La Phù

Chương 705-1: Hai người trên đỉnh Thiên Hư

Dịch giả: Xanh trời xanh nước

Trong số yêu thú cực mạnh đó thậm chí còn có một con Bất Tử điểu thuộc loại Yêu thú thiên giai nhưng khi cảm nhận được hơi thở tản ra từ người thanh niên đó, còn yêu thú sợ hãi vội vàng trốn vào trong những cơn gió lốc như trước.

- Thiên kiếp! Sư tôn muốn vượt thiên kiếp?

Cuối cùng thì Lâm Tiểu Uyển cũng nhận ra người thanh niên đó không phải đang tu luyện mà là chống lại một thứ thiên kiếp.

Mặc dù thiên kiếp diễn ra hết sức bình thường nhưng Lâm Tiểu Uyển có thể thấy được những trận gió ở bên ngoài ngọn núi bị nguyên khí dao động trên ngọn núi tản ra làm cho chúng biến thành những trận lốc xoáy khổng lồ.

- Sư tôn.

Lâm Tiểu Uyển có thể thấy sau khi chịu đựng một lúc người thanh niên nhanh chóng già đi, trong nháy mắt chỉ còn da bọc xương, tóc trắng xóa, nét mặt đầy những vết nhăn. Khí huyết và máu thịt lại giống như máy con yêu thú tan thành tro bụi.

Nhưng vào lúc này, hai tay người thanh niên hơi động, U Minh ma huyết còn tới một phần mười đã hóa thành chân nguyên lập tức tràn vào trong cơ thể của hắn. Một quả trái cây rụng xuống cũng lập tức được hắn hút vào tay rồi nuốt.

Lâm Tiểu Uyển hoảng sợ khi thấy làn da cùng với tất cả kinh mạch của người thanh niên gần như biến thành tro bụi. Sự sống của y có lẽ đã biến mất.

Nhưng không biết tại sao mà hắn vẫn chưa chết dường như có một thứ suy nghĩ rất mạnh dẫn dắt khiến cho chân nguyên được hắn bổ sung tiếp tục chạy theo kinh mạch rồi máu thịt lại tiếp tục sinh sôi chống lại lực thiên kiếp.

Một thứ gì đó sắc bén từ người hắn tản ra xông thẳng lên trời lao vào trong hư không.

- Sư tôn vượt qua thiên kiếp?

Chẳng biết bao lâu, Lâm Tiểu Uyển đột nhiên phát hiện nguyên khí tinh cầu hóa thành tơ biến mất.

Máu thịt của người thanh niên đó hồi phục với một tốc độ cực nhanh, đồng thời toàn thân lại tản ra một thứ ánh sáng chói mắt giống như một vì sao.

- Sư tôn! Người vừa vượt thiên kiếp?

Nhìn thấy người thanh niên trở lại như trước, ánh sáng trên người biến mất rơi xuống, Lâm Tiểu Uyển lên tiếng hỏi.

- Đúng vậy. Ta vừa mới vượt thiên kiếp thành công.

- Sư tôn vượt thiên kiếp gì mà quái lạ như vậy? - Lâm Tiểu Uyển nhìn người thanh niên rồi lấy can đảm hỏi:

- Sư tôn! Người đã vượt qua mấy lần thiên kiếp?

- Ta cũng không biết. - Người thanh niên lắc đầu:


- Trong đầu ta chỉ có cách dẫn thiên kiếp và làm thế nào chống lại nó. Ta có thể khẳng định được ít nhất ta đã vượt qua một lần thiên kiếp còn về chuyện vượt qua mấy lần thì ta không nhớ.

Tu vi Độ kiếp chân tiên mà còn không phải là một lần thiên kiếp.

Lâm Tiểu Uyển không nói được gì nữa. Người tu đạo như vậy đối với nàng vốn chỉ có trong truyền thuyết vậy mà bây giờ lại đang ở ngay trước mặt và còn là sư phụ của nàng.

- Núi Luyện Tinh... Biển Phong Bạo... Núi Thiên Bí... U Minh ma huyết...

Người thanh niên cố gắng nghĩ lại.

Những cái tên quen thuộc tăng lên rất nhiều nhưng đầu óc của hắn vẫn mơ hồ dường như có thêm nhiều thứ nhưng những thứ như vậy vẫn còn thiếu một cái gì đó làm cho nó không được thông suốt.

Hắn hơi ngẩng đầu lên nhìn cái cây màu tím cùng với ngọn núi Yêu đan chồng chất.

Mấy thứ này như được chuẩn bị sẵn cho hắn.

Nếu như không có cái cây kia hấp thu vô số nguyên khí tinh cầu cùng với quả của nó có công hiệu bổ sung khí huyết và chân nguyên thì hắn không thể nào vượt qua thiên kiếp nhẹ nhàng như vậy.

Dường như mọi thứ đã có người chỉ dẫn vào thu xếp trước.

Tuy nhiên người thanh niên có thể khẳng định được trước đây mình chưa hề tới nơi này.

Bởi vì đối với mấy cái đỉnh màu bạc, hay cái pháp bảo nhìn như ngọn lửa màu lam cùng với U minh ma huyết thì hắn đều có cảm giác như đã từng quen biết.

Nhưng núi Luyện Tinh, biển Phong Bạo hay là ngọn núi này thì hắn lại không có cái cảm giác đó.

Thậm chí nhìn bầu trời màu lam của Thiên Lan hư không hắn cũng không có cái giảm như vậy.

Nói cách khác bản thân hắn có lẽ không phải thuộc về Thiên Lan hư không. Nhưng nếu hắn không thuộc về đây thì thuộc về đâu?

Người thanh niên trẻ tuổi suy nghĩ một lúc nhưng mỗi khi dường như nghĩ ra điều nào đó thì đầu óc của hắn lại trở nên rối loạn.

Tuy nhiên vào lúc này trong tim của hắn lại có một thứ bản năng đó là phải nâng cao tu vi của mình.

Rắc rắc! Cái kết cấu như tổ ong lập tức vỡ vụn. Có ít nhất mấy ngàn viên yêu đan bay lên rồi quay xung quanh người hắn.

- Không ngờ sư tôn lại có thể luyện hóa yêu đan trực tiếp.


- Nếu như luyện hóa toàn bộ số yêu đan này thì tu vi của sư tôn sẽ tăng lên tới mức nào?

Nhìn người thanh niên chẳng cần tinh luyện mà nuốt thẳng từng viên yêu đan, Lâm Tiểu Uyển sợ chết khiếp.

Nếu có hơn mười vạn viên linh đan mà chẳng hề e ngại thì cũng có thể tạo ra một người tu đạo với tu vi kinh người.

Nhưng tốc độ luyện hóa yêu đan của người thanh niên so với người tu đạo luyện hóa linh đan còn nhanh hơn.

Dường như mỗi một viên yêu đan rơi vào dạ dày lập tức nổ tung rồi chân nguyên ập tới chuyển hóa tất cả những thứ hữu dụng thành chân nguyên mà những bộ phận thân thể bị ảnh hưởng thì lập tức được tu bổ lại.

Từng viên yêu đan được hắn luyện hóa giống như dòng nước.

Cho tới khi hơn nửa số yêu đan trong sơn cốc được luyện hóa chỉ còn lại mấy vạn viên yêu đan, dường như hắn cũng đã hấp thu đủ số chân nguyên. Ầm! Đồng thời với một Ma tôn màu đen xuất hiện trên đỉnh đầu từ các khiếu huyệt của hắn cũng phun ra vô số những điểm sáng màu vàng.

Từ mỗi một điểm sáng đó không ngờ xuất hiện những cái Nguyên Anh màu vàng có gương mặt giống hệt hắn.

Mỗi một cái Nguyên Anh đó cũng không phải là cái bóng mà là thật đều tản ra pháp lực dao động kinh người.

Không ngờ có tới một vạn cái Nguyên anh thật sự.

Lâm Tiểu Uyển vẫn tưởng sư tôn của mình là tu sĩ ma môn thì bây giờ gần như không đứng vững nổi ngồi bệt trên mặt đất.

Oành!

Hơn một vạn cái Nguyên anh cùng với ma tôn trên đỉnh đầu tản ra hơi thở chấn động đất trời lại dẫn tới thiên kiếp.

Mười mấy người tu đạo Thiên Lan hư không mặc pháp y với đủ mọi loại màu đang ở trong một sơn cốc bên cạnh bờ biển Phong Bạo. Bọn họ sử dụng đủ mọi loại pháp bảo bao vây sơn cốc đồng thời tấn công điên cuồng vào bên trong.

Bên trong sơn cốc có hơn một trăm một con rùa rất to toàn thân màu đen với những đường vân màu hồng.

Yêu thú Thiên Lan hư không chia ra làm Thiên địa, huyền hoàng. Mỗi một con yêu thú cấp Thiên đều có thể sánh với tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Mà vào lúc này hơn một trăm con rùa đó chính là Hỏa Nham quy Huyền giai.

Đám tu sĩ thiên lan mặc đủ mọi loại pháp y với tu vi cao thấp tu luyện pháp quyết khác nhau. Nhưng người có tu vi cao nhất chỉ tới Kim đan cho thấy bọn họ là tán tu tập trung lại với nhau để săn bắt yêu thú.

Mặc dù biển Phong Bạo có hung danh ở Thiên Lan hư Không, có rất nhiều yêu thú mạnh xuất hiện nhưng bây giờ gần như tất cả các tu sĩ cao cấp của Thiên Lan hư không đã chết, rất nhiều Linh sơn bị yêu thú chiếm giữ. So ra thì ở gần biển Phong Bạo có số lượng yêu thú ít lại an toàn hơn.

"Rầm rầm rầm!"

Vào lúc này hơn một trăm con Hỏa Nham quy liên tục phóng ra những quầng lửa với khí thé kinh người. Lớp mai của chúng rất rắn. Phần lớn pháp bảo của người tu đạo Thiên Lan hư không tấn công lên người chúng chỉ làm bùng lên những ngọn lửa nhưng không gây thương tổn cho chúng.

Hơn nữa trong số Hỏa Nham quy còn có một con Hỏa Nham quy có lẽ còn to hơn đám Hỏa Nham quy bình thường mấy lần. Hoa văn trên mai của nó cũng khác với những con rùa khác.

Mỗi một quầng lửa phun ra từ miệng con Hỏa Nham Quy đó phải to bằng cả cái bàn. Bất cứ chỗ nào bị nó tấn công, không một tu sĩ Thiên Lan hư không nào dám chống lại mà chỉ vội vàng né tránh hoặc sử dụng pháp bảo pháp khí để dánh nát từ xa.

Trong khoảng thời gian ngắn mặc dù bị thương nhưng Hắc Hỏa nham quy vẫn giữ thế thượng phong. Tuy nhiên chúng bị tu sĩ Thiên Lan hư không chặn ở trong cốc đồng thời tốc độ lại chậm cho nên bị đám tu sĩ dánh chết cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Nhưng bất ngờ trong biển Phong Bạo đột nhiên lại xảy ra một cảnh khiến cho tu sĩ Thiên Lan hư không trợn mắt há mồm.

Nhưng trận gió lốc bên trong biển Phong Bạo đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm giống như tinh cầu nổ tung.

Từ một cơn gió lốc màu đen từ trong biển Phong Bạo đột nhiên xuất hiện một quầng sáng. Vô số những dòng nguyên khí từ trong quầng sáng đó bắn ra giống như những con rắn.