôn hứng tình và khó để giữ cái của ấy trong quần tôi nằm yên. Anh tách hai đùi cô bằng đầu gối của anh “Những điều ấy có ý nghĩa gì với cô không, Jenny? Những cái tin đồn xấu xa ấy. Cô dính phải rắc rối rồi, cô bé.”

Anh cưỡng đoạt cô bằng một nụ hôn thô bạo và làm nhục khi tay anh luồn sâu dưới lần vải áo mân mê bầu vú cô. Anh vuốt ve chúng, rồi hất chiếc áo ngực ra để lộ hai bầu vú. Anh nắn bóp, vân vê tròn theo bầu vú thô bạo, ngón tay cái vê nụ hoa cho đến khi nó cương cứng lên.

Mặc dù chủ tâm không phản ứng lại những khuấy động anh tạo ra, cô vẫn vặn vẹo mình trên ghế. Cả người cô đơ ra căng thẳng dưới anh. Tuy nhiên, cô đã không có bất kì một dấu hiệu nào chống đối anh. Cô hoàn toàn thụ động dưới bàn tay ma lực của anh.

Hơi thở hổn hển ẩm ướt của cô tác động lên Cage một cách đáng nguyền rủa. Anh choàng tỉnh và nhận ra bộ phận nam tính đang nằm ở vị trí thích hợp trên cô vốn căng phồng giờ đây xẹp xuống như quả bóng vừa bị một que nhọn đâm thủng. Anh ngẩng đầu cố dứt đôi môi đang khao khát khỏi môi cô, hít sâu điều hòa hơi thở.

Không khí trong lành ùa vào lồng ngực anh làm mờ đi hơi men và đam mê của Cage. Anh hối hận rụt tay khỏi đôi tòa thiên nhiên trắng ngần của cô, và để giảm bớt cảm giác tội lỗi và xấu hổ, anh cố kéo chiếc áo lót ren của cô che kín chúng. Anh dời tay khỏi áo cô và nhích về phía tay lái và ra khỏi xe.

Jenny dấu mặt cô vào hai bàn tay và hớp vội không khí trong run rẩy. Khi cô lấy lại chút ít điềm tĩnh thường ngày, cô sửa quần áo mở cửa xe và bước ra.

Cage đang ngồi trên mui của xe hơi, ánh mắt vô định. Cô nhận ra cảnh vật xung quanh họ. Họ đang ở trên núi hình bàn, một vùng đất bằng phẳng cao vượt lên so vơi khu vực đồng bằng xung quanh. Vùng đất này kéo dài nhiều dặm. Những vùng thảo nguyên dưới chân nó tối tăm và tĩnh lặng. Cái gió khô nóng của hoang mạc thốc vào quần áo cô, cơ thể cô và thổi tung mái tóc cô. Gió rít lên những giai điệu buồn rầu, thê lương như khung cảnh thiên nhiên quanh nó.

Cô đến trước mặt anh, đối diện ánh mắt anh, đóng đinh cái nhìn của anh. Chân họ gần như chạm hẳn vào nhau. Anh ngẩng đầu, nhìn thoáng cô một lát, rồi cúi đầu tì cằm lên ngực anh.

"Xin lỗi."

"Tôi hiểu." C chạm vào tóc anh, vuốt mái tóc đang rối tung vì gió suôn lại từ trán ra sau, nhưng cơn gió ngay lập tức thổi tung chúng khỏi tay cô.

"Làm sao tôi có thể…”

"Không sao mà, Cage."

"Có chứ," anh khăng khăng qua kẽ răng khép chặt, “Có mà."

Anh ngẩng đầu lên lần nữa và đưa tay dịu dàng chạm lên bầu ngực của cô mà anh vừa cưỡng đoạt mấy phút trước đó.

Lần này không hề có chút nhục cảm nào trong cái động chạm của anh. Cái vuốt ve kiểu như vỗ lên vai môt đứa trẻ đang bị tổn thương. “Tôi có làm đau em không?”

Bàn tay anh ấm áp kì diệu có thể làm lành những vết thương trong lòng cô và tay Jenny tự động đưa ra ôm lấy bàn tay anh, “Không.”

"Tôi đã làm đau em."

"Không nhiều như Cha Mẹ đã làm tổn thương anh."

Anh và cô nhìn sâu vào mắt nhau. Dường như ngay lúc đó, một cảm xúc không thể gọi tên xuyên qua họ như một dòng điện. Jenny rụt tay lại. Anh cũng buông tay anh ra ngay sau đó.

Jenny ngồi xuống mui xe ngay cạnh bên anh. Bề mặt mui xe nóng như chảy mỡ thiêu đốt da thị họ nhưng cả hai dường như không hề để ý.

"Sarah không có ý nói như thế đâu, Cage."

Anh khịt mũi cười lớn. "Ồ, có chứ, Mẹ nghĩ thế đấy."

"Bà đang quá đau thương. Đó là sự thương tâm chứ không phải ý của bà."

"Jenny." Anh lắc đầu buồn bã. "Tôi biết họ cảm thấy thế nào về tôi. Cha mẹ ước chưa bao giờ sinh tôi ra. Tôi là một bằng chứng sống động nhắc nhở họ đã thất bại như thế nào, là nỗi xấu hổ thường trực của họ và sự lăng mạ vĩnh viễn những gì họ tin tưởng. Ngay cả khi cha mẹ không nói thẳng ra thì tôi cũng biết những gì họ đang nghĩ. Điều đó chắc cũng là điều mà mọi người nghĩ. Lẽ ra kẻ đáng xuống địa ngục là Cage Hendren. Em của anh ta đáng được sống."

"Không đúng!"

Anh đứng dậy và đi thư thả về phía bờ vực của núi, tay đút vào túi quần. Màu áo sơ mi trắng hiện rõ ràng trên nền trời đen thẫm. Jenny bước theo anh.

"Chuyện này bắt đầu khi nào?"

"Khi Hal ra đời. Có lẽ là trước đó nữa. Tôi không nhớ rõ. Tôi chỉ biết là luôn như thế. Hal luôn là đứa trẻ được yêu quí nhất, theo nghĩa đen. Tóc tôi màu đen. Và tôi cũng là con chiên ghẻ của Chúa.[4]”

"Đừng nói về anh bằng những lời như thế."

"Sao cơ, điều đó đúng như thế mà?" anh thô lỗ, quay về phía cô với vẻ thách thức. “Nhớ lại những gì tôi làm với cô xem. Tôi gần như đã cưỡng bức người phụ nữ mà tôi—" anh ngừng lại nữa chừng và Jenny tự hỏi anh định nói thêm điều gì. Anh mím chặt môi dấu những lời chưa nói và lại quay mặt đi.

"Tôi hiểu lý do anh làm thế với tôi, và cả tại sao anh uống rượu và phóng nhanh như thế. Anh muốn tin rằng những điều mọi ngươi nói về anh là đúng. Nhưng họ không đúng, Cage." Cô lại gần anh. “Anh không phải là một hạt giống xấu xa như những trường hợp đột biến ở những gia đình hoàn hảo mà ta thường thấy. Tôi không biết nguyên nhân bắt đầu từ đâu, anh hư hỏng vì cha mẹ anh đối xử không công bằng, không quan tâm anh, hay ba mẹ anh chối bỏ anh vì anh cử xử như thể một đứa trẻ hư hỏng.”

Cô níu tay áo của anh và bắt anh quay lại nhìn về phía cô. “Vẫn chưa rõ ràng ư? Anh đã chống đối cha mẹ suốt những năm qua. Anh cư xử tồi tệ bởi vì anh biết mọi người chờ đợi anh như thế. Anh như thể một kẻ lạc loài, ngoại đạo trong gia đình một mục sư. Anh chưa thấy sao, Cage? Ngay cả khi anh còn là một đứa trẻ, anh đã làm những chuyện kì dị để thu hút cha mẹ chú ý vì họ đã quá thiên vị Hal. Đó là lỗi của họ. Thất bại của họ, không phải là thất bại của anh.”

"Cha mẹ anh có 2 người con trai, và mỗi người trong các anh có những tính cách khác nhau. Nhưng Hal phù hợp với họ hơn và anh ấy trở thành một đứa con hoàn hảo. Anh đã cố giành lấy sự quan tâm của cha mẹ anh và khi thất bại, anh chuyển sang làm những điều trái ngược.”

Anh cười toét miệng, "Tôi thấy em đã đưa ra hết mọi điểm rồi."

"Phải. Mặt khác tôi cũng không sợ hãi những gì xảy ra tối nay. Có lẽ cách đây vài tháng thì tôi cũng sợ đấy. Nhưng tối nay tôi biết anh sẽ không làm đau tôi. Tôi biết anh đã thay đổi. Tôi đã quan sát anh thời gian qua. Tôi thấy anh khóc bên cơ thể của Hal. Anh không giống chút nào những điều xấu xa tệ hai mà mọi người nghĩ về anh. Anh không thể cạnh tranh với những tư chất của Hal, vì thế anh xây dựng mục tiêu trở thành nhà vô địch ở một lĩnh vực khác.”

Cô đã làm anh chú ý. Anh đang lắng nghe cô. Và anh cũng nghi ngờ những điều cô nói. Anh nhìn chăm chăm vào chân mình như thể chính chân anh đã tạo ra đám mây bụi đang cuộn lên trong gió.

"Tôi chỉ lo lắng là anh đã làm những điều đó quá đà."

Đầu anh giật phắt lên. "Quá đà? Ý em là?"

"Anh đã tạo nên cái cảm nhận là anh là kẻ vô giá trị. Anh đã làm cho mọi người nghĩ là họ đúng. Anh đã làm mọi người nghĩ anh là kẻ đê tiện xấu xa?"

Anh móc tay vào đai quần và ngạo mạn nghiêng đầu qua hướng khác. “Em đã nói quá nhiều. sao em không nói thẳng ra mà cứ vòng vo vậy? Em nghĩ tôi là hiện thân của quỉ dữ.”

"Người không có lòng tự trọng sẽ làm những điều ngu ngốc."

"Giống như lái xe nhanh và uống bia rượu thiếu kiềm chế và sống hoang đàng, vô trách nhiệm?"

"Đúng thế."

"Aw, quỉ thật. Hỏi mọi người đi. Họ sẽ nói em biết về lòng tự trọng của tôi. Họ sẽ nói em nghe tôi kiêu ngạo thế nào."

"Tôi không nói về cách anh hành động thế nào, mà tôi nói về nhận thức về giá trị tâm hồn của anh. Tôi đã thấy một bộ mặt khác của anh, Cage, mặt nhạy cảm tinh tế mà anh không để cho ai khác thấy."

"Em nghĩ tôi đang hủy hoại cuộc đời tôi?"

"Tôi không nói thế."

"Nhưng đó là những gì em nghĩ," anh nói, hất mái tóc về trước trán bằng thái độ cáu kỉnh. “Bài lên lớp về đạo đức của em đi quá xa rồi đấy, Jenny."

Thái độ của anh đủ để cô thấy rằng cô đã đi quá xa. “Được rồi, tôi xin lỗi,” Cô nói. “Nhưng tôi chỉ lo lắng vì tôi quan tâm đến anh, Cage."

Tâm trạng anh dịu đi ngay lập tức và ánh mắt anh dịu lại.

" Tôi cảm động vì sự quan tâm của em, nhưng em đừng lo lắng về chuyện tôi sẽ bỏ mặc chính mình. Tôi thích lái xe nhanh, uống thiếu tự chủ và … còn gì nữa nhỉ?" anh trêu đùa.

Nhưng Jenny vẫn chưa hết vẻ nghiêm trang, “Tôi nghĩ cha mẹ anh cũng quan tâm đến anh”

Vẻ hóm hỉnh trên mặt anh biến mất. Ánh mắt hổ phách của anh nhìn chăm chú qua đầu cô hướng về vùng đất hoang vu cằn cỗi trước mặt. "Mẹ tôi không nhận ra tôi muốn quanh quẩn bên bà, bên cha mẹ sao? Ngay từ lúc tôi nghe tin về Hal, tôi đã muốn ở bên họ, làm chỗ dựa cho họ.” Anh ngừng lại “ Tôi cũng muốn họ là chỗ dựa cho tôi nữa.”

"Cage." Jenny chạm vào tay anh. Anh giật lại. Anh không muốn sự thương hại của bất cứ ai.

"Tôi không gần gũi họ vì tôi biết họ không muốn tôi gần gũi họ. Vì vậy tôi cố thể hiện tình yêu và sự đồng cảm bằng cách khác.” Anh thở dài “ Chỉ có điều, họ không nhận ra”

"Tôi biết. Tôi biết ơn anh."

"Nhưng em không để tôi đến gần em lần nào nữa, Jenny” Anh đột ngột nói, hạ ánh mắt anh tìm kiếm cô.

Cô quay phắt đi. "Tôi không hiểu ý anh."

"Chỉ tên ngốc mới không hiểu thôi. Khi chúng ta ở Mêhicô, em phụ thuộc vào tôi, dựa dẫm tôi cả tinh thần lẫn thể xác. Khi chúng ta trở lại đây, tôi lại là con hủi. Không đụng chạm. Không nói chuyện. Thậm chí em còn không nhìn tôi nữa.”

Anh nói đúng, nhưng cô không thừa nhận.

"Có phải chuyện em né tránh tôi liên quan đến chuyện xảy ra vào cái đêm chúng ta bên nhau ở Mêxico không?"

Cô ngẩng phắt đầu lên, liếm môi, miệng se lại, "Không phải thế."

"Phải không?"

"Phải. Nó có điều khác biệt mà?"

"Chúng ta đã ngủ với nhau."

"Không giống thế!" Cô kêu lên đề phòng.

"Chính xác," anh nói, bước về phía cô cho đến khi bóng anh bao phủ cả người cô. “Nhưng cái cách em thể hiện thì giống như chúng ta đã ngủ với nhau vậy? Em thấy có lỗi vì cái gì thế?”

"Tôi không cảm thấy tội lỗi vì cái gì hết."

"Em chắc chứ?" anh nhấn mạnh. "Em không nghĩ là em không có lý do gì ngủ trong vòng tay anh mà không hề mặc gì cả ngoại trừ đồ lót sao? Em không hề có tí cảm giác nào về việc chúng ta đã phản bội Hal khi nó chỉ mới vừa nằm xuống? Không phải đó là những điều em đang nghĩ sao?"

Cô quay lại phía anh, khoanh tay trước bụng như thể cô đang đau đớn. Tay cô bíu chặt khủy tay kia “Tôi không nên qua đêm với anh như thế.”

"Tại sao?"

"Tự anh biết rõ mà."

"Bởi vì em biết mọi người luôn bàn tán về những người phụ nữ đã qua đêm với tôi."

Cô không nói gì.

"Em e sợ điều gì, Jenny?"

"Không có gì cả."

"Em sợ mọi người sẽ biết chuyện tối hôm đó đúng không?"

"Không."

"Sợ rằng tên em sẽ nằm trong danh sách đã “dùng qua” của Cage Hendren?"

"Không."

"Hay em e sợ tôi?"

Ngay cả những cơn gió đang rít mạnh cũng không che giấu được sự ấp úng và nỗi buồn tan nát trái tim trong giọng nói của anh. Cô quay lại và nhận thấy vẻ đau đớn trên khuôn mặt anh. “Không, Cage, không có đâu.” Để chứng minh điều đó, cô bước về phía anh, vòng tay ôm lấy eo anh, áp mặt vào lồng ngực vạm vỡ của anh.

Tay anh ngay lập tức vòng qua người cô ôm chặt lấy cô. “Tôi không đổ lỗi cho em nếu em e sợ tôi, đặc biệt là sau những gì đã xảy ra đêm nay. Tuy nhiên, lạy chúa, tôi ghét điều đó biết bao. Tôi ghét chuyện đó hơn bất kì chuyện gì khác trên đời. Tôi không chịu được nếu em sợ rằng tôi sẽ làm tổn thương em.”

Cô có thể nói với anh rằng cô không sợ anh bằng sợ những phản ứng của chính cô với anh. Khi anh ở gần cô, cô đã vượt ra khỏi cái vỏ ốc mà cô thường náu mình để trở thành một người phụ nữ hoàn toàn khác.

Anh làm tim cô thổn thức, nhịp tim cô trở nên thúc giục, tay cô trở nên ẩm ướt. Cô chưa bao giờ là bản thân mình khi cô ở bên Cage, cả khi cô lướt cùng anh trên xe gắn máy hay cô chia sẻ một chiếc giường cúng anh. Bên anh, cô quên mất cô là ai, cô từ đâu đến, cô chỉ sống hết mình cho khoảnh khắc đó.

Điều đó dường như là cô đã yêu Cage thay vì Hal trong tất cả những năm qua. Cô đã dâng hiến cho Hal nhưng cái đêm cô trải qua với Cage thì thật tuyệt vời. Cô không thể tha thứ cho mình vì điều đó. Làm sao cô có thể thấy thế chỉ một tuần chỉ sau khi Hal qua đời, cô còn tự hỏi nếu cô dâng hiến cho Cage thì còn tuyệt vời đến thế nào.

Giật mình với suy nghĩ vừa rồi, cô nhích ra xa anh. “Tốt nhất chúng ta nên về nhà. Cha mẹ sẽ lo lắng.”

Anh thất vọng nhưng anh đưa cô về xe mà không chút phản đối. Buồn bã, anh đậy nắp chai rượu và vứt nó vào lại trong ngăn để đồ lặt vặt của xe. Anh quăng hộp thuốc lá ra ngoài cửa sổ.

"Anh vứt rác bừa bãi quá," Jenny vọng sang phía anh.

"Quả là phụ nữ," Cage lầm bầm tức tối khởi động xe vận tốc vừa phải. "Họ chẳng bao giờ hài lòng cả."

Họ cùng cười toe toét. Mọi việc đã ổn thỏa.

Khi họ về đến nhà bố mẹ anh sau một chuyến đi chậm rãi vòng lại thị trấn, anh vòng qua mở cửa xe cho cô. Anh vòng tay ôm lấy eo cô khi anh đi cùng cô tới trước của nhà, và cô cũng làm như thế với anh.

"Cảm ơn em, Jenny."

"Vì cái gì chứ?"

"Vì làm bạn của anh."

"Gần đây anh đã thường xuyên làm bạn của tôi rồi."

"Dù sao anh cũng cảm ơn em." Họ đối diện với nhau tại cửa. Anh dường như không muốn rời đi. "Thôi, chúc em ngủ ngon."

"Chúc anh ngủ ngon."

"Dường như tôi chỉ mới ở đây có một tí xíu."

"Tôi hiểu."

"Nhưng tôi sẽ gọi cho em."

"Việc anh và cha mẹ có khoảng cách với nhau vào cái thời khắc mọi người cần chia sẻ với nhau thế này làm tôi đau đớn”

Anh thở dài buồn bã. "Ừ, chuyện luôn là thế. Nếu mọi người cần tôi vì bất cứ lý do gì, hãy gọi tôi nhé."

"Vâng."

"Hứa nhé?"

"Tôi hứa."

Anh níu chặt tay cô và cúi xuống đặt một nụ hôn dịu dàng trên má cô. Môi anh lưỡng lự trước khi đặt lên má cô. Hoặc có lẽ điều đó là do cô tưởng tượng. Cô không thể chắc chắn được điều đó khi cô vào nhà, bước lên cầu thang về phòng mình. Căn nhà tối om. Vợ chồng nhà Hendren đã đi ngủ.

Cô mở của phòng cô và bước vào trong. Cô nhìn xung quanh căn phòng trang trí kiểu trẻ con. Cô phải làm gì bây giờ đây? Cô nghĩ.

Jenny Fletcher sẽ làm gì cho phần còn lại của cuộc đời cô đây?

Cô tiếp tục suy nghĩ điều đó khi cô thay quần áo, và cả nhiều giờ sau khi cô nằm trên giường điều đó vẫn làm cô thao thức.

Đến sáng, cô đã có câu trả lời. Nhưng làm thế nào cô có thể nói điều đó với ông bà Hendren? Khi cô thức dậy, có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.