Dịch giả: hany
Mà vào lúc này, Hoàng Vô Thần như vừa dốc hết sức giao chiến với cái cổ phù kia vẫn còn chưa hồi sức.
"A a a!"
Gần như toàn bộ đệ tử Côn Luân đều kêu lên điên cuồng. Nhưng lúc này, Hoàng Vô Thần cũng không sử dụng pháp thuật để trấn áp Nhã Dịch thần quân tự nổ. Ngón tay y chỉ hơi động một chút, một tia sáng vàng chợt nổ tung. Tại chỗ đó, xuất hiện bóng dáng của U Minh huyết ma.
Huyết trì trên đỉnh đầu y bị đánh nát, trên người cũng xuất hiện nhiều vết thương nhìn hết sức thê thảm. Toàn bộ thực lực như bị giảm xuống một nửa.
Cùng lúc đó, thân thể của Nhã Dịch thần quân cũng biến mất. Mà chỗ của y và Hoàng Vô Thần như có một cái chùy to giáng xuống khiến cho cả không gian bị lõm, ngay cả âm thanh và ánh lửa cũng không tản ra xung quanh.
Một quầng sáng đỏ như máu từ người Hoàng Vô Thần lao ra.
Vô số những khiếu huyệt trên người Hoàng Vô Thần lập tức bắn ra những tia sáng đỏ như máu.
Hoàng Vô Thần như một vị thần từ không trung rơi xuống.
- Sao lại thế này?
- Chưởng giáo bị đánh bại?
- Không thể như vậy.
Gần như toàn bộ đệ tử Côn Luân đều không thể tin vào cảnh tượng trước mặt. Nhưng lúc này âm thanh của Hoàng Vô Thần cũng vọng vào tai mọi người:
- Vất bỏ đảo. Tất cả chạy trốn.
- A! Giết!
Cùng với âm thanh đó của Hoàng Vô Thần, Nô thú thần quân, Cửu cung thần quân lập tức gầm lên. Bốn quầng sáng nổ tung trên người Hoàng Vô Thần khiến cho thân thể y bị đánh nát.
Hoàng Vô Thần bị đánh chết?
Tất cả đệ tử Côn Luân đều không tin vào cảnh tượng trước mắt mình. Nhưng cho dù Hoàng Vô Thần có chết thật hay không thì mệnh lệnh của y bảo họ vất bỏ đảo chạy trốn đó là thực.
- Đi mau.
Tiếng gầm giận dữ của Cửu Bạt vang lên như sấm nổ.
Lúc này Cửu Bạt có rất nhiều câu hỏi nhưng y cũng không có thời gian để suy nghĩ tìm đáp án. Bởi vì y hiểu rõ, trận chiến này coi như số phận của Côn Luân đã được quyết định. Nếu như không bỏ chạy thì có lẽ tất cả đệ tử Côn Luân sẽ bị tiêu diệt hoặc bắt giữ.
Vốn những nhân vật có thể chống lại với mấy tên Thần quân của Thiên Lan hư không bên phía Côn Luân chỉ còn lại Cửu Bạt, lão đạo họ Lý và Lạc Tiên tiên tử. Nhưng số lượng người tu đạo tu vi Nguyên Anh kỳ của Côn Luân vẫn còn mà pháp bảo và bùa của Thiên Lan hư không mặc dù uy lực mạnh nhưng cũng giống như giới tu đạo thượng cổ, số lượng cũng không nhiều lắm.
Trên người đám đệ tử Côn Luân có một vài cái pháp bảo nhưng trong tay người tu đạo của Thiên Lan hư không chỉ có một cái pháp bảo và một, hai cái phù.
Cho dù Côn Luân có không địch lại nhưng cũng vẫn có thể làm cho người tu đạo của Thiên Lan hư không bị thương nặng.
Tuy nhiên Hoàng Vô Thần chính là vị thần trong lòng nhiều đệ tử của Côn Luân, một vị thần không thể đánh bại. Hiện tại ngay cả Hoàng Vô Thần cũng bị thua bởi đám người Nô Thú thần quân khiến cho niềm tin của tất cả đệ tử Côn Luân tan biến. Gần như phần lớn đệ tử Côn Luân mất đi khả năng chống cự mà bỏ chạy.
Tất cả trong nháy mắt biến thành một bên giết hại.
Vô số đệ tử Côn Luân như mất cả hồn phách mà chạy loạn. Bị các loại pháp thuật và pháp bảo đánh trúng, đám đệ tử Côn Luân rơi xuống như mưa.
Có năm, sáu tên đệ tử Côn Luân không ngờ bị một người tu đạo có cùng tu vi với mình đuổi giết rồi lần lượt bị đánh rơi xuống.
Cái pháp bảo như cái chong chóng phóng ra vô số lưỡi đao gió kia lúc trước vẫn bị mấy tên đệ tử Côn Luân ngăn cản khiến cho nó không phát huy được tác dụng. Có điều hiện tại mỗi một hơi thở nó lập tức giết chết cả mười tên đệ tử Côn Luân khiến cho trong không trung xuất hiện những dải máu kéo dài.
Một bên khác, cái pháp bảo có hình dạng như cái tù và và cái pháp bảo như sợi dây màu hồng liên tục tản ra những quả cầu lửa khổng lồ và những con sóng sôi sục.
Những đệ tử bị quả cầu lửa và những con sóng đó đánh trúng lập tức kêu lên thảm thiết. Toàn thân họ bốc khói và lửa mà ngã xuống.
Trong phạm vi trăm dặm trên mặt biển gần như biến thành một cái địa ngục.
- Lạc Tiên sư muội! Muội đi mau.
Cặp mắt của Cửu Bạt đỏ như máu. Y nhanh chóng lao về phía Lạc Tiên Tiên Tử với một tốc độ cực nhanh.
Vừa rồi khi Liệt Hỏa chân nhân tự nổ Nguyên Anh, Quy hóa lục dương thần long trạc và Băng Phách cực quang tráo của lạc Tiên Tiên Tử đã bị hư hại. Hơn nữa bản thân nàng cũng bị nội thương. Hiện tại Lạc Tiên Tiên tử đang bị mấy tên sơn chủ của Thiên Lan hư không cuốn lấy nên cơ bản không thể chạy được.
Trên thực tế đối với Cửu Bạt y hoàn toàn có thể chạy thoát. Bởi vì chạy thoát nghĩ cách báo thù so với lúc này sống chết cùng với Côn Luân còn có ý nghĩa hơn.
Nhưng bản thân y cũng không đành lòng ngồi nhìn Lạc Tiên Tiên tử bị tiêu diệt hay bắt giữ.
Cửu Bạt, Lạc Tiên, Thanh Ly, Huyền Viên, Tà Nguyệt, Huống Vô Tâm, La Thần Tướng, A Nan Đồ, Hoàng Vô Thần đều nhập môn gần như cùng một lúc.
Do Lạc Tiên rất đẹp, lại thêm tính tình rất tốt, đối xử hiền lành với mọi người cho nên khi nhập môn nàng được rất nhiều đệ tử Côn Luân, cả đám người Cửu Bạt cũng để ý.
Chỉ có điều sau này khi tu vi của mọi người càng ngàn càng cao, cảm giác đối với sự huyền diệu của trời đất từ từ hòa tan những thứ tình cảm đó.
Nó tương đương với việc khi đuổi theo tới một mức rất cao, cái thứ tình cảm riêng tư từ từ nhạt dần.
Nhưng cho dù thế nào thì trong suy nghĩ của đám người Cửu Bạt, Lạc Tiên vẫn là vị tiểu sư muội mà bọn họ quan tâm nhất.
- Tự lo cho mình còn không được, ngươi còn muốn lo cho người khác? Vừa rồi bị người khác quấy, hiện tại ta với ngươi cũng nên phân thắng bại thôi.
Nhưng trong cái khu vực địa ngục này, Cửu Bạt mới lướt đi chưa tới năm mươi trượng, một quầng sáng bạc đã phủ xuống chặn trước mặt y.
Quầng sáng đó chính là Nguyên anh của Thiên hư sơn chủ.
Thiên Hư sơn chủ là thiên tài trăm năm khó gặp của Thiên Lan hư không. Tuổi còn trẻ nhưng tu vi của y đã tới hậu kỳ Độ Kiếp, đồng thời còn là một người hiểu cách luyện chế pháp bảo từ yêu đan và những thứ trên người yêu thú. Y thuộc lại số ít người tu đạo của Thiên Lan hư không có rất nhiều pháp bảo và bùa. Một nhân vật như vậy suy nghĩ sẽ cực sâu.
Bình thường cho dù chống lại Thần quân vượt qua một lần thiên kiếp, Thiên Hư sơn chủ cũng không chịu kém thế. Trong số những người của Thiên Lan hư không tới đây, Thiên Hư sơn chủ e ngại nhất chỉ có Nô Thú thần quân và Nhã Dịch thần quân. Nô Thú thần quân có tu vi vượt qua hai lần thiên kiếp còn Nhã Dịch thần quân có công pháp hết sức quái dị, sử dụng pháp thuật mà mất rất ít chân nguyên. Nếu đánh nhau lâu, người tu đạo vượt qua một lần thiên kiếp cơ bản không phải là đối thủ.
Hiện tại Thiên Hư sơn chủ thấy tu vi của Cửu Bạt còn thấp hơn mình nhưng vừa rồi đánh nhau, Thiên Hư sơn chủ lại không chiếm được lợi thế. Điều này khiến cho sự kiêu ngạo của y không dễ dàng bỏ qua.
- Xoẹt!
Cơ bản không nói nhiều ngay khi âm thanh của Thiên Hư sơn chủ vang lên một mũi tên đỏ như máu cũng xuất hiện trước mặt Nguyên Anh của Thiên Hư sơn chủ.
Đầu mũi tên đó rõ ràng có ba cái đầu như đang há mồm định cắn nuốt cả trời đất. Mà tốc độ bắn mũi tên của Cửu Bạt bây giờ so với tốc độ phi độn Nguyên Anh của Thiên Hư sơn chủ còn nhanh hơn. Nên y không thể nào né tránh.
Nhưng Nguyên Anh của Thiên Hư sơn chủ không hề lo lắng. Một ngọn lửa màu trắng lập tức bắn ra trước mặt va chạm với mũi tên đỏ như máu rồi cả hai cùng biến mất. Ngay lúc đó, từ trong cái túi màu xanh trên đôi tay của Nguyên Anh lại xuất hiện một cái cổ phù sau đó nó hóa thành một cây gỗ to bằng thùng nước mà lao về phía Cửu bạt.
Cái pháp bảo bản mệnh của Thiên hư sơn chủ dường như không có sức tấn công hay phòng ngự. Nhưng bên trong nó chứa rất nhiều bùa. Mà thứ bùa của Thiên Lan hư không và cổ phù đều phải đưa chân nguyên vào mới sử dụng được tuy nhiên nó cũng không cần quan tâm tới nhiều ít chân nguyên mà là thời gian.
Vì vậy mà người tu đạo thời cổ và người tu đạo của Thiên Lan hư không khi đấu phép đều lấy ra pháp bảo phòng ngự trước tiên bảo vệ chính mình sau đó mới sử dụng pháp bảo hoặc bùa tấn công. Làm như vậy là để đề phòng trong lúc mình đưa chân nguyên vào pháp bảo tấn công bị đối thủ nhân cơ hội đánh chết.
Cổ bảo và cổ phù đều có uy lực rất mạnh nhưng cần có thời gian kích hoạt. Vì vậy mà vừa rồi Nô Thú thần quân mới giao chiến với Hoàng Vô Thần cũng là để cho đám người Cửu Cung thần quân có thời gian sử dụng Thiên đạo cổ phù.