Lạc Đao Mai Phong

Chương 3: Câu chuyện thứ ba

Mai Sơ Cửu trông rất đẹp.

Vô cùng xinh đẹp, xinh đẹp không giống như một người đàn ông, cho nên từ nhỏ thư tình của đàn ông Mai Sơ Cửu nhận được còn nhiều hơn của phụ nữ gấp mấy lần.

Nhưng còn may, một tay thu phát Đại La châm tự nhiên của y đủ để cho tất cả tồn tại có vọng tưởng với y làm ác mộng cả đời.

Y rất phiền não, bởi vì lúc y tỏ tình với cô gái y thích, cơ hồ người nào cũng sẽ nói với y: “Xin lỗi, tôi không muốn qua lại cùng người đàn ông còn xinh đẹp hơn tôi.”

Cho nên, Mai Sơ Cửu luôn bị đá.

Đến cuối cùng, Mai Sơ Cửu phát hiện mình không dám yêu đương nữa.

Bởi vì mỗi lần đều rất chân thành lại bị đá, sợ đau rồi.

Lúc vừa mới cùng Lạc Vô Thanh bị phân đến tiểu khu Đào Quan, có một ngày, Mai Sơ Cửu đi thu sổ hộ khẩu của bệnh viện thú y trong tiểu khu. Nhìn thấy bác sĩ thú y bên trong dắt mấy con chó săn đi ra ngoài, y dựa luôn vào tường làm một loạt động tác nghỉ nghiêm đứng yên.


Lạc Vô Thanh thấy chó sẽ mất mạng, y là thấy chó sẽ sợ mất mạng.

Nhưng y nhìn bác sỹ thú y dắt chó nước miếng chảy ròng —— đó là một cô gái dịu dàng như đọt cây xanh non mùa xuân.

Nghe tiếng trái tim nhảy “thình thịch” trong lồng ngực

Y lại yêu rồi.

Từ đó về sau, chỉ cần đồn công an không có việc gì, mọi người có thể nhìn thấy Mai Sơ Cửu ngồi xổm trước cửa bệnh viện thú y.

Sau đó mọi người liền nói Mai Sơ Cửu bị cô bác sỹ thú y xinh đẹp hạ cổ rồi.

Thật ra câu nói đầu tiên Mai Sơ Cửu muốn nói nhất với cái cô tên là Sơ Giang kia là: “Chị gái! Để cho tôi làm chó của chị đi!”


Nhưng không lâu sau, bên cạnh cô bác sỹ thú y xuất hiện mấy kẻ hộ hoa sứ giả như rừng cây sau mưa, mà Mai Sơ Cửu thoạt nhìn giống như cần phải được bảo vệ hơn tất nhiên không dính nổi phạm vi hộ hoa sứ giả.

Buổi tối hôm đó, vừa khâu cổ áo và ống quần của một người đàn ông muốn làm hộ hoa sứ giả của y với nhau xong, Mai Sơ Cửu rúc trong căn phòng nhỏ mình thuê cắn chai bia thề: “Vậy tôi chỉ âm thầm bảo vệ cô ấy là được!” Lạc Vô Thanh chỉ liếc y một cái, rồi nhét một miếng thịt chân giò lợn vào trong cổ họng.

Kết quả, cơ hội này lập tức đã bị Mai Sơ Cửu gặp được.

Có một ngày, một con vẹt của Sơ Giang bay lên trên cây, Sơ Giang dậm chân dưới tàng cây, Mai Sơ Cửu mỗi ngày cắm điểm trước cửa bệnh viện của Sơ Giang lập tức xung phong nhận việc đi lên bắt cho cô.

Trước tiên găm Đại La châm ở lòng bàn tay, Mai Sơ Cửu đề khí nhảy lên, trong nháy mắt nhẹ nhàng xoay người lại hai cái Đại La châm mảnh như lông trâu rời tay, xuyên qua lông vẹt, ghim con vẹt đang muốn vỗ cánh chạy trốn lên thân cây!

Một vệt ánh xanh nhẹ nhàng chuyển ngoặt tùy ý ở giữa lá cây rậm rạp, khi y rơi xuống, trong tay là một con vẹt lông tóc vô thương.

Nhìn y, Sơ Giang nở nụ cười vô cùng dịu dàng.

Cô cúi đầu thật sâu với Mai Sơ Cửu: “Thực cám ơn em, em gái.”

Mai Sơ Cửu hóa đá trong nháy mắt ——

Ngày đó, Mai Sơ Cửu thất tình hoàn toàn rồi...